Cưới Tình Yêu Cũ

Chương 2: Chương 2




Cô nhìn người đàn ông trước mặt mình, nghẹn ngào nói: “Khóc cùng ông trời?”

Phó Hữu Minh lòng có chút mất mát, cô quả nhiên không nhận ra anh. Gật đầu, Phó Hữu Minh lại gần đưa khăn tay cho cô: “Em xem, ông trời vì em mà rơi nước mắt. Em nhẫn tâm làm cho mọi người bởi vì em mà toàn thân ướt nhẹp hết sao?”

Cố Thiển Hi hít hít mũi, cô tự nhận mình đã không còn là trẻ con, nhưng vẫn bị Phó Hữu Minh hài hước khiến cô buột miệng cười.

Mười chín tuổi gả cho Quý Vĩ, bảy năm, thời gian tươi đẹp nhất của cô đều dành cho hắn. Nhìn cô bây giờ, có phải giống chuyện cười lắm không?

Cô nhìn mọi người xung quanh, quả nhiên cũng không ít người không mặc áo mưa, dưới trời mưa vội vã tìm nơi trú mưa; cũng có những cặp tình nhân lãng mạn, tay trong tay chậm bước trong mưa, vừa nói những lời yêu cảm động vừa cho nhau một lời hứa hẹn trong tương lai.

Nét mặt kia, thật giống cô lúc còn trẻ.

Thu lại ánh mắt, Cố Thiển Hi cũng không khách khí nhận lấy khăn mặt Phó Hữu Minh đưa tới, đem mặt lau qua. Cô nhìn Phó Hữu Minh ăn mặc chỉnh tề khéo léo, một chiếc áo khoác lớn mặc ngoài dáng người cao to, cách đó không xa còn có một chiếc xe hơi màu bạc đang đậu, tài xế thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn sang bên này.

“Dù nói thế nào cũng đều phải cảm ơn anh. Chiếc khăn này nếu anh vẫn cần, tôi…”

“Dĩ nhiên, nó đối với tôi rất quan trọng!” Phó Hữu Minh không chờ Cố Thiển Hi nói xong, liền đem danh thiếp của mình đưa cho Cố Thiển Hi: “Khi nào giặt sạch thì gọi cho tôi!”

Cố Thiển Hi nhìn người đàn ông này cứ như vậy tiêu xái xoay người rời đi, mặc dù cảm thấy có chút không giải thích được, nhưng vẫn rất cảm ơn anh đã ra tay giúp đỡ. Cô cúi đầu nhìn một chút tấm danh thiếp lại không ngờ tới: Giám đốc tập đoàn Phó thị, Phó Hữu Minh?

Phó Hữu Minh, Phó Hữu Minh… Cố Thiển Hi một lần nữa nhớ tới cái tên nay, giống như thật lâu trước đây đã biết anh ta.

Cô đem danh thiếp cất đi, muốn gọi điện thoại cho Tô Tuyết, lại phát hiện mình từ Quý gia chạy ra trên người không còn đồng nào, ngay cả điện thoại di động cũng bỏ quên.

“Phó tiên sinh, anh chờ một chút!” Cô vội vàng hô, sau đó bước nhanh chân đuổi theo xe Phó Hữu Minh.

Chẳng qua là xe Phó Hữu Minh đã đi rất xa, Cố Thiển Hi có chút thất vọng đứng tại chỗ, trong tay nắm chặt chiếc dù màu da cam, nghĩ người không có tiền như cô làm cách nào để đi tìm Tô Tuyết tránh nạn.

Cô nghĩ, thế giới này sẽ vẫn còn người tốt chứ? Mượn điện thoại, chắc sẽ không ai từ chối đâu nhỉ!

Nhưng khi Cố Thiển Hi đi đến bên cạnh, người ta thấy bộ dáng bẩn thỉu nghéo túng của cô liền như gặp phải ôn dịch mà né tránh. Cố Thiển Hi đang muốn mở miệng gọi, chỉ nghe thấy có người thì thầm: Làm sao khắp nơi đều có người điên vậy… Cũng không có ai tới để ý trông coi.

Cố Thiển Hi trong nháy mắt tâm như ngã trong hầm băng.

Cô quay đầu lại nhìn con đường mình đang đứng, bỗng chốc phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ.

Kết hôn bảy năm, cô toàn tâm toàn ý làm vợ hiền dâu thảo, lại thiếu chút nữa quên mất mình là dân mù đường chính hiệu.

“Lên xe đi, tôi đưa em đi!” Lại cái âm thanh quen thuộc kia vang lên bên tai Cố Thiển Hi, cô vui mừng xoay đầu lại đã nhìn thấy Phó Hữu Minh mở cửa muốn mời cô lên xe. Phó Hữu Minh tựa hồ nhìn thấy Cố Thiển Hi khó xử, liền mở miệng nói: “Dĩ nhiên, phí rửa xe vẫn phải do em đảm nhận.”

Cố Thiển Hi đột nhiên cảm giác được tim mình tựa hồ không còn đau đớn khổ sở như vừa rồi, người đàn ông này tùy tiện mở lời luôn có thể làm cho mình bật cười.

Cô gật đầu, mở cửa ngồi kế bên Phó Hữu Minh, lộ ra vẻ mất tự nhiên.

“Đi nơi nào?” Anh hỏi.

Cố Thiển Hi bình tĩnh trở lại, đôi mắt có chút sưng: “Số 38 đường Thường Đức, cảm ơn! Về khăn tay của anh cùng chi phí rửa xe, tôi sẽ sớm nhanh chóng trả lại cho anh!”

