Cuộc Sống Hằng Ngày Và Chuyện Tình Ái Của Một Tác Gia

Chương 22: Chương 22: Khoảng cách giữa bạn thân và bạn xã giao quả thật là quá mức xa vời




Tác giả khó chịu trở mình, kéo chăn qua đầu mặc kệ tiếng điện thoại rung lên.

Một lúc sau thì tiếng chuông dừng lại. Nữ nhân thở dài thoải mái khi thấy bầu không khi xung quanh bỗng nhiên im ắng vô cùng, vươn tay kéo thêm vài cái gối vào người.

Nhưng chưa được bao lâu, điện thoại lại rung lên.

Lúc này nam nhân trên đầu có thêm một cái khăn mở cửa bước vào phòng liền nghe được điện thoại cứ mặc sức reo còn tác giả thì lại rúc mình trong góc giường, không nghĩ nhiều liền cầm lên điện, nhìn qua cũng không có tên hiển thị, kéo qua chấp nhận cuộc gọi

“Alo”_giọng nói thực trầm, không mang theo cảm xúc vang lên

<A...Xin lỗi, tôi gọi nhầm số>

Nam nhân mắt lạnh lẽo nhìn điện thoại bị ngắt cuộc gọi trên tay, định đặt lại bàn thì điện thoại lại rung lên, ác nam tiếp tục kiên nhẫn chấp nhận cuộc gọi

“....”_trong im lặng

<Xin hỏi, có phải số của...>

Nam nhân liếc nhìn điện thoại lại nhìn đến nữ nhân của mình vẫn đang ngủ, không chờ đầu dây hỏi hết liền ngắt ngang_“Đúng vậy”

[Cô chính là người mấy ngày nay vào sáng sớm đã gọi điện làm phiền người khác sao?? Nếu đã không biết rõ vậy thì chắc chắn không phải là bạn bè gì rồi.]

<Cho tôi gặp cô ấy được không??>

“Giờ này, còn ngủ”

<A, thật xin lỗi...lát nữa tôi sẽ gọi...>

“Hẹn ở đâu”

<A??>

“Hẹn ở đâu, mấy giờ?”

<Ở, ở khu K, đường số một, tám giờ>

“Chào”_nam nhân không kiên nhẫn liền ngắt cuộc gọi, quăng điện thoại lại trên tủ đầu giường, bản thân lại leo lên giường, lật chăn ra, vòng tay qua ôm eo, mặt vùi vào sau lưng nữ nhân.

“Lạnh lắm, xê ra”_nữ nhân giọng lèo nhèo trách móc dù mắt vẫn nhắm chặt, tay quơ quào tìm chăn. Vừa chạm đến liền duỗi chân, kéo chăn phủ kín người.

Nam nhân cũng vươn tay, kéo chăn qua đắp cho mình. Cả căn phòng chìm trong yên lặng và ấm áp, cả hai cứ như vậy tiếp tục bật lò nướng vào buổi sáng.

~~~~

Được hai tiếng sau thì lại có cuộc gọi đến, nhưng lần này là một bản nhạc chuông khác. Nghe nhạc chuông cứ như đang chuẩn bị ra trận một mất một còn.

Nam nhân rất quen thuộc với thể loại này liền ngồi dậy, xoa trán căng cứng của mình, vươn người cầm lên điện thoại, nhận cuộc gọi... và im lặng

(Uêy uêy, ở chung lâu rồi bệnh cũng lây à?? Lây cái tốt không lây toàn lựa cái xấu là sao hả??. Mà thôi, nữ nhân của anh chả có cái gì tốt cả, khuyên anh không học theo thì cũng muộn rồi. Coi như tôi không thấy đi.)

“...”

<Này, không phải cậu bảo đến khám sao?? Giờ này vẫn chưa đến!!! Tớ còn bận nữa đó!!!>

“Hôm nay khám sao??”

<Ơ, ai vậy, ai đầu dây thế?? Tôi gọi lộn số sao? Nhầm thiệt hả ta?? Xin...>

“Không nhầm”_nam nhân nhu nhu trán mình, thở dài

<À, hiểu rồi, mau gọi cô ta dậy và đến đây dùm, cảm ơn nhiều>

“Được, cảm ơn”

Nam nhân nhìn lên đồng hồ, chỉ mới tám giờ. Vẫn còn kịp

~~~~~

“Khám đi!!!”_tác giả giơ ngang hai tay, hất mặt, tự nguyện dâng mình cho cô bạn bác sĩ khoa ung bứu của mình.

