Đặc Công Hoàng Phi

Chương 94: Chương 94: Liên Quân Vây Công




Phật Tiên Nhất Thủy hoàn toàn loạn, binh lính Ngũ Lộ và mười ba quốc tiến công Vọng Thiên Nhai.

Liếc mắt nhìn mật tín một cái, đã làm trái tim Lạc Vũ đập thình thịch.

Ngũ Lộ, mười ba quốc.

Lấy Phạm Thiên Các cầm đầu, Ẩn Tộc, Mễ Lâm quốc, Tề quốc, Phùng Thành quốc, hay còn gọi là Ngũ Lộ, ngoại trừ Vọng Thiên Nhai thì đây là tập hợp tất cả những lực lượng cường đại nhất ở Phật Tiên Nhất Thủy.

Mà mười ba quốc, là lực lượng những cỗ thế lực nhỏ, chiếm cứ địa thế, những quốc gia này vây quanh thân Vọng Thiên Nhai.

Ngũ Lộ, mười ba quốc phát binh tiến đánh Vọng Thiên Nhai.

Đây là cơ hồ đem tất cả thế lực ở Phật Tiên Nhất Thủy hủy bỏ Vọng Thiên Nhai, tất cả các quốc gia từ lớn đến nhỏ đều vây công Vọng Thiên Nhai.

Vọng Thiên Nhai bị tứ phía vây đánh, tình thế nguy hiểm dị thường.

Lạc Vũ đọc nhanh như gió, nghiến răng nghe khanh khách.

“Sao có thể lại như vậy?” Lạc Vũ nắm chặt nắm đấm.

Ở Phật Tiên Nhất Thủy, Vọng Thiên Nhai không phải là một nước nhỏ yếu bình thường, đó là một trong hai thế lực lớn nhất cùng với Phạm Thiên Các.

Với thế lực như vậy, với thực lực như vậy, đâu phải thế lực khác muốn tấn công là tấn công được đâu.

Nếu dám liều lĩnh như thế, sợ rằng Phật Tiên Nhất Thủy đã sớm tẩy trừ đi tất cả, cũng không phải là thế cục như bây giờ.

Tại sao ngay lúc này bọn họ lại đột nhiên làm ra hành động như vậy, cơ hồ chỉ mới qua có một, hai tháng, lại đột nhiên tập hợp lại tấn công, này… Này…

Chau mày, thanh âm Hoàng Vũ rất trầm: “Là Đế Phạm Thiên lên tiếng kêu gọi.”

Lập tức, Hoàng Vũ rõ ràng báo lại tin tức nghe ngóng được mấy ngày nay, nhất ngũ nhất thập nói hết với Lạc Vũ.

Đế Phạm Thiên này quả thật là một nhân vật lợi hại.

Thừa cơ trong nội bộ Vọng Thiên Nhai, Vân Thí Thiên và Vân Khung đều bị thương nặng, biểu hiện bên ngoài của hắn là không có động tác nào, nhưng trên thực tế lợi dụng việc hắn bị Tiểu Ngân đánh bị trọng thương.

Hắn dám nói rằng Vọng Thiên Nhai và thế lực khác đã kết thành đồng minh rồi.

Ở Phật Tiên Nhất Thủy ai mà không muốn làm lão đại, ai mà không muốn siêu việt hơn cả Vọng Thiên Nhai và Phạm Thiên Các để trở thành chúa tể Vong Xuyên đại lục.

Lúc này dường như đây là một cơ hội tốt, Vọng Thiên quân vương bị trọng thương, triều chính sẽ khó bề yên ổn, tiền nhiếp chính vương lại là sinh tử không biết, Vọng Thiên Nhai là một mảnh đại loạn. (*Vân Khung)

Lúc này không tập hợp lại tấn công thì phải chờ đến lúc nào đây.

Bởi vậy, cũng không biết Đế Phạm Thiên hứa hẹn những gì với mười ba quốc, hoặc là kết thành quan hệ đồng minh thân thiết.

Dù sao, đột nhiên trong một đêm tất cả bọn họ đã phát binh ý muốn tấn công Vọng Thiên Nhai.

