Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 531: Chương 531: PN33, Lý Bình vào cửa






"Bát tiểu thư? Bát tiểu thư, ta còn thật có chút không nhìn thấu nàng, nàng đối với chủ tử nào cũng rất hòa khí, cũng không trở mặt với người khác, cũng biết lấy lòng góp vui ở trước mặt Vương Phi cùng Vương gia, có quan hệ không tồi với mấy thiếu gia tiểu thư chủ tử chúng ta sinh, chỉ là mẹ đẻ kia của nàng, thật sự cầm lên không nổi, bởi vậy mới chịu một chút liên lụy, nếu không, Vương Phi chúng ta năm đó cũng là động tâm tư nuôi nàng ở bên người rồi." Lý ma ma chậm rãi nói, không biết Hoa ma ma là ý gì.

Lý Dực đưa Yên Nhiên trở về Lâm gia, kể lại chuyện đã xảy ra cho Tử Tình cùng Lâm Khang Bình.

"Nương, ta thấy khó hiểu, Bát tiểu thư này tại sao trước sau khác biệt lớn như vậy? Nàng không phải là muốn bay ra khỏi Vương Phủ này sao? Muốn đi làm một phen sự nghiệp sao? Nhưng là, nàng không chọn Tam ca, ta cũng hiểu, là vì tỷ muội tình thâm, chẳng qua là, sau lại, thấy Tiểu Dực ca ca, nàng sán lên, ta mới có chút nghi ngờ nàng, chẳng lẽ là tỷ muội tình thâm giả?" Yên Nhiên nói.

"Đây có cái gì không thể? Đứa nhỏ này vừa nghe là biết tâm kế sâu, ta không thích. Tốt lắm, chọn người được rồi, còn dư lại, đến lượt nương mời bà mai đi cầu hôn rồi, chẳng qua là sính lễ này, là phong phú tốt hơn, hay là đơn giản tốt hơn?" Tử Tình có chút khó xử, đối phương dù sao cũng là Vương Phủ. Đáng có mặt mũi, cũng nên cho nhỉ?

Hoa ma ma ở một bên nói: "Vẫn là đơn giản hơn một chút, của hồi môn của Vương Phủ sẽ không nhiều, sính lễ nhiều, chỉ sợ đến lúc đó lên kiệu hoa không biết là người nào."

"Chuyện này không thể được, bọn họ nếu dám cùng ta giở trò thay đổi người, ta cũng dám đuổi người về Vương Phủ." Tử Tình nói, nàng ngay cả Lý Hãn cũng dám đắc tội, lại có Lý Dực làm núi dựa, đáp ứng cưới một thứ nữ đã là bất đắc dĩ, tiếp tục để cho lui nữa, sẽ liên quan đến gia đình chẳng thể yên.

Không nói Tử Tình bận rộn chuẩn bị hôn sự cho Thư Ngọc như thế nào. Yên Nhiên cũng cả ngày tránh ở trong phòng bận rộn, bởi vì đã định mùa xuân sang năm thành thân, Tử Tình dặn dò nàng làm y phục giày tất của hai người trước, sang năm một tháng giêng không thể động kim, đến lúc đó đâu có kịp?

Ngày hôm đó, Lý Dực đến thăm Yên Nhiên, thấy Yên Nhiên đang vùi đầu làm một chiếc áo lót của nam tử, Lý Dực tất nhiên biết là của ai, đây là lần đầu tiên Yên Nhiên làm áo lót cho hắn, hắn có chút nhìn ngây người.

Yên Nhiên thấy Lý Dực phát ngốc, bèn lôi kéo tay Lý Dực hỏi: "Ca ca, ngươi nghĩ cái gì vậy?"

"Ca ca muốn nói, nhìn thấy sản phẩm trong tay ngươi, thật tốt."

Lời Lý Dực bật thốt lên, làm cho Yên Nhiên sửng sốt, nhưng ngay sau đó hiểu ý Lý Dực, đỏ mặt.

"Muội muội, ngươi nói, chúng ta nói với nương, qua tháng giêng chúng ta thành hôn ngay, có được không?"

"Gấp gáp như vậy? Tại sao?"