Cô bạn nhìn đến bạn mình, chưa được ba giây liền quay lại đối mặt với mấy tờ giấy trên bàn, cười nữa miệng_“Sao nào?? Cậu nhờ tôi khám mà sao cứ như tôi ép cậu vậy, vẻ mặt đó là sao?? Muốn ăn tát hả??”

Tác giả vẫn đứng đó, giơ ngang hai tay, hạ mắt nhìn đến cô bạn_“Khám tổng quát, đặt biệt là não bộ dùm đi”

Nghe vậy cô bạn cuối cùng quyết định dừng việc, xoay ghế, tháo mắt kính, chống cằm, ngón tay nhịp nhịp trên đùi_“Có chuyện gì à??”

Tác giả thấy người kia rốt cục cũng chịu để ý đến mình, dùng chân đá thêm một cái ghế đến, ngồi đối diện cô bạn, cởi áo để cô ấy khám sơ trước_“Một tuần sáu ngày rưỡi trước vừa bị tai nạn”

Vừa đeo lên ống nghe thì cô bạn nhướn mày với tác giả_“Sao không đợi ngủm rồi hẳn báo tin”

“Tớ thương cậu lắm nên không đành”

“Được rồi, để tớ khám thử trên người cậu có cái gì bị đứt hay hỏng rồi không”

Tác giả ngồi thẳng người để cô bạn kiểm tra, vẻ mặt có chút khó hiểu_“Này, từ nãy đến giờ tớ thấy có gì đó là lạ”

“Từ lúc cậu vào đây tớ chỉ chờ có một câu này”_cô bạn tháo ống nghe xuống, mỉm cười chiếu lệ nhìn tác giả

Ngay lập tức tác giả vo tròn nắm tay, đánh nhẹ vào lòng bàn tay mình, vẻ mặt như đúng rồi nhìn cô bạn đang mở tủ đông lạnh chuyên dụng hỏi_“Đứa nhỏ, đứa nhỏ trong bụng cậu chui ra ngoài rồi à”

Định mở tủ thì hành động có chút ngập ngừng, cô bạn cũng không quay lại nhìn tác giả, thong thả mở tủ_“Này, tớ thật sự tò mò cậu làm sao có thể thành nhà văn được đấy”

“Đứa nhỏ lọt ra ngoài rồi à?”

Tác vẫn định tiếp tục chọc cô bạn thì bỗng nhiên cô ấy liền đóng mạnh cửa tủ, chạy thật nhanh đến gần tác giả, giơ tay tác giả lên, để thanh kiểm tra nhiệt độ vào dưới cánh tay, rồi hạ tay tác giả xuống, dùng sức ấn chặt hai tay tác giả vào người, không cho nhúc nhích

“Ôi mẹ ơi!!! Muốn giết tôi hả!!!”_tác giả vẻ mặt như ăn phải me cực chua, hết hồn, rùng mình cảm thán khi cảm nhận thanh kiểm tra nhiệt độ lạnh đến phát khiếp đang yên vị giữa cánh tay và tấm thân yếu ớt của mình

“Cho chừa”

“Lạnh lắm đó”_tác giả vẻ mặt uỷ khuất vô cùng, nhưng vẫn không dám rút thanh kiểm tra nhiệt ra, chỉ biết ngồi thẳng lưng, hai tay nằm trên đầu gối, một bên khép chặt vào người, cầu mong nó mau mau ấm lại

“....”_bác sĩ thân ái liếc nhìn cô bạn, mở ngăn tủ cầm ra quyển sách được bọc bìa kĩ càng, chân đạp mở ra thùng rác