Một kiếm chỉ mũi tấn công về phía Vân Thí Thiên, hoàn toàn không có một chút dấu hiệu, hoàn toàn không để cho Vọng Thiên Nhai có thời gian chuẩn bị.

Phật Tiên Nhất Thủy, toàn diện công phạt Vọng Thiên Nhai.

Trong nháy mắt, tin tức này làm khiếp sợ cả đại lục.

Ngoài cửa sổ gió lạnh lãnh liệt, cũng không lạnh bằng trái tim băng giá trong lòng Lạc Vũ.

Thế lực của Vọng Thiên Nhai có hùng hậu đến cỡ nào, võ công có cao cường đến cỡ nào, chỉ với thực lực của một quốc gia mà đối kháng chống lại cả Phật Tiên Nhất Thủy, làm sao còn con đường sống, làm sao còn có phần thắng.

“Đáng chết, thật đáng chết.” Nắm tay răng rắc rung động, đôi mắt Lạc Vũ đã trở nên đỏ lên một mảnh.

Đây là tai họa do nàng để lại.

Nếu cha mẹ nàng không làm ra một hồi ngộ sát, nếu không trúng bẫy của Đế Phạm Thiên, lúc này Vọng Thiên Nhai tuyệt đối sẽ không bị động bị bao vây như vậy.

Tuyệt đối sẽ không bởi vì biết được Vân Thí Thiên bị trọng thương, Vọng Thiên Nhai quần long vô thủ, mà xảy ra tình thế tiến hành bao vây tiêu diệt. (*~ như rắn mất đầu, không có phương hướng, không có người dẫn dắt)

Đều là bởi vì nàng, đều là bởi vì nàng mà làm thế cục trở nên loạn như thế này.

“Vũ nhi.” Khắp phòng, không khí trở nên áp lực làm cho người ta cơ hồ không thở nổi, Quân Vân và Phi Yên chạy lại đây.

Nhìn trong đại sảnh, Lạc Vũ đứng đó phẫn nộ, Quân Vân cũng không nói những lời dư thừa, chỉ bước nhanh đến bên người Lạc Vũ: “Cái gì ta cũng nghe lời ngươi.”

Cái gì cũng nghe nàng.

Bởi vì bọn họ mà Vọng Thiên Nhai phải đối mặt với cục diện như bây giờ, là lỗi của bọn họ.

Ngay lúc đó, chính vì bọn họ phó thang đạo hỏa, tạo nên rắc rối. (~hành động châm thêm lửa, thổi thêm gió)

Những chuyện này đã không cách nào quay đầu lại để sửa chữa, nhưng bọn họ vẫn có thể bù lại, tuyệt đối nguyện ý dâng cả tánh mạng vì nữ nhi mà đền bù sai lầm của mình.

Lạc Vũ quay đầu lại, nhìn vẻ mặt kiên quyết của cha mẹ, răng nanh cắn chặt, thật sâu hít vào một hơi, đè xuống trong lòng khiếp sợ và phẫn nộ. (*không phải tỷ ấy giận cha mẹ đâu nhá)



“Không cần, việc này nữ nhi sẽ xử lý, cha mẹ không cần để ý tới.”

“Vũ nhi.”

“Cha, nương, yên tâm, Vũ nhi biết rõ ý tứ của các ngài, nếu lúc nào cần các ngài ra mặt, nữ nhi sẽ sắp xếp.”

Quân Vân và Phi Yên nghe vậy nhìn nhau liếc mắt một cái, bọn họ cũng không bắt buộc Lạc Vũ, chỉ gật đầu, xoay người đứng ở bên cạnh.

“Lạc Vũ, chuyện này…”

“Ta muốn đi.”

Hoàng Vũ nhìn ánh mắt kiên quyết của Lạc Vũ, cùng với nàng cắt ngang lời hắn nói, có chút nhíu mi.

Hắn biết Lạc Vũ tuyệt đối sẽ nói như vậy, bởi vậy hắn cân nhắc thật lâu, mới quyết định không giấu diếm Lạc Vũ tin tức này, để cho nàng biết hết những tình cảnh phát sinh của Vọng Thiên Nhai.

