Cưỡng Hôn Vợ Yêu

Chương 119: Chương 119




45119.

“Diệp tiểu thư, mời ngồi. Tôi sẽ trang điểm cho cô.”

“Tôi vẫn chưa rửa mặt, thật ngại quá. Tôi đi rửa mặt trước đã.” Diệp Phi bối rối, chưa rửa mặt đã phải gặp người khác, mất mặt chết mất.

“Không sao, tôi giúp cô là được. Tôi có nước rửa mặt và nước súc miệng. Cô yên tâm, tôi sẽ rửa mặt cho cô còn thoải mái hơn chính cô làm.” Mễ Mễ tự tin nói.

Diệp Phi bị ấn ngồi ở trên ghế. Không đợi cô trả lời, thợ trang điểm đã bắt đầu tẩy rửa cho cô, giúp cô súc miệng.

Đúng là hưởng thụ như nữ vương vậy. Cô chưa bao giờ biết rửa mặt cũng có thể được hưởng thụ như thế này.

Cô thoải mái dựa vào ghế trang điểm. Sau hai giờ đồng hồ, khi thợ trang điểm bảo cô mở mắt, ánh mắt của cô tập trung trên hình ảnh chính mình ở trong gương, hoàn toàn kinh ngạc đến quên cả chớp mắt.

Không nhìn ra được cô đã trang điểm, thế nhưng cô lại có thể xinh đẹp như tiên!

“Cô hài lòng không? Cô dâu xinh đẹp, cài thêm bông hoa lưu ly (forget me not) vào đây lại càng đẹp hơn nhiều!” Mễ Mễ cài nhánh hoa lên tóc cô.

Mái tóc của Diệp Phi buông thả tự nhiên sau đầu, thêm đóa hoa màu xanh nhạt, xinh đẹp như một thác nước mượt mà.

Nhưng quần áo trên người thì…

Cô bất đắc dĩ cười, chỉ có thể đáng tiếc cho khuôn mặt trang điểm xinh đẹp như vậy.

Cửa phòng bỗng bị gõ: “Chúng tôi đưa váy cưới đến cho Diệp tiểu thư.”

Diệp Phi đi tới mở cửa, mấy người mặc đồng phục khiêng một chiếc hộp cực lớn đi tới.

“Chúng tôi lái phi cơ đưa tới theo hẹn. Nếu như Diệp tiểu thư cảm thấy phục vụ tốt, xin ký nhận giúp!” Người phục vụ mặc đồng phục đưa tờ đơn ký nhận cho cô.

Diệp Phi sửng sốt, nhất là con số trên tờ đơn ký nhận. Cô đếm nhiều lần, dĩ nhiên là năm mươi triệu tệ.

“Các ngươi xác định là không đưa nhầm chỗ chứ?” Cô không dám tin tưởng hỏi lại.

“Không nhầm đâu. Tổng giám đốc Mộ đã đặt may, đã trả tiền rồi. Chúng tôi không giao nhầm đâu!” Người phục vụ nói.

Diệp Phi chỉ cảm thấy đầu quay mòng mòng. Anh mời thợ trang điểm đẳng cấp thế giới, lại còn mua cho cô váy cưới trị giá năm mươi triệu tệ!

Chiếc váy này có giá tiền còn cao hơn mấy lần váy cưới của Thiên Tịnh.

“Được. Tôi ký.” Cô đành phải ký nhận.

“Chúc Diệp tiểu thư tôn hôn hạnh phúc!” Người phục vụ lễ phép nói.

Diệp Phi khổ sở nhếch môi. Cô chỉ là cô dâu thay thế mà sẽ hạnh phúc được sao?

Cô quay đầu lại nhìn chiếc hộp lớn, thợ trang điểm đã giúp cô mở hộp ra.

“Oa! Đẹp quá trời ơi! Tương lai nếu có ai tặng tôi chiếc váy cưới như thế này, tôi cũng sẽ gả cho anh ấy ngay lập tức!” Mễ Mễ thở dài nói.

Váy cưới được treo trên người ma nơ canh, không phải là dáng váy cưới truyền thống.

Váy cưới màu trắng lóe lên ánh sáng trong suốt của ngọc, đặc biệt là chỉ cần một tia sáng chiếu vào, váy cưới sẽ óng ánh lên sắc bạc. Dưới chiếc váy có đặt một đôi giày thủy tinh trong suốt, vô cùng tương xứng với chiếc váy cưới màu bạc long lanh.

“Diệp tiểu thư, cô nhanh mặc vào đi!” Mễ mễ không kịp đợi, muốn nhìn thấy Diệp Phi mặc chiếc váy cưới năm mươi triệu sẽ như thế nào.

Diệp Phi bị Mễ Mễ kéo đi thay váy cưới. Cổ áo chữ V, không quá rộng cũng không quá chật mà để lộ ra xương quai xanh và cánh tay trắng như tuyết của cô. Bộ váy được cắt may vừa thân, như lớp da thứ hai của cô vậy.

Vạt áo chỉ dài tới giữa đùi cô, lộ ra đôi chân dài mê người. Giày thủy tinh đi dưới chân, mỗi một bước đi đều cao quý giống như công chúa trong truyện cổ tích.

“Ở đây còn có khăn voan đội đầu nữa. Để tôi cài cho cô!” Mễ mễ nói xong liền cài khăn voan lên phía sau đầu cô.

Khăn voan rất dài, trắng noãn, phía trên có đính hạt pha lê trong suốt như những giọt nước mưa ngưng tụ trên khăn voan.

