Cuộc Sống Hằng Ngày Và Chuyện Tình Ái Của Một Tác Gia

Chương 1: Chương 1: Bị bắt quả tang chưa chắc là chuyện đáng xấu hổ...mà là chuyện cực kì nguy hiểm




Hôm nay tác giả tâm huyết dâng trào, đang tìm một blog truyện mới để có thể tự do chứa đựng những tư tưởng đen tối nhất trong não bộ ngắn hạn của mình.

Có thể gọi tắt là đăng truyện lén lút.

Dù bụng đang đói.

Dù hiện tại chương tiếp theo của bộ truyện tình cảm dài hạn tác giả vẫn chưa viết xong.

Bài viết cho báo cũng chưa chuẩn bị.

Dù trong lòng đang thấp thỏm lo âu không biết khi nào biên tập kiêm luôn quản lý ( gọi tắt là ở đợ cao cấp ) của mình đến.

(Một tình cảnh vô cùng gian nan cho chiến sĩ)

Nhưng tác giả vẫn mặc kệ,tiếp tục căng mắt mày mò tìm kiếm.

Sau khi đã đăng thử truyện của mình trên một trang truyện mới, tác giả hý hoáy thay ảnh avatar của mình bằng hình của mông đít mèo nhà người ta,đổi luôn cả tên là mông mèo múp míp...quả thật là biến thái mà!!!.

Chả là nhà không được nuôi mèo do bị cấm nuôi. Nhưng cái sở thích được coi là đáng yêu của một cô gái đã được tác giả trân trọng giữ gìn.

Hành động thì giống thiếu nữ đấy, nhưng gương mặt cứ như thấy được trai đẹp gái xinh, liên tục suýt xoa, hú hà.

Cứ thấy mèo là vuốt vuốt, nựng nựng,chụp chụp xong rồi xóa, lần sau lại chụp nên chắc cả khu chung cư có bao nhiều mèo thì người này có thể hay không đề biết rõ chăng??.

Sau một lúc ngắm nghía avatar mông đít mèo mũm mĩm nhà bên thì bỗng nhiên tác giả có linh tính xấu, liền giật mình dáo dát nhìn quanh.Thậm chí để đề phòng bất trắc, nhân vật chính đã trườn người, lú đầu ra ngoài hanh lang bật chế đồ ra_đa dò tìm vật thể nguy hiểm.

Nhìn xem đi.

Hành lang lạnh lẽo, hiu hiu gió thổi không một bóng người..tiếng lá cây va vào nhau nghe sột soạt chỉ có thể khiến con người ta....nổi da gà!!!.

(Uầy..trưa nắng muốn điên mà cứ thích tạo cảm giác nguy hiểm...tán xéo mỏ....)

Cũng may cho nhân vật chính,có vẻ tất cả đều ổn...ít nhất lúc này là như vậy.

Tác giả thở phào nhẹ nhõm, dùng tay kéo cửa lại. Nhưng cửa chưa kịp đóng thì có chân ai đó đang đeo đôi giày đen bóng đã chắn ngang không cho đóng.

Vừa liếc thấy đôi giày, cũng chả thèm ngẩng đâu lên,tác giả đã rơi vào lưới tình, cứ ở tư thế trườn bò( ở nhà tư thế nào cũng được gọi là đứng đắn), nhìn chăm chăm vào chiếc giày kia, rồi từ từ mới co mình lại, bắt đầu chuyển hướng về phía phòng mình,lật đật bò vào trong, khóa cửa và miệng thì lầm bầm.

“Âm hồn bất tán...vừa nghi liền hiện hình”

Lầm bầm chưa xong thì cửa phòng đã bị gõ, tác giả lia mắt thật nhanh về phía chiếc laptop đang sáng choang với trang web đăng truyện của mình, nhanh chóng phi người lên ghế, hai tay chộp lấy bàn phím và chuột và nhấn đóng trang thì cửa phòng cũng mở.

“Xèng...”