Muốn đứa nhỏ, muốn ôm ngươi ngủ, lời này, Lý Dực đến khóe miệng, lại nuốt trở về, hắn vuốt đầu Yên Nhiên, ngày từng ngày này, hắn cũng là gian nan nha.

Yên Nhiên cũng đột nhiên nghĩ đến cái gì, đỏ mặt, cúi đầu, làm bộ chuyên tâm mà may xiêm y, tâm tư lại chạy đến đâu rồi, bỗng chốc đâm vào đầu ngón tay của mình, "Ối." Yên Nhiên kêu lên một tiếng, Lý Dực vội cầm lấy ngón tay của Yên Nhiên, nhìn thấy có một giọt máu nhỏ ở phía trên, vội dùng khăn nặn, lại đặt ngón tay Yên Nhiên ở trong miệng ngậm một lát, khuôn mặt nhỏ nhắn của Yên Nhiên, đã sớm giống như quả đào mật chín rồi.

Lý Dực buông ngón tay Yên Nhiên xuống, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Yên Nhiên lên, đang muốn đặt lên, Lý lão đầu cùng Lý bà bà vọt vào, lúc này, đến cả mặt Lý Dực cũng đỏ rồi, không được tự nhiên hừ hừ hai tiếng.

"Đồ nhi ngoan, hắn không có bắt nạt ngươi chứ?" Lý lão đầu cố ý sán đầu tới trước mặt Yên Nhiên, hỏi.

"Sư phụ, lão nhân gia người thật không có đức hạnh, việc đồ nhi dặn ngươi làm, thế nào rồi?" Yên Nhiên thu hồi sản phẩm trong tay, Lý Dực nhận lấy, bỏ vào buồng trong.

"Vi sư đang tới tìm ngươi thương lượng chuyện này, chỗ ta đã tìm xong rồi, là ở mảnh đất nghèo thành Nam kia, hiện tại đi mua nó, chờ đầu mùa xuân tìm người đắp phòng, trước tiên xây học đường xong đã."

"Địa phương nào? Học đường gì?"

"Ca ca, ngươi đi mua thay ta, ta muốn ở mảnh đất nghèo thành Nam kia, làm một học đường miễn phí cho nữ tử, dạy các nàng một chút kỹ năng, chẳng hạn như thêu, chẳng hạn như y học hộ lý và đở đẻ, chẳng hạn như kéo sợi, tương lai, các nàng có thể vào phường thêu, y quán, xưởng vải của chúng ta làm công, như vậy, không chỉ có thể nuôi sống bản thân, còn có thể trợ cấp trong nhà."

"Ý của muội muội muốn xây bệnh viện? Muốn mở phường thêu, nhưng là, không có nghe muội muội nói muốn mở xưởng vải mà?"

Yên Nhiên trợn mắt nhìn hắn một cái, "Ca ca không phải là đã đặt mấy đài máy dệt sao? Ca ca không phải nói, của ngươi chính là của ta?"

"Được, trêu chọc ngươi chơi đó, của ca ca đúng là của ngươi, ngày mai ta phái người đi mua mảnh đất kia, sau này, muốn làm cái gì, ca ca đều ủng hộ ngươi." Lý Dực thấy Yên Nhiên không khách khí với hắn, trong lòng ngọt như ăn mật.

Bên kia, Tử Tình cùng Lâm Khang Bình đích thân bái hội Trung Vương Phủ, thương lượng chuyện sính lễ, không nghĩ tới Vương Phi này còn rất dễ nói chuyện, đại khái cũng là thấy có người chịu cưới Lý Bình này, cảm giác đưa được suy thần này ra ngoài, đâu còn muốn sính lễ hay không sính lễ gì đó, thu sính lễ, không còn phải đưa làm đồ cưới, Vương Phủ này, thứ tử thứ nữ một đống lớn, nàng đâu có quan tâm những thứ này?

"Sính lễ ngoài mặt không có trở ngại là được, tiền biếu cho nhiều một chút, dù sao, chúng ta cũng là thân phận Vương Phủ rành rành ra đấy." Vương Phi chậm rãi nói.

