Cứu Vớt Vai Ác Kia

Chương 52: Chương 52: Tiểu sủng của Ma Tôn đại nhân 6






Ma Tôn ngồi ở trên không nói lời nào, mấy vị Ma Vương cũng không biết Ma Tôn tới có ý đồ gì, không dám tùy ý phỏng đoán tâm tư Tôn Thượng, mấy người hai mặt nhìn nhau, không biết làm thế nào cho phải.

Tễ Nguyệt một chút cũng không cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo căng thẳng trên điện, ở trong ngực Lâm Uyên ngán ngẩm một hồi, liền nhảy xuống đi khắp nơi trên đại điện chơi đùa, phong cảnh hoàn toàn khác với Ma Vực Điện làm cho y cảm thấy rất mới lạ.

Trên đại điện nghiêm túc lạnh lùng, mấy vị đại năng giả của Ma giới ở tam giới đều có chút uy danh, sắc mặt cung kính cúi đầu, mà một con gà đen vui vẻ ở trên đại điện khắp nơi chạy loạn, còn bị rụng lông, có Ma Vương cùng ma hầu đều lo lắng tiểu gà đen có thể tùy tiện đại tiểu tiện hay không. Linh sủng của Ma Tôn, Ma Tôn cũng không mở miệng ngăn cản, những người khác lại càng không dám mở miệng nói cái gì.

Lâm Uyên nhìn mọi người trong đại điện đều đứng ngây ngốc, thản nhiên nói: "Các ngươi đi làm chuyện của mình là được. Không cần phải ở lại đây."

Mấy vị Ma Vương đều âm thầm nói thầm, cũng không biết Tôn Thượng đột nhiên giá lâm là có chuyện gì, Tôn Thượng luôn luôn không thích ồn ào, trầm mê tu luyện, vốn tưởng rằng chỉ là đi ngang qua xem một chút, nhưng đã mấy ngày rồi, Tôn Thượng vẫn luôn ở trên điện. Nhất là khi bọn họ phân phó đệ tử của mình làm việc cùng tu luyện, trong lúc lơ đãng có thể nhìn thấy Tôn Thượng ở một bên lạnh nhạt nhìn bọn họ, trong đôi mắt thâm sâu lạnh lùng nhìn không ra là cảm xúc gì.

Không chỉ có những tiểu đệ tử kia dùng ánh mắt kính sợ nhìn Tôn Thượng, mà ngay cả những Ma Vương như chúng mỗi lần nhìn thấy Tôn Thượng bên cạnh đều không nhịn được hổ khu chấn động, cúc hoa căng thẳng. Không phải Tôn Thượng nhìn bọn họ không vừa mắt, muốn chỉnh đốn Ma giới chứ?

Lâm Uyên quan sát vài ngày, học theo người khác cùng đệ tử ở chung, đối với Tễ Nguyệt phân phó nói: "Đem linh thạch trên bàn lấy tới." Tễ Nguyệt nghiêng đầu nhìn Lâm Uyên, nghi hoặc "pi pi" hai tiếng.

"Triển lãm thuật pháp mà bản tôn đã dạy ngươi lần trước."

"Pi pi" Tễ Nguyệt nhảy lên đùi Lâm Uyên, cọ cọ vạt áo Lâm Uyên.

Lâm Uyên rất mất hứng, sao lại không giống người khác. Đệ tử của người khác đều nhu thuận hiểu chuyện, cần mẫn tu luyện, vừa phân phó sẽ rất tích cực đi làm việc, nào giống con chim ngu xuẩn trước mắt hắn, ngoại trừ sẽ nghiêng đầu nghi hoặc nhìn hắn kêu "pi pi", cái gì cũng không biết.

Có một vị Ma Vương thăm dò tặng cho Tôn Thượng một linh sủng xinh đẹp đáng yêu, một con mèo tai cụp có huyết thống hiếm, trên người miêu tộc thiên phú cao sẽ mang theo huyết mạch thượng cổ thần thú Bạch Hổ, nếu tu luyện tốt, tiền đồ không thể hạn lượng, quan trọng nhất là tướng mạo thanh tú, tính tình ôn thuận dễ chịu, thập phần khiến người ta thích thú.

Lâm Uyên nghĩ đến cuộc sống nhàm chán của một chim Tễ Nguyệt, vừa vặn có thể lưu lại làm bạn chơi cho y, không sai biệt lắm đều là bạn cùng tuổi.