Tác giả giơ tay ra, định chạy tới cản nhưng bị cô bạn nhướn mày nên chỉ có thể ngồi yên_“Chót tồ mát tề. Em xin nhỗi, em không biết gì!! Em có tội”

~~~~

Kiểm tra xong xuôi mấy thứ cơ bản, khoát lại áo vào người. Lúc xoay lại thì thấy cô bạn đang mở cửa ra một chút, thập thò lấp ló nhìn ra chứ chả dám công khai. Tác giả cũng đi đến chen xuống dưới chân cô bạn, ngồi đối diện cánh cửa đóng chặt,khoanh chân dưới thảm, tay bám vào thành cửa, cũng nghiên đầu ra ngoài nhìn.

Tác giả nhìn ra ngoài hành lang, chỉ có nam nhân nhà mình ngồi đó chờ đợi chứ không có ai khác, liền khó hiểu hỏi cô bạn_“Nhìn gì thế??”

“Anh ta đó à??”

“Ừ, sao?”

“Tớ vẫn còn ngạc nhiên chuyện cậu dám dẫn anh ta đi công khai như vầy”

“ Giấu hoài mấy người chịu nổi à??”

“Mấy người mà giấu nổi ai”

“Là sao??”

“Từ năm cấp hai tôi đã thấy nghi rồi, chỉ là không ngờ tới bây giờ cậu lại công khai thôi”

“....”_Tác giả ngẩng đầu nhìn lên bạn mình, lại trở về nhìn nam nhân qua kẽ hở, nhếch môi_”Mấy bạn lúc đó cực ghê há!! Nghi tận mười hai năm tới giờ mới biết kết quả. Sao chuẩn quá chứ gì?!?”

“Làm sao bằng của tôi”_cô bạn cúi đầu nhìn tác giả

Tác giả cũng ngước lên nhìn, bốn mắt nhìn nhau. Tác giả giơ tay đẩy mặt nữ nhân sang một bên_“Được rồi chị”_cách cửa cuối cùng cũng được nhẹ nhàng đóng lại, cô bạn ho nhẹ, đi trở về chỗ của mình

Chỉ riêng tác giả vẫn ngồi khoang chân dưới thảm, khoang tay vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ ghê gớm lắm_” Mà này, cậu sinh đứa nhỏ khi nào, sao không báo??”

Nữ nhân vẻ mặt có chút khinh bỉ, gõ đầu bút lên bàn, nguy hiểm nheo mắt nhìn tác giả như một tội đồ_“Tôi hỏi, cô em đổi số điện thoại trong năm nay bao nhiêu lần??”

Tác giả chau mày, giơ tay đếm đếm, gãi đầu, vươn tay cầm tay nắm cửa đẩy ra, bản thân vẫn ở tư thế lúc nãy, rướn người ra ngoài hành lang, nho nhỏ gọi_”Này”

Nam nhân vừa nghe liền ngẩng đầu nhìn lên, rất nhanh lại hạ tầm mắt, có chút ngạc nhiên, nhướn mày nhìn nữ nhân_“Hửm?”

“Năm nay mấy lần em bẻ sim??”

“Bốn”

“Cảm ơn”_tác giả gật đầu, đóng lại cửa. Nắn nắn đầu gối rồi có chút khó khăn đứng lên, chấp hai tay ra phía trước, cúi đầu_“Bốn thưa chị”

“Cái gì bốn??”

“Dạ, bẻ sim bốn lần”

“Số hiện tại cậu dùng chị đây còn chưa có biết”

“Em xin lỗi, lát sẽ gọi báo cho chị số ạ”

Bác sĩ thở dài, lật hồ sơ trên bàn, kí gì gì đó_”Vẫn còn đau khớp à??”

“Ừ”_ tác giả nhìn quanh phòng, tiến đến gần mấy cửa tủ, bắt đầu lần lượt mở từng cái ra, nhìn nhìn ngó ngó, tò mò thứ gì liền cầm lên xem một chút rồi bỏ lại chỗ cũ

“Kì vậy??”

“Đầu đông đã phải tắm tuyết”_vừa đóng lại cửa bên này xong thì tác giả đã mở cửa tủ lạnh cô bạn ban nãy, ngay lập tức đóng lại, chuyển sang ngăn bên cạnh, rùng mình.

“Chán sống lâu à??”

“Không chán, nhưng quả thực nghĩ lại thì có chết cũng không sao”

