Đã Lâu Không Gặp

Chương 20: Chương 20




Trong khi đó, cơ hồ đôi môi Trần Dĩnh sắp kịp chạm đến khóe môi Tư Không Cảnh, đã bị anh tránh về phía sau

Chỉ là sai một ly

Cùng lúc đó, Tư Không Cảnh thu lại ống tay áo bị cô ta nắm lấy, trên khuôn mặt không chút biểu hiện, hờ hững nhìn cô ta

"Xin lỗi, Tư Không!" Trần Dĩnh cười khéo, giống như mọi chuyện chưa từng xảy ra “Mặc dù trong kịch bản không có phân đoạn này, nhưng chẳng qua tôi cảm thấy tình cảnh lúc đó cần sự thân mật hơn chút nữa giữa vai nam chính và nữ phụ, tình tiết sẽ tự nhiên hơn”

Cô ta vừa nói chuyện xong, bên kia đạo diễn Kim cũng nhẹ nhàng mà gật đầu “Quả thật có thể, hiệu quả không tệ”

Tư Không Cảnh im lặng một hồi, lạnh nhạt nói “Không cần, cứ theo như kịch bản là tốt rồi”

Anh nói xong cũng bước ra khỏi hoạt cảnh, đi tới vị trí nghỉ ngơi của mình

Trần Dĩnh đứng ở trong hoạt cảnh, sắc mặt nhìn như không được tốt lắm, cô ta nhìn bóng lưng của anh đi xa, tầm mắt lại nhìn về hướng Mục Hi

Nhưng hình như từ đầu tới cuối Mục Hi không hề xem diễn, chỉ là nhắm hai mắt nghỉ ngơi

Cuối cùng cô ta cắn răng, vung tay một cái, mặt lạnh cũng đi về chỗ nghỉ ngơi của mình

Tư Không Cảnh mặt không thay đổi đến chỗ nghỉ ngơi của mình ngồi xuống, ai ngờ lúc này Mục Hi ngồi bên trái anh lại rút một điếu thuốc khác ra khỏi hộp, im lặng đưa cho anh

Anh khẽ nhướng mày, nhìn Mục Hi vài giây, cuối cùng cũng đưa tay nhận lấy điếu thuốc

Tiếp theo Mục Hi lấy bật lửa trong túi ra đưa anh, chờ anh đốt xong, mới lạnh nhạt mở miệng “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, người mang tiền về cho Live”

Âm thanh trước sau như một như người trên cao nhìn xuống

Tư Không Cảnh hít một hơi khói, lập tức nhíu mày, chỉ hơi gật đầu coi như chào hỏi

Từ sau khi vào đoàn đóng phim, coi như đây là lần đầu tiên hai người trực tiếp tiếp xúc

Cách đó không xa Phong Hạ luôn nhìn mọi hành động của Tư Không Cảnh, chờ đến khi nhìn thấy anh nhận lấy điếu thuốc từ tay Mục Hi thì cả người khẽ run lên

Kể từ khi anh và cô quen nhau, đã lâu rồi anh không hút thuốc

Tại sao cô cảm thấy, bây giờ anh lại xa lạ đến vậy

Chỗ cô và anh ngồi cách nhau ước chừng vài mét, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt hờ hững của anh, thấy bộ dạng khi anh hút thuốc lá, cô cảm thấy quá xa lạ

Chỉ mới một đêm thôi, ngày hôm qua cô và anh vẫn ngồi chung một xe đi gặp cha mẹ anh mà

Cô càng nghĩ nhiều, càng thấy đau đầu, hốc mắt có chút nước, thì nghe được đạo diễn Kim gọi vào diễn cảnh kế tiếp

Cô nhắm lại mắt, đứng dậy đi vào chỗ diễn trong hoạt cảnh

Phân đoạn này, là cô diễn chung với Mục Hi, nhưng từ khi bắt đầu đến khi kết thúc, tất cả biểu hiện của cô đều vô cùng hợp với biểu cảm của vai diễn

Từ khi vào đoàn phim tới nay, đây là lần đầu tiên cô biểu hiện xuất sắc như vậy

Lúc kết thúc, đạo diễn Kim vỗ tay một cái, vẻ mặt khen ngợi “Hôm nay trạng thái Phong Hạ rất tốt nha! Thật rất tốt!”