[Móa nó !!! chết chắc rồi]_trong lúc tắt trách nhất, tác giả vô tình nhấn nút đóng trang mà không xóa bình luận dang dở của mình, để rồi trang mạng tự động báo

{Bạn muốn rời khỏi trang hay không}_tình hình đang rất nguy cấp, tác giả bất chấp tất cả, bấm luôn {Đồng ý} và trang đã tắt, còn người kia có thấy được gì hay không thì....ai mà biết !!!.

Chỉ có một mình tác giả khẳng định_[Chắc chắn đã thấy rồi...chí ít là tên diễn đàn, nguy hiểm hơn là tên đăng nhập...thôi tèo !!!.]

“Đang làm gì?”_anh chỉ đứng đó, người tựa cửa khoanh tay nhìn tác giả đang thu người lại hết mức có thể, người ngoài nhìn vào có thể nói tác giả đáng thương có đáng yêu cũng có thừa.

Nhưng với tác giả, cảm giác hiện tại cứ như mình là tội nhân, phải căng thẳng mà nói dối_“Lướt web tìm nhạc giải tỏa căng thẳng”

Anh nhướn mày, nheo mắt hỏi lại_“Căng thẳng??”

“Ừ ừ, rất rất căng thẳng”_tác giả được thế, gật đầu lia lịa

“Làm gì mà căng thẳng?”

“Ờ thì chuyện là...mới mở trúng clip kinh dị nên căng thẳng !!!”

“....”

“Tối sang ngủ nhờ nhé”_tác giả nhanh chóng giả vờ cui vẻ bồi thêm một câu

“Bản thảo xong chưa?”

“Chưa, vẫn chưa có ý tưởng”

“Vậy khi nào mới định bắt tay vào làm?”

“Làm liền luôn ạ !!!”

“Đã ăn gì chưa?”

“Chưa đói đâu”

“Anh nấu cơm rồi đó”

“Được được, lát qua, lát qua liền, giờ có ý tưởng rồi.”

“Nói về cái gì?”

Sau một lúc nói dối không chớp mắt thì cuối cùng, tác giả đã thể hiện đúng câu’ thần khẩu hại xác phàm’ mà dân gian thích truyền miệng, trả lời một cách rất dứt khoát, không cần do dự_“Thiện nữ gặp thú dữ!!!”

Anh nhướn mày, mỉm cười, không tạo khe hở cho người kia thoát, hỏi tiếp_“Lại đăng truyện lén à?”

“Đâu có!!!”

“Anh thấy rồi!!”

Sốc tới óc !!!. Dù đã nghĩ là thấy, nhưng tác giả không nghĩ tới sẽ bị ác nam này vạch trần. Chỉ có thể tiết hận, cắn môi, e dè thừa nhận_“Vâng”

“Vậy là có đăng ??”

Sốc tập hai !!!. Tác giả trơ mắt nhìn nam nhân.

Vậy là rốt cục ác nam thấy hay không thấy???.

Hỏi rà mìn hay đã thật sự thấy???.

Mà đằng nào đi chẳng nữa thì tác giả cũng chỉ có thể ngơ ngác mà đáp_“Vâng”

Ác nam một tay túi quần, một tay cằm tay nắm ở cửa, xoay lưng, giọng nói đầy đe dọa_“Nếu tiến độ bên ngoài không kịp thì chuẩn bị đi”

“Vâng...mà chuẩn bị gì cơ?”

“Anh sẽ công khai”

“Sẽ kịp tiến độ ạ...em thề”_ nhanh chóng chỉ ngòn trỏ lên trần nhà, ánh mắt tròn to phóng tia chân thành hết mức có thể.

Bởi ta nói không những bị ác nhân nắm lấy điểm yếu mà còn thí cho hắn luôn chuyện lén lút, xấu xa của bản thân mình. Này chính là thắt dây trước rồi kế đó là kê cổ vào, chỉ còn chờ ác nam tới đạp ghế thì sau đó quý vị quần chúng sẽ có phim buồn để xem miễn phí rồi.

