Cuộc Hôn Nhân Lầm Lỗi

Chương 37: Chương 37: Tủi Thân Ấm Ức




“Cô ấy với con trai đang sống nhờ nhà chúng ta thôi. An An, con đừng nghĩ nhiều quá, mau ngủ đi.”

Chỉ với những câu hỏi yếu ớt đã khiến bức tường phòng ngự Đỗ Nhược Vi dựng lên bao nhiêu lâu nay trong phút chốc sụp đổ. Hốc mắt cô nàng cay xè, thiếu chút nữa bật khóc thành tiếng, tuy nhiên, vì tránh để con gái lo lắng, Đỗ Nhược Vi dùng toàn bộ sức lực nuốt nỗi đau xui xẻo, gắng gượng rặn ra trên môi một nụ cười đầy miễn cưỡng.

Suốt những ngày qua, Đỗ Nhược Vi phải chứng kiến bao nhiêu là cảnh tượng khủng khiếp, Quách Thừa Nhân vì có Thiệu Ninh Thuần nên hắn ta về nhà vô cùng thường xuyên, thậm chí bọn họ còn ở trước mặt cô ân ân ái ái, ngọt ngào với nhau như thể là một đôi vợ chồng thật sự, chưa từng để Đỗ Nhược Vi vào mắt. Từng dáng vẻ, cử chỉ của Quách Thừa Nhân đều khiến người con gái vừa tủi thân, ấm ức vừa đau đớn đến mức tinh thần suy sụp. Đỗ Nhược Vi hiểu rõ, tất cả vì hắn yêu Thiệu Ninh Thuần, nhưng cô vô cùng hy vọng đối phương cũng dành cho mẹ con mình chút quan tâm.

Quá đáng hơn nữa, mỗi khi Vị An tới tìm hắn, mong chờ được người cha ruột ôm vào lòng dù chỉ một lần, tuy nhiên, lần nào kết quả nhận được đều như cũ. Quách Thừa Nhân tàn nhẫn thẳng thừng đẩy ngã con gái, hai mắt trợn ngược, ngữ khí khó chịu: “Tao đã bảo mày tránh xa tao ra rồi cơ mà, chẳng lẽ mày không để vào tai à? Đừng gọi tao như vậy, tao có phải ba mày đâu.’” Tiếp đó, hắn quay sang chỉ trích Đỗ Nhược Vi: “Dạy bảo nó cho đúng, đừng tự ảo tưởng vớ va vớ vẩn, coi chừng tôi đó, tôi chả dám nói trước được mình sẽ làm ra những chuyện kinh khủng gì với thứ nghiệt chủng của cô đâu. Tiếng ba ấy, chỉ có mình con trai tôi do tiểu Thuần sinh ra được phép gọi.”

“Thừa Nhân, anh bớt nóng giận.” Thiệu Ninh Thuần ở bên cạnh giả bộ quan tâm thấu hiểu nhưng thực chất cô ta đang cố tình thêm dầu vào lửa: “Anh có ghét thì con bé vẫn là máu mủ ruột thịt với anh, ít nhất cũng nên chú tâm một chút chứ.”

Quách Thừa Nhân gạt băng sang một bên, trực tiếp phủ nhận: “Anh chưa từng thừa nhận thứ nghiệt chủng đó. Tiểu Thuần, có lẽ em không biết đấy thôi chứ bạn thân em bên cạnh nhiều đàn ông vây quanh lắm, đứa trẻ chắc thuộc về mấy gã bên ngoài đó đấy.”

Bọn họ cứ ngồi trên sô pha, tàn nhẫn đục nát trái tim Đỗ Nhược Vi ra thành từng mảnh. Mặc kệ con gái khóc òa lên dữ dội, Quách Thừa Nhân chưa từng ném về phía hai mẹ con cô một ánh mắt an ủi hay hỏi thăm, người đàn ông thậm chí còn bày ra vẻ mặt vô cùng khó chịu, trực tiếp yêu cầu mang Quách Vị An rời khỏi tầm mắt mình ngay lập tức, tránh làm phiền tới không gian hẹn hò giữa hắn với Thiệu Ninh Thuần. Đỗ Nhược Vi chua xót ngậm ngùi mang con gái xuống bếp, nhẹ nhàng dỗ con bé.

Vị An vô cùng hiểu chuyện, con bé biết thương mẹ nên ngay lập tức ngừng khóc. Tuy nhiên, Đỗ Nhược Vi hiểu rất rõ một điều rằng trái tim nhỏ bé khao khát tình yêu từ cha của con gái bắt đầu xuất hiện những vết thương khó mà chữa lành.

Quách Vị An ngây thơ chẳng nhìn ra sự khó xử trên khuôn mặt mẹ mình, đứa trẻ tiếp tục tò mò đặt câu hỏi: “Nhưng mẹ à, sao con thấy ba thân thiết với họ còn hơn chúng ta vậy? Bạn nam kia thậm chí còn gọi ba giống con nữa?” Nó chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm người đang nằm bên cạnh.

Cổ họng Đỗ Nhược Vi nhất thời nghẹn ứ, cô vừa áy náy vừa lúng túng quay sang chỗ khác. Đối diện với con gái, cô bất lực chưa biết nên giải thích như thế nào nữa.

