Cửu U Long Giới

Chương 192: Chương 192: Tập kích doanh trại




Số kỵ binh trong tay Bạch Khởi vốn không nhiều, trong đó bao gồm kỵ sĩ Thủ Bị quân đến từ địa phương, tổng số những kỵ binh này vốn hơn năm vạn. Nhưng rất nhiều người đã tham gia vào thủ thành, Bạch Khởi chỉ để lại một vạn người tinh nhuệ nhất đảm nhiệm hậu cần, là để khi cần có thể dùng, tuy rằng những người này cũng tham gia thủ thành, lúc nguy cấp cầm vũ khí xông lên thành lâu gần như người nào cũng bị thương, nhưng là bộ đội duy nhất trong tay Bạch Khởi hoàn hảo không tổn hao gì, để lúc cần thiết có thể công kích đối phương.

Đả kích này không cầu trí mạng, chỉ cầu đánh bất ngờ, có thể giết nhiều kẻ địch càng nhiều càng tốt, đó chính là thắng lợi, sự suy giảm của kẻ địch đối với Bạch Khởi mà nói đó là chuyện tốt, bởi vì thủ quân của Gia Lăng Quan này thật sự không đủ dùng, nếu không nghĩ hết cách đi đả kích kẻ địch, đi giết chết kẻ địch e rằng thủ hạ của mình cầm cự không nổi.

Nửa đêm, hôm đó nghỉ ngơi một hồi sau buổi cơm, trăng trên trời đã lên tới đỉnh, tinh quang sáng rực trong màn đêm, Gia Lăng Quan tọa lạc ở ngọn núi này bình yên lạ thường, chiến đấu buổi sáng kết thúc, Liệt Diễm quân bị đả kích rất lớn, một lần tổn thất hơn nghìn cao thủ, chết hơn mấy vạn người, tổn thất cực lớn, sĩ khí hạ, và những người này toàn bộ là cao thủ trong quân được điều đi, đại đa số những người này đều là quan quân, đây cũng tạo ra sự hỗn loạn trong quản lý của Liệt Diễm quân, trong thoáng chốc bọn họ có cảm giác luống cuống tay chân, không có một, hai ngày thời gian là rất khó điều chỉnh, cho nên lúc công kích thất bại triệt để bị đuổi xuống thành lâu thế tiến công đã dừng lại rồi, tuy rằng có chút không cam, nhưng không làm gì được, ngoại trừ rút lui, Gia Đức Nguyên soái cũng không nghĩ ra được cách nào tốt hơn, đẩy mạnh công kích không những không có bất kì thành tích nào, ngược lại khiến cho bọn thủ hạ của mình nhân tâm tư loạn.

Cho nên Gia Đức Nguyên soái thân là một Tướng Quân cầm binh đã lâu, đã từng là phó tướng của An Đức Liệt, Đại Nguyên soái của Vương Quốc Liệt Diễm, Gia Đức Nguyên soái vào lúc này lựa chọn rút lui, trải qua lần đột kích bất ngờ không thành này, quân tổn thất nghiêm trọng, sĩ khí hạ, cho nên không thể không tu dưỡng điều chỉnh hai ngày, nếu không sẽ gây nên trong lòng sĩ binh sự bất mãn và khủng hoảng, vậy thì không thể bù đắp được rồi.

Trong lúc Liệt Diễm quân nghỉ ngơi, trong Gia Lăng Quan này lại không bình yên, Bach Khởi thân mặc áo giáp tay cầm mã tấu, cởi trên lưng chiến mã, lạnh lùng nhìn hơn vạn sĩ binh xếp hàng thẳng tấp trước mặt cao giọng hô:

- Tối nay… Các ngươi sẽ theo ta ra quan tác chiến, ở đây… Gia Lăng Quan là nơi tử thủ của chúng ta… Các ngươi ở đây tạm thời là an toàn, ít nhất kẻ địch một ngày chưa đánh vỡ Gia Lăng Quan các ngươi có thể sống thêm một ngày, nhưng một khi theo ta ra ngoài… Như vậy các ngươi có lẽ sẽ cửu tử nhất sinh… Thậm chí toàn quân bị diệt, bởi vì trước mặt chúng ta kẻ địch chí ít có hơn chín mươi vạn, chúng ta chỉ có một vạn người, một vạn kỵ binh… Đêm nay chỉ cần chúng ta ra ngoài thì đừng mong từ thành đi vào, ta sẽ cho người chuẩn bị dây thừng trên tường thành, lần này chúng ta đi có lẽ sẽ là thập tử vô sinh… Nhưng ta vẫn để các ngươi đi, theo các ngươi đi, bởi vì… Đêm nay là một cơ hội tốt, ta tin chỉ cần chúng ta ra ngoài bất luận là sống hay chết đều khiến cho bọn người bên ngoài khắc cốt ghi tâm, ta tin rằng chỉ cần chúng ta ra ngoài… sẽ khiến cho lòng quân của bọn họ đại loạn, ta tin rằng chỉ cần chúng ta ra ngoài sẽ cho đối phương một đả kích trầm trọng… Bây giờ… ta muốn các ngươi cũng biết, chúng ta sẽ không có bất kì quân chi viện nào nữa, quân chi viện của chúng ta nhanh nhất cũng phải hai mươi ngày mới tới, thậm chí lâu hơn nữa mới tới… Trước đó… Chỉ có thể trông vào chúng ta… Chúng ta còn tám vạn người… Tám vạn người không đủ để chúng ta cản đường công kích của đối phương, thậm chí mười ngày chúng ta cũng không cầm cự nổi, bởi vì chúng ta có rất nhiều người đã mệt rã rời rồi, bởi vì rất nhiều người của chúng ta đã bị thương, nếu cứ như vậy chúng ta không cách nào cầm cự nổi, cho nên chúng ta phải giết ra ngoài… Như vậy chúng ta mới có thể dốc hết khả năng quấy nghiễu đối phương cản bước của đối phương… Các ngươi… Đồng ý theo ta đi không?

- Đồng ý… Đồng ý… Đồng ý!

Hơn vạn người đồng thanh hô.

- Các ngươi sợ chết không?

Bạch Khởi lần nữa hỏi.

- Không sợ… Không sợ!

Hơn vạn người đồng thanh hô.

- Tốt… Nếu đã như vậy. Lên ngựa… Chúng ta đồng sinh cộng tử!

Bạch Khởi nghe xong lời này nhún vai hô như thế.

- Cùng Tướng Quân đồng sinh cộng tử… Đồng sinh cộng tử!

Hơn vạn kỵ binh đã sớm nghẹn ngào, sau khi nghe xong lời này hai lời không nói xoay người lên ngựa, rút ra mã tấu một cách chỉnh tề, sau đó hàng ngũ ngay ngắn dưới sự dẫn dắt của Bạch Khởi, sau khi cửa lớn tinh cương dày nặng từ từ mở ra toàn bộ xông ra ngoài.

Chi nha nha…

Cánh cửa tinh cương kia bị hơn trăm đại hán từ từ đẩy ra, Bạch Khởi dẫn theo hơn trăm kỵ binh mặc áo giáp màu đỏ toàn bộ xông ra ngoài, để lại một trận bụi mù, sau khi bọn họ xông ra ngoài cánh cửa lớn từ từ đóng lại.

Nơi dừng chân của Liệt Diễm quân cách Gia Lăng Quan không xa chỉ khoảng một dặm, cưỡi chiến mã chỉ trong thoáng chốc đã đến, tiếng hô hồi nãy trong Gia Lăng Quan quân doanh Liệt Diễm quân ở xa cũng có thể nghe thấy, chỉ là không rõ mà thôi, nhưng bọn họ vốn không để ý, bởi vì trong Gia Lăng Quan thường có những âm thanh như vậy, Bạch Khởi thường thích trong đêm cổ vũ lòng người, bởi vì bữa sáng hắn vốn không có thời gian đi làm như vậy.

