Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 146: Chương 146: Chương 112.4




Được Thẩm Diệc Minh đồng ý, mỗi ngày An Noãn đều đến bệnh viện với Sớm, mỗi ngày có An Noãn làm bạn, Sớm phi thường vui vẻ,sức khỏe cũng hồi phục rất khá. Một tuần sau, Sớm ra viện, nhưng vẫn ở nhà nghỉ ngơi. Lâm Dịch Xuyên đến Bắc Kinh cũng được một thời gian, mấy ngày ở bệnh viện, vài lần An Noãn thấy anh đêm khuya vẫn gọi về tổng bộ họp trực tuyến với những người bên đó.

Sau khi đón Sớm xuất viện, An Noãn cũng hứa đêm nay quay về Thẩm gia ăn cơm với Thẩm Diệc Minh. Tiểu tử kia hiển nhiên mất hứng, ngồi ở trên ghế salon xem phim hoạt hình, cái miệng nhỏ vẫn chu dài. Mắt thấy thằng bé càng ngày càng không muốn rời khỏi mình, trong lòng An Noãn có loại cảm giác nói không ra lời.

Lái xe gọi điện thoại cho cô nói đã chờ ngoài cửa khách sạn, An Noãn không thời gian dỗ thằng bé, chỉ cười nói với nó: ‘Saionara’.

Tiểu tử kia rất không nể tình đích quay mặt sáng một bên, không nhìn tới An Noãn. Lâm Dịch Xuyên vỗ vỗ đầu của nó, bắt buộc nói Saionara.

Tiểu tử kia không phục lắm nhưng vẫn nói: “Mẹ, Saionara.”

An Noãn cưng chìu xoa xoa đầu thằng bé, phát giác tính tình đứa nhỏ này càng ngày càng giống mình.

“Anh đưa em ra ngoài.” Lâm Dịch Xuyên nói xong đi ở phía trước.

An Noãn dặn dò Sớm: “Ngoan ngoãn, hôm nào mẹ tới thăm con.”

“Hôm nào là khi nào? Chẳng lẽ ngày mai mẹ không đến thăm con sao?”

“Ngày mai mẹ có việc.”

“Hừ!” Tiểu tử kia lại tức giận quay đầu qua một bên.

Lâm Dịch Xuyên nhìn không được, đi qua đi nhẹ nhàng ôm vai cô, động tác cực kỳ cẩn thận: “Đi thôi, đừng để ý đến nó.”

An Noãn cùng anh đi ra ngoài.

Đã từng quen thuộc, đã từng thân mật, bỗng nhiên lúc này lại cảm thấy xa lạ rất nhiều, sóng vai đi bên cạnh nhau chỉ có xấu hổ cùng trầm mặc.

Thang máy đến lầu một, An Noãn dừng bước, thản nhiên nói: “Sớm một mình trên lầu, anh không cần tiễn em nữa, lái xe ở bên ngoài.”

“Muốn thấy em lên xe.” Anh khinh phiêu phiêu nói một câu, đi ở đằng trước.

An Noãn chạy chậm hai bước đuổi theo anh: “Lâm Dịch Xuyên,anh ở Bắc Kinh, tổng bộ bên kia không có việc gì phải xử lý sao?”

Anh lạnh nhạt trả lời: “Anh ở đây cũng có thể xử lý mọi chuyện.”

An Noãn do dự nhưng cuối cùng vẫn nhẫn tâm nói ra miệng: “Lâm Dịch Xuyên, anh nên nhanh chóng kiếm cho Sớm một người mẹ đi, đứa bé này rất thiếu tình thương của mẹ.”

Lâm Dịch Xuyên phút chốc dừng bước, ưu thương nhìn cô thật sâu, giống như không tin lời này từ miệng cô nói ra. Mặc dù không thề non hẹn biển, nhưng vậy cũng đủ ấm áp hạnh phúc.

“Lâm Dịch Xuyên, em biết em nói chuyện này sẽ làm tổn thương anh, nhưng em cũng chỉ muốn tốt cho anh. Anh có biết, em không thể rời khỏi người nhà theo anh đến Luân Đôn.”

Lâm Dịch Xuyên căng thẳng, ngón tay dùng sức lắc mạnh vai cô, giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Em không thể rời khỏi người nhà em, hay không nỡ rời xa anh ta? An Noãn, em không nghĩ anh sẽ vì em bỏ tất cả ở Luân Đôn sao? Nếu một ngày nào đó anh nguyện ý từ bỏ tất cả, chỉ sợ em cũng sẽ không theo anh.”

“Lâm Dịch Xuyên. . . . . .”

Anh buông lỏng tay ra, tự giễu nói: “Tất cả đều đã qua, cũng không cần xem anh như thằng ngốc? Chúng ta ở bên nhau bốn năm, cho dù anh đối với em ra sao, Sớm đáng yêu như thế nào đi nữa, chung quy cũng không thể so sánh với địa vị của Mạc Trọng Huy ở trong lòng em. An Noãn, khó trách bốn năm này, bất luận anh cố gắng ra sao, đều không thể chạm vào tim em. Nếu sớm biết như thế, anh liền sẽ không để cho mình hãm sâu như thế, hiện giờ có làm cách nào cũng không dứt ra được.”

“Lâm Dịch Xuyên. . . . . .”

Anh hít sâu một hơi, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Yên tâm đi, anh đường đường là chủ tịch của JM, trên người anh gánh vác rất nhiều trọng trách, anh không dễ dàng bị tình cảm làm chi phối. Anh đồng ý với em, chờ sức khỏe Sớm khá hơn, anh sẽ dẫn nó quay về Luân Đôn, anh cũng sẽ nghe lời em, thử tìm cho Sớm một người mẹ kế. Chuyện này, em hài lòng chưa?”