Cô chỉ hơi cười cười, không nói gì liền đi ra khỏi hoạt cảnh, vừa mới ngồi xuống một lúc, đã thấy một chiếc điện thoại di động được đưa tới trước mặt

Cô vừa ngẩng đầu, đã thấy Mục Hi đứng trước mặt cô, tay cầm điện thoại của anh

"Bạn của cô, điện thoại của Lâu Dịch” Anh nói

Cô có chút kinh ngạc, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy điện thoại

"Hạ Hạ" Giọng nói của Lâu Dịch chưa đứng mười phần sức sống, khó nén hưng phấn kích động “Điện thoại của cậu có phải lại hết pin rồi không hả? Mình đã gọi nhiều lần nhưng đều tắt máy, mới phải gọi đến điện thoại Mục thiếu”

Sau khi cô nghe xong thì lấy điện thoại ra, quả nhiên là đã hết pin

"Cậu nghe mình nói này, hiện tại mình thật sự muốn giống như người vượn Thái Sơn ra ngoài rống một vòng!” Âm thanh Lâu Dịch ở bên kia đầy sục sôi “Cậu đoán xem, lát nữa mình sẽ đi gặp ai? Mau đoán”

Phong Hạ bị cậu ta hối thúc mà suy nghĩ rối loạn, muốn hỏi cậu ta đang nói cái gì, thì cậu ta đã vội vàng nói “Hạ Hạ, mình sắp đi gặp Vi Nhất! Anh ta muốn giúp mình thiết kế album mới! Con mẹ nó, tiểu gia ta sắp vui đến điên lên rồi!”

Chỉ nghe qua điện thoại nhưng cô có thể cảm thấy ở đầu bên kia cậu ta vui mừng cỡ nào, lập tức trong lòng cũng vui theo, khóe môi khẽ giương lên

Vi Nhất chính là người tối qua cậu ta nói với cô, người chế tác nhạc hàng đầu, cũng là thần tượng cậu ấy sung bái nhiều năm

"Chúc mừng!" Cô cầm điện thoại mà nở nụ cười "Lâu dịch, mình cũng rất vui cho cậu"

Người bạn tốt nhất của cô, có một lần sẵn lòng vì cô mà hy sinh tiền đồ và tương lai, cô vốn không biết nên hồi báo cậu thế nào, nhưng bây giờ cô lại nghe được cậu ấy đã đạt được ước mốn bấy lâu

Thật sự không có chuyện gì khiến cô vui hơn chuyện này nữa

"Thật sự mình có chút hồi hộp …” Lời nói của Lâu Dịch trở nên không mạch lạc “À đúng rồi, sáng sớm hôm nay Live có lien lạc với mình, vừa đúng thời gian mình đang Top giãn hợp đồng với mình, không phải tham gia chuyện công ty, sau khi nói chuyện mấy giờ, cuối cùng mình cũng kí hợp đồng chính thức với Live”

"Hạ Hạ, có nhớ mình từng nói gì với cậu không?” Trong âm thanh của cậu lúc này tràn đầy vui sướng “Để cậu chờ mình một chút, bây giờ là thời điểm chúng ta tỏa sáng, cậu nói có đúng không?”

Có lẽ là lời nói của Lâu Dịch quá mức kích động, để cho nhịp tim của cô cũng tăng nhanh mấy nhịp

Khả năng đi lên, càng muốn được vào nơi có khả năng đào tạo, càng muốn trở nên xuất sắc hơn, muốn đứng ở nơi có năng lực nhất

Vào giây phút này, đột nhiên Phong Hạ hiểu ra tại sao cô lại muốn bước chân vào làng giải trí

Có thể ông trời cho cô hy vọng, chính là như vậy, để cho cô biết đến năng lực của mình trong cuộc sống

Nhưng trước mắt, cô muốn, chính là sự yên ổn, là cuộc sống bình thường

Nói thêm vài câu nữa với Lâu Dịch, cô cúp điện thoại, trả lại cho Mục Hi, ngẩng đầu nhìn anh “Cảm ơn!”

"Không cần, là bản thân anh ta tự chọn" Mục Hi thấp giọng nói

Cô nhìn Mục Hi, lâu sau nói từng chữ rõ ràng “Đề nghị của anh, tôi sẽ suy nghĩ thêm một thời gian nữa. Nếu như tôi thật sự đống ý ….”