Lúc Bạch Khởi dẫn theo đại đội binh mã giết tới, những thủ vệ binh mã của Liệt Diễm quân căn bản chưa phản ứng lại kịp, người nào người nấy sững người ở đó, lúc đại đội binh mã đến bọn sĩ binh phụ trách xung quanh trước là sững người sau đó bắt đầu vội vàng hô lên, lời còn chưa kịp hô đã bị đoàn ngựa hò hét kia chặt thành thịt vụn, Bạch Khởi thống lĩnh người ngựa của mình trực tiếp xông vào, gần như không gặp phải bất kì sự chống lại nào xông vào trong đại doanh của đối phương, triển khai tàn sát.

Không thể không nói hàng phòng ngự của Liệt Diễm quân thật sự rất tệ, bọn họ thậm chí căn bản không có bất kì sự chuẩn bị nào, không có một chút giác ngộ trạng thái chiến tranh, nhưng nghĩ lại cũng phải… Bọn họ có sáu quân đoàn, tuy rằng những ngày này thành viên giảm nghiêm trọng, nhưng mà mười vạn người vẫn có thể có, Bạch Khởi có bao nhiêu? E rằng chỉ bằng một phần mười của bọn họ, Liệt Diễm quân tuy rằng công thành bất lợi, tử thương vô số, nhưng bọn họ có nằm mơ cũng không nghĩ tới Bạch Khởi thống lĩnh quân chủ động công kích, cho nên… Bọn họ vốn không có bất kì sự chuẩn bị nào.

Nhưng ai cũng không nghĩ đến Bạch Khởi lại ra tay thật, dẫn theo một vạn kỵ binh xông vào như vậy, thấy người thì giết, như đi vào chỗ không người, bọn kỵ binh người nào người nấy đốt cháy ngọn đuốc, bỏ vào các lều ở đây, sau đó không quản chuyện dư thừa theo người ngựa đại nhân không ngừng đuổi giết về phía trước.

Bởi vì tất cả mọi người đểu hiểu trong loạn quân này tuyệt đối không thể tụt lại phía sau, một khi tuột lại phía sau, chết là cái chắc… Cho nên mỗi người đều theo sát bước tiến của Bạch Khởi, thấy người thì giết, không ngừng đi xuyên qua trong đại doanh này, đốt vô số ngọn đuốc, đốt nguyên cái quân doanh…

- Chết tiệt… Rốt cuộc xảy ra chuyện gì… Xảy ra chuyện gì rồi?

Gia Đức Nguyên soái đang cùng bọn tướng lĩnh trong buổi họp buồn rầu đang bàn làm sao giải quyết hậu quả chuyện ban sáng, nghe thấy bên ngoài có tiếng hỗn loạn thì chạy ra, nhưng không ngờ trước mặt bọn họ bây giờ là một vùng biển lửa.

Lều trước mặt bọn họ gần như toàn bộ bị đốt sạch, vô số chiến mã hí lên, chiến mã không người cưỡi chạy tứ tung giẫm đạp lên không ít người, bọn sĩ binh quân áo chưa kịp sửa sang cầm vũ khí chạy lại, có người thậm chí vũ khí còn chưa kịp cầm chỉ mặc một cái quần, cởi trần trên thân xông ra, Gia Đức Nguyên soái lập tức bắt một tên sĩ quan cấp úy chạy hoảng loạn quát lên.

Hắn thế nào cũng không thể lý giải nổi tại sao lúc nãy còn đang tốt lành, trong chớp mặt lại trở nên hỗn loạn như vậy…

- Đại nhân… Đại nhân… Kẻ địch… Kẻ đích giết tới nơi rồi… Toàn bộ là kỵ binh… Bọn họ đột kích doanh trại!

Vị sĩ quan cấp úy kia hoảng loạn nói.

- Cái gì! Bọn họ có bao nhiêu người!

Sắc mặt của Gia Đức Nguyên soái biến đổi âm thanh cao tám độ quát lên như thế, hắn vốn không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế này, trong cùng lúc quát lên Gia Đức Nguyên soái trong lòng nhịn không được nghĩ:

- Chẳng lẽ… Chi viện quân của Vương Đô nhanh như vậy đã đến rồi?