Không có phản đối quyết định của Lạc Vũ, cũng không có ngăn trở, sau khi thật sâu nhăn mặt và chau mày, Hoàng Vũ mới trầm giọng nói: “Thế lực bây giờ của chúng ta còn chưa đủ để liều mạng với Phạm Thiên Các.”

Cơ hồ không thể đánh ngang tay với Phạm Thiên Các, đừng nói chi đến đối kháng tất cả thế lực cực mạnh ở Phật Tiên Nhất Thủy.

Này, bọn họ hoàn toàn không có phần thắng.

“Cũng không nhất định sẽ như vậy.” Hoàn toàn không có phần thắng, điều này cũng chưa chắc, Lạc Vũ quay đầu chậm rãi chống lại đôi mắt Đông Thiên Vương vẫn đứng phía sau không nói chuyện.

Đông Thiên Vương vốn vểnh tai lắng nghe Lạc Vũ và Hoàng Vũ nói chuyện với nhau.

Lúc này, thấy Lạc Vũ đột nhiên xoay người nhìn hắn, trong mắt khẽ chớp động, đã hiểu rõ ý tứ của Lạc Vũ.

Hắn lập tức giương môi cười tà, mở miệng nói: “Phật Tiên Nhất Thủy, Phạm Thiên Các, Vọng Thiên Nhai, Hỏa Ma chúng ta vốn mặc kệ chuyện của khu vực khác, nhưng cũng không có nghĩa là ta chưa từng nghe nói qua hai thế lực lớn này.

Lạc Vũ, cũng không phải ta muốn nói xui, nhưng hai cỗ thế lực này có chút lớn hơn Đông Thiên ta.

Muốn ta giúp ngươi, thù lao này cũng sẽ không thấp.”

Một từ trúng ngay ý nghĩ của Lạc Vũ, Đông Thiên Vương vốn là “người đã luyện thành tinh” mà.

Mà Hỏa Ma và Phật Tiên Nhất Thủy là tình trạng vương không gặp vương, mặc hai bên dù vốn là hàng xóm, nhưng ai cũng không can thiệp chuyện của ai.

Phật Tiên Nhất Thủy bị náo loạn, sắp bị phân chia lại thế lực một lần nữa. Hỏa Ma, Đông Thiên của hắn còn mừng rỡ ngồi một bên xem náo nhiệt nữa đây. Hoàn toàn mặc kệ chuyện của bọn họ, Đông Thiên cũng không chiếm được chỗ tốt, cũng không có chỗ hỏng.

Bây giờ, Lạc Vũ muốn hắn hỗ trợ, ha hả…

“Thù lao có thể thương lượng.” Lạc Vũ hít sâu một hơi, đem tất cả vội vàng xao động đặt vào sâu trong lòng, thần thái khôi phục trầm ổn.

Một người một ngựa đi đánh không thể giúp được Vân Thí Thiên, ngược lại chẳng khác nào chính mình giống như là đi tìm chết.

Nàng sẽ không làm những chuyện liên lụy người khác, cũng không để người khác bị liên lụy bởi chuyện của mình.

Muốn đi, cho dù không thể ngăn cơn sóng dữ, cũng phải đánh ra một kích liền trúng mới được.

“Tốt, thế lực của ngươi tại Phật Tiên Nhất Thủy sẽ thuộc về ta, còn nữa, gả cho ta làm phu nhân.” Đông Thiên Vương cười vạn phần tà khí.

“Ta không có thế lực tại Phật Tiên Nhất Thủy, ta là đi giúp người.” Lạc Vũ cau mày.

Đông Thiên Vương nghe vậy nhướng mi: “Ngươi quan tâm đến Vọng Thiên Nhai như vậy, ta còn tưởng rằng Vọng Thiên Nhai có dính dáng đến thế lực của ngươi, nếu không có cũng được.

Con người của ta nói được làm được, nếu ngươi đáp ứng điều thứ 2 của ta, ta lập tức sắp xếp cho ngươi.”

“Vũ nhi?” Đông Thiên Vương cười tà vừa nói hết, bên cạnh, Quân Vân kinh ngạc kêu lên một tiếng.

Lấy Lạc Vũ, muốn Vũ nhi nhà bọn họ gả cho hắn?

