Cuộc Sống Thản Nhiên Của Cố Ninh

Chương 40: Chương 40




Edit: Cửu Trùng Cát

Sáng hôm sau, lúc Cố Ninh tiến vào phòng học, quả nhiên thấy không khí trong lớp học có chút kỳ lạ.

Vốn dĩ mọi người đang nói chuyện, nhưng sau khi cô đi vào, cả đám đồng loạt im bặt, giống như cố ý vậy, không khí thật là kì quái.

Cố Ninh giả vờ không biết, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, lập tức đi tới chỗ ngồi của mình, rút quyển sách ra, cúi đầu đọc.

Trên thực tế, ngày hôm qua sau khi Trương Giai Giai trở về phòng ngủ, rất nhiều người không nén nổi tò mò đều tiến đến hỏi han, chẳng qua khi đó Trương Giai Giai ngậm chặt miệng chết cũng không nói nửa lời, chỉ nói đó là tin vịt, trừ nói câu đó ra thì nửa chữ cũng không nói thêm.

Thành tích nhập học của Cố Ninh là đứng thứ nhất, gần đây lại có quan hệ qua lại thân thiết với Triệu Dân, vốn dĩ đã tương đối gây chú ý. Lúc này, tự nhiên sẽ biến thành đề tài để mọi người bàn tán.

Cuộc sống tập thể ở trường học, thông tin trao đổi rất nhanh. Ngay cả lúc còn ở cấp 2, chuyện lần đó lúc Hà Cảnh thổ lộ thiếu chút nữa bị kỉ luật đều bị lôi ra, cùng với chuyện Cố Ninh lúc còn học cấp 2, tính cách không mấy thân thiện, bất hòa với bạn cùng lớp cũng bị đem ra mổ xẻ.

Những chi tiết nhỏ nhặt trong đó đương nhiên không thể nào rõ ràng, càng làm cho mọi người có không gian để phát huy trí tưởng tượng, gia tăng tính hấp dẫn của đề tài, mọi người đều nghị luận ầm ĩ, chung quy ấn tượng bình thường của Cố Ninh so sánh với những việc bị đồn thổi quả thực chênh lệch quá xa.

Thì ra, học sinh có tư chất nổi trội cũng sẽ làm ra chuyện như vậy…

Dù sao cũng cùng một lớp, mỗi ngày đều sẽ nhìn thấy nhau, trong lòng cho dù có suy nghĩ như thế nào, nghị luận sau lưng biến thành như thế nào đi chăng nữa, cũng không ai dám đi tới trước mặt đương sự để nói, chung quy đây là việc riêng của người khác, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu thấy, ai cũng không muốn khiến đôi bên cảm thấy mất mặt xấu hổ, cho nên bề ngoài, vẫn là một quang cảnh yên bình, hòa hợp.

Đương nhiên, không phải tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, ví dụ người hiện tại đang khí thế hừng hực tiến đến – La Mẫn.

La Mẫn đi tới trước bàn Cố Ninh, ả đứng đó nửa ngày, Cố Ninh mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Ánh mắt Cố Ninh không gợn sóng, không sợ hãi nhìn chăm chú vào ả, La Mẫn sửng sốt một chút, bị Cố Ninh lạnh lùng nhìn như thế, ả hậu tri hậu giác mới kịp phản ứng, Cố Ninh cùng ai ở một chỗ, có quan hệ gì với ả đâu?

Tự dưng lại xông lên thế này, dù sao cũng có chút danh không chính ngôn không thuận, chẳng lẽ ả còn định nhúng tay vào chuyện yêu đương của người khác ư?