Bên cạnh đó, các Ma Vương khác cũng đang quan sát, thấy Tôn Thượng nhận xong không có tức giận, nên suy đoán Tôn Thượng hẳn là thích, vì thế liền đem linh sủng mình đã sớm tìm được hiến lên. Có bạch hồ thông tuệ xinh đẹp, có thỏ ngọc nhát gan đơn thuần, cũng không thiếu huyết mạch quý hiếm tôn quý nhất, thông tuệ cơ linh, lại có thiên phú. Có kẻ là kéo quan hệ đưa tới, hy vọng có thể được Tôn Thượng coi trọng, đi theo tôn thượng, tương lai tiền đồ không thể hạn lượng.

Cũng có Ma tộc đang suy nghĩ, nếu Tôn Thượng thích chim, vì thế liền thiên tân vạn khổ tìm chim hoàng yến, chu lộ(*) các loại chim, không chỉ thanh âm duyên dáng, thân thể ưu nhã, sau khi hóa hình cũng là mỹ nhân khó có được.

Ma Vực Điện của Lâm Uyên rất lớn, chung quanh Ma Vực Điện cũng không có sinh vật nào khác tồn tại, Lâm Uyên liền mở ra động phủ bên cạnh, để cho những thiên chi kiêu tử của các tộc hoặc xinh đẹp, hoặc đáng yêu này ở lại. Nếu hắn bế quan tu luyện, Tễ Nguyệt cũng không đến mức một mình chơi đùa, cùng bạn đồng lứa ở chung vui vẻ.

Hiệu quả vẫn rất tốt, Tễ Nguyệt luôn ham chơi lười biếng sau khi có đồng bạn lại bắt đầu siêng năng tu luyện, điều này làm cho Lâm Uyên rất vui mừng. Quả nhiên, sau khi so sánh với bạn bè cùng trang lứa rất có thể kích phát chí tiến thủ.

Lâm Uyên cũng không thiếu tài nguyên, ra tay luôn luôn hào phóng, ngẫu nhiên nhìn thấy vật nhỏ nào gặp phải bình cảnh trở ngại, cũng tốt tính mở miệng chỉ điểm một phen, coi như là thỏa mãn ý niệm làm sư tôn trong đầu hắn.

Theo có người tu đến lục giai hóa hình, yêu đan hóa anh, biến thành thiếu niên mỹ lệ tao nhã, ví dụ như Bạch Mặc hồ tộc kia, dáng người xinh đẹp, ánh mắt lại trong suốt thanh triệt, luôn thích đi hỏi Tôn Thượng chuyện tu luyện. Tôn Thượng đối với hắn rất là thưởng thức, những tiểu sủng này đều được Bạch Mặc chiếu cố, Tôn Thượng không có ở đây, chính là Bạch Mặc quản bọn họ. Tôn Thượng còn để cho bọn họ gọi Bạch Mặc là đại sư huynh.

Còn có con thỏ nhỏ kia, bình thường không thích nói chuyện cũng không chơi đùa, một chút cũng không hoạt bát, chỉ biết buồn bực tu luyện, ai biết cái người suốt ngày buồn rầu không hé răng này so với những người khác còn sớm tu thành hình người hơn, dẫn tới sự chú ý của Tôn Thượng. Con thỏ nhỏ tu thành hình người tinh xảo đáng yêu, ánh mắt trong suốt, một bộ dáng nhu nhược ôn thuận, luôn thích trốn ở phía sau vật che chắn vụng trộm nhìn Tôn Thượng.

Mà Tễ Nguyệt lúc này mới tới ngũ giai tinh biến, biến hóa rất không ổn định, thường xuyên chỉ có thể biến hóa một nửa, sẽ lộ ra thân thể chim, đừng nói là có bao nhiêu xấu xí, đối với những thiếu niên khác tranh kỳ đấu diễm, Tễ Nguyệt suýt nữa tức khóc vài lần, tức giận mình trước kia không chăm chỉ tu luyện, để cho những tiểu sủng người khác đưa tới này chiếm ưu thế. Rõ ràng y mới là người được Tôn Thượng tự mình ôm trở về.

