Cưới Ma

Chương 18: Chương 18: Người mù




Buổi chiều, Lục Lục và Chu Xung cùng ra ngoài.

Ngày mai là ngày 17 tháng 12, Chu Xung đi họp báo ở Thượng Hải. Lục Lục đưa anh đi mua sắm quần áo.

Cả hai rất ít khi ra phố, Lục Lục rất mong trời đẹp, nhưng chiều nay bầu trời tối sầm đầy mây đen. Mọi ngày trẻ con chạy nhảy nô đùa khắp sân, nhưng hôm nay trời lạnh, chúng bị cha mẹ giữ ở nhà.

Chung cư của họ được sơn màu ghi, đứng sừng sững dưới bầu trời âm u, chúng như chìm lẫn vào màu trời. Trong số các cửa sổ cao, Lục Lục nhìn thấy có một ô cửa dán chữ Song Hỷ đã bạc màu.

Chu Xung định gọi tắc-xi, nhưng Lục Lục nói nên đi tàu điện ngầm, vì lúc này là giờ đi làm nên đường rất đông. Chu Xung đồng ý. Muốn đi tàu thì phải xuống hầm để vào ga. Cả hai đi xuống và không ngờ lại gặp người ấy.

Lối đi xuống ga không đông người. Một thanh niên thấp bé đang chơi ghi-ta và hát; hai phụ nữ bày bán găng tay, bít tất và bán các loại kẹp văn phòng phẩm; một người đàn ông ngồi ở gần lối lên, tuổi ngoài bốn mươi, tóc hơi dài, bù xù, mặc áo gió màu xanh, đeo kính râm kiểu cũ, bên cạnh dựng cây gậy trúc, đầu gậy treo một lá cờ trên viết mấy chữ gì đó.

Lục Lục hỏi Chu Xung: “Ông ta ngồi đó làm gì nhỉ?”

Chu Xung đang bước lại gần cậu bé chơi đàn, đặt một tờ tiền vào cái hộp sắt đặt trước mặt cậu ta. Sau đó anh quay lại bên Lục Lục: “Em nói ai?”

Lục Lục khẽ nói: “Người đàn ông đang ngồi kia kìa…”

Chu Xung ngoảnh sang, rồi nói: “Anh không nhìn thấy.”

Lục Lục: “Người đeo kính râm, anh chưa thấy à?”

Chu Xung: “Em ơi, mắt em sao thế? Đó là người phụ nữ.”

Lục Lục lại nhìn lại, rõ ràng là người đàn ông, bèn nói: “Người mặc áo gió màu xanh, anh nhìn lại đi! Là phụ nữ sao được?”

Lục Lục ngỡ Chu Xung đùa cô, nhưng trông anh rất nghiêm túc. “Chính xác là phụ nữ.”

Lục Lục hơi choáng. Vẫn là một người đó, cô nhìn là nam, Chu Xung nhìn là nữ.

Cô nói: “Anh đừng đùa em nữa, em sợ đấy!”

“Sao lại nhát thế? Được! Ừ thì nam.”

“Ông ta là ăn mày à?”

“Thầy bói.”

“Sao anh biết?”

“Là người mù. Đeo kính râm, lại có cây gậy kia nữa.”

Đúng thế, khi cả hai bước lại trước mặt người đó, thì ông ta nói: “Hai người có định nghe nói mấy câu không?” Giọng ông ta không trầm không cao, hơi khó phân biệt giới tính, lại không nói tiếng phổ thông, nên rất khó nghe. Chu Xung đi thẳng, đáp: “Không.”

Lục Lục thì dừng lại, nhìn lá cờ treo trên cây gậy trúc, cây gậy ấy không viết mấy chữ thường gặp như là “Thiết khẩu trực đoán” hay “Thông thiên hiểu địa[1]… mà là một câu rất dễ hiểu: chúng ta mới chỉ biết một nửa thế giới.

[1] Nghĩa là: Đã phán là trúng, hiểu rõ lẽ trời đất.

Câu này đã níu chân Lục Lục.

Cô nói: “Bác ơi bác có thể giải thích hàng chữ viết trên lá cờ này không?”

Chu Xung nói: “Em làm gì thế?”

Lục Lục nắm tay Chu Xung ra hiệu.

Người mù nói: “Chỉ là một câu nói thật. Sống là ban ngày, chết là ban đêm. Chúng ta mới hiểu ban ngày thôi.”

Lục Lục: “Tức là… bác hiểu về ban đêm?”

Người mù: “Đương nhiên. Thế giới của tôi là ban đêm mà?”

Lục Lục: “Bác thử miêu tả một chút, tôi rất muốn nghe.”

Người mù: “Người chết tựa như ngọn đèn tắt, nhưng không có nghĩa là không còn gì nữa, chỉ là bỗng nhiên biến thành bóng tối, trong cái thế giới tối đen, thể xác ta không còn nhưng ý thức thì vẫn tồn tại… tựa như… để tôi nghĩ thêm… tựa như trạng thái cô đang nằm mơ. Cô hiểu rồi chứ?”

Chu Xung đứng bên quan sát người mù, ông ta có vẻ rất hài hước. Anh đưa tay lật mặt sau lá cờ, không thấy viết chữ gì.

Lục Lục: “Tôi muốn biết về tương lai – bác có đoán được không?”

Người mù: “Cô muốn biết về gì?”

Lục Lục: “Ví dụ… bạn trai tôi có phản bội tôi không.”

Chu Xung ngẩn ra nhìn người mù, rồi lại nhìn Lục Lục. Anh không ngờ Lục Lục lại hỏi câu này.