“...”_bác sĩ thở dài, tay vừa cầm đến tờ hồ sơ cũng lười không chạm đến nữa, nhìn đến tác giả vẫn đang chăm chú lục mấy tủ đồ _”Không vươn vấn sao??”

“Không, không có tớ thì trái đất vẫn quay, mọi người vẫn sống. Đau thương chỉ là tạm thời”

Cô bạn đẩy ghế, đứng dậy, cầm theo hồ sơ mở cửa chờ tác giả ra ngoài rồi mới thả tay cầm. Cả hai bước đến nam nhân thì cô bạn lại dừng, đứng ngay trước mặt nam nhân, cúi người xem xét_”Tôi có một thắc mắc”

“...”_Nam nhân cười mỉm chi, giơ ra bàn tay mời bác sĩ bạn thân cứ thoải mái nói chuyện vậy mà người kia lại vươn tay, bắt lấy tay nam nhân.

Một cái bắt tay chắc nịch của cả hai.

Mặc kệ nữ chính bên cạnh đang chăm chú vào mấy bức tranh mới được thay đổi trên tường gần đó, nữ bác sĩ nâng mắt kính, từ trên nhìn xuống nam nhân thẳng thắng hỏi_“Sao anh có thể yêu được người này??”

Nam nhân cũng không nhìn sang cô bạn, ánh mắt nhìn đến bàn tay dán băng cá nhân vì bị lấy máu của nữ nhân nhà mình_“Sao cô có thể thành bạn thân của cô ấy??”

“Không giống nhau”

Lại nhìn đến gương mặt vốn không hồng hào và giờ đến cả đôi môi cũng trắng đi đôi chút của nữ nhân, rồi lại nhìn thẳng vào mắt cô bạn_“Tôi nhiều lý do hơn”

“Đã hiểu. Cảm ơn anh, tôi có thể bớt lo một chút rồi”_cô bạn nhanh chóng xoay người rời đi, tiện tay vỗ vai ai đó.

Tác giả nhanh chóng chạy theo sau, không quên nhắc nhở nam nhân_”Đừng đợi, sẽ lâu lắm”_rồi chạy đến bên cạnh cô bạn_“Này nói chuyện kiểu gì mà cứ giống như sắp gả con gái vậy chị hai”

Cô bạn vẻ mặt giả vờ đau lòng, tay đặt lên ngực, giả dối chân thành nhìn tác giả_“Tôi đau lòng lắm đó”

“Có chồng nhà cậu mới tin!!!”

“Hahaha, công nhân cậu có phúc từ lúc lọt lòng luôn đấy”

“Cảm ơn”

“Cậu sống lâu lắm đừng lo”

Tác giả đi bên cạnh, có chút buồn cười, nhướn mày bông đùa nói_“Lo hồi nào?? Nhìn tớ hiền hậu, phúc đức như vầy sống lâu là đương nhiên, chỉ có mấy người thích tưởng bở, lo chuyện không đâu”

“Ờ ờ, ở với cậu thêm vài tuần chắc ra đường tớ cũng không cần nhìn đèn xanh hay đỏ đâu”_cô bạn đẩy cửa bước vào phòng, tác giả cũng cùng vào theo

“Đương nhiên, đã gọi là qua đường thì tất nhiên xe phải né người chứ sao lại người né xe”

(Hay, cô còn sống đến bây giờ quả thật là một điều thần kì đó nữ chính. Tôi tặng cho cô một ngàn like, chọi chết cô!!!)

“Được rồi, triết lý sống thờ ơ thượng thừa của cậu tôi đã từng lĩnh hội qua. Đi khám nào”

Vào phòng thì đã có nhân viên chờ sẵn nhưng cô bạn lại tranh giành không cho họ làm việc, đuổi người một mình độc chiếm căn phòng

“Hôm nay không có ca mổ à??”

“Đợi cậu đi thì tôi tự động có lịch”

“Ố Ồ”_Tác giả cầm lên áo bệnh nhân xoay người hỏi cô bạn_“Bộ tớ thờ ơ lắm hả???”

“Trên cả thượng thừa”

“Thánh?? Thánh thờ..ơ??”_tác giả cắn môi, nhíu mày động não, chân thì vẫn bước vào phòng thay đồ.

Đến lúc thay xong vừa bước ra thì liền bị hỏi:

“Này quả thật, mười hai năm tớ quen cậu, từ lớp sáu đến giờ, tớ thật sự có điều muốn hỏi”