Bởi vì trong khoảng thời gian này thân thể không dễ khống chế, Tễ Nguyệt không muốn xuất hiện ở trước mặt Tôn Thượng, sợ Tôn Thượng nhìn thấy bộ dáng xấu xí như vậy sẽ ghét bỏ y, may mà Tôn Thượng bế quan, y muốn thừa dịp trong khoảng thời gian này hảo hảo tu luyện, tranh thủ trước khi Tôn Thượng xuất quan tu thành hình người, so với những tiểu sủng khác đều xinh đẹp hơn.

Theo Lâm Uyên đối với lực lượng của mình khống chế càng nhiều, càng có thể rõ ràng phát giác thần hồn của mình không trọn vẹn. Vì thế ở phương diện tu luyện cũng rất chú trọng tu luyện thần hồn, tăng cường tinh thần lực cùng hồn lực của mình. Lâm Uyên tiến vào sâu trong thức hải của mình, vừa mới đi vào, không có gì ngoài ý muốn chung quanh một mảnh hỗn độn, cùng phong cảnh ở Ma giới không sai biệt lắm, một mảnh hắc ám, Lâm Uyên cũng không cảm thấy chỗ này có gì không tốt, ngược lại, đối với loại hoàn cảnh này hắn rất tự tại, cất bước đi vào chỗ sâu hơn, có gió cương nóng nảy thổi qua, dưới chân tựa hồ là sóng biển mãnh liệt, rống giận, tựa hồ có cảm giác áp bách thôn phệ hết thảy đánh úp lại.

Lâm Uyên làm như không thấy, điểm ấy hắn còn không để vào mắt, vẫn nhàn nhã như trước đi về phía trước. Thẳng đến một mảnh biển lửa Hồng Liên Nghiệp Hỏa, chỉ nhìn từ xa tựa hồ có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn bỏng rát thần hồn. Lâm Uyên hoảng hốt một chút, biết rõ nghiệp hỏa phía trước có thể làm cho thượng thần ngã xuống, nhưng hắn vẫn muốn đi qua xem giữa nghiệp hỏa là ai ở đó, cách biển lửa đầy trời, hắn phảng phất nhìn thấy một thân ảnh đứng giữa biển lửa, ôn nhu bi thương nhìn hắn, trong miệng có một tia cười thoải mái may mắn.

Lâm Uyên từ trong nhập định tỉnh lại, chỉ cảm thấy có một tia buồn bã mất mát. Sau khi xuất quan liền nhìn thấy Tễ Nguyệt đứng ở trước mặt hắn, một thân hắc y càng tôn lên khuôn mặt khi sương tái tuyết, một đôi mắt chờ mong lại khẩn trương nhìn hắn. Lâm Uyên nhịn không được ôm Tễ Nguyệt vào lòng, gắt gao ôm lấy, thẳng đến lúc này, tâm tình trống rỗng của hắn mới tựa như được lấp đầy.

"Tôn, Tôn Thượng?" Tễ Nguyệt đè nén kích động nhẹ nhàng kêu một tiếng, giật giật ngón tay, không nhịn được, lặng lẽ vòng tay lên thắt lưng Tôn Thượng, tựa đầu vào lồng ngực Tôn Thượng. Nếu biết còn có thể như vậy, y khẳng định đã sớm cố gắng tu luyện, vừa nghĩ tới thời gian bị y chơi đùa hoang phế, Tễ Nguyệt liền muốn đánh mình một trận khi đó không chịu cố gắng.

"Tễ Nguyệt."

Tiểu gà đen cũng không có tên, từ khi y có trí nhớ, y cũng không biết mình có tên, cũng không ai gọi qua y, Tễ Nguyệt trong miệng lẩm bẩm lặp đi lặp lại mấy lần, "Tễ Nguyệt, Tễ Nguyệt", sau đó liền cao hứng, "Đây là Tôn Thượng đặt tên cho ta sao? Ta rất thích, thật dễ nghe, ta có một cái tên! Ta sau này chính là Tễ Nguyệt của Tôn Thượng."

Các mỹ thiếu niên xa xa chờ ở một bên nhìn thấy cảnh này trong mắt tràn đầy hâm mộ, dựa theo thời gian mà nói, Tễ Nguyệt là tiền bối của bọn họ, so với bọn họ cùng Tôn Thượng ở chung lâu hơn, cùng Tôn Thượng thân cận hơn cũng là chuyện đương nhiên, cho dù an ủi mình như vậy, vẫn có chút mất mát. Bọn họ cũng đều hóa hình, hay là Tôn Thượng càng thích bộ dáng của Tễ Nguyệt hơn?