Nhưng lời của vị sĩ quan cấp úy kia rất nhanh khiến hắn bỏ đi sự lo âu này, bởi vì vị sĩ quan kia lắp bắp nói rằng:

- Không… Không biết. Đại khái… Có hơn một vạn…

Bốp!!!

Gia Đức Nguyên soái nghe xong lập tức cho đối phương một bạt tay vang dội. sau đó hung tợn quát:

- Khốn nạn… có hơn một vạn kỵ binh mà các ngươi thành ra thế này, ta bình thường sao dạy các ngươi? Chúng ta có tám mươi vạn… Tròn tám mươi vạn người… Chẳng lẽ không cản nổi hơn vạn kỵ binh sao? Truyền mệnh lệnh của ta, toàn quân chuẩn bị chiến đấu… Kêu gọi tất cả các kỵ binh của các lều trại xuất binh ngăn chặn bọn họ!!! Ta muốn bọn họ có tới mà không có về!

- Vâng…

Bọn kỵ binh xung quanh lập tức chắp tay nói như thế, nói xong vội vàng đi truyền lệnh, nhưng quân doanh quá lớn, vô cùng hỗn loạn e rằng đợi bọn họ truyền lệnh cũng cần một hồi lâu…

Quả thật bọn họ tốn không ít thời gian, đợi bọn kỵ binh hoàn toàn tập hợp đã tốn hết một tiếng đồng hồ, Bạch Khởi dẫn người ngựa của mình tự do tự tại giết mấy người qua lại, tuy rằng cũng gặp phải trở ngại và chống cự, cũng có tổn thất nhưng đối với thành quả chiến đấu của Bạch Khởi bọn họ mà nói gần như là có thể xem nhẹ không so đo.

Bạch Khởi bọn họ cứ như thế đánh vào những sĩ binh kia không chuẩn bị bị bọn họ đánh tới thua xiểng liểng, không ít người còn không biết xảy ra chuyện gì đã bị chém chết, càng có nhiều người bị chết dưới ngọn lửa hừng hực của Bạch Khởi bọn họ, vào đêm tối không có sự chuẩn bị gì rất nhiều người đã bắt đầu nghỉ ngơi, lúc bọn người Bạch Khởi công kích có rất nhiều người còn chưa phòng bị, đại doanh của Liệt Diễm quân biến thành một vùng biển lửa, khắp nơi đều có lửa đang cháy, Bạch Khởi bọn họ tập kích bất ngờ trả giá không đến hai nghìn người giết chết ít nhất ba nghìn người của đối phương, người bị thiêu chết càng không thể đếm được.

Thành quả chiến tranh như vậy Bạch Khởi cũng thỏa mãn rồi, chuyển biến tốt thì thu quân, chính là kế sách của Bạch Khởi, cho nên Bạch Khởi không chiến đấu tiếp xuống dưới nữa, nếu tiếp tục giao đấu, Bạch Khởi biết rằng những người của mình có thể phải thực sự ở lại đây vĩnh viễn.

Tuy rằng Bạch Khởi lúc rời khỏi Gia Lăng Quan nói với những tướng sĩ này là chết chắc không cần nghi ngờ, thập tử vô sinh, nhưng đó là vì khích lệ sĩ khí, khiến các binh sĩ này thêm dũng mãnh tác chiến, Bạch Khởi thật chưa nghĩ qua là muốn mọi người cùng chết nơi đây, Bạch Khởi lại không phải là thằng ngốc có đầu bị lừa đá, không phải là thằng ngốc đương nhiên sẽ không làm những chuyện ngu xuẩn như vậy, vì để giết kẻ địch mà bán rẻ mạng sống mình, chuyện như vậy Bạch Khởi làm không được.

Nói câu không nên nói, Bạch Khởi loại người này có chút giống Tào Tháo, đương nhiên không bằng Tào đại ca ngưu bị như thế, nhưng nói sao đây cũng được tính là một người độc ác, nếu chuyện chết chắc không cần nghi ngờ hắn không làm cũng sẽ không để người khác đi làm, thật ra nói câu thực tế nhất, An Đức Liệt nắm chính quyền hay Lý Tự Minh nắm chính quyền đều như vậy, tuy rằng Bạch Khởi tận trung với Ba Phạt Lợi Á, nhưng nếu Ba Phạt Lợi Á thật sự thất bại, cùng lắm thì xoay người bỏ chạy, Thiên n Đại Lục lớn như thế, lại không chỉ có Ba Phạt Lợi Á một quốc gia, liều mạng là có thể, nhưng chuyện chết chắc Bạch Khởi có chết cũng sẽ không làm.