Tác gia vô cùng bi thảm, hiện tại đang cực độ bi thảm.

Con người đó đang vò đầu bức tóc, tự trách mắng bản thân sao lại có thể nhu ngốc tới như vậy. Kiểu này thì sẽ bị khủng bố dài dài, dài dài là cái chắc rồi.

Trời nắng nóng ta sẽ làm cái chi...mở máy lạnh lên cho mát, nằm trườn ra giường và tiếp tục lười biếng hết mức có thể. Nhưng tác giả lại không được như thế. Bởi vì vừa bị bắt quả tang xong, bởi vì chưa viết bài xong, nên tác giả sẽ không thể nào lười biếng được nữa.

Nhất là khi nam nhân ở bên cạnh, điều đó lại càng không thể hơn nữa.

Nhưng dù gì đi chăng nữa, thì nghĩ sâu xa, nam nhân đó cũng rất có ích.

Tháng này tác giả sẽ không phải chi tiền nhiều vào khoảng đèn đóm của mình nữa, cũng không phải sợ bản thân thiếu kiên nhẫn, ít kiên trì và thích lười biếng mà hay dở dang với công việc.

Bởi vì đã có nam nhân ở đây,đã có tản băng di động thích mang khí lạnh liên tục lỡn vỡn nhà mình luôn khiến không khí trở nên tươi mát một cách lạ lùng, đã có một chiếc máy bật chế độ giám sát kèm luôn tỏa khí thế đàn áp mạnh mẽ,ánh mắt nghiêm túc khiến tác giả không dám lơ là với công việc.

Dù tiền thu vào sẽ tăng nhưng nói đi vẫn phải nói lại. Trong rủi có may, trong may có rủi quý vị ạ. Dù cho khí huyết làm việc có phừng phực đi chăng nữa, thì chúng cũng sẽ rủ nhau đều đều tụt xuống đến mức thấp nhất khi nam nhân cứ lãng vãng ở gần.

Và lúc đó tay tác giả đáng thương sẽ lạnh, chân sẽ rung, đầu óc bị đình trệ. Nhưng cái sợ lại ăn đứt cái lười nên vẫn phải cắn răng mà gõ bàn phím.

[Ôi!! cuộc đời bi đát của thiện nữ gặp thú dữ là đây sao??. Ngày tàn đã đến rồi sao???]

Mất ba tiếng đồng hồ để tác giả tạo ra ý tưởng và viết ra dàn ý sơ khởi, rồi cứ phải ngồi hoay hoay viết ra giấy vài từ rồi lại gõ tiếp vào máy.

Viết xong một ý, nếu đầu óc bỗng nhiên bị đình trệ thì phải nhìn quanh ngó quất đâu đó trong nhà, não bộ sẽ được thông suốt một ít và tiếp tục suy nghĩ ra nên viết gì tiếp theo, rồi lại chăm chú vào màn hình. Cứ như vậy ngồi lỳ một chỗ một lúc lâu.

Thỉnh thoảng không quên tranh thủ lúc nam nhân không để ý mà mở game lên chơi một chút, nhưng cũng bởi sự cảnh giác của bản năng, cùng tinh thần trách nhiệm bỗng nhiên dâng cao đột xuất, nên lần này tác giả không có bị nam nhân bắt quả tang vừa làm việc vừa chơi game như mấy lần khác nữa.

Đóng máy tính, đập bàn, đứng thẳng người, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đã viết xong. Lúc này nhìn quanh nhà thì nam nhân đã rời đi từ lúc nào không biết, chạy vào bếp thì lại không có đồ ăn, lên tầng trên tìm nam nhân cũng không thấy nên cuối cùng đành lủi thủi về nhà, nhịn ăn, lăn lên giường mà ngủ.