“Diệp tiểu thư, cô sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất. Tôi đưa cô ra ngoài, đã đến lúc cử hành hôn lễ rồi.” Mễ Mễ nói, đỡ cánh tay cô đi ra khỏi phòng trang điểm.

Thời gian cử hành hôn lễ đến rồi. Diệp Phi đã nghe thấy tiếng nhạc từ trong giáo đường. Cô đi theo Mễ Mễ tới sân giáo đường.

Chỉ mới dừng lại ở cửa, cô đã ngạc nhiên há hốc miệng.

Cả sân giáo đường tràn ngập hoa hồng trắng, hoa oải hương, hoa lưu ly (forget me not). Dường như nơi nơi đều là một biển hoa.

Sắc tím của hoa oải hương như một chiếc thảm trải thẳng đến phòng khách. Phòng khách cũng dùng hoa hồng trắng, hoa oải hương và hoa lưu ly trang trí.

Phía trên phòng khách treo một chuỗi chuông gió màu tím, thanh âm vang lên theo gió.

Diệp Phi cố gắng khống chế đôi mắt đang dần ngấn nước. Tất cả đều giống như tập tranh mà cô đã từng xem được, chính là hôn lễ trong mơ của cô.

Thế nhưng cô chưa từng nói cho bất kỳ ai, làm sao Mộ Thương Nam biết được cô thích ba loại hoa này?

Ánh mắt của cô hướng về phía người đàn ông đang đứng trong sân đầy hoa. Dáng người anh thẳng tắp, khuôn mặt anh tuấn, đẹp trai đến mức khiến tất cả phụ nữ nhìn thấy anh đều muốn mang thai!

Đám trẻ con mặc lễ phục màu lam sậm vây xung quanh sân giáo đường đầy hoa mà hát ca.

Tất cả khách mời ngồi trên ghế dài, nhìn Diệp Phi đang đứng trên thảm, đều kinh hô thành tiếng.

Thiên Huệ khóc lóc, căm hận Diệp Phi. Nếu như không phải Thiên Tịnh thành người sống thực vật thì những điều này căn bản đều phải thuộc về Thiên Tịnh.

Diệp Minh nhìn một màn trước mắt, khuyên Thiên Huệ đừng khóc.

Liễu Họa cũng suýt nữa thổ huyết. Bà muốn nhìn Diệp Phi bị người ta chê cười, thế nhưng Diệp Phi lại xuất hiện khiến tất cả mọi người kinh ngạc.

“Đây là chuyện gì? Không phải là không có thợ trang điểm và váy cưới sao?” Bà tức đến mức nghĩ tới xé nát váy cưới trên người Diệp Phi.

“Diệp Phi gả vào nhà chúng ta, chính là người của nhà họ Mộ. Cô định làm cho nhà họ Mộ mất mặt trong hôn lễ trước toàn thế giới sao?” Mộ Thành hừ lạnh một tiếng, ngăn con dâu mình lại.

Liễu Họa bị ông mắng một câu đều không thể nói nên lời, đúng là nhà họ Mộ không thể bị mất thể diện được.

Bà chỉ có thể chịu đựng khó chịu ngồi ở vị trí của mình.

Diệp Phi nhìn vô số khuôn mặt, vô số biểu cảm của mọi thời, nhất là Thiên Huệ và Liễu Họa. Môi của cô khẽ nhếch lên, vốn không có ý muốn kết hôn, giờ lại cười dịu dàng thoải mái bước trên thảm.

Trời má! Ai không muốn để cho nàng sống thoải mái, nàng lại càng khiến cho họ không thoải mái!

Cô không khiến Thiên Huệ và Liễu Họa khó chịu chết đi thì bộ váy cưới này mặc hơi phí.

Ánh mắt Mộ Thương Nam dừng lại trên người cô. Xung quanh cô ánh sáng chiếu vào bộ váy long lanh, lộ ra đôi chân xinh đẹp đang đi đôi giày thủy tinh, khăn voan phía sau lưng kéo dài thành một đường. Những đứa bé hoa đồng đỡ khăn voan của Diệp Phi. Cô xinh đẹp như một thiên sứ không cẩn thận ngã xuống trần gian.

Phi cơ rải cánh hoa hồng trắng xuống từ trên cao, cánh hoa phiêu lãng bay như hoa tuyết ngày đông.

Diệp Phi thừa nhận, đây là hôn lễ đẹp nhất cô từng thấy. Ánh mắt cô dừng lại trên bức tượng được dựng cách đó không xa.

Đó là bức tượng hình cô và Mộ Thương Nam được chế tác theo đúng tỷ lệ hình người, phía trên còn có tên của hai người họ: Mộ Thương Nam và Diệp Phi, tân hôn hạnh phúc, bên nhau trọn đời!

Ánh mắt Diệp Phi thể hiện rõ sự nghi ngờ. Không phải cô thay thế Thiên Tịnh gả đi sao? Vì sao lại dùng tên của cô?

Cô vẫn cho rằng cô chỉ là một người thay thế Thiên Tịnh để gả cho Mộ Thương Nam, mà hiện tại xem ra thì cô mới chính là người phải kết hôn đấy.

Cô đi từng bước một đến lễ đường, Mộ Thương Nam kéo tay cô, dẫn cô đứng bên cạnh anh.

Cha xứ cười hiền lành, tuyên bố hôn lễ bắt đầu!

Đàn dương cầm tấu vang lên khúc nhạc hôn lễ trong ngày gió êm dịu. Diệp Phi rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận một việc, hôm nay hôn lễ không liên quan đến Thiên Tịnh, mà là chính cô và Mộ Thương Nam kết hôn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.