Có không ít người trong lớp nhìn qua bên này, La Mẫn có chút không xuống đài được, nhìn Cố Huyên đang đứng ở cửa phòng học, bình tĩnh đạm bạc giống như khích lệ ả, khóe miệng ả kéo ra một nụ cười, cất giọng nhẹ nhàng nói với Cố Ninh:

– “Cố Ninh, bạn làm công tác bảo mật tốt lắm, bọn mình còn tưởng rằng bạn và Triệu Dân…”

Nói đến đây, La Mẫn dừng một lát, biểu tình giả bộ giật mình một cái, nói tiếp:

– “Thì ra không phải a, bạn đã có bạn trai rồi, chúc mừng bạn.”

Cố Ninh nhíu nhíu mày:

– “Cô nghĩ sai rồi.”

La Mẫn sửng sốt, không nghĩ tới Cố Ninh sẽ lập tức phủ nhận như vậy, một giây sau, trên mặt của ả lộ ra thần tình châm chọc:

– “Sao lại dám làm không dám nhận vậy, rõ ràng đã có bạn trai còn muốn giả vờ độc thân làm gì, lúc này mọi người đều biết, cô cần gì phải giả bộ, chẳng lẽ bởi vì Hà Cảnh đã bỏ trốn, thường xuyên không có mặt ở đây, cô muốn mồi chài ai khác nữa à?”

Dừng một chút, La Mẫn cố ý đề cao âm lượng:

– “Cố Ninh, ngày nghỉ của đợt tập quân sự, hôm đó có người nhìn thấy cô lôi kéo một nam sinh đi đến khoa tổng hợp, rất lâu cũng không đi ra, hôm đó vừa vặn được nghỉ, trong khoa tổng hợp không có ai, ngược lại tôi muốn hỏi cô một chút, các người đi vào trong đó làm cái gì? Người cô lôi kéo kia rốt cuộc là ai? Cố Ninh, nói thử xem, đến cùng thì cô có mấy người bạn trai vậy?”

La Mẫn khí thế bức người, một điểm cũng không nể mặt, nói chuyện thật sự rất lớn lối. Người chung quanh đều nhìn sang, ôm đủ loại cảm xúc, trong đó có không ít người sung sướng khi người gặp họa.

Ánh mắt Cố Ninh lạnh lẽo nhìn La Mẫn:

– “Tôi làm chuyện gì, không có nửa phần quan hệ với cô, hiện tại cô lấy tư cách gì chất vấn tôi?”

Lúc Cố Ninh nói chuyện, quanh người có loại hàn ý lạnh thấu xương, La Mẫn không tự chủ lui non nửa bước, trong lòng có chút hụt hẫng.

Không biết từ lúc nào, Cố Huyên đi tới bên cạnh La Mẫn, ả lôi kéo tay La Mẫn, nói:

– “Bạn hỏi như vậy làm gì, đây là sinh hoạt cá nhân của bạn ấy, bất kể ra sao, không biết kiềm chế như thế nào, cũng không có quan hệ với người khác.”

Mới nghe hình như là khuyên giải, kì thực ả đang lửa cháy đổ thêm dầu, hơn nữa trong lời nói, ám chỉ độ chân thực trong lời nói của La Mẫn.

Cố Ninh ngước nhìn hai người trước mặt, giọng nói vẫn như trước, không gợn sóng không sợ hãi, mang theo ba phần nhàn tản, lãnh đạm:

– “Tôi tự kiểm điểm bản thân không thấy mình không biết kiềm chế ở điểm nào cả, không nhọc công cô đến bình phẩm nọ kia, cô chỉ cần quản tốt chính cô là được.” Dừng một lúc, Cố Ninh nhìn La Mẫn, khóe môi cong lên câu dẫn, mang theo vẻ không chút để ý: “Cô đến chất vấn tôi, là bởi vì tôi không biết tiết chế trong cuộc sống làm ảnh hưởng đến cô à? Hay việc tôi không biết tiết chế ảnh hưởng đến quan hệ gia đình cô, hoặc là ảnh hưởng đến cuộc sống tình cảm của cô? Làm cho mẹ cô bất hạnh, hay là cô bất hạnh?”