Tử Tình biết, tiền biếu này, hơn phân nửa là vào Vương Phủ liền không ra được rồi, nhưng là, đối phương mở miệng, cũng không thể không đáp ứng. Chỉ đành phải cười gật đầu, nói: "Phải vậy, thế nào thì Vương Phủ cũng dưỡng dục nàng mười bảy năm, nên vậy? Chẳng qua là có một điều, chúng ta muốn là Lý Bình Lý Tứ tiểu thư, nếu như, đến lúc đó, vào Lâm gia chúng ta là người khác, Lâm gia chúng ta sẽ trực tiếp mang người trở lại, kính xin Vương Phi đến lúc đó không nên trách tội mới được."

"Ngươi đây là có ý gì? Ngươi coi Vương Phủ chúng ta thành cái gì?"

"Không dám, chẳng qua nói ra trước, tránh cho đến lúc đó, tổn thương hòa khí."

Tử Tình nói xong liền cáo từ, ngoài thư phòng kia, Lâm Khang Bình và Lý Tiềm cũng nói được chẳng ra sao, dù sao, thân phận của Lý Tiềm rành rành ra đấy, đâu có để ý một ngũ phẩm nghĩa quan như Lâm Khang Bình, nếu không phải nể hắn là nhạc phụ của Lý Dực, chỉ sợ, hắn ta cũng lười đi ra tiếp khách.

Lâm Khang Bình và Tử Tình ra khỏi Trung Vương Phủ, cười nói: "Sau này, chúng ta khỏi cần phải đến rồi."

Hai ngày sau, sính lễ đưa đến Trung Vương Phủ, đồ trang sức, vật liệu may mặc bốn mùa bao nhiêu, Tử Tình dù sao cũng gom một trăm lẻ tám gánh, đồ đều là những thứ không đáng giá lắm nhưng thực dụng, tiền biếu cho hai vạn lượng, cái này, cũng là dựa theo quy cách mấy đứa Thư Duệ thành thân, Lý Bình này, bất kể nói như thế nào, dù sao cũng là từ Trung Vương Phủ ra, Lý Tiềm cùng Vương Phi còn có thể không biết chuyện Tử Tình và Lâm Khang Bình, nếu là sau khi nghe ngóng, tiền biếu Tử Tình cho La gia cùng Phương gia đều là hai vạn lượng, đến Trung Vương Phủ bọn họ lại giảm, truyền đi, thể diện của Trung Vương Phủ cũng không dễ nhìn, đoán chừng, đến lúc đó, tức giận là không chỉ Lý Tiềm cùng Vương Phi, chỉ sợ còn có Lý Hãn.

Chẳng qua, sính lễ cùng tiền biếu vào Vương Phủ, tự nhiên có người có thể hỏi thăm ra, có mấy di nương xài bạc, hỏi thăm rõ ràng, Lâm gia này, ra tay thật đúng là không bủn xỉn, trong kinh thành, gia đình bình thường, tiền biếu cũng là một vạn lượng, nhưng Lâm gia, cho hai vạn không nói, sính lễ này, còn cho một trăm lẻ tám gánh, vật liệu may mặc cùng đồ trang sức, nhìn không tồi rồi, duy nhất tiếc nuối đúng là không có cửa hàng cùng đất đai.

Có hai di nương tâm động rồi, vừa nghe được Lâm gia này, là quyên một tòa mỏ cho triều đình, gia cơ này, còn có thể kém? Hai nhi tử của Lâm gia, gia đình kết thân lại là La gia cùng Phương gia, thế nhưng là cưới đích nữ gia đình đứng đắn, hai nhi tử đều có công danh, một ở Công bộ, một ở Lễ bộ, gia thế này, có thể kém?

"Thật là hồ đồ, bị lừa rồi." Một di nương hấp tấp trở về tìm nữ nhi thương lượng đối sách, thì ra là, chính là mẹ đẻ của Bát tiểu thư.

Bát tiểu thư nghe xong, mí mắt cũng không nhấc, nói: "Ta đã sớm hỏi thăm được từ trong miệng Đại ca chuyện của Lâm gia này rồi, hơn nữa nghe nói, Lâm gia nêu rõ chỉ cần Tứ tỷ, nương vẫn là chết tâm đi, chuyện ngày đó, cũng trách ngươi."