Đây là chuyện gì xảy ra, Vũ nhi không phải có tình cảm với Vân Thí Thiên sao?

Lạc Vũ nhìn vẻ mặt cười tà của Đông Thiên Vương, chậm rãi vuốt một chút mật tín bị nàng xiết chặt làm cho nhăn nheo, rất trầm rất chậm nói: “Phật Tiên Nhất Thủy vây công Vọng Thiên Nhai vốn là đường lang.

Lấy Vọng Thiên Nhai làm trung tâm, chính là thiền, như vậy Đông Thiên có phải hay không muốn làm hoàng tước, có muốn được lợi hay không, ta đã cung cấp tin tức cho ngươi rồi, ngươi có làm hay không và được đến bao nhiêu lợi lộc, chính ngươi đã rõ trong lòng.

Đông Thiên Vương, lúc này đây nếu ngươi ra tay giúp ta, ta sẽ nợ ngươi một cái nhân tình.

Chỉ cần còn trong phạm vi năng lực của ta, không đi ngược lại tâm ý của ta, ta sẽ dốc hết toàn lực báo đáp ngươi.”

Nói đến đây, khí tức trầm ổn của Lạc Vũ đột nhiên biến đổi trở nên sắc bén lên, hai mắt híp lại nhìn Đông Thiên Vương nói: “Nếu ngươi không giúp, ta cũng không có gì để nói.

Bất quá, nếu sau khi ngươi biết tin tức này, mà ở sau lưng ta đâm ta một đao, Đông Thiên Vương, như vậy ngươi đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.”

Một vừa dứt, Lạc Vũ đột nhiên ôm lấy Tiểu Hồng, lạnh lùng nói: “Tiểu Hồng, đi tìm Tiểu Ngân, ta cần nó giúp đỡ.

Còn có, nói cho nó, nếu là Đông Thiên xuất ra thủ đoạn đối phó sau lưng ta, nguy hại đến ta, trước tiên ta cần một nhóm tiểu đệ của nó, diệt đi Đông Thiên cho ta, một người không để lại.”

Tiếng xé gió trầm như băng, sắc bén cực kỳ.

Một lời vừa dứt, bàn tay Lạc Vũ ném đi, chỉ thấy hồng quang chợt lóe.

Trong nháy mắt Tiểu Hồng đã lẫn vào trong hòn đá dưới đất, không thấy thân ảnh nó nữa rồi.

Nhanh đến nỗi Đông Thiên Vương còn không kịp làm ra bất kỳ phản ứng gì.

Trong đại sảnh nháy mắt đã có một chút yên tình bức người.

Tĩnh lặng cơ hồ làm cho người ta không dám hô hấp.

“Lạc Vũ, ngươi uy hiếp ta?” Hai tay Đông Thiên Vương ôm ngực, chậm rãi vuốt cằm nhìn Lạc Vũ.

“Không, cả một đoạn đường đi cùng nhau, ta xem ngươi là gì, trong lòng ngươi đều biết.” Lạc Vũ trầm mặt nhìn Đông Thiên Vương. chậm rãi nói.

“Ta xem ngươi là bằng hữu, là huynh đệ, cho nên tất cả những chuyện của ta bên này, ta cũng không kiêng kị, giấu diếm ngươi, cho dù Tiểu Ngân có thân phận kinh người như thế, ta cũng chưa hề nghĩ sẽ biến Đông Thiên trở thành của ta.

Chỉ là lúc này đây, ta không thể lưu lại bất cứ hậu hoạn gì, ta không thể thua.”

Lời nói trầm lắng vừa hạ xuống, Lạc Vũ đột nhiên vươn tay đưa lên mái tóc dài đang được bó cao trên đầu, lấy xuống búi tóc giả, lộ ra mái tóc thật vốn có.

“Ngươi là nữ tữ?” Đông Thiên Vương cả kinh, vạn phần kinh ngạc nhìn Lạc Vũ.

Cư nhiên vốn là nữ, có lầm hay không?

Hắn cư nhiên có lúc nhìn không ra?

Đông Thiên Vương vuốt vuốt hai tròng mắt, mày có chút cau lại, thủ đoạn ẩn dấu thật cao minh, cư nhiên ngay cả hắn cũng chưa từng nhìn ra chân tướng.