La Mẫn không nghĩ tới Cố Ninh trực tiếp nói như vậy, ả bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, nửa ngày mới nói:

– “Cô không biết xấu hổ, cô… Nói hưu nói vượn cái gì đó?”

Cố Ninh nở nụ cười, trong ánh mắt mang theo ý trêu tức:

– “Nếu những gì tôi làm, không có ảnh hưởng đến cô, cô cần gì tức giận đến giơ chân? Cô không có tư cách gì đến đây bới móc tôi, đương nhiên, nếu cô muốn thay mặt chính nghĩa mà bùng nổ, ngược lại có thể đi chất vấn người bạn tốt của cô một chút, cô ta thích hợp trả lời vấn đề của cô hơn đấy, có thể càng thỏa mãn cho cái loại chính nghĩa vô căn cứ kia của cô.” Dừng một chút, Cố Ninh nói tiếp: “Bất quá không phải cô ta vừa nói rồi đấy thôi, cho dù tôi có ra sao, không biết tiết chế như thế nào đều không liên quan gì đến người khác, hẳn là tôi cũng không có nghĩa vụ phải trả lời cô.”

La Mẫn bị chặn họng nói không ra lời, quay đầu nhìn Cố Huyên:

– “Cô ta… Cô ta nói lời này là có ý gì?”

Sắc mặt Cố Huyên tái nhợt, cố gắng kéo ra một nụ cười, há miệng muốn nói nhưng một chữ cũng không thể nói ra, lòng bàn tay ả đổ đầy mồ hôi.

Trương Giai Giai đi vào phòng học, liếc mắt một cái thì thấy được trước bàn Cố Ninh đang đứng hai người, không khí trong phòng học quả thực kỳ lạ, không có một tiếng đọc sách nào, mọi người đều im lặng nín thở.

Trong lòng Trương Giai Giai trầm xuống, sáng hôm nay cô phải đến ban trực nhật của trường học nhận dụng cụ vệ sinh cho lớp, vì vậy lúc này cô mới đến phòng học. Nhìn thấy tình hình này. Cô nghĩ tới việc ngày hôm qua bị người khác tra hỏi về chuyện riêng của Cố Ninh, cô theo bản năng cho rằng Cố Ninh lại bị khi dễ!

Trương Giai Giai hoàn toàn không nghĩ tới, tính cách của Cố Ninh như thế kia, làm sao có thể bị người ta khi dễ đây!

Trương Giai Giai bước nhanh đến phía trước, chắn trước mặt của La Mẫn và Cố Huyên, giọng điệu rất không khách sáo, hỏi:

– “Các người đang làm gì đó?”

Triệu Dân và Trương Giai Giai cùng nhau đi đến ban trực nhật lấy vật dụng, cho nên cũng đến sau một bước, hắn nhìn bộ dáng như con nhím xù lông của Trương Giai Giai, lại nhìn bốn người đang đứng đó đối chọi gay gắt. Cùng với không khí trầm thấp dị thường của phòng học, Triệu Dân dừng một chút thì lập tức đi qua.

Triệu Dân đánh vỡ bầu không khí đang giương cung bạt kiếm, bình tĩnh hỏi một câu:

– “Các bạn, đây là làm sao? Mở đại hội à?”

Thấy không có ai đáp lời, Triệu Dân nhíu nhíu mày, nói tiếp:

– “Chẳng lẽ bởi vì chuyện ngày hôm qua?”

Triệu Dân đứng cách một khoảng, dùng ánh mắt chỉ ra mấy nữ sinh đã cùng bọn họ chạy bộ ngày hôm qua, giọng điệu có chút lạnh lùng nói:

– “Ngày hôm qua không phải Cố Ninh đã giải thích rất rõ ràng rồi sao? Các người còn dám loạn truyền trong trường học ư? Tôi chán ghét nhất chính là loại người ở sau lưng thọc gậy bánh xe, dám nói nhưng không dám chịu trách nhiệm lời nói của mình, có phải các người đã đem chuyện ngày hôm qua truyền ra ngoài hay không?”