Không nói hai nương con nàng đang oán giận lẫn nhau, trong viện tử của Lý Bình, nhất thời cũng náo nhiệt lên rồi, không chỉ những tỷ muội này tới, ngay cả nha hoàn bà tử cũng đều chịu khó, thu dọn viện tử sạch sẽ, chẳng qua là một viện tử vật liệu may mặc gọn gàng này, càng làm tăng thêm sự lụi bại của viện tử này, đây là phòng cũ lâu năm không tu sửa nhất trong hậu viện.

Tử Tình tất nhiên không biết những tình huống này, hôn kỳ định vào hai mươi hai tháng chạp, cũng là chỉ còn bảy tám ngày thôi, phòng ốc trong nhà cũng phải thu dọn, cũng may đồ vẫn là đầy đủ hết, Tử Tình đã sớm chuẩn bị xong rồi.

Thư Ngọc lấy vợ đón tân nương lần này, đúng là một đứa thuận lợi nhất, trong vương phủ vậy mà không có một tỷ muội nào đưa tiễn, những người này vốn định thay thế Lý Bình gả vào Lâm gia, bất đắc dĩ ngày đó Tử Tình đã đặc biệt nêu rõ, chỉ cần Lý Bình, Vương Phi cũng chỉ đành hết hy vọng rồi. Cho nên, lúc này, đám tiểu tỷ muội này nào là hâm mộ nào là ghen tỵ, rối rít làm khó Lý Bình.

Lý Bình cũng là lo sợ bất an mà lên kiệu hoa, nam tử phải gả này, không biết là cao hay là thấp, nhà chồng, đợi chờ nàng sẽ là cái gì?

Kiệu hoa vào Lâm gia, sau khi bái đường đưa đến tân phòng, Thư Ngọc cầm lấy can xưng vén khăn trùm đầu của tân nương lên, tân nương chầm chậm ngẩng đầu nhìn Thư Ngọc một cái, âm thầm nghĩ nam tử này rất quen mặt? Ngược lại như đã gặp nhau ở nơi nào?

"Tam tẩu, còn có ta, nhớ không?" Yên Nhiên thò đầu ra.

"Ngươi, ngươi không phải là cung nữ đó sao?"

"Đúng vậy, đây là Tam ca ta, ngày đó, chúng ta giả cung nữ và thái giám đi vào, nếu không, làm sao lại chọn trúng ngươi? Tam ca của ta cũng không tệ lắm phải không? Hì hì, cơ mà Tam tẩu cũng xinh đẹp."

Lý Bình giống như đang nằm mơ giống, nhìn tân lang trước mắt, mày kiếm mắt sáng, ôn hòa nhã nhặn, quả nhiên là một quý công tử phiên phiên, nhìn lại bài biện trong phòng, nàng mỗi ngày đi thỉnh an Vương Phi, nhiều ít cũng biết chút hàng, vừa nhìn bài biện này, không nói tráng lệ đi, gia cơ này tuyệt đối không kém.

Ngày hôm sau, Lý Bình dậy thật sớm, chịu đựng đau nhức vào phòng bếp làm bữa điểm tâm đầu tiên cho công bà (cha mẹ chồng), Tiểu Tử cười nói: "Phu nhân còn chưa dậy đâu rồi, Lâm gia không có quy củ dậy sớm thỉnh an, ngươi chi bằng cứ đi nghỉ một lát."

Lý Bình nào dám, quy củ tân nương tới cửa ngày đầu tiên, nàng vẫn là biết được, đứng ở ngoài viện tử của Tử Tình, đợi mãi nửa canh giờ, vẫn là Thư Ngọc sau khi tỉnh lại phát hiện không thấy nàng, lúc này mới tìm đến.

Lúc này, Tử Tình và Lâm Khang Bình cũng dậy cả rồi, vội để cho bọn họ vào phòng, Tử Tình một phen kéo tay Lý Bình qua, lạnh như băng, nhét cho nàng một cái lò sưởi tay, nói: "Con à, đã vào cửa nhà này, sau này, chính là người một nhà, giữa người một nhà không cần nói những thứ quy củ giả tạo này."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.