Cuộc Sống Sau Khi Kết Hôn Với Sếp

Chương 10: Chương 10




Trò hề qua đi, cuối cùng Đào Nguyên vẫn ngủ lại.

Còn chưa quyết định được mà đã mập mờ lui tới với người mình có cảm tình vốn không phải là phong cách của anh. Nhưng lúc này, đối với Tống Phi Lan lúc mà nói, Đào Nguyên chắc chắn là chỗ dựa duy nhất của cậu.

Thực quân chi lộc trung quân chi sự (1), Đào Nguyên tự nhủ, chờ Tống Phi Lan có thể thích ứng với cuộc sống hiện tại hoặc là đến khi cậu khôi phục trí nhớ, mấy thứ rắc rối bây giờ đều có thể giải quyết.

Vài ngày sau, bọn họ đều vô cùng bận rộn. “Võ Hậu Truyền Kỳ” là bộ phim đầu tiên Đào Nguyên nhận từ khi đến Hoàn Vũ nên anh đặt rất nhiều tâm huyết vào nó. Từ tìm nhà đầu tư, viết kịch bản đến tuyển chọn diễn viên đều vô cùng cẩn thận. Đây là bước tiến quan trọng của một công ty nhỏ không mấy danh tiếng như Hoàn Vũ, tuyệt đối không được sai sót.

Tống Phi Lan cũng bị trợ lí Đào ảnh hưởng, cậu yên lặng ngồi trong văn phòng xem kịch bản, có thể nói là “chuyện lạ có thật” ở công ty Hoàn Vũ.

Tối tan tầm ngày thứ Sáu, Đào Nguyên đột nhiên nói: “Tống đổng dặn trưa mai anh nhớ về nhà ăn liên hoan, đến lúc đó tôi đưa anh qua.”

Năm Tống Phi Lan 17 tuổi thì chị cả Tống Tư Tuệ vừa kết hôn, cuối tuần nào cũng về nhà mẹ đẻ ăn liên hoan, nhưng cậu không ngờ có ngày mình lại phải tham gia cái buổi tụ họp gia đình vớ vẩn kia, nơi đó căn bản không phải là nhà của cậu.

“Em không đi có được không?”

“Chắc là không.” Đào Nguyên nói. “Nhưng nếu thật sự không muốn đi thì anh gọi điện cho ông ấy đi.”

Đào Nguyên muốn dạy Tống Phi Lan cách tự mình giải quyết vấn đề, không thể cứ ỷ lại vào người khác như thế được.

Nhưng Tống Phi Lan khá nhát, vừa nghe phải tự mình báo cáo đã ỉu xìu, rầu rĩ không vui nhìn màn tuyết trắng xóa ngoài cửa sổ xe, qua một lúc lâu lại hỏi: “Vậy anh có vào với em không?”

Sau khi Tống Phi Lan bị tai nạn, Tống Đông Lai kỳ thật có chút bực Đào Nguyên. Lúc trước ông ta đưa anh sang Hoàn Vũ là để anh coi chừng Tống Phi Lan, kết quả vẫn có chuyện lớn xảy ra, vì vậy khi Tống Phi Lan sắp sửa biến thành người thực vật thì Đào Nguyên bị bắt sang canh gác phòng bệnh của cậu.

“Tôi chở anh đi, bao giờ anh về tôi lại qua đón.” Đào Nguyên trả lời.

Tống Phi Lan khẽ thở dài, không nói nữa.

Đêm đó Tống Phi Lan không ngủ được, bước xuống giường giải quyết nỗi buồn, thanh âm ba cái chân rưỡi lết trên mặt đất rốt cục đánh thức Đào Nguyên dậy. Anh bước ra, thấy Tống Phi Lan đang chuẩn bị chui vào wc, còn tưởng tối nay cậu ăn nhiều nên bị tiêu chảy, “Đau bụng sao?”

“Dạ không, em mất ngủ nên dậy đi vệ sinh, ồn đến anh à?” Tống Phi Lan hỏi.

“Không, đi đi.” Đào Nguyên đi xuống bếp hâm nóng một li sữa, chờ Tống Phi Lan ra thì đưa cho cậu.”Uống chút sữa cho dễ ngủ.”