Cô cười cười “Vậy tôi sẽ phải dùng rất nhiều cố gắng đến cảm ơn người lão bản Bá Nhạc này đã trọng dụng”

*Bá Nhạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, "Bá Lạc" không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể

Mục Hi không nói gì, chỉ nhìn cô rồi khẽ nâng tay, giống như đang cầm trong tay một ly rượu đỏ, vẻ mặt ưu nhã như đang thưởng thức nó

Cách đó không xa, Tư Không Cảnh từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn bọn họ, thời điểm nhìn thấy cô cười với Mục Hi, rốt cuộc anh không nhịn được thu hồi tầm mắt, hàm dưới trở nên căng thẳng

Sau khi kết thúc cảnh diễn hôm nay, trở về phòng, Phong Hạ tắm xong rồi nằm dài trên giường nghỉ ngơi, cầm điện thoại di động ngơ ngác mất hồn

Chọn số điện thoại của Tư Không Cảnh, ngón tay rõ ràng đã đặt lên phìm gọi nhưng vẫn chậm chạp không chịu nhấn xuống

Qua thật lâu, thời điểm cô đã mệt mỏi, điện thoại di động chợt reo lên, cô nhắm mắt nghe máy, đưa điện thoại vào sát tai “A lô” một tiếng

"Là anh" Bên kia truyền đến giọng nói của Tư Không Cảnh

Cơ thể cô lập tức chấn động, mở mắt "Tư Không?"

"Ừ." Anh trả lời

Cô vừa nghe được giọng nói của anh, lập tức co hai chân lên, một tay ôm chân, một tay cầm điện thoại áp sát vào tai, lỗ mũi cay cay nói “ừ” một tiếng (mình không hình dung ra được chị nằm kiểu gì T^T)

Bên kia hình như im lặng thật lâu, mới truyền đến một tiếng thở dài nhẹ nhẹ “Không được khóc nhè!”

Tiếng anh vừa dứt, cô liền đưa bàn tay lên xoa xoa khóe mắt “Em không có”

Hai căn phong cách nhau không xa, Tư Không Cảnh cũng ngồi trên giường, vẻ mặt dịu dàng cầm điện thoại khẽ lắc đầu, anh có thể tưởng tượng ra được, lúc này cô nhất định giống như một chú mèo nhỏ đang uất ức, luôn mạnh miệng tỏ ra mình kiên cường

Dù trong lòng có rất nhiều cảm xúc không tốt, thậm chí là rất giận cô nhưng chỉ cần nghĩ đến ngày mai phải đóng phim, anh sẽ lại mềm lòng

"Tối hôm qua, điện thoại anh rơi trên xe Sharon” Lúc này anh mở miệng “Cô ấy vừa đưa tới cho anh, cho nên chưa đọc tin nhắn tối qua của em. Rạng sáng về khách sạn, vốn là muốn gọi điện thoại cho em, nhưng sợ khách sạn ghi chép lại, lại sợ em đã ngủ cho nên mới không gọi”

"Ừm" Cô trả lời ngắn gọn không muốn anh nghe thấy mình nức nở “Em hiểu mà”

Cô chỉ muốn nghe anh nói chuyện vậy thôi

Bất luận nói cái gì, chỉ cần nghe anh nói cô đều thấy rất vui

Dù chỉ có mấy chữ

"Sau chuyện ngày hôm qua, tự do của anh bị hạn chế thêm một chút, công ty nói nếu như còn có thêm một scandal nào nữa, dù là thật hay giả cũng sẽ chọc giận fans, ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh” Lời nói của anh đầy mệt mỏi và bật đắc dĩ “Bất luận như thế nào cũng không gây thêm scadal nữa, anh là nghệ sĩ chỉ có thể nhân nhượng, về sau buổi tối không thể gặp em nữa”

"Hạ Hạ, không. . . . .."

"Những thứ này cơ bản không sao cả" Đột nhiên cô cắt lời anh, tức giận mím môi, nói "Nhưng tại sao anh lại để cô ta hôn anh?"

Chỉ cần nghĩ tới buổi sáng thấy Trần Dĩnh hôn anh, cô liền đau đến không chịu được, trong lòng khó chịu như bị kim châm vậy

Bên kia anh cười nhẹ một tiếng rồi mới nói "Không có hôn trúng"

Bốn chữ này, sau khi cô nghe xong thật lâu sau mới tiêu hóa, vội vàng thở phào nhẹ nhõm nhưng đôi mắt vẫn rũ xuống “Tư Không, về sau anh có thể nói với nhà sản xuất hay biên kịch rằng anh sẽ không diễn cảnh hôn môi, trên giường, nói chung là các cảnh nóng anh đều không nhận, có được không?”

"Em không chịu nổi” ngón tay cô khẽ vuốt điện thoại, đỏ mắt nói “Mặc dù em biết rõ, chỉ cần một ngày anh vẫn là nghệ sĩ, thì những chuyện như vậy không thể tránh khỏi, hơn nữa có rất nhiều cô gái thích anh, có rất nhiều nữ nghệ sĩ muốn hợp tác với anh, nhưng thật sự một chút em cũng chịu không được”

"Vậy thì từ bỏ nơi này nhé!"