Mặt của mấy nữ sinh kia đỏ rần, hơi hơi rũ mắt cúi đầu, có chút không biết phải làm sao. Những lời này, đúng là do bọn họ truyền ra, nhưng mà những lời đồn đãi kia, được truyền đi truyền lại nhiều lần cho nên biến chất, cũng nằm ngoài dự đoán của bọn họ.

Lứa tuổi 16 – 17 xuân xanh, bị người mình ái mộ chán ghét, đối với phần lớn người mà nói không phải là chuyện nhỏ.

Sự chú ý bị phân tán, bị chuyển dời một chút đến chỗ mấy nữ sinh kia, trước không nói chuyện Cố Ninh là đúng hay sai, ở sau lưng nghị luận chuyện riêng của người khác cũng coi như xong, nhưng mà cố ý làm cho sự thật bị mơ hồ, nói sao đi chăng nữa cũng chẳng phải chuyện đúng đắn gì.

Cố Ninh vừa mới chất vấn, kết hợp với những gì Triệu Dân đáp trả, cũng làm cho đại đa số người có mặt ở đây đối với những gì La Mẫn nói đều sinh ra hoài nghi.

Chung quy quan hệ giữa La Mẫn và Cố Ninh vẫn luôn bất hòa, người ở trong lớp ai cũng đều nhìn ở trong mắt, hơn nữa bỏ thành kiến qua một bên, tính cách của Cố Ninh, quả thật không giống như loại người ra làm ra loại chuyện mập mờ như vậy.

La Mẫn thấy người chung quanh bắt đầu nghi ngờ lời nói của mình, có chút nóng nảy, tuy rằng ả không ưa Cố Ninh, nhưng rất khinh thường đi nói láo đặt điều cho người khác. Ả luôn cho rằng, vốn dĩ Cố Ninh là kẻ không biết xấu hổ, không cần ả phải dặm mắm thêm muối!

La Mẫn nhìn Cố Huyên, giọng nói có chút vội vàng:

– “Cố Huyên, bạn nhanh nói cho mọi người biết, hôm đó có học sinh cuối cấp không về nhà, vừa vặn ở khu tổng hợp ôn tập, thấy được Cố Ninh và một nam sinh ở chung một phòng, hơn một tiếng không ra ngoài! Còn đóng cửa, quỷ mới biết bọn họ làm gì ở trong đó? Thật không biết xấu hổ!”

Cố Huyên sửng sốt, ả không ngờ La Mẫn dưới tình thế cấp bách, đem chuyện mà hai ả ngầm thông đồng, nói ra ở trước mặt nhiều người như vậy! Không sai, là có người đã nói cho ả biết, hôm đó Cố Ninh cùng một nam sinh đi vào khu tổng hợp, nhưng mà hai người ở trên hành lang đứng hơn nửa tiếng rồi bỏ đi, kỳ thật cái gì cũng đều không có làm, trừ bỏ có chút cổ quái, nói như vậy, cũng chẳng có chuyện gì không thỏa đáng cả, nam sinh kia cũng mặc áo khoác rằn ri, có lẽ là nam sinh lạ mặt ở lớp nào đó.

Ở trung học, chuyện ngầm kết giao cũng xảy ra với không ít người, Cố Ninh cùng một nam sinh ở chung một chỗ nửa tiếng, cũng không có gì kỳ lạ cả. Chẳng qua ả muốn kích thích La Mẫn, mới cố ý dặm mắm thêm muối một phen. Lúc ấy ả đã dặn dò La Mẫn không nên nói cho ai khác biết chuyện này, ả nói với La Mẫn rằng, nếu Cố Ninh kiên trì giáp mặt hỏi cho rõ ràng, sẽ khiến cho vị học tỷ tiết lộ cho ả biết chuyện này không dám ngẩng đầu làm người. Lúc ấy, La Mẫn cũng tin là thật, hơn nữa liên tục đồng ý rằng, tuyệt đối sẽ không nói cho ai biết chuyện này là do ả tiết lộ.

