Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch

Chương 229: Chương 229




Hạ Băng Khuynh bị dọa đến nhảy lên, cơ thể cứng nhắc.

“Chú tâm tí, đừng phân tâm.” Giọng nghiêm túc mang theo sự ôn hòa vang lên bên tai.

“Dạ, dạ---” Hạ Băng Khuynh vội vàng đáp 2 tiếng.

Cô k biết Quý Tu đứng đằng sau, đột nhiên đến gần, khiên cô kinh ngạc.

Dù tư thế này khiến cô ngại, nhưng cô vẫn bình tĩnh lại, cô tin nhân phẩm của thầy Quý.

Quý Tu cầm tay cô, nắm chặt, tận tay chỉ cô làm sao thắt nút.

Thắt xong, anh thả tay rồi, lùi qua 1 bên: “Lần sau biết làm chưa?”

“Dạ, biết rồi, cảm ơn chỉ dạy của thầy Quý, chỉ là làm dơ tay thầy rồi.” Hạ Băng Khuynh gật đầu, trong lòng cảm thấy có chút có lỗi, vừa nãy, cô còn tưởng thầy Quý phi lễ* mình.

* ý là kiểu sờ soạng này nọ

Thật là điên rồi.

Nếu thầy Quý là sắc lang, trên thế giới này thật k có đàn ông tốt thật sự.

Quý Tu nhìn tay mình, k cho là chuyện gì cười: “K cần cảm ơn, em cũng giúp tôi cả tiết học, hôm nay em làm trợ lý của rất tích cực.”

“Đây là bình luận tốt nhất mà thầy dành cho em, em rất vui.” Hạ Băng Khuynh trịnh trọng cong lưng, thấy anh cười, cũng cười theo: “Cái đó thầy Quý, thật ra thầy cười lên, cũng rất gần gũi.”

“Ồ, vậy à, “Quý Tu gật đầu, lại nói: “Tôi tưởng trước giờ tôi đều rất gần gũi.”

Hạ Băng Khuynh cười càng sáng lạn.

K ngờ thầy Quý cũng có mặt hài hước như vậy.

“Đúng rồi thầy Quý, Tiêu Nhân đâu?” Hạ Băng Khuynh đột nhiên nhớ đến, nhịn k đc hỏi 1 câu, vì Tiêu Nhân con ranh này nhất định k cam tâm đi về, cho nên, cô đoán thầy Quý dùng thủ đoạn khác thường nào với cô rồi.

“Ở phòng thực nghiệm của tôi, đợi tôi đi, em thả em ấy ra.” Quý Tu nói với cô, đi đến vòi rửa tay.

“Đc!” Hạ Băng Khuynh đáp 1 tiếng, thì ra nhốt trong phòng thực nghiệm của anh.

Hèn gì Tiêu Nhân k có cách nào tác quái.

1 lúc sau, Quý Tu đi trc, Hạ Băng Khuynh thấy anh sắp xuống lầu xong, mới thả Tiêu Nhân ra.

Trưa.

Canteen trường.

“Quý Tu chết tiết, k hiểu phong tình, anh ta lừa tớ, anh ta bơ tớ, nghiêm trọng tổn thương tâm hồn yếu đuối của tớ.” Tiêu Nhân đâm vào phần cơm chiên dương châu cô mua.

Đồ “xa hoa” trên người đã đc đổi, cũng đã tẩy trang, lại quay lại bộ dạng thanh lệ trước đây.

“Cậu đủ rồi đó, rõ ràng là cậu làm bậy, thầy Quý cũng k làm gì đc cậu, mới nhốt cậu vào phòng thực nghiệm, tớ nghĩ, nếu bây h có thể trừng phạt thì, thầy lúc này nhất định đang đánh cậu 1 trận.” Hạ Băng Khuynh uống canh, cười nói.

“Tớ chỉ là muốn mặc đẹp, để anh ấy chú ý!” Tiêu Nhân k phục nói.

“Vậy thử qua chuyện hôm nay, cậu cũng biết là thầy Quý k dễ chọc rồi.” Hạ Băng Khuynh uống hết canh, ăn nấm hương trong đó.

“Nam nhân này đúng là k biết thương hoa tiếc ngọc chút nào, tốt xấu gì người ta cũng là cô gái yếu đuối, anh ấy quá ức hiếp người khác rồi.” Tiêu Nhân ai oán bò lên bàn.

Hạ Băng Khuynh chút nữa là bị nghẹn: “Cậu còn yếu đuổi? Có cho mấy cô gái yếu đuối đường sống? Cậu toàn thân trên dưới mỗi tế bào mùi đều rất nam tính có đc k, cậu tưởng thầy Quý thật sự k ngửi thấy? Thầy k thương tiếc cậu, nhất định cảm thấy cậu có thể gánh vác đc.”

Tiêu Nhân tổn thương tuyệt vọng vỗ bàn: “Con yêu tinh nhà cậu, có ai an ủi người khác như cậu k!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.