- Rút lui! Các huynh đệ xoay người theo ta giết trở về!

Bạch Khởi hô lớn một tiếng dẫn theo tám nghìn kỵ binh còn dư lại xoay người quay đầu giống như một cơn lốc màu đen hướng về hậu phương quơ mã tấu trong tay mình giết trở về.

Trên đường rút lui tuy rằng gặp phải một ít chống cự, nhưng vẫn không có vấn đề gì, lúc mắt nhìn sắp đến tường thành, sắc mặt Bạch Khởi trong thoáng chốc trầm xuống, bởi vì vô số kỵ binh xuất hiện phía trước chính diện bọn họ, sau lưng bọn họ cũng có hơn vạn kỵ binh theo sát phía sau, phải biết kỵ binh không phải là dùng để công thành, dù sao Liệt Diễm quân có ưu thế tuyệt đối, vốn không cần lãng phí kỵ binh bảo bối đi công thành, cho nên Liệt Diễm quân tuy rằng cũng tổn thất nghiêm trọng, nhưng kỵ binh vẫn không có bất kì tổn thất nào, vẫn giữ nguyên khoảng hai mươi vạn kỵ binh…

Hai mươi vạn kỵ binh đánh với tám nghìn kỵ binh đã hết sức mệt mỏi hậu quả như thế nào có thể nghĩ mà biết, nhìn vô số binh mã gào thét xông đến, mặt đất đã bắt đầu rung động có không ít người trong lòng căng thẳng hẳn lên, trên mặt bọn sĩ binh theo sau Bạch Khởi xuất hiện vẻ tiên quyết.

- Các huynh đệ các ngươi sợ không?

Bạch Khởi giơ mã tấu trong tay lên quát lớn.

- Không sợ! Không sợ! Thề chết theo đại nhân…

Tất cả mọi người đồng thanh hô.

- Tốt… Vậy theo ta giết! Tường thành đang ở trước mặt… Tiến lên chúng ta sẽ có con đường sống, nếu không tiến lên sẽ chết ở đây, nhưng cho dù chết… Cũng không thể bỏ qua như thế cho bọn họ… Theo ta tiến lên…

Bạch Khởi quát nói, trong lúc nói chuyện hai chân thúc ngựa như thế trước tiên xông lên, mục tiêu thẳng tiến về những kỵ binh ở xa kia.

Đinh đinh đang đang!

Ttiếng tàn sát thoáng chốc vang lên, tiếng kim loại giao nhau không dứt bên tai, kỵ binh song phương đan vào nhau, triển khai vật lộn tàn khốc, Bạch Khởi dẫn đầu không ngừng nghỉ dẫn theo những người phía sau mình xông ra ngoài, đấu khí màu xanh trên thân Bạch Khởi như xe tăng vô địch những nơi đi qua xác chết đầy đường, bọn sĩ binh theo sau Bạch Khởi cũng cùng xông lên, hộ vệ phía sau theo sát bên cạnh Bạch Khởi, cùng chém giết kẻ địch.

Nhưng người theo sau Bạch Khởi càng ngày càng ít, mỗi thời mỗi khắc đều có người chết, Bạch Khởi tận mắt nhìn thấy có binh sĩ đỡ đao kiếm giùm mình, dùng thân thể yếu đuối kia của mình để hộ vệ mình, có người dùng ngực cản trở cây thương dài của đối phương mở đường cho mình, những thứ này đều khiến mắt Bạch Khởi ươn ướt.

