Cùng Trời Với Thú

Chương 249: Chương 249: Thiếu






Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Nói chuyện ổn thỏa rồi, đoàn người Sở Chước đứng dậy cáo từ rời khỏi, đợi Mặc Sĩ Thiên Kỳ luyện ra Địch Linh Bảo đan cùng Tử Phủ Đại Hoàn đan xong, lại tới đây.

"Không cần, vẫn là ta đi lấy đi." Yêu Mi vội nói, đối với việc này vô cùng để bụng.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng không miễn cưỡng, nói cho nàng địa chỉ bọn họ đặt chân.

Sau khi tiễn bọn họ rời khỏi, Yêu Mi quay đầu nhìn về phía nam nhân bên cạnh, nghĩ đến câu trả lời của hắn vừa rồi, nàng cả mặt mày đều là ý cười.

"Vu Linh Túc, chàng biết không, ta nói cùng Phỉ Âm, nếu chàng phải rời khỏi đại lục Xích Vân Tinh, ta nhất định sẽ đi theo chàng cùng nhau, cho dù chàng cự tuyệt, ta cũng sẽ không buông tay, dù sao ta là yêu nữ, làm việc không kiêng nể gì không phải sao?"

Vu Linh Túc liếc nhìn nàng một cái, giống như thấy nàng rất nhàm chán, xoay người rời khỏi.

Yêu Mi đuổi theo sau lưng hắn, kéo tay áo hắn, vừa dùng giọng nói kiều mị lải nhải: "Phỉ Âm cảm thấy chàng là một tảng đá phiền phức, ta theo nhiều năm như vậy, vẫn không thể hâm nóng chàng, nếu chàng rời khỏi, nàng ấy liền giới thiệu cho ta nam nhân rất tốt."

Vu Linh Túc không ngừng cước bộ, giống như không nghe thấy.

"Nhưng ta cự tuyệt rồi, ta thấy chàng là nam nhân tốt nhất ta từng gặp, thật sự."

"Chàng chưa bao giờ lừa gạt ta, cũng chưa từng làm ra cử chỉ ái muội với ta, vẫn luôn đều là ta cam tâm tình nguyện đuổi theo chàng, ta biết chàng muốn rời khỏi đại lục Xích Vân Tinh, cho nên ta muốn giúp chàng... Vu Linh Túc, chỉ cần chàng không đuổi ta đi, ta sẽ vẫn luôn đi theo chàng, mặc kệ phát sinh chuyện gì."

Vu Linh Túc rốt cục dừng lại cước bộ.

Hắn quay đầu nhìn về phía yêu nữ bên cạnh, dùng cặp mắt tối đen nhìn nàng, ảnh ngược trong đôi mắt là dung mạo kiều diễm quyến rũ của nàng.

Nói là yêu nữ, kỳ thực yêu nữ có phần thật là khờ đến đáng yêu.

Hắn vươn tay đặt ở trên vai nàng nhẹ nhàng mà vỗ vỗ, nói: "Ta khi nào thì đuổi nàng?"

Đợi khi Yêu Mi phản ứng kịp, kích động che miệng, thấy hắn lại xoay người, đầu óc nóng lên, nhào qua từ phía sau hắn, gắt gao trèo lên sau lưng hắn.

Đây là lần đầu tiên nàng lớn mật như thế, không bởi vì hắn thanh lãnh cao ngạo mà thật cẩn thận.

Vu Linh Túc dừng lại, vươn ra một bàn tay, nâng nàng đi rồi.

Nhâm Diêu và Nhạc Tu đi theo bọn họ cùng nhau rời khỏi động phủ Yêu Mi, Nhâm Diêu hỏi: "Sở cô nương, chừng nào thì cô tu bổ xuyên chiến hạm?"

Sở Chước nhìn vẻ mặt khát vọng của nàng ấy, trong lòng biết nàng ấy vội vàng, liền nói: "Có thể bất cứ lúc nào."

Nhâm Diêu hai mắt sáng ngời: "Chúng ta hiện tại liền đi phòng luyện khí của ta như thế nào?"

"Có thể." Sở Chước cũng muốn nhanh chóng chữa trị xong xuyên chiến hạm, lúc này không nói hai lời liền đồng ý.

Tiếp theo nàng quay đầu nói với Bích Tầm Châu bọn họ: "Tầm Châu, Hỏa Lân, mọi người trước đưa A Kỳ trở về, hiện tại Chân Hỏa thành không an toàn, mọi người nhất định phải bảo vệ kỹ hắn."

"Chủ nhân yên tâm, giao cho ta!" Hỏa Lân liền nhận việc.

Bích Tầm Châu tuy rằng không nói chuyện, nhưng bộ dạng vô cùng đáng tin.

Sở Chước nói lời từ biệt cùng bọn họ, liền mang theo A Chiếu đi theo Nhâm Diêu, Nhạc Tu cùng nhau đi tới phòng luyện khí của Nhâm Diêu.

Mấy người Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn theo bọn họ rời khỏi, tiếp theo cũng trở lại tòa nhà bọn họ thuê.