Cuộc đời lúc này thật bế tắc, chỉ có giường anh là luôn bao dung, che chở cho tác giả ngây thơ, đáng thương của tôi à nhầm..của chúng ta.

~~~~~

Thức dậy thì đã có đồ ăn dâng luôn tới miệng, kế tiếp chỉ có thể xác định là sẽ trắng đêm cày cuốc cho hoàn thành bài viết và ác nam cũng sẽ ôm giấy tờ sang mà làm việc chung với tác giả. Khỏi phải bàn, tắt máy lạnh, mở quạt điện cho ấm con người và sau đó thì tỉnh luôn nguyên đêm.

Tác giả chỉ có thể khẳng định lần thứ ‘n’ trong cuộc đời mình rằng bản thân sống quá mức không khoa học là do nam nhân kia.

[Thật đáng khinh thường mà.]

Lúc ba giờ sáng, ở khu chung cư cao cấp vẫn có một căn hộ nhiệt tình chiếu sáng đèn buổi khuya.

~~~

Sau khi quằn quại bên máy tính, tác giả đã hoàn thành công việc gian nan của mình, lại nhìn qua ác nam, vẫn đang rất chăm chú, cực kì nghiêm túc làm việc.

[Cuối cùng cũng tới lúc]_vừa gian ác suy tư,tác giả vừa lôi từ ngăn tủ ra một lọ trắng nho nhỏ, chuyển xuống đất, ngồi bên cạnh ác nam, mắt thì giả vờ chăm chú nhìn vào màn hình, tay thì lén rắc thứ bột màu trắng kia vào ly coffee đen đặc của nam nhân, mắt đảo một vòng tròn nhỏ ma mãnh.

Có lẽ nam nhân kia vẫn chưa hay biết mình sắp bị chơi xỏ chăng??.

Chơi xấu xong, chỉ có ngu ngốc mới ở lại chịu trận. Tác giả đã rất thông minh và nhất thời, nhẹ nhàng đứng dậy, phi người ra ngoài hành lang, thân ái cùng thành vịn ban công và bắt đầu tưởng tượng. Cứ nghĩ đến bộ mặt ác nam nhăn nhúm lại hết khi phải uống trúng một ly coffee toàn muối mặn, thì có lẽ cuộc đời ngay lúc này không còn gì đẹp hơn!!!.

Ấy dà, trời đêm thật đẹp nga. Dù cho khí trời càng ngày càng lạnh, nhưng mà tác giả vui lắm.Vui vì được chơi khăm.Bỗng nhiên có cảm giác như mặt trời mọc vào buổi đêm, tỏa nắng làm ấm cả tâm hồn vốn thường xuyen vỡ nát của tác giả đáng thương.

Một lát sau, cửa mở, tác giả tim đánh thình thịch, thình thịch, tay đón nhận ly sữa nóng nam nhân kia pha cho mình rồi nhìn chăm chú ly sữa, lại nhìn đến gương mặt người kia. Gương mặt buổi đêm được trăng cẩn thận chạm nhẹ lên nữa gương mặt của nam nhân khiến cho có chút mờ ảo, có chút quỷ dị.

Nam nhân cười nhếch mép khá nhẹ khiến cho tác gia đã lạnh lại thêm lạnh hơn, tay cầm chặt ly sữa.

[Nam nhân mà...chắc không bắt bẽ chuyện vặt đâu]_tác giả cuối cùng cũng tin hết, còn cảm ơn người ta, còn có mỉm cười ngọt ngào, bưng ly sữa nốc luôn ngụm lớn.

Tác giả đã quên, bên cạnh thục nữ sẽ là quỷ dữ và bên cạnh đứa ngốc...sẽ là ác nam đó hahahaha.

Bác bảo vệ đang đi lòng vòng dưới đất kiểm tra thì bỗng nhiên có nước rơi trên tóc và cả trên vai. Nhưng chỉ dừng lại ở việc mới chỉ lấm tấm vài giọt, bác tưởng là mưa phùn nên mặc kệ. Đi thêm vài bước thì bỗng nhiên có ly sứ rơi xuống đất kêu choang. Kế tiếp, mái đầu bác ướt hơn một nữa, thử dùng tay chạm xem thứ gì rơi trên tóc mình.