Người mù lắc đầu, nói: “Điều này thì tôi chịu không đoán được. Nhưng tôi có thể cho cô biết một điều khác, nếu cô muốn nghe.” Rồi ông ta, bằng một giọng rất kỳ dị, nói ra một câu khiến người ta phải lạnh gáy. “Cô và chồng cô, ai chết trước.”

Chu Xung lập tức kêu lên: “Này, thầy bói đừng ăn nói linh tinh! Nếu không nể thầy là phụ nữ thì tôi phải đá cho thầy một phát đấy!”

Lục Lục kinh ngạc ở chỗ Chu Xung nói ông ta là phụ nữ, mà ông ta không hề cải chính, vẫn nhắc lại với Lục Lục và cũng là để cho Chu Xung nghe: “Nếu cô muốn nghe.”

Lục Lục đưa ra tờ tiền mười đồng đặt vào tay người mù, nói: “Không muốn. Cảm ơn bác.” Rồi nói với Chu Xung: “Chúng ta đi thôi!”

Chu Xung gạt tay Lục Lục ra, rồi ngồi xổm trước mặt người mù, chẳng lịch sự gì hết, anh đưa tay đụng vào cái kính râm của thầy bói: “Hôm nay tôi đi mua kính râm, thầy bán cho tôi được không?”

Người mù không đáp, chỉ mân mê tờ mười đồng, cẩn thận gấp lại rồi cất vào túi áo; ông ta lại rút ra một mảnh giấy giơ về phía Lục Lục, nói: “Tôi biếu cô cái này.”

Lục Lục cầm mảnh giấy, thấy không có chữ gì hết.

Người mù nói: “Lời giải ở trong đó, cô nên giữ cẩn thận.”

Lục Lục khẽ nói: “Cảm ơn…” rồi cô khoác tay Chu Xung bước đi.

Đi qua một chỗ rẽ, Chu Xung hỏi: “Trên đó viết những gì?”

Lục Lục đưa anh mảnh giấy, nói: “Không viết gì cả.”

Chu Xung dừng lại, lật đi lật lại xem. Mảnh giấy rất dày, rất trắng, bóng láng, phản chiếu ánh đèn dưới tuyến đường tàu điện ngầm. Nhìn đi nhìn lại, rồi Chu Xung bỗng nói: “Có đấy!”

Lục Lục ngạc nhiên: “Sao em không nhìn thấy nhỉ?”

“Sờ thử xem!”

Lục Lục cầm mảnh giấy, xem kỹ… quả nhiên trên đó có một khoảng tròn tròn hơi lồi lên, nó như một hình vẽ thì phải.

Cô ngờ ngợ nhìn Chu Xung: “Thế này là sao?”

“Mật mã Da Vinci.”

“Anh nghiêm túc một chút đi!”

“Chắc chắn là họ đưa ra một thứ mà em không hiểu, nếu không, một tờ giấy bán những mười đồng thì quá đắt.”

“Chắc là hình vẽ này phải chứa đựng thông tin gì đó.”

“Em cho rằng có thể là thông tin gì?”

“Em sao biết được?”

“Thế thì ai biết?”

“Em cũng chịu.”

Chu Xung quay lại, Lục Lục đuổi theo, hỏi: “Anh đi đâu thế?”

“Anh sẽ nói chuyện với bà ta.”

“Nói chuyện gì?”

“Hỏi xem, như thế là ý gì.”

Lục Lục nghĩ là Chu Xung quay lại đánh người thầy bói, bèn cố kéo lại: “Chúng ta đi mua quần áo!” Nhưng không được, cô đành đi theo anh.

Cả hai trở lại chỗ cũ thì không thấy người mù ấy đâu nữa, chỉ còn lại hai người bán hàng tạp hóa đang nói chuyện với nhau và cậu thiếu niên đang đàn hát.

Lục Lục nhìn quanh bốn phía, băn khoăn: “Có lẽ người ấy không muốn nói chuyện với chúng ta.”

Chu Xung: “Những kẻ chuyên bày trò bịp bợm bao giờ chả có tật giật mình.”

Lục Lục: “Em có cảm giác vừa nãy ông ta ngồi đây chỉ là để chờ chúng ta.”

Chu Xung: “Em lại bắt đầu nghi ngờ tưởng tượng đủ thứ rồi!”

Cả hai đi về phía tàu điện ngầm.

Chu Xung: “Em thật dễ tin! Thời nay chỉ có các ông bà già mới nghe bọn họ tán nhăng tán cuội thôi!”

Lục Lục im lặng. Họ bước đến chỗ máy bán vé tự động. Chu Xung nói: “Liệu anh có phản bội em không, chi bằng em cứ hỏi thẳng anh.”

Lục Lục vẫn im lặng. Họ mua vé rồi ra sân ga chờ tàu đến. Chu Xung lại nói: “Hay là… anh mua cho em cái ống nhòm nhìn cực xa, để em lên nóc nhà mà nhìn tương lai?” Chu Xung đã nhận ra tâm trạng Lục Lục không ổn, anh bèn tìm đánh lảng sang chuyện khác.

Lục Lục nhìn vào đường ngầm hun hút tối om, cô vẫn không nói gì.

Chu Xung không nén được nữa: “Kìa sao thế? Em bị bà thầy bói yểm bùa rồi à?”

Rốt cuộc cô cũng mở miệng: “Em nghĩ một chuyện…”

“Chuyện gì?”

Lục Lục hơi do dự, rồi nói: “Trong máy tính nhà chúng ta có một đôi mắt, còn người thầy bói vừa rồi thì khiếm thị…”

Chu Xung chưa kịp hiểu ý Lục Lục là gì, anh ngẫm nghĩ, rồi hít vào một làn khí lạnh: “Thế đấy! Phụ nữ rất hay liên tưởng đủ thứ! Em lại dọa anh rồi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.