Tác giả kéo lại dây áo bệnh nhân cột lại, đi đến nằm lên giường nhỏ của máy chụp CT, rồi nhìn qua cô bạn đang một tay chống hông, một tay chống lên máy liền nháy mắt, cười nữa miệng_“Hỏi đi em”

“Em cả nhà cậu. Cậu có khi nào cậu lo lắng chưa??”

“Có chứ, chúng ta đều là người như nhau mà. Nhưng cao giá nhất là ba ngày. Còn về sức khoẻ của tớ thì một ngày cũng không có”

“....”_bác sĩ thở dài, mỉm cười vỗ vai nữ nhân_”Tốt, bạn của tôi có khác”_rồi quay lại với bảng điều khiển, bấm nút

“Đương nhiên rồi”

“Im miệng cho tôi”

“...”

Một lúc sao, cô bạn lại tiếp tục hỏi_“Này??”

“Hả??”

“Hồi sáng khiến tớ giật mình đấy”

Tác giả ngồi dậy, đi đến phòng thay đồ_“Sao??”

“Tớ lúc đầu nhẩm gọi điện cho cậu chỉ nhá máy một lần thôi, ai dè có người bắt máy!!!. Không biết đâu, lúc đó tớ nghĩ mình gọi nhầm số. Nhưng cái kiểu bắt máy rồi im thì chỉ có mình cậu nên tớ nghĩ cậu đang nghe. Tớ chợt nghĩ, hôm nay thật diệu kì.”

Vẫn cầm tấm màn che khu thay đồ chưa định vào, tác giả liếc mắt nhìn cô bạn cùng nụ cười nguy hiểm có chút lém lỉnh rồi đi vào trong_“Đừng nói cậu lỡ xuồng xả gì đó rồi nha”

“Hên là chưa. Vừa nghe giọng nam nhân thì tớ lại càng tin mình gọi nhầm số, định quăng điện thoại luôn ấy chứ”_cô bạn ngoài này trên tay cầm hộp sữa nhỏ, cầm đến trước tấm màn che phòng thay đồ, đứng xoay lưng lại

“Ngoan, học gì học, đừng học tình phá hoại của chị, không chị kiện vi phạm bản quyền cho mạt luôn nhé”

“Mà hình như nam nhân nhà cậu biết tớ hả??”

“Làm gì không biết, tối ngày tôi về nhà nói xấu cậu hoài mà”_tác giả thờ ơ vén màn bước ra, bác sĩ bên cạnh nghe vậy liền nhảy lên, vươn tay vòng qua cổ tác giả_”Bác sĩ kiểu gì ác thấy ớn”_rồi vui vẻ giựt xuống hộp sữa trên tay bạn mình

Cả hai cứ như vậy, nhỏ tiếng đùa giỡn, thỉnh thoảng còn giơ tay đánh nhau ra đến tận cổng bệnh viện. Vốn là cô bạn kéo không cho tác giả bước ra ngoài nhưng nữ nhân vẫn cứng đầu đẩy cửa ra ngoài, vui vẻ nhìn mảnh trời tuyết, vươn tay hứng ít tuyết, hít sâu cảm nhận không khí lạnh lẽo bên ngoài.

Bác sĩ nhìn qua cô bạn chỉ thở dài, cho tay tay vào túi áo khoát trắng_“Tớ sắp xếp rồi, chỉ cần muốn thì cậu có thể tới đây rồi đó”

“Khoảng bao lâu??”

“Cậu muốn bao lâu??”

“Chắc ba tháng”

“Được không đó??”

“Ai biết, mà hiện tại tớ đang bận, không đến thăm cậu với đứa nhỏ được. Nhớ giữ gì sức khoẻ. Rảnh liền đến nhà hai người”

“Ai mời”

“Tớ tự cho phép”

“Mà ai đón cậu đây, hay đợi một chút, tớ lấy xe chở về”

“Vào đi, gọi xe là được rồi”

Vừa nói xong thì xe cũng nam nhân chạy tới ngay trước mặt tác giả, nữ nhân phất tay đuổi cô bạn vào trong_”Thôi, đây có người đón rồi, không cần mấy người nữa đâu nha”_tác giả vui vẻ mở cửa, chui tọt vào xe, liền tay hạ cửa kính nhìn cô bạn.

“Haizzz, đến thì nhớ báo tôi còn làm đồ ăn”

“Đương nhiên”

“Nhớ cẩn thận một chút”

“Ờ ờ, đi đây, mau vào trong, đừng để bị lạnh.”