Nhìn Lạc Vũ là một thân nữ tử, thần sắc tà mị trong mắt Đông Thiên Vương chậm rãi trầm xuống.

Là nam hay nữ, đối với hắn đều không sao cả, miễn sao đều là Lạc Vũ là tốt rồi.

Bất quá, lúc này Lạc Vũ đột nhiên lộ ra hình dạng thật…

“Ngươi muốn đi cứu ai?” Thanh âm Đông Thiên Vương trầm lắng.

“Trượng phu của ta, Vân Thí Thiên.” Thanh âm leng keng hữu lực rơi xuống đất, Lạc Vũ nhìn Đông Thiên Vương.

Nàng biết Đông Thiên Vương có cảm tình với nàng, cũng đã rất nhiều lần nàng nói với hắn, nàng có người mà mình thích, nhưng hắn lại không để ở trong lòng.

Mà lúc này đây, nàng không thể không nói rõ ràng.

Nàng không muốn lợi dụng Đông Thiên Vương.

Cũng không muốn cuối cùng khi Đông Thiên Vương biết, sẽ phản lại đối phó nàng, làm rối loạn tính toán của nàng.

Đông Thiên Vương này, tà tính cực kỳ, ai cũng không thể hủy đi ý nghĩ của hắn, cũng không ai có thể biết được ý tứ của hắn.

Nếu hắn giận dữ hoặc là nhằm vào đối phó Vân Thí Thiên, như vậy chẳng khác làm cho Vọng Thiên Nhai có thêm một đại địch, như vậy còn có thể giúp ích gì được nữa.

Cho nên, Lạc Vũ nàng, không thể đánh cuộc, cũng không muốn đánh cuộc.

“Ngươi vẫn chưa lập gia đình.” Đông Thiên Vương nghe vậy mắt trầm xuống, từ trên xuống dưới đánh giá Lạc Vũ liếc mắt một cái, trầm giọng nói.

Bộ dạng 14 tuổi của Lạc Vũ, hoàn toàn không có tư thái của một phụ nhân. (*phụ nữ đã có chồng)

“Hắn vị hôn phu của ta, đời này ta chỉ gả cho hắn.” Lạc Vũ nhìn Đông Thiên Vương liếc mắt một cái, sau đó xoay người, bắt đầu phân phó công việc cho Hoàng Vũ.

Trung Võ Môn mặc dù phát triển rất nhanh, nhưng những người có thể dùng lại rất ít.

Lúc này đây đi vào Phật Tiên Nhất Thủy, nàng phải cực kỳ thận trọng.

Đông Thiên Vương đứng sừng sững trong đại sảnh, trong mắt chợt lóe mà qua sát khí.

Vọng Thiên Nhai, Vọng Thiên quân vương Vân Thí Thiên, hắn đã nghe nói qua.

Người này là muốn chết, cư nhiên dám có dũng khí tranh đoạt lão bà với hắn.

Vân Thí Thiên, Vân Thí Thiên, hừ.

Đông Thiên Vương híp mắt lại, vẻ mặt biến ảo khó lường.

Đột nhiên khóe miệng giương lên nở nụ cười tà: “Không phải còn chưa có gả sao, cho dù đã gả rồi, ta cũng có thể đoạt lại.”

Cúi đầu, chống lại Lạc Vũ đang cau mày nhìn qua, Đông Thiên Vương cười: “Ngược lại làm cho ta nổi lên hứng thú rồi, nợ một cái nhân tình sao, được thôi, ngươi nhớ kỹ cho ta.”

Nhìn Đông Thiên Vương đột nhiên đồng ý, lại xoay người đi ra ngoài, đôi mắt Lạc Vũ sáng ngời, đồng thời cao giọng nói: “Đừng có nổi lên tà tâm đó.”

Đông Thiên Vương đưa lưng về phía Lạc Vũ đi hướng ra cửa, nghe vậy, tà khí ngang nhiên phất phất tay với Lạc Vũ.

Tà tâm, chẳng lẽ chưa từng nghe nói qua Đông Thiên Vương hắn vốn là tà sao.

Cả người đều là tà, như vậy trái tim chẳng lẽ lại không tà sao.