Mấy người Đồ Tứ Nương nghênh đi tới, không thấy Sở Chước, liền hỏi: "Ồ, sao không thấy Sở cô nương?"

Bích Tầm Châu thản nhiên liếc mắt quét bọn họ một cái, nói: "Nàng đi phòng luyện khí của Nhâm cô nương, học luyện khí thuật. Đồ Tứ Nương, đoạn thời gian gần đây Chân Hỏa thành khả năng sẽ không thái bình, các ngươi chú ý một ít."

Đồ Tứ Nương biến sắc, vội vàng đáp ứng một tiếng.

Đợi mấy người Đồ Tứ Nương đi xuống, Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhịn không được lại lấy ra gốc linh thảo cấp mười hai, thật cẩn thận mở ra, tựa như ngắm nhìn tuyệt thế mỹ nhân mà nhìn nó, tán thưởng nói: "Thì ra linh thảo cấp mười hai là như vậy, gốc linh chi bạch ngọc thảo này phẩm chất hoàn mỹ, cũng không biết là loại động tiên nào mới có thể dựng dục ra, Vu Nhân Hoàng thật đúng là hào phóng."

Hỏa Lân nhìn xem rục rịch, hỏi: "Có thể cho ta ăn một chút hay không?"

Huyền Uyên ghé vào trên vai Mặc Sĩ Thiên Kỳ, cũng nhìn mà thèm, sau đó dùng đầu cọ cọ mặt hắn, tỏ vẻ cũng muốn ăn.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn xem con rắn nào đó, lại nhìn xem con rùa nào đó, vẻ mặt khó xử: "Linh thảo cấp mười hai, trực tiếp ăn... thật lãng phí, đáng tiếc chỉ có một gốc, cần dùng để luyện chế thành linh đan cũng không được."

Đối với đám đồng bạn, Mặc Sĩ Thiên Kỳ xưa nay là hào phóng, mặc kệ linh đan gì đều tùy bọn họ ăn, nhưng linh thảo cấp mười hai quá hiếm có, bản thân hắn cũng luyến tiếc, làm sao chịu để cho bọn nó trực tiếp gặm nhấm, đây quả thực chính là phí của trời. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Cuối cùng vẫn là Bích Tầm Châu ra mặt, quyết đoán đẩy hai con yêu thú tham ăn ra: "Đừng náo loạn, trước để cho A Kỳ đi luyện đan. Đúng rồi, Địch Linh Bảo đan cùng Tử Phủ Đại Hoàn đan, A Kỳ ngươi có thể luyện sao?"

"Địch Linh Bảo đan không thành vấn đề, Tử Phủ Đại Hoàn đan còn phải cẩn thận tìm hiểu một chút, nếu không sẽ rất dễ nổ lò." Mặc Sĩ Thiên Kỳ hiếm khi có chút không tự tin.

Bích Tầm Châu liếc hắn một cái thật sâu, nói: "Ngươi trước nhìn xem đi, đợi chủ nhân trở về chúng ta lại nhờ một chút."

"Được."

Sở Chước và A Chiếu ở phòng luyện khí của Nhâm Diêu vừa đợi chính là ba ngày.

Nay ma nhân và người tu luyện bùng nổ chiến tranh, lại có chuyện cung chủ Chân Hỏa Cung phản bội, khiến cho toàn bộ Tây Lĩnh cao đều không bình tĩnh, Chân Hỏa thành cũng thế. Cho nên trong khoảng thời gian này, Nhạc Tu đối với Nhâm Diêu có thể nói là một tấc cũng không rời, chỉ lo lắng mình sơ sẩy một cái, nàng dâu bị sơ sẩy cũng không còn.

A Chiếu nhìn đến hành vi Nhạc Tu nào đó thời điểm không biết xấu hổ, cảm thấy mình lại học được một ít.

Ừ, nó không bao giờ là con thú bị ngây thơ hôn một chút đều xù lông nữa.

Đến phòng luyện khí Nhâm Diêu xong, Nhâm Diêu vì phòng ngừa có người xông vào phòng luyện khí của mình, một lần nữa bài ra cấm chế, lại để cho Nhạc Tu trấn thủ ở trong phòng luyện khí, mới yên tâm vài phần.

Thật sự là xuyên chiến hạm quá quan trọng, Nhâm Diêu cũng sợ chuyện xuyên chiến hạm bị những người khác biết.

Đợi nhìn đến xuyên chiến hạm Sở Chước lấy ra, Nhâm Diêu gần như là mê muội nhìn nó.

Xuyên chiến hạm lúc này trở nên nho nhỏ, giống như một cái mô hình cỡ lớn, trên vỏ ngoài khắp nơi có thể nhìn thấy vết rách màu xám trắng, không cần kiểm tra cũng biết nó bị tổn hại có bao nhiêu nặng. Nhâm Diêu cẩn thận sờ sờ, được Sở Chước cho phép, lại dùng linh thức thăm dò vào cẩn thận kiểm tra một lần, rất nhanh liền hiểu rõ địa phương xuyên chiến hạm cần tu bổ.

Nhâm Diêu nói cho Sở Chước kết quả kiểm tra của mình, hơn nữa cho


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.