Trên người Đào Nguyên chỉ mặc một cái áo ba lỗ màu trắng, cơ bắp rắn chắc hằn rõ lên lớp vải mỏng manh, trông vừa khỏe mạnh vừa gợi cảm.

Tống Phi Lan cầm li, hai mắt nhìn chằm chằm ngực anh, lại muốn mở máy nói, có điều lời vừa ra tới miệng lại bị nuốt xuống, cậu vội vàng tu sữa ừng ực: “Anh Đào đi ngủ đi.”

“Tôi chờ anh uống xong đã.” Đào Nguyên đứng cạnh, nhìn cậu uống hết rồi mới bỏ li vào bồn rửa, về phòng, trước khi đóng cửa còn nói một câu: “Chúc ngủ ngon.”

“Chúc anh ngủ ngon!”

Tống Phi Lan kẹp đầu vào khe cửa phòng mình vui vẻ đáp, sau đó sung sướng ném nạng nhảy lên giường. Đáy lòng vẫn luôn bất an xao động đã được li sữa ấm áp kia xoa dịu.

Cậu nhắm mắt lại đếm tới con dê thứ ba trăm, cười giật mình hai cái, cuối cùng cũng thiếp đi.

Qui định liên hoan cuối tuần bắt đầu với Tống Tư Tuệ, sau khi Tống Tư Duy kết hôn cũng tuân theo, cam đoan mỗi tuần đều có một ngày cả nhà tập trung đông đủ.

Tống Phi Lan không thích, lúc cậu học trung học thì viện đủ mọi cách từ chối, khi lên đại học thì chạy ra nước ngoài, nếu không có gì quan trọng thì ngay cả nghỉ đông và nghỉ hè cũng không quay lại.

Cho dù ở cùng một mái nhà nhưng Tống Phi Lan chưa bao giờ được xem là thành viên của gia đình này cả, giữa bọn họ có một bức tường vô hình ngăn cách, từ lúc bị ép về Tống gia, Tống Phi Lan vẫn luôn đứng ở bên ngoài bức tường ấy lẳng lặng nhìn.

Đào Nguyên đoán Tống Phi Lan hôm nay chắc lại ngủ nướng nên không mua đồ ăn sáng nữa, anh chỉ chuẩn bị một chút sữa và bánh mì để cậu dậy thì ăn lót dạ, chứ không no quá tới trưa lại không ăn cơm được.

Chờ kim giờ nhích đến số 10, trợ lý Đào mới mở cửa phòng Tống Phi Lan.

“Cuối tuần cũng đừng ngủ nhiều quá, thứ Hai không dậy nổi đâu, tuần nào cũng phải làm việc nghỉ ngơi đều đặn.”

Tống Phi Lan vùi đầu vào chăn nhất quyết không nhúc nhích, căn bản không thèm nghe anh nói chuyện. Đào Nguyên đi qua kéo rèm, sau đó lại xốc chăn lên.

Hơi ấm lập tức mang theo cơn buồn ngủ chạy trốn, Đào Nguyên thậm chí còn ngửi thấy mùi sữa tắm trên người đối phương. Tống Phi Lan co rúm lại, xoay người, vùi mặt vào gối.

Đào Nguyên nhìn một lát, do dự không biết nên “túm dậy” hay là “kệ luôn”, cuối cùng anh im lặng, xoay người rời đi. Tống Phi Lan nghe tiếng bước chân dần dần đi xa liền lập tức mở mắt, kỳ thật lúc đối phương kéo chăn ra là cậu đã tỉnh, chỉ là muốn đùa với Đào Nguyên một chút.

“Anh Đào!”

“Dậy ăn sáng.” Đào Nguyên đứng ngoài cửa nói.

Tống Phi Lan thấy anh không giận mới hoan hoan hỉ hỉ nhảy xuống giường.

Đúng 11 giờ rưỡi, Đào Nguyên chở cậu đến Tống gia, anh dừng xe trước cổng lớn, bảo: “Hai tiếng nữa tôi qua đón, nếu xong sớm thì cứ gọi điện thoại cho tôi.”

Tống Phi Lan ngồi im trên ghế phó lái, Đào Nguyên đã đứng bên ngoài đưa nạng cho cậu, cậu vẫn buồn bã không muốn cầm: “Anh tới sớm đón em được không? Sớm một chút thôi mà?”