Gió đông lãnh liệt, vù vù thổi qua bay lên thiên không.

Đem hết thảy cũng bắt đầu đóng băng, đem thiên địa cũng nhiễm một tầng sương trắng.

Thiên địa lạnh như băng, mà nhân gian nhưng lại cực nóng khó tả.

Không nói đến Lạc Vũ rất nhanh chuẩn bị trên đất Hỏa Ma, hướng về phía Phật Tiên Nhất Thủy mà đến.

Lại nói ngay lúc này, ở Vọng Thiên Nhai.

Tình hình hỗn loạn, mười tám cỗ thế lực vây công Vọng Thiên Nhai.

Ngũ Lộ, mười ba quốc, cùng nhau vây công Vọng Thiên Nhai, đây quả thực chính là việc xảy ra lần đầu tiên trong mấy trăm năm qua sau khi các cỗ thế lực đã thành hình ổn định tại Phật Tiên Nhất Thủy.

Phong vân rung động, cả hôm nay cũng sương khói cuồn cuộn.

Vọng Thiên Nhai đưa lưng dựa vào Thương Sơn trùng điệp, và ba mặt khác là Đông, Nam, Tây tiếp giáp với các thế lực khác.

Lúc này, ba mặt này đã hoàn toàn bị Ngũ Lộ, mười ba quốc bao vây, cả ngày lẫn đêm không ngừng thay nhau tiến công ba cửa thành lớn ở ba hướng này.

“Giếtttt…”

“Xông lên, xông lên chp bổn tướng…”

Ở mặt biên quan phía đông, lúc này bầu trời âm trầm, những bông tuyết bay bay càng làm nổi bật thêm máu tươi đỏ sậm trên mặt đất.

Trắng và đỏ đan vào nhau, vốn là một màu thuần khiết, nhưng lúc này lại hết sức dữ tợn.

Các màu đấu khí bay múa trên bầu trời, va chạm dưới mặt đất.

Liếc mắt một cái nhìn không tới điểm cuối của đoàn quân, giống như những con kiến không ngừng tiến tới đợt này lại đến đợt khác, tiến về phía biên quan mặt đông của Vọng Thiên Nhai không ngùng oanh tạc.

Trên bầu trời âm trầm, thập cấp Phi Bằng không ngừng gào thét mà qua.

Chở những người phụ trách công kích biên quan mặt này, là liên quân Mễ Lâm quốc và Tề quốc, từ trên bầu trời không ngừng biên quan trọng yếu của Vọng Thiên Nhai không ngừng công kích từ không trung. (*quân lính kết minh của các cỗ thế lực khác nhau)

Đấu khí ngưng tụ thành một quả cầu mang lực lượng, từ không trung bùng nổ hạ xuống, đánh lên cái chắn phòng hộ vừa được tạo nên của mặt đông Vọng Thiên Nhai.

“Đô Đốc, cái chắn phòng hộ sắp chịu đến cực hạn rồi.”

Trên tường thành, Yến Ngữ, Đô Đốc thứ 2 của Vọng Thiên Nhai, tay cầm 70 vạn binh mã, tọa trấn biên quan mặt phía đông Vọng Thiên Nhai, không ngừng nghe thuộc hạ bẩm báo.

Thình lình xảy ra, hoàn toàn không cho bọn họ cơ hội kịp chuẩn bị, tới quá nhanh rồi, nhanh đến bọn họ chỉ kịp dựng lên cái chắn phòng hộ.

Gương mặt vốn cương nghị, lúc này bao phủ một mảnh túc sát, Yến Ngữ nhìn lướt qua liên quân rậm rạp trước mắt, sắc mặt cực kỳ khó coi.

“Lại mở ra thêm một tầng.”

“Đô Đốc, lại mở ra nữa cũng chỉ là một tầng phòng hộ lần sau cùng.”

Một khi bị công phá, toàn bộ biên thành sẽ bại lộ từ thế công của liên quân.

“Ta biết, mở ra.”

“Vâng.”

Phong khói cuồn cuộn, tiếng kêu kinh thiên động địa.

Vô số quân tình và hiểm cảnh, không ngừng được báo đến kinh đô Vọng Thiên Nhai.