Dù Quách Vị An còn là trẻ nhỏ, tuy nhiên tầm quan sát của con bé cực kỳ nhạy bén, đương nhiên nhận ra điểm khác thường giữa Quách Thừa Nhân và Thiệu Ninh Thuần. Đỗ Nhược Vi cũng bị bọn họ dày vò lên xuống mỗi kho đối diện với nhau. Quách Thừa Nhân lúc nào cũng cưng nựng đứa trẻ kia, Thiệu Ninh Thuần muốn gì được nấy, hắn thường xuyên dẫn hai mẹ con bọn họ ra ngoài chơi, mua sắm, hẹn hò, những điều Đỗ Nhược Vi cùng với con gái chưa bao giờ có được.

Ở đây, Đỗ Nhược Vi dường như biến thành người thừa ở giữa Quách Thừa Nhân cùng với bạch nguyệt quang mặc dù cô mới là chính thất. Tuy nhiên, người ngoài nhìn vào chắc chắn đưa ra nhận định rằng Đỗ Nhược Vi chỉ là kẻ cố gắng đeo bám, xen vào mối quan hệ của Quách Thừa Nhân cùng người yêu.

Ghen tị chứ.

Đặc biệt là Quách Vị An, đứa trẻ vô cùng ghen tị với cậu nhóc kia khi được ở cạnh ba suốt ngày suốt đêm, còn nó chỉ cần tới gần một chút thì sẽ ngay lập tức bị đuổi ra.

“An An, bé cưng của mẹ, thật ra là cậu nhóc ấy vừa mất ba, nên ba con mới để cậu ấy gọi mình như vậy thôi.” Đỗ Nhược Vi nuốt nước mắt, cắn chặt răng giúp Quách Thừa Nhân bảo vệ hình tượng: “Họ đáng thương lắm, với cả hai người đó còn là khách nên ba quan tâm họ hơn cũng là điều bình thường thôi. Con gái, thông cảm cho ba nhé.” Đến nước này cô vẫn kiên quyết che giấu toàn bộ những việc Quách Thừa Nhân làm với đứa trẻ đang nằm trong vòng tay mình.

Đỗ Nhược Vi chẳng muốn Vị An bị kéo vào ân oán giữa người lớn, con bé chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, nhất là đối với Thiệu Ninh Thuần kia, cô ta mưu mô thâm độc, vô cùng khó lường.

Đứa trẻ cụp mắt, vâng lời: “Con hiểu rồi thưa mẹ. Cậu ấy đáng thương thật, con nhất định sẽ rủ cậu ấy chơi cùng mình.”

Đỗ Nhược Vi cúi đầu, đặt lên trán con gái một nụ hôn, dòng nước lạnh lẽo bất giác tuôn rơi từ nơi khóe mắt.

Sáng hôm sau, đưa Quách Vị An tới trường xong, Đỗ Nhược Vi trở về bếp cặm cụi cắm đầu vào làm việc, hoàn toàn chẳng màng tới Thiệu Ninh Thuần đang huênh hoang đắc ý ngồi bên ngoài, dáng vẻ kiêu ngạo như thể sắp sửa trèo lên đầu lên cổ cô ngồi rồi. Đột nhiên, từ bao giờ, người phụ nữ đó đã xuất hiện trước mặt Đỗ Nhược Vi, đôi mắt híp chặt, đăm chiêu dán chặt vào thân thể cô nàng.

Mặc kệ Đỗ Nhược Vi tỏ ý như coi cô ta thành không khí, Thiệu Ninh Thuần cứ ngang nhiên đứng yên tại chỗ, ung dung dựa lưng vào tường, chống cằm, nhàn nhạt mở miệng: “Đỗ Nhược Vi, những lời tôi đề cập với cô lần trước đã suy nghĩ kỹ chưa? Chắc cô cũng thấy rồi nhỉ, Quách Thừa Nhân hoàn toàn chẳng thiết tha gì đến mẹ con cô đâu, khôn ngoan rời khỏi nhà họ Quách mới là lựa chọn đúng đắn nhất.” Cô ta muốn ngồi lên vị trí Quách thiếu phu nhân đến phát điên rồi, Thiệu Ninh Thuần gấp gáp hành động.

Nếu tiếp tục nhìn thấy Đỗ Nhược Vi lượn lờ trước mặt mình chắc cô ta phát điên lên mất.

“Nếu cô nói xong rồi thì mời ra ngoài, ở đây không phù hợp với cô đâu.” Đỗ Nhược Vi thở dài một hơi, coi lời Thiệu Ninh Thuần chả khác gì gió thoảng bên tai, hời hợt mở miệng: “Cô đừng làm phiền tới tôi, tôi với cô nước sông chẳng phạm nước giếng.”

Đỗ Nhược Vi đã lười quan tâm tới Thiệu Ninh Thuần từ lâu rồi.

Mặc xác cô ta thích làm gì thì làm.

Người phụ nữ nghiến răng nghiến lợi khi Đỗ Nhược Vi liên tục làm trái lời mình, cô ta gầm gừ thành tiếng: “Hừ, cô cố chấp quá rồi, tưởng rằng làm vậy thì Quách Thừa Nhân sẽ nảy sinh tình cảm với cô ư? Đỗ Nhược Vi, cô ảo tưởng quá rồi.”

Nhắc đến Quách Thừa Nhân, đối phương liền xuất hiện bên cạnh Thiệu Ninh Thuần trong khi Đỗ Nhược Vi còn chưa tải được những gì đang diễn ra.

Người đàn ông khoanh tay trước ngực, lông mày trên khuôn mặt nhíu chặt, lạnh lùng cất giọng: “Ở đây lớn tiếng cái gì thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.