Cố Huyên vạn vạn lần cũng không nghĩ tới, La Mẫn – kẻ ngu xuẩn này, vừa bị kích thích một chút đã nói ra hết thảy như vậy, hơn nữa còn lôi ả xuống nước. Móng tay ả đâm thật sâu vào trong da thịt. Làm sao ả có thể cam tâm, vài ngày nay, Cố Ninh giống hệt như cây gai trong lòng ả, khiến ả nhức nhối vô cùng. Hết thảy tất cả, ả đều xem ở trong mắt, Cố Ninh được giáo viên coi trọng thưởng thức, việc trước kia Cố Ninh không am hiểu giữ gìn mối quan hệ với bạn bè cùng lớp giờ cũng đã thay đổi, bây giờ Cố Ninh rất thuận lợi được lòng người khác… Mà biểu tình trên mặt Cố Ninh vẫn vân đạm phong khinh, mỗi thời mỗi khắc đều nhắc nhở Cố Huyên, mỗi ngày khi ả về nhà đương nhiên sẽ phải đối mặt với tình cảnh bão táp trong gia đình, những người đó vĩnh viễn luôn cãi nhau, cha mẹ trách cứ lẫn nhau, thoái thác trách nhiệm.

Mỗi ngày, Cố Huyên đều không tự chủ được nghĩ, vốn dĩ ả không phải chịu cảnh như thế, mọi thứ tốt đẹp của ả, đều bị Cố Ninh phá hủy, mà vị trí bây giờ của Cố Ninh hẳn là thuộc về ả mới đúng, trên mặt là biểu tình nhàn nhạt, cao ngạo của người chiến thắng.

Ả vô cùng căm hận Cố Ninh đã phá hủy hết thảy của ả, thật vất vả mới có được cơ hội này, ả làm sao có thể dễ dàng buông tha cho đối phương. Thậm chí vì trả thù Cố Ninh, ả chưa từng suy xét quá nhiều về kết cục sau này và lập trường của ả. Ả chỉ biết là, tuyệt đối không thể để cho Cố Ninh có thể tiêu sái đi lên, ả đã lợi dụng La Mẫn, mà việc này, Cố Huyên ả làm cực kỳ thuận tay.

La Mẫn nói xong, như là ném xuống một quả bom, vốn dĩ mặt hồ đã có xu hướng bình tĩnh yên lặng, lại lần nữa nhấc lên gợn sóng. Trương Giai Giai bước lên một bước, vẻ mặt tức giận nói:

– “Cô đừng ngậm máu phun người, kêu vị học tỷ kia ra đây giáp mặt đối chất đi, ngày nghỉ của kỳ học quân sự, hôm đó tôi với Cố Ninh luôn luôn đi chung, nếu đúng như những gì cô nói, sao tôi lại không biết?”

Trương Giai Giai giận đến đỏ mặt, trong lòng cô rất rõ ràng, những gì La Mẫn nói đều là nói dối, cho dù Cố Ninh có thật sự đi cùng ai vào khu tổng hợp, cũng không có khả năng đóng cửa, ở chung trong đó một tiếng đồng hồ cũng không ra. Mà việc này, vô cùng có khả năng là do Cố Huyên ở giữa gây khó dễ, tự nhiên là cô không thể để cho hai người này hắt nước bẩn lên người Cố Ninh. Một chút cũng không thể. Nếu chuyện La Mẫn nói là giả dối, nếu quả thật có người đi ra đối chất, những thứ thêm mắm thêm muối kia, cũng sẽ bại lộ mà thôi.

La Mẫn có thể ăn nói lung tung, cô cũng có thể ăn miếng trả miếng, dù sao cũng không có khả năng có người dám đứng ra đối chất, mấy chuyện thế này cũng chẳng dễ dàng bảo chứng cho điều gì.