Mặt đông chém giết rung trời, mà lúc này tình huống bên phía biên quan mặt nam cũng không lạc quan.

Yến Triệt, đại Đô Đốc của Vọng Thiên Nhai, lúc này đang giữ chặt cửa thành, trước mặt phải đối kháng liên quân giữa Ẩn Tộc và Phùng Thành quốc, phía sau chống lại binh mã của bốn tiểu quốc.

Không phải đối phó với Phi Bằng mạnh mẽ giữa không trung, mà là một đám hắc khí quỷ mị tung bay.

Ẩn Tộc, vốn giỏi về trận pháp và thân pháp, lại rất có nghiên cứu đối với độc vật.

Lúc này công thành, chỉ thấy một đám độc tố màu đen tung bay giữa không trung, thân pháp xuất quỷ nhập thần không ngừng bay bay ở biên quan phía nam Vọng Thiên Nhai, bao phủ quỷ dị và uy nghiêm.

Ở trong trời đông làm cho người ta không rét mà run.

“Giải dược đã điều chế xong chưa?” Đứng trên tường thành cao cao, Yến Triệt vừa nhìn tướng sĩ đang chống đỡ với quân đội quỷ mị của Ẩn Tộc, vừa trầm giọng nói.

“Đã điều chế xong.”

“Mau, bắn ra ngoài, bao phủ toàn bộ cửa biên quan, không cho phép hắc vụ tiến vào cửa biên quan nửa bước.” Thanh âm Yến Triệt trầm như băng.

“Vâng, thuộc hạ hiểu rõ.”

Hắc vụ đầy trời, mấy chục vạn quân đội ở biên quan phía nam, toàn diện hành động.

Những ai được phân công phòng ngự thì phòng ngự độc, những ai nhận nhiệm vụ chống đỡ thì chống đỡ, một mảnh nghiêm túc và tráng liệt.

Trong màn hắc vụ tràn ngập, khôi giáp màu đen và quân đội vây quanh tiến công từ bốn phương.

Ẩn trong sắc thái giết chóc quỷ dị, không giống sự tráng liệt của mặt đông biên quan, nhưng lại im ắng, âm lãnh tàn khốc như rót vào trong xương. Phương này, vốn là sự giết chóc trong im lặng.

Trong liên quân của Ngũ Lộ, bốn lộ chia làm hai thế lực, liên thủ cùng vài quốc gia nhỏ, tấn công biên quan mặt đông và mặt nam Vọng Thiên Nhai.

Mà Phạm Thiên Các, thế lực lớn nhất trong Ngũ Lộ, lại một mình tiến đánh biên quan Lợi Châu, nơi trọng yếu nhất của Vọng Thiên Nhai.

Lợi Châu, khu vực giữa biên cảnh Vọng Thiên Nhai, đi hướng vào trong chính là khu vực phồng hoa của Vọng Thiên Nhai.

Hướng ra ngoài, tiếp giáp với ba cỗ thế lực lớn, trong đó có Phạm Thiên Các.

Quả thật chính là nơi tranh giành của các binh gia.

Thậm chí vị trí này còn quan trọng hơn cả hai mặt đông và nam Vọng Thiên Nhai.

Chỉ cần công phá nơi này, như vậy chẳng khác nào mở ra một con đường thẳng tiến đến kinh đô Vọng Thiên Nhai, cũng có nghĩa là kinh đô Vọng Thiên Nhai sắp nắm được trong tay.

Không như mặt đông đánh cho oanh oanh liệt liệt, cũng không như mặt nam quỷ bí mà âm trầm.

Binh mã Phạm Thiên Các, đại khí mà vững vàng, không quyết liệt tiến công, cũng không nôn nóng.

Chỉ là đội ngũ của một thế lực, nhưng so với sự liên thủ của hai mặt kia, càng thêm có lực uy hiếp và sắc bén.

Yến Phi, đệ nhất đại Đô Đốc, đích thân tới tọa trấn tại Lợi Châu.

Gió lạnh nhè nhẹ thổi trên bầu trời Lợi Châu, nương theo phía dưới giống như một cối xay thịt, tiến công hết vòng này đến vòng khác.