Qua thật lâu, anh sắp xếp câu chữ của mình, mới lạnh nhạt nói “Hạ Hạ, lúc này từ bỏ được không? Làm vỡ của anh, từ đó về sau đem mọi chuyện ở thế giới này không liên quan gì tới em, em không phải đi tìm hiểu rõ những thứ kia, chỉ cần sống bên cạnh anh, làm việc em thích, dùng tiền anh kiếm được xây một gia đình nho nhỏ cho chúng ta”

Giọng điệu của anh rất nghiêm túc

Hết sức chăm chú

Lạnh nhạt, ôn hòa, tuy cô đơn nhưng đầy chân thành

Đây là lần đầu tiên, anh trực tiếp nói cho cô biết, hy vọng cô rời khỏi làng giải trí

"Hạ Hạ, nếu như cả hai người đều là nghệ sĩ, giống như hôm nay ở studio, em thấy anh và một nữ nghệ sĩ khác diễn chung, thậm chí có chút thân mật, vậy nếu lâu dài về sau, em còn có thể luôn tin tưởng anh sao?”

Nếu như bởi vì công việc, một tháng, thậm chí ba tháng không gặp nhau, đột nhiên nghe thấy anh và người khác có scandal, em không biết thật giả, liệu vẫn có thể chịu đựng không?

Hoặc là, vì công việc bận rộn mà cách xa nhau lâu như vậy, em còn nhớ rõ dung mạo của anh sao?

Em biết không?

Phong Hạ cầm điện thoại di động, ánh mắt ngày càng phức tạp, ngày càng ửng đỏ

Cô biết anh là một người lạnh lùng, cô cũng hiểu khi anh nói vậy không phải anh không coi trọng ước mơ của cô, cảm thấy cô không có năng lực, bị kiềm chế, mà anh hy vọng có thể cho cô một cuộc sống bình an, không phiền não gì

Anh nói như vậy, tất cả đều xuất phát từ tình yêu anh dành cho cô, anh muốn bảo vệ cô

Lúc này Tư Không cảnh nhỏ giọng nói, âm thanh dịu dàng hơn “Anh nói những thứ này, cũng dựa vào thực tế, anh lớn hơn em bốn tuổi, biết rất rõ mình muốn cái gì”

"Nếu như em không ỡ trong làng giải trí, anh còn có thể bảo vệ em tốt hơn”

Thật lâu sau, cô nói nhỏ “Tư Không, am muốn gả cho anh, nhưng em có thể vào nhà anh sao? Ba mẹ của anh, cơ bản không hề thích em, phải không?”

Anh im lặng một lát “Hạ Hạ, mỗi người phải sống chung thật lâu với nhau mới biết hết bản tính người khác, nếu như họ biết rõ con người em, cũng sẽ rất thích em”

Lòng cô càng nặng hơn, không nói thêm gì nữa, cảm thấy đầu mình đau như muốn nổ tung

"Ngày hôm qua em nhắn tin cho anh, muốn nói cái gì?” Lúc này anh kiên nhẫn hỏi

"Em muốn nói. . . . . ." Cô ngửa ra sau, nằm xuống gối đầu, lấy tay che hai mắt mình “Mục Hi hỏi em, chờ sau khi 《 Hồng Trần 》kết thúc, cùng Top hết hợp đồng, có muốn đến Live phát triển sự nghiệp không, anh ta nói ….. anh ta muốn nâng đỡ em”

Tiếng nói vừa ngừng, môi cô có chút run run, cảm giác mình lòng bàn tay hơn nóng một chút, "Tư Không, em có nên đồng ý với anh ta không?"

Tư Không Cảnh không nói gì.

Cô hơi thở càng ngày càng nặng, gương mặt đỏ bừng, cố gắng mở to miệng, "Là ngày hôm qua buổi tối đi đến nhà của ngươi trước, anh hỏi ta ."Hơi thở cô càng nặng nề, gương mặt đỏ bừng, cô gắng hít thở “Là buổi tối hôm qua trước khi đến nhà anh, anh ta hỏi em”

" Có phải Lâu Dịch đã vào Live rồi không?" Giọng nói anh lãnh dần

"Ừm" Cô nói "Có phải hay không đã lên báo?"