Mọi người ồ lên, đem Trương Giai Giai đặt cùng La Mẫn để so sánh, đương nhiên là người bình thường có thái độ khiêm nhường, hòa thuận – Trương Giai Giai có sức thuyết phục hơn, ánh mắt mọi người nhìn La Mẫn, mang theo chút khinh thường.

Bình thường La Mẫn ở trong lớp hay diễu võ giương oai, cho nên đắc tội với không ít người, lúc này, rất nhiều người cũng đang mong chờ nhìn ả bị chê cười, ở sau lưng đàm tiếu thị phi của người khác là một chuyện, nhưng không bằng không chứng bịa đặt nói xấu người khác lại là một chuyện khác, tính chất hoàn toàn bất đồng.

Sự tình phát triển đến đây, tình huống đã hoàn toàn thay đổi, mặc dù La Mẫn biết Trương Giai Giai đang nói dối, nhưng một chữ phản bác cũng nói không nên lời. Bởi vì rõ ràng, tất cả mọi người đều tin tưởng lời nói của Trương Giai Giai, ngay cả vài người ngay từ đầu truyền ra lời này, cũng mang theo vẻ mặt vô cùng áy náy.

La Mẫn không tài nào hiểu được, vì sao Trương Giai Giai lại giúp Cố Ninh như vậy, còn có Triệu Dân – người rất khó tiếp cận trong lớp cũng ủng hộ Cố Ninh, những người này vì sao lại giải vây cho Cố Ninh, Cố Ninh có cái gì tốt, rõ ràng chỉ là một đứa tiện – nhân!

Câu tam đáp tứ, ra vẻ đạo mạo!

La Mẫn cười nhạo một tiếng, ả nhìn Cố Ninh:

– “Dù sao bây giờ tôi có nói cái gì, các người đều không tin, thôi, coi như tôi cái gì cũng chưa nói. Chẳng qua, Cố Ninh, dù người khác không biết, nhưng không có nghĩa là mình chưa từng làm.”

La Mẫn hơi hơi nghiêng mặt, nói với Cố Huyên:

– “Chúng ta đi thôi, sáng sớm đã gặp phải xui xẻo.”

– “Người khác không biết, không có nghĩa là mình chưa từng làm, những lời này để nguyên xi tặng lại cho cô, Cố Huyên, mang lời hỏi thăm của tôi và mẹ tôi về nhà đi, hi vọng cha mẹ cô vợ chồng hòa thuận, trăm năm hảo hợp.”

Hai người La Mẫn vừa mới xoay người. Cố Ninh đã cất giọng trầm thấp lạnh lùng nói như vậy.

Đánh rắn phải đánh giập đầu, thân thể Cố Huyên cứng ngắc dừng lại, sắc mặt thập phần ảm đạm, ả phải dùng hết toàn bộ sức lực, mới có thể duy trì bình tĩnh ở ngoài mặt. Lần này là do ả sơ sót, làm chuyện không đủ chu toàn, mới có thể để cho Cố Ninh tìm thấy cơ hội phản kích.

La Mẫn nhíu nhíu mày, quay đầu lại nhìn Cố Ninh, không kiên nhẫn nói:

– “Chuyện của cha mẹ người khác, có liên quan gì đến cô? Cô nhắc đến làm gì, thật là bị bệnh thần kinh.”

Cố Ninh không hờn không giận, ánh mắt mang theo ý cười mỉm mai lướt qua La Mẫn rồi nhìn chằm chằm vào Cố Huyên:

– “Sao lại không có quan hệ, Cố Huyên, cô nói thử xem?”

Dừng một chút, Cố Ninh nói tiếp:

– “Chẳng lẽ cô chưa nói với La Mẫn ư? À, cũng khó trách, chuyện như vậy, chắc là cô không dám chủ động nói ra đâu nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.