“Họp mặt gia đình thì làm sao xong trong một tiếng được.”

“Vậy trưa nay anh ăn cơm ở đâu?” Tống Phi Lan hỏi.

“Trưa nay tôi có hẹn với khách.”

Nghe anh nói vậy, Tống Phi Lan im lặng bĩu môi, chống nạng đi ra, cậu đứng xích qua một bên để xe có chỗ quay đầu, sau đó mới lưu luyến vẫy tay.

“Anh lái xe cẩn thận nhé.”

Đào Nguyên cũng phất tay với cậu. Tống Phi Lan nhìn xe từ từ rời đi, đến khi khuất hẳn mới xoay người nhận mệnh bấm chuông cửa.

Hai chị em nhà họ Tống đều có mặt, chỉ là một người dẫn theo gia quyến, một người lại lẻ loi một mình.

Đức lang quân của Tống Tư Tuệ họ Trịnh, tên là Trịnh Vũ, tuy trong nhà cũng làm kinh thương nhưng anh ta lại là một giáo sư đại học dạy văn học và lịch sử, trông rất trí thức. Hai người từ khi kết hôn tới nay lúc nào cũng gắn bó keo sơn, cho dù Tống đại tiểu thư tính khí táo bạo, nhưng mỗi lần cô vừa định phát hỏa, trông thấy Trịnh Vũ đang ôn hòa nhìn mình thì lập tức ỉu xìu.

Cả hai cưới nhau đã mười một năm, có một đứa con gái mới lên 3, đang tuổi học mẫu giáo, cô bé vừa thấy Tống Phi Lan bước vào liền chạy đến ôm chân cậu.

Tống Phi Lan còn tưởng là con cái nhà ai, vừa đặt nạng xuống định chơi với cô nhóc, chợt thấy Tống Tư Tuệ từ đằng sau hấp tấp đi tới, vừa quát bảo mẫu vừa ôm con gái vào lòng, chỉ chó mắng mèo lớn tiếng nói: “Tôi đã bảo bác phải giữ nó cho kĩ mà, lỡ bị ai bắt cóc thì làm sao?!”

Dì Trần nghe vậy, lặng lẽ đáp ứng, Tống Tư Tuệ “hừ” một tiếng rời đi, từ đầu tới cuối chẳng thèm liếc Tống Phi Lan lấy một cái. Cậu cũng không nói gì, gọi dì Trần qua đỡ, nhảy lò cò vào phòng khách.

Trong phòng không một bóng người, chỉ có vài người hầu đang bận rộn. Tống Phi Lan nhỏ giọng hỏi: “Bố con vẫn ở công ty ạ?”

“Không, ông ấy về rồi, trong thư phòng trên lầu ấy, nhị tiểu thư đang nói chuyện với ông ấy.” Dì Trần ghé vào tai cậu thì thầm: “Hình như là công ty nhà họ Lý có chuyện nên tiểu thư muốn vay tiền ông chủ.”

Tống Phi Lan gật gật đầu, giống như làm nũng với trưởng bối mà xoa xoa vai dì Trần, sau đó để bà đi làm chuyện của mình.

Trình Mạn Phương từ trong bếp đi ra, nhìn thấy cậu liền cười hỏi: “Phi Lan về rồi đấy à?”

Tống Phi Lan mở miệng: “Con chào dì.”

Trình Mạn Phương dù sao cũng đã lên chức bà, lại đấu đá với đám tiểu tam tiểu tứ nhiều năm như vậy, đương nhiên không thể vẫn xinh đẹp rạng rỡ được, tuy rằng rất chịu khó chăm sóc nhưng nếu đứng cạnh Nguyễn Ái Nùng có khi còn bị lầm là trưởng bối.

Bà bế cô bé vừa chạy đến bên cạnh mình lên, trách Tống Phi Lan: “Về sau đừng làm mấy chuyện đó nữa, nguy hiểm lắm, con còn trẻ như thế mà. Thôi, không sao là tốt rồi.”

Tuy Trình Mạn Phương không thương Tống Phi Lan lắm, nhưng mấy câu này của bà vẫn là thật lòng.

Tống Phi Lan gật gật đầu, đáp: “Sau này con sẽ không như vậy nữa.”