Anh vẫn không nói chuyện

"Tư Không, đầu em hơi đau, em ngủ trước, ngày mai lại nói” Cơ thể cô nóng bừng, lấy chăn lên cuộn tròn lấy người, bắt đầu chóng mặt, cả người chảy mồ hôi lạnh “Ngủ ngon”

Tư Không Cảnh nghe cô nói hai chữ cuối cùng, thì nghe được âm thanh báo đã ngắt cuộc gọi

Bên trong phòng yên tĩnh, cả một chút âm thanh cũng không có, yên tĩnh đến dọa người

Một lát sau, mặt anh không thay đổi ném điện thoại sang một bên, rồi đứng dậy đi đến mở tủ lạnh ra, lấy bia ngửa đầu uống sạch

---------------

Sáng ngày thứ hai Phong Hạ tỉnh lại, đã là mười hai giờ trưa

Cô chống lên cái trán của mình, mới phát hiện rằng mình đã sốt, hiện tại cơ thể cô đầy mồ hôi, có lẽ đã bớt nóng một chút

Điện thoại ở một bên hiện lên rất nhiều số gọi tới, vừa lúc cô nghe máy của Jessie, vừa nghe liền thấy được giọng nói khẩn trương của Jessie “Hạ Hạ, cô làm sao vậy?”

"Có thể là bị sốt" Gióng nói cô khan đặc "Làm phiền cô mua cho tôi chút thuốc hạ sốt, cảm ơn"

"Muốn đi bệnh viện hay không?" Jessie gấp hơn “Tôi tìm bác sĩ đến khám cho cô, được không?"

"Không cần" Cô khoát tay áo, nói với điện thoại "Jessie, không cần phiền như vậy, cô mang thước tới cho tôi là được rồi"

Dừng một chút, cô đột nhiên hỏi "Có Tư Không ở đó không?"

Cô mới vừa nhìn qua điện thoại cũng thấy tin nhắn và số anh đã gọi tới

"Anh ta. . . . . ." Jessie đi vài bước, đến một nơi yên tĩnh “Bộ phim trước đây của anh ta《 Vận mệnh vị thần 》bắt đầu quảng bá, đúng lúc hôm nay cảnh diễn của anh ta cũng diễn, nên đã đến buổi họp báo rồi”

"Ừ" Cô gật đầu một cái "Tôi biết rồi"

Tắt điện thoại, cô đánh răng qua loa, xoa bóp cơ thế nhức mỏi rồi nằm lên giường, mỡ ti vi

Chuyển kênh liên tục, cho đến khi thấy kênh tin tức cô mới dừng lại, bắt đầu xem

Thật ra thì cô vẫn cảm thấy, anh trên ti vi so với thực tế vẫn kém hơn một chút, bởi vì dung mạo thật của anh, quá mức tươi đẹp

Họp báo bắt đầu, anh vẫn ít nói như cũ, thỉnh thoảng lại gật đầu một cái, cười một cái cũng có thể khiến người hâm mộ phía dưới điên cuồng hét chói tai

Cô xem một hồi, rồi mỡ điện thoại xem Microblogging, các bình luận chủ yếu đều là cuộc họp báo về 《 Vận mệnh vị thần 》, cô nhìn xem các bình luận của các nghệ sĩ khác cũng thấy rất nhiều bình luận tỏ vè thích thú, ủng hộ Tư Không Cảnh mà đón xem bộ phim này

"Tư Không Cảnh thậm chí có thể cho người ta cảm xúc thật đến vậy” Tay của cô dừng lại xem bình luận của một người phê bình điện ảnh “Trong làng giải trí, có thể trong cái xã hội này, cơ bản không có ai có thể xứng đáng đứng bên cạnh anh ta”

Ngôn ngữ tương đối lớn mật nhưng lại được ủng hộ rất nhiều

Nhiều người hâm mộ cũng bình luận “Quả thật chúng tôi không chấp nhận bất kì ai lấy thân phận gì đứng bên cạnh Uranus, anh ấy là của mọi người” Bình luận này thật quá khích

Cô nhìn nhìn, đóng Microblogging lại, lần nữa vùi vào trong chăn, nằm một hồi, khóe mắt từ từ chảy xuống hai vệt nước dài

Nếu như người cô yêu sâu đậm là một nghệ sĩ nổi tiếng đến chói mắt, được mọi người yêu thích

Cô sẽ nghĩ cố gắng vượt qua anh để có thể đứng bên cạnh anh cùng anh sánh vai, cái này là đúng hay sai?

Như vậy, cô chỉ có hai lựa chọn

Cố gắng nhiều hơn hoặc là hy sinh; cố đạt đến mục tiêu hoặc là kiếm củi ba năm thiêu một giờ (bao nhiêu công sức cố gắng coi như đổ sông đổ biển) vĩnh viễn đứng ở phía sau anh, sống yên ổn hạnh phúc

Cô sống đến bây giờ nhưng đây là lần đầu tiên cô đưa ra quyết định khó khăn đến vậy


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.