Nhưng Bạch Khởi vẫn không ngừng nghỉ hắn vẫn quơ vũ khí trong tay mình không ngừng xông lên trước, không phải là hắn không muốn ở lại báo thù cho thủ hạ mình, bọn họ đều là những anh hùng giao mạnh sống cho mình, vì mình mà chết, Bạch Khởi lẽ ra phải báo thù cho bọn họ, nhưng không phải là Bạch Khởi không muốn, mà là không thể, bởi vì Bạch Khởi một khi dừng lại, như vậy hậu quả có thể nghĩ mà biết, những người theo sau Bạch Khởi e rằng sẽ chết sạch, một khi Bạch Khởi dừng lại những sĩ binh tuân theo ý chí của hắn cũng sẽ dừng lại, trên chiến trường một khi dừng lại như vậy sẽ tượng trưng cho tử vong, Bạch Khởi không thể liên luỵ bọn họ.

Xuất chiến là cần thiết, tử chiến sa trường cũng có gì đáng trách, bởi vì Bạch Khởi không còn sự chọn lựa nào khác, nếu không làm như vậy bọn họ vẫn sẽ chết, đối với chuyện này Bạch Khởi làm như vậy không thẹn với lương tâm, nhưng nếu Bạch Khởi ở lúc này dừng lại, như vậy suốt đời Bạch Khởi cũng sẽ không an lòng, bởi vì làm như vậy hại chết những người theo sau mình, uổng phí sự tín nhiệm của bọn họ dành cho mình.

- Giết a… Giết bọn chúng cho ta… Một người cũng không để bọn chúng chạy thoát…

Một vị tướng lĩnh từ xa nhìn chỉ bọn người Bạch Khởi quát lớn, nói xong dẫn kỵ binh lần lượt đuổi, nhưng đáng tiếc là bọn người Bạch Khởi đã về đến nơi biên giới tường thành, hơn nghìn sợi dây thừng sớm đã chuẩn bị sẵn lần lượt hạ xuống.

Những kỵ binh theo sau Bạch Khởi sau khi đến nơi người nào người nấy xoay người nhảy ngựa, trực tiếp nắm dây thừng, hai lời không nói linh hoạt hướng về phía thành lâu, bên này Bạch Khởi một người chống đỡ đến cuối cùng, vì để bọn binh sĩ có cơ hội leo lên cuối cùng, về phần bản thân Bạch Khởi hắn vốn không lo lắng gì mấy, thân là một Cửu Tinh Đấu Tông, tuy rằng không có lòng tin có thể giết nhiều người như vậy, chiến thắng bọn chúng, nhưng trước Gia Lăng Quan muốn bỏ chạy lại không phải là việc khó khăn gì.

- Đại nhân… Mau chạy đi… Chúng tôi giúp người cản lại!

Hơn trăm kỵ binh trung thành vốn đã leo lên dây thừng nhìn khi thấy Bạch Khởi một mình dừng lại ở phía xa khoảng hơn mười dặm người nào người nấy cũng nhảy xuống trở về bên cạnh Bạch Khởi, một sĩ binh hô lên như thế với Bạch Khởi, nói xong bọn họ xông lên chém giết với kẻ địch.

Những người vốn đã trèo lên dây thừng thấy tình cảnh như thế đều lần lượt chuẩn bị quay trở lại, tình cảnh như vậy Bạch Khởi trước là sững người trong lòng có chút ấm áp đồng thời, xông lên trước chặn lại, sau khi cứu một thủ hạ quát bọn họ:

- Toàn bộ về cho ta… Ở đây ta cản lại, ta đường đường là Cửu Tinh Đấu Tông chẳng lẽ phải sợ bọn họ!

Nói xong đánh vào phe phái kẻ địch, đấu khí ngang dọc giết chết vô số, nghe xong lời Bạch Khởi bọn sĩ binh kia lần lượt rời khỏi, hồi trước tuy rằng biết Bạch Khởi lợi hại, nhưng bọn sĩ binh không nghĩ rằng Quân đoàn trưởng đại nhân trẻ tuổi này lại là một vị Cửu Tinh Đấu Tông, lời của Bạch Khởi khiến bọn họ rất an tâm, bởi vì Cửu Tinh Đấu Tông đối với bọn họ mà nói, đó là nhân vật trong thần thoại, là vô địch…

Quyển 3: Sát phạt nhân sinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.