Phó Hữu Minh không nói lời nào, chỉ cười nhàn nhạt, liền phân phó tài xế lái xe.

Cố Thiển Hi vẫn không dám thở mạnh, bất an ngồi cạnh Phó Hữu Minh. Cô biết tập đoàn Phó thị, mặc dù làm người phụ nữ của gia đình, cô cũng sẽ xem tivi, báo chí. Những tuần san giải trí, tờ báo thương mại phía trên cũng thường đề cập về tin tức tập đoàn Phó thị, về vị tổng giám đốc gần hai mươi tám tuổi nhưng vẫn không chịu kết hôn, thậm chí không có tin đồn liên quan đến phụ nữ. Cố Thiển Hi hiếm khi tò mò, khẽ ghé mắt một chút nhìn Phó Hữu Minh: Một người đàn ông thành công như vậy, hẳn không phải sẽ có rất nhiều phụ nữ thích sao, chẳng lẽ không một người nào lọt vào mắt anh ta?

Hoặc có thể, con mắt nhìn người của anh ta hẳn là rất cao?

So với trên TV, báo chí nhìn thấy Phó Hữu Minh, Cố Thiển Hi cảm thấy có lẽ còn đẹp trai hơn.

Năm tháng đem người đàn ông này tôi luyện càng giỏi giang mê người, trên sống mũi kiên quyết là cặp mắt đào hoa, tựa hổ như vĩnh viễn tràn ngập sức hấp dẫn, làm cho người ta không kiềm chế được mà cuốn vào.

Phó Hữu Minh gấp tờ báo lại, biết Cố Thiển Hi đang nhìn mình. Anh cũng không có nửa phần khó chịu, giống như từ lâu đã trở thành thói quen. Anh phân phó tài xế mở điều hòa, lại đem áo khoác của mình cởi ra đưa cho Cố Thiển Hi: “Không biết tiểu thư xưng hô như thế nào? Mưa lớn như thế, chồng em sao không ở bên cạnh?”

Biết Cố Thiển Hi kết hôn, Phó Hữu Minh vẫn không nhịn được mà quan tâm cô. Mặc dù người phụ nữ trước mắt bảy năm trước đã bỏ qua tình yêu giữa bọn họ, lựa chọn cùng một người đàn ông khác kết hôn!

Nhưng anh chính là không nhịn được mà nghĩ về cô, không nhịn được trong bóng tối yên lặng giúp đỡ sự nghiệp Quý gia, mục đích chính là làm cho cuộc sống của cô trôi qua tốt hơn một chút.

Cố Thiển Hi nhất thời chân mày nhíu lại, cô lại trở lại vẻ tang thương, bất đắc dĩ nở nụ cười: “Anh ta hẳn là phải ở bên cạnh người anh ta cần đi! Nói thật với Phó tiên sinh, tôi ngày hôm nay đã khôi phục tình trạng độc thân, hẳn là anh nên chúc mừng cho tôi!”

Ly hôn? Phó Hữu Minh trong lòng chỉ có một ý nghĩ, đó chính là, Cố Thiển Hi ly hôn rồi!

Cô toàn tâm toàn ý lựa chọn hôn nhân, nhưng bây giờ lại chính người đàn ông kia bỏ rơi cô, Quý Vĩ!

Tim của anh có chút đau, thậm chí có chút ảo não: Nếu như, bảy năm trước anh cố chấp đem cô ở lại bên anh mình, có lẽ bi kịch ngày hôm nay sẽ không xảy ra!

Quý Vĩ, Quý Vĩ… Anh đã đồng ý với tôi cái gì?

Phó Hữu Minh hai tay nhất thời nắm chặt, toàn thân từ trên xuống dưới mang theo rét lạnh. Cố Thiển Hi không khỏi lạnh run một cái: “Phó tiên sinh, anh làm sao vậy? Thật xin lỗi, có lẽ tôi không nên nói với anh những thứ này, làm phiền đến tâm tình của anh.”

“Lựa chọn vứt bỏ em, nhất định đây là tiếc nuối lớn nhất cả đời hắn!” Phó Hữu Minh thanh âm rất nhẹ rất nhạt, nhưng mang theo mấy phần khẳng định.

Cố Thiển Hi cảm kích nhìn Phó Hữu Minh: “Cảm ơn anh đã an ủi!” Quay đầu lại, Cố Thiển Hi nhìn cảnh vật ngoài của cửa xe nhỏ dần, tựa như nỗi thống khổ cũng chậm chậm mà biến mất.

Cô có chút kinh ngạc: Cô hẳn là phải khóc đến đứt ruột đứt gan không phải sao? Tại sao giờ khắc này, đáy lòng cô lại không cảm thấy một chút đau đớn?

“Dừng ở đây được rồi!” Cố Thiển Hi mở miệng nói. Cô đã nhìn thấy nhà Tô Tuyết.

Tài xế liền dừng xe lại, Cố Thiển Hi muốn trả áo khoác cho Phó Hữu Minh, nhưng khi nhìn trên áo vô cùng bẩn, cô lúng túng thu tay lại: “Không bằng lần sau gặp sẽ trả lại cho anh vậy!” Phó Hữu Minh gật đầu, lời tạm biệt cũng không nói liền lên xe mau chóng rời đi.

“Tổng giám đốc, bước kế tiếp làm gì?” Hồi lâu chưa từng mở miệng, tài xế đột nhiên quay sang hỏi.

Phó Hữu Minh trên mặt nổi lên tức giận sâu trong mắt: “Thông báo cho bên dưới, rút về hết tất cả hạng mục đầu tư cùng hợp tác với Quý gia!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.