Lâm Uyên buông Tễ Nguyệt ra, nhìn mấy vị đang cúi đầu, tuần tra một lần, thấy tu vi bọn họ đều tiến bộ rất nhanh, trong mắt hiện lên một tia hài lòng.

Bạch Mặc tìm được thời cơ tiến lên đem những chuyện quan trọng phát sinh ở Ma Vực Điện trong khoảng thời gian này kể lại một lần ngắn gọn, lại nói rõ tình huống của các vị tiểu điện, còn có một ít an bài của hắn.

Lâm Uyên nghe chuyện đã được Bạch Mặc xử lý gọn gàng ngăn nắp, chính mình còn siêng năng tu luyện, có ngộ tính có thiên phú, còn quản lý Ma Vực Điện, chiếu cố các sư đệ, cùng những đại đệ tử có năng lực ưu tú của người khác giống nhau, Lâm Uyên rất hài lòng, không chút keo kiệt khen ngợi một câu, "Làm không tồi."

Sắc mặt Bạch Mặc kích động, cúi đầu hành lễ, "Đây đều là Bạch Mặc nên làm."

Tễ Nguyệt kéo tay áo Lâm Uyên, đem ánh mắt Tôn Thượng dẫn đến trên người mình trong lòng mới thoải mái một chút.

Tễ Nguyệt cùng người bên ngoài bất đồng, bọn họ đều là ở trong điện mới mở ra, mà Tễ Nguyệt ngay từ đầu chính là ở Ma Vực Điện của Tôn Thượng, vẫn luôn không có dọn ra ngoài.

Tễ Nguyệt vụng trộm lẻn vào trong ma dịch trì, giống như trước khi y còn chưa hóa hình, dùng nguyên hình vào trong ao cùng Tôn Thượng tắm. Nhưng bơi bơi Tễ Nguyệt liền động tâm tư nhỏ, làm bộ như ngủ thiếp đi khống chế không tốt yêu lực biến ra hình người. Nhưng đợi một hồi cũng không nghe được Tôn Thượng bên kia có động tĩnh gì, Tễ Nguyệt vụng trộm mở ra một khe hở, phát hiện Tôn Thượng đang chuyên tâm luyện hóa ma dịch, liền to gan một chút, tựa vào bên cạnh Tôn Thượng quang minh chính đại trầm mê trong khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng của Tôn Thượng.

Lâm Uyên mở mắt ra liền đối mặt với ánh mắt tràn đầy lửa nóng của Tễ Nguyệt. Trái tim Tễ Nguyệt run lên, gan lớn no chết, nhát gan đói chết. Thân thể nghiêng người, ngã xuống người Lâm Uyên, được Lâm Uyên đỡ lấy thắt lưng.

"Tôn Thượng, chân ta trơn trượt đứng không vững." Tễ Nguyệt 'ngượng ngùng' nói một câu.

Lâm Uyên ôm Tễ Nguyệt từ ma dịch trì đi ra, tay giơ lên, quần áo đã chuẩn bị tốt ở bên cạnh liền rơi vào trên người hai người.

Tễ Nguyệt cẩn thận che dấu thân hình, đi theo Tôn Thượng vào tẩm điện Tôn Thượng nghỉ ngơi, y tự nhiên không thể để cho những người khác nhìn thấy, vạn nhất đều học y buổi tối lén lút tiến vào tẩm cung Tôn Thượng, so với y sớm hơn leo lên giường Tôn Thượng, y khóc cũng không có chỗ khóc.

Tễ Nguyệt vẫn thích biến thành nguyên hình nằm úp sấp trên cửa sổ Tôn Thượng ngủ, sáng hôm sau có thể đánh thức Tôn Thượng, làm cho Tôn Thượng mỗi ngày đều nhìn thấy y đầu tiên.

Đến giờ Tễ Nguyệt lại bắt đầu "pi pi", LâmUyên đang nhập định trên giường ngọc mở to mắt, nhìn Tễ Nguyệt trầm mặc tự hỏi,đây thật sự là khổng tước chứ không phải gà trống hả? Mỗi ngày đứng ở mép cửa sổđể đánh tiếng là như thế nào?

-----------

Chú thích:

(*) Chu lộ: hay còn gọi là cò son đỏ là một loài chim trong họ Cò quăm (Threskiornithidae) và là loài duy nhất trong chi Nipponia.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.