Hai người còn đang nói chuyện thì Tống Tư Duy hai mắt đỏ ửng từ thư phòng bước ra, Trình Mạn Phương ngẩng đầu nhìn thấy nhưng cũng không hỏi, chỉ gọi mấy người làm vào dọn cơm. Trịnh Vũ cùng Tống Phi Khanh cũng đi theo, người một nhà hầu như đã tề tụ đông đủ trong phòng khách.

Khi Tống Phi Lan 17 tuổi thì Tống Phi Khanh chỉ mới lên 3, tính ra năm nay cũng được 14 rồi. Trong đám con cháu của Tống gia thì đây là người trông giống Tống Đông Lai nhất, gương mặt đoan chính nhưng không đẹp bằng Tống Phi Lan, vóc người cũng tráng kiện hơn. Cậu nhóc ngẩng lên, nhìn thấy Tống Phi Lan đang chống nạng bèn cất giọng gọi: “Anh.”

Tống Phi Lan chào lại, quay đầu nhìn thấy Trịnh Vũ cũng chủ động lên tiếng: “Chào anh rể ạ.”

Đối phương mỉm cười gật đầu, coi như đã trả lời.

Mọi người lục tục ngồi vào bàn, chỉ có Tống Phi Lan đi đứng không tiện nên vẫn chậm rãi bước từng bước, Tống Phi Khanh do dự một chút, chạy qua dìu cậu.

Phòng ăn nhất thời lặng ngắt, Trình Mạn Phương không phản ứng, mấy người còn lại cũng không biết phải nói gì.

Một lát sau, Tống Đông Lai đi ra, đứng ở đầu cầu thang hỏi: “Đông đủ hết chưa?”

Trình Mạn Phương trả lời ông: “Đủ cả rồi, mọi người đang chờ anh đấy.”

Tống đổng xuống lầu, bước vào chỗ chủ vị, nhìn quanh một vòng rồi mới mở miệng: “Năm nay trong nhà trải qua nhiều chuyện, may mà đã vượt qua, coi như khổ tận cam lai. Về sau cố gắng sống cho tốt.”

Ông ta dừng lại, hai mắt đảo sang chỗ con gái thứ Tống Tư Duy: “Hôm nay Thừa Nghiệp không tới, con thay bố chuyển lời cho nó. Cho dù là tham vọng quá lớn hay chỉ do sơ suất, ngã một lần coi như được một bài học, sau này nhớ khiêm tốn một chút.”

Tống Tư Duy cụp mắt, gật gật đầu.

“Còn con nữa, Phi Lan.”

Tống Phi Lan thình lình bị điểm danh, giật mình ngẩng đầu, nghe thấy Tống đổng tiếp tục nói: “Cũng không còn bé nhỏ gì nữa, không cần con đại phú đại quý, về sau chí thú làm ăn để bố yên tâm là được.”

Tống Phi Lan đương nhiên ngoan ngoãn gật đầu.

Người một nhà lúc này mới bắt đầu động đũa, Tống Phi Lan không có khẩu vị, chỉ ngóng trông Đào Nguyên nhanh nhanh quay lại đón cậu, vô vị cầm đũa lên gắp vài món, nhai thức ăn mà như nhai sáp. Vừa nuốt được một miếng lại nghe thấy có người gọi tên cậu.

Người nói chuyện là Trình Mạn Phương, bà cười bảo: “Phi Lan cũng lớn rồi, lần này gặp tai nạn là do không có ai bên cạnh chỉ bảo, nếu có gia đình thì sẽ chín chắn hơn, không làm ra những chuyện nguy hiểm thế kia nữa.”

————————————————

(1) Thục quân chi lộc trung quân chi sự: Đây là một câu nói của Lỗ Hùng khi bị bắt vào cung Tử Nha, trích từ hồi 40 của tiểu thuyết “Phong thần diễn nghĩa”. Bản dịch của Vn hầu như đã lướt qua chỗ này, nhưng đại khái câu này có nghĩa là “Ăn lộc của vua thì phải trung thành với vua”.

Vua của Lỗ Hùng là Trụ vương, khi ông bị bắt đã được Tử Nha khuyên giải vì biết Lỗ Hùng là một vị tướng tài giỏi, nhưng Lỗ Hùng lại cho rằng mệnh làm trung thần mà không khuyên được hôn quân thì cũng nên chịu chết chứ nhất quyết không phò tá người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.