Lợi Châu thành, cơ hồ giống như ánh nến lập lòe trong mưa gió, thổi lay lắt.

“Đô Đốc, người xem, là vương kỳ của Phạm Thiên Các chủ.” Đứng vững vàng trên tường thành Lợi Châu, Yến Phi đã vốn lãnh khốc rồi, lúc này lại có thể sánh được với hàn băng ngàn năm. (*cờ đại diện cho người lãnh binh => Các chủ lãnh binh)

Nhường mi, ánh mắt băng lãnh nhìn xuống một đám kịch liệt công thành phía dưới, Yến Phi nhìn về phía xa xa vương kỳ Phạm Thiên Các vạn phần chói mắt.

Đế Phạm Thiên tự mình đến tọa trấn rồi.

Đế Phạm Thiên, giỏi cho ngươi Đế Phạm Thiên, giỏi cho Đế Phạm Thiên ngươi a.

Năm ngón tay gắt gao nắm thành nắm đấm, Yến Phi mắt lạnh nhìn lướt qua thế lực một tiểu quốc bị Đế Phạm Thiên xem như con tốt thí dẫn đi trước.

Lãnh khốc túc sát cực kỳ nói: “Toàn bộ diệt.”

“Vâng.”

Tinh kỳ được phất lên, khí thế Lợi Châu thành dâng lên khôn cùng.

Trong thời tiết băng hàn như thế này, hết sức chói mắt.

Thế lực một tiểu quốc nho nhỏ, cũng dám nghĩ đến việc xúc phạm quyền thế của Vọng Thiên Nhai, cho dù chúng ta không có chuẩn bị, cũng tuyệt đối không phải đám các ngươi có thể động tay động chân được.

Đế Phạm Thiên, nghĩ muốn công phá Lợi Châu của bọn ta, không dễ dàng như vậy.

Gió lạnh trận trận, từ bắc tới nam, thanh âm ô ô thổi qua, trong tiếng hò hét đầy trời, đủ mọi màu sắc đấu khí bốc lên, cùng máu đỏ tươi vẫy ra.

Giống như địa ngục quỷ khóc, nặng nề quanh quẩn trong thiên địa.

Trời đông giá rét, trăng cô tịch, Vọng Thiên Nhai bị vây ba mặt, trận trận chém giết.

Tình báo bay khắp nơi, hướng về những phương khác của Phật Tiên Nhất Thủy, đi về hướng Ngũ Lộ, 13 quốc, hướng về phía Vọng Thiên Nhai.

Bụi bậm thay nhau bay đầy trên bầu trời.

Màn đêm, chậm rãi thay thế ban ngày, ánh lửa giăng khắp nơi, càng phát ra sắc bén bức người.

Kinh đô Vọng Thiên Nhai, lúc này ánh đèn sáng rỡ trong nghị chính cung.

“Báo, biên quan mặt đông Yến Ngữ đại đô đốc cấp báo…”

“Báo, biên quan mặt nam Yến Triệt đại đô đốc cấp báo…”

“Báo…”

Liên tiếp bẩm báo, một tiếng tiếp một tiếng vang lên, làm cho đại điện nghị chính cung vốn trầm lạnh uy nghiêm, càng thêm lạnh trầm nghiêm túc.

“Quân vương, Đế Phạm Thiên đã đè ép toàn trận, bên chúng ta…”

Trong đại điện, Phong Vô Tâm hội hợp với Yến Trần, Yến Lâm và các trọng thần, vây quanh Vân Thí Thiên, chỉ vào bản đồ không ngừng thương nghị.

“Hiện tại biên quan đã rất khẩn cấp, cần trợ cấp hậu cần quân nhu.” (*cái ăn, cái uống, binh khí, thuốc men,…)

Hết thảy tới rất vội vàng rồi, không, cũng không thể nói rất vội vàng, đây là bọn chúng đã hợp mưu từ trước.

Nhưng là, trong một khoảng thời gian, toàn bộ Vọng Thiên Nhai đều tập trung vào việc Vân Khung không rõ sinh tử, quân vương Vân Thí Thiên bị thương nặng hôn mê.

Bởi vậy, có chút quên phòng ngự.