~~~~

“Lại đi đâu nữa à??”_tác giả co chân lên ghế, nghiên người tựa vào cửa

“Khu K đường số một”

“Có chuyện gì sao??”

“Hẹn của em”

“Lúc nào??”

“Sáng sớm”

Nghe đến đây tác giả ôm trán, nam nhân chau mày nhìn sang_”Sao vậy?”

“Đau đầu”_tác giả một tay đỡ trán, tay kia đỡ sau gáy, nam nhân dừng xe vào lề vẻ mặt cực kì lo lắng vươn tay định chạm vào nữ nhân, thì bị cản lại_”Khoan, từ từ. Đừng lo, không sao đâu”

Tác giả rút tay đỡ trán ra, từ từ ngồi thẳng dậy rồi tựa vào ghế nhưng tay ở sau gáy vẫn chưa buông ra, lại nhìn qua nam nhân tay vẫn chưa rút lại, vẻ mặt lo lắng, tác giả chỉ có thể mệt mỏi nói_“Chắc tại hồi nãy đứng ở ngoài trời với đột nhiên căng thẳng thôi”

“Về nhà”

“Không được, hẹn mấy giờ?”

“Không quan trọng”

“Mấy giờ”

“Tám”

“Đến một chút liền về, tốn công sắp xếp thì làm cho xong. Đi đến đường số ba đi”

“...”_nam nhân mím môi, chau mày tức giận nhưng vẫn láy xe rời đi

Đến nơi thì cũng đã mười hai giờ trưa, vừa đúng lúc ba người kia xuất hiện. Tác giả nhìn qua thở dài, cầm lên áo khoát thì bị nam nhân cản lại, trước tiên cởi ra áo len mình đang mặc, mặc vào cho tác giả, đeo vào hai khẩu trang, đôi găng tay rồi đến khăn choàng và cuối cùng cầm lên áo khoát, khoác cho nữ nhân cùng vẻ mặt...tức giận

(*giơ tay* tôi cũng muốn, các ngươi chỉ biết múa ra mấy cảnh khiến người khác ghen tị thôi, chả biết cảm nhận của người khác là gì cả. Tôi xách cả tá dislike, chọi chết hai người!!!)

Tác giả gật gù như muốn ngủ, lèo nhèo nói với nam nhân trước mắt_”Ấm lắm luôn đó”_rồi mới mở cửa bước ra ngoài, đánh cái rùng mình từ đầu đến chân, đang định đóng cửa thì bị nam nhân ngoắt lại

“Nữa tiếng em không ra, tôi vào bắt em ra”

“Ừ ừ, biết mà”

Tác giả chậm rì rì vừa đi vừa đạp tuyết, tai cố lắng nghe những âm thanh vỡ vun nhỏ nhoi ấy, khẽ mỉm cười. Nhưng vừa nhìn lên thì đã thấy mình đến gần ba người kia.

Họ vừa thấy tác giả thì mỗi người đều là một biểu cảm, nữ chính nhướn mày, cười mỉm chi khiến mắt cũng cong nhẹ theo_”Mau vào, buổi kí sách bắt đầu rồi”_rồi xoay người, tiếp tục chậm rãi bước, cẩn thân đạp tuyết

Rồi thì y như hiểu biết, yểu điệu nữ nhân vội vã đi lên bên cạnh tác giả, vẻ mặt đỏ bừng vì ngượng_”Lúc sáng, lúc sáng...”

“Sao??”_tác giả xoay qua cùng đôi mắt tròn ngây ngô nhìn nữ nhân khiến cả tai cô ta cũng đỏ

“Tôi, tôi có gọi cho cô...”

“Hửm?? Không phải đã hẹn mười hai giờ đến đây sao?? Có chuyện??”