“Lâm Dịch Xuyên, thực xin lỗi!”

An Noãn cúi đầu, trừ bỏ ba chữ kia, An Noãn không biết còn có thể biểu đạt sư áy náy của mình như thế nào.

Anh vỗ nhẹ vai cô, thản nhiên nói: “Yên tâm đi, anh không thể nào không chịu nổi một kích, tất cả rồi sẽ qua. Còn em, hãy vui vẻ đón nhận Mạc Trọng Huy đi, cũng chỉ có anh ta, mới có thể làm cho em chân chính hạnh phúc.”

——

An Noãn trở về Thẩm gia, hôm nay Thẩm Thần Bằng cũng trở về, xe của bọn họ vừa ngừng, xe thể thao của Thẩm Thần Bằng cũng ngừng sát bên cạnh, người này nhất định là cố ý, hai xe chỉ cách nhau một chút.

Lái xe bất đắc dĩ phải xuống xe ở cửa bên cạnh, An Noãn cũng xuống xe ở cửa bên phải. Vừa xuống cô liền chỉ vào mũi anh mắng to: “Thẩm Thần Bằng, anh có xe thể thao là rất giỏi sao, anh có biết như vậy rất nguy hiểm hay không, thiếu chút nữa đã đụng nhau rồi.”

Thẩm Thần Bằng vỗ vỗ sau gáy cô, cười nói: “Kỷ thuật lái xe của anh, không có bất luận kẻ nào dám hoài nghi, hôm nào đưa em đi xem anh đua xe.”

Lúc trước, An Noãn cũng không thân thiết với anh lắm, cảm thấy được người này ở nhà rất im lặng, tác phong làm việc cũng thấp, khác với con của cán bộ cao cấp khác. Sau khi gặp anh, An Noãn mới phát hiện, người này không hơn không kém là một người ăn chơi trác táng.

Thẩm Thần Bằng rất tự nhiên đích ôm vai cô, tự hào nói: “Em đối với anh hiểu biết quá ít, em có biết hay không, anh đại diện cho Bắc Kinh tham gia đua xe cho giải đua cả nước, còn quang vinh lấy được hạng nhất.”

An Noãn bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ.

“Em có biết hôm nay anh về làm gì không?”

“Anh với em cũng không thân lắm, làm sao biết chuyện của anh.”

Thẩm Thần Bằng đột nhiên để sát tai cô, nói nhỏ: “Nói như vậy đi, người nào đó rất nhớ em, kêu anh đêm nay bất luận như thế nào cũng phải mang em ra ngoài để gặp anh ta, cho nên em phải giúp anh diễn cho tốt màn kịch này.”

An Noãn cắn cắn môi, kêu rên: “Mạc Trọng Huy rốt cuộc đã cho anh thứ gì?”

“Một hợp đồng.”

“Hợp đồng gì?” Cô không biết Thẩm Thần Bằng đang làm gì.

“Hạng mục để anh và Huy tử hợp tác thì rất nhiều, bởi vì phạm vi công việc của chúng tôi rất rộng.”

An Noãn nghiến răng nghiến lợi hừ nói: “Cấu kết với nhau làm việc xấu.”

“Được rồi, anh thừa nhận. Cho nên em phải phối hợp tốt với anh nha.”

“Em mới không phối hợp với anh, vả lại em chưa bao giờ diễn kịch.”

“Anh sẽ chỉ em, đến lúc ăn cơm, anh cố ý chọc cha anh tức giận, sau đó anh làm bộ tức giận bỏ đi, em cứ nói là em đi khuyên giải anh, rồi chạy theo anh, tiếp theo không phải anh đã thành công sao.”

An Noãn khóe miệng trề ra, lơ đểnh nói: “Em không chịu, em cũng không muốn gặp anh ta.”

Thẩm Thần Bằng gõ lên trán cô một cái, tức giận mắng: “Em thật không có lương tâm, người ta nhớ em nghĩ đến em dường như phát điên, em lại nói không muốn gặp anh ta, Huy tử nghe xong có bao nhiêu thương tâm a. Quên đi, chuyện của các người anh không xen vào, nhưng nếu anh ta hủy hợp đồng, đêm nay em nhất định phải phối hợp với anh, nếu không. . . . . .”

“Nếu không như thế nào. . . . . .”

“Anh sẽ đem tất cả những gì anh biết nói với cha anh, trong nhà hẳn là chưa ai biết các người đang lén lút kết giao.”

“Ai cùng anh ta kết giao, em không có.”

“Nghĩ muốn chống chế?”

“Ai chống chế, em mới không cùng anh ta kết giao.”

Thẩm Diệc Minh cùng lão gia tử từ thư phòng đi ra, thấy hai người kia đầu ghé vào cùng nhau khe khẽ nói nhỏ, tựa hồ ở tranh chấp cái gì, mặt An Noãn tức giận đến mức đỏ bừng.

Thẩm Diệc Minh không hờn giận gầm nhẹ với Thẩm Thần Bằng: “Tiểu tử con lại khi dễ Noãn Noãn?”

Từ lúc Thẩm Diệc Minh xuất hiện, nháy mắt Thẩm Thần Bằng thay đổi sắc mặt, khóe miệng đang tươi cười biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt lạnh như băng.

Vẻ mặt hai cha con đều phảng phất như đang chống đối nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.