Nó màu trắng, có vẻ giống sữa, nhưng chắc không phải đâu. Nó còn mặn hơn cả nước muối, chỉ chạm nhẹ cũng khiến người ta tái tê đầu lưỡi rồi. Lại nhìn đến trên tầng cao thì chỉ thấy duy nhất một căn phòng mở cửa và sáng đèn.

Nhắm mắt cũng biết là ai !!!. Ai chứ bác thì bác rành lắm. Hai đứa nhỏ đó thích quấy rối buổi đêm lắm, nên cứ mặc kệ.

Sau sự kiện ly sữa tựa nước muối kia, cũng chả còn việc gì làm nên tác giả quyết định đi xuống khuôn viên khu chung cư dạo vài vòng, vừa xuống thì gặp ngay bác bảo vệ, vô cùng vui vẻ, mỉm cười ngọt ngào gởi lời chào buổi sáng tới người cao tuổi, vừa định quay lưng bước đi.

“Này, cô gái”

“Vâng”

“Hình như lúc nãy cô có đánh rơi đồ”

Nghe đến đây thì tác giả xụ mặt, là của nam nhân mà, sao tác giả lại phải dọn kia chứ. Nghĩ là nghĩ, nhưng vẫn phải lịch sự đi đến nhặt lên mấy mảnh vỡ, chạy đến thùng rác bỏ chúng vào, rồi lại chạy đến chỗ bác bảo vệ ngoan ngoãn báo cáo:

“Cháu dọn rồi ạ”

“Ừ, mai mốt đừng đánh rơi đồ nữa nhé”

“Vâng”

[Có khi nào nếu mình không xuống đây nạp mạng thì khỏi phải dọn không nhỉ??.Chắc chính xác rồi...lần sau có quăng đồ thì ở yên một chỗ, không được đi long nhong!!!]_tác giả vừa đi vừa hối hận, cắn ngón tay suy nghĩ.

(Ờ, ý thức cao đó, đáng khâm phục đó)

Đi dạo vòng quanh khuôn viên, đi qua cây cầu nhỏ thì ngồi xuống, bỏ chân xuống mặt nước lạnh ngắt buổi sáng, mỉm cười nhìn mấy chú cá đang bơi trong nước và phán:

“Lạnh khủng khiếp!!”_nhanh chóng rút chân lên, mang vào đôi dép bông đi trong nhà, tiếp tục đi vòng quanh, không quên tiện tay bứt lá bứt hoa từ mấy cây cảnh ở mỗi nơi tác giả đi ngang qua, không quên vui vẻ chào hỏi mấy chị nội trợ đi mua thức ăn buổi sáng cùng vài người cao tuổi trong khu.

Tác giả là một đứa bé ngoan vô cùng~~~~

Lại ghé qua một chút ở khu trẻ em trong khuôn viên, bắt đầu ngồi thẩn thơ ở xích đu, đong đưa qua lại .

Xong lại lấy cây khô gần đó vẽ lung tung lên bể cát, đi vòng ra sân bóng rổ, tenis,sân banh mini, hồ bơi, đến luôn cả sân chơi chung cho thú nuôi để túm đại chú cún hay mèo còn mà khen mà vuốt, rồi lâng la sang cả khu bên cạnh.

Đi vòng quanh chán chê thì lại trở về khu của mình,bắt đầu trò nghịch thang máy, cứ đứng yên ở trong, mặc cho thang máy chạy lên chạy xuống .

Cuộc đời thật lắm thú vui, và tác giả đã và đang tìm cách khai thác mấy thú vui ấy một cách triệt để nhất.

Đến lúc không thể chịu thêm được nữa mới chịu trở về căn hộ của mình, sẵn tiện ghé qua căn hộ của nam nhân tìm đồ ăn buổi sáng, kế đó mới chính thức trở về nhà mình, chui vào chăn ấm bắt đầu giấc ngủ muộn cuối ngày của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.