“A...thực ra, thực ra muốn cùng cô đi ăn...chỉ là...”_nữ nhân mặt chôn sâu vào khăn choàng cổ, nho nhỏ nói_”Chỉ là...điện thoại có bắt máy...nhưng không phải cô”

“???”_tác giả nhướn mày, ánh mắt khó hiểu nhìn nữ nhân cứ mãi ngập ngừng rồi xoay người nhìn hai tên nam nhân đi phía sau, một người bình thản, một người vẻ mặt khá khủng bố.

Lại nhớ đến lúc sáng đáng lẽ người kia phải đi làm thì lại tiếp tục nằm bên cạnh mình, tác giả nhanh chóng quay sang nữ nhân bên cạnh gần hết gương mặt trốn vào khăn choàng, bật cười nhưng ánh mắt lại không hề cười_”Hahahaha, bình thường mà?? Có gì đâu??”

“A...không tôi không có ý đó...chỉ là..hơi bất ngờ...”

Tác giả nhướn mày, cảm thấy nữ nhân bên cạnh còn định nói gì đó thì nhanh chóng chạy lên, đẩy cửa, hướng ba người mỉm cười, ngoắt tay_“Mau vào thôi”

Ngay lúc cô ta vừa bước chân vào thì tác giả nhanh chóng nắm tay cô ta kéo đi vào hàng chờ, còn đẩy cô ta đứng lên trước mình. Hai nam nhân chỉ đứng ngoài hàng, tên thư sinh thì tự tách nhóm, đi dạo vòng quanh, còn tên mafia thì một đường nhìn chăm chăm tác giả.

Tác giả bước lên một bước, hắn cũng tiến lên một bước.

Bỗng nhiên nữ nhân phía trước quay lại hỏi tác giả_”Cô đã có người yêu??”

“Không có”_tác giả vô cùng nhanh chóng trả lời

“Ơ...vậy...vậy...còn”

“Bí mật”_tác giả nháy mắt, xoay cô ta lại không cho người kia nói tiếp.

Vậy mà tên nam nhân kia lại đứng gần lại, cúi nhẹ người thì thầm bên tai tác giả_”Em không có người yêu??”

Tác giả nhìn vẻ mặt nghi ngờ của hắn, bản thân vẫn tròn xoe mắt nhìn lên_”Không có, thì sao??”

“Vậy người lúc sáng là giúp việc nhà em à?? Hay quản gia??”

“Anh nghĩ cái nào??”

“Tôi...”

Ngay lúc nam nhân định đưa ra đáp án thì lại có thêm một người nữa nhảy đến, đập vai tác giả_“Này”

Vừa nhìn thấy người ngày, tác giả liền chau mày, kéo khăn choàng xuống một chút, giọng bực bội nhưng vẻ mặt lại là vui vẻ, bước ra khỏi hàng_“Gì nữa??”

“Sao lại đứng đây??”_cô bạn làm giáo viên tư vấn tâm lý ở trường học khẽ nhìn qua mấy người đứng gần tác giả, lại nhìn đến tác giả đang nháy mắt rồi liếc qua họ rồi lại nhìn mình

“Có vài chuyện”

Cô bạn mỉm cười, vươn tay đánh vai tác giả, vui vẻ vô cùng_“Này, tôi nghe nói cậu dẫn nam nhân nhà mình đi khoe đúng không. Sao chưa ra mắt tôi hả?”_ rồi lại nhìn qua yểu điệu nữ nhân cùng tên mafia vẻ mặt đang ngạc nhiên vô cùng đang nhìn hai người bọn họ_”Còn này là ai?”

Nghe tới đây, tác giả liền khoát tay cô bạn kéo ra xa, hai người đứng sát vào nhau, nữ nhân mắng nhỏ cô bạn_ “Cậu lo tên tiểu nam nhân nhà cậu đi, tôi dẫn theo nam nhân nhà mình tới là để được giảm án với nhỏ đó. Có viết không”

Cô bạn gật đầu, cầm ra cây viết đưa cho tác giả, tay lật trang sách thứ hai cho nữ nhân kí vào_“Đáng tội. Nói mới nhớ, đứa nhỏ dễ thương lắm luôn, mau mau cũng sanh một đứa, tớ muốn làm mẹ đỡ đầu”

“Tin tớ lấy sách đập chết cậu không?”

Bản thân bị bạn mình hâm doạ, cô bạn bậm môi, nhanh chóng lấy lại sách và viết từ tay tác giả, cất hết vào túi của mình, quay người định rời đi thì bị kéo lại

”Đi đâu đó??”

“Có chữ kí gốc rồi thì đi, không lẽ ở lại lấy hàng dỏm?? Hồi tới thấy người ngồi kia là nghi rồi, có chuyện gì sao??”

“Đi lại đó, xếp hàng ngay cho chị”

“Sao chứ!!!”

“Cãi?!?”

“...”_cô bạn vẻ mặt ấm ức, đi đến cuối hàng, bắt đầu chờ lại từ đầu.

Tác giả thì trở lại nhưng cũng không vào hàng, chỉ đứng bên cạnh tên nam nhân xã hội đen cùng yểu điệu nữ nhân vẫn yên lặng đứng trong hàng, từng bước, từng bước tiến lên.

Lúc tác giả định bước lên trên thì lại bị nắm tay kéo lại, mafia nam nhân gằng giọng_“Em bảo không có người yêu”

“Đúng vậy”

“Em nói dối!!”

“Nói dối chuyện gì??”

“Em có người yêu!!”

“Không có, anh ấy là chồng chưa cưới, được cái đang nuôi. Người yêu gì nữa”_tác giả chau mày, giằng tay, quay lưng tiến lên một bước dài để đứng bên cạnh yểu điệu nữ nhân, mỉm cười nhìn cô ta_”Cuối tuần này tôi chở cô đến chỗ bí mật”

Yểu điệu nữ nhân nghe đến đây khuôn mặt liền bừng sáng, cười như hoa_”Thật sao??”

“Ừ, nhưng là buổi chiều, không phải trưa hay sáng nữa”

“Được, nhưng mà đang mùa đông”

“Ở đó có một ngôi nhà gỗ, khá ấm”

“Thật tuyệt”

Cả hai bước đến trước bàn kí tặng sách, tác giả chỉ khoang tay quay người nhìn tên nam nhân xã hội đen vẫn nhìn chằm chằm mình. Cả hai bốn mắt nhìn nhau. Còn yểu điệu nữ nhân thì vui mừng nói cảm ơn với tác giả bản sao không chân chính ngồi kia không ngừng.

Đến lúc trở ra gần đến cửa thì thanh niên tri thức nãy giờ không thấy đâu cũng xuất hiện trên tay là đống đồ lưu niệm này nọ đủ màu.

“Này, cùng đi ăn đi”_yểu điệu nữ nhân vui vẻ khoát tay tác giả đề nghị

“Không được rồi, hôm nay có chút việc bận, hẹn mọi người lần sao”

“Nhưng, đâu có ai đón cô đâu, đi cùng tôi đi”

Yểu điệu nữ nhân vừa nói dứt câu thì xe của nam nhân cũng chậm chạp chạy đến rồi dừng ngay trước mặt tác giả_”Tôi đi trước, cuối tuần lại gặp”_nữ nhân mở cửa bước vào xe.

Trước ánh mắt của bàn dân thiên hạ thì trong lúc tác giả cởi áo khoát thì nam nhân bên cạnh không thấy được gương mặt giúp nữ nhân tháo khẩu trang, khăn choàng và găng tay ra. Xong xuôi nữ nhân còn kéo dây đai qua cho nam nhân bên cạnh cài hộ.

Tác giả quay ra, hạ kính, mỉm chi cười, giơ tay chào ba người nhưng chỉ có thanh niên tri thức là nồng nhiệt chào, yểu điệu nữ nhân hành động có chút cứng nhắc còn nam nhân kia vẫn một mực nhìn tác giả

Vừa đi qua khúc cua ra ngoài, tác giả liền chui tọt ra hàng phía sau, nằm dài ra đó, nam nhân liền vòng tay ra sau, đưa tác giả áo khoát, nữ nhân nhận áo khoát_“Sao anh không nói??”

“Cô ta không phải bạn em, không quan trọng”

“Sao anh biết??”

“Sáng sớm đã gọi điện”

“Cũng đúng. Quả thật cả tuần nay có chút muốn phát hoả với nữ nhân này, mỗi ngày đều gặp hơn tám tiếng mà không biết mệt mỏi. Hy vọng cô ấy không điện vào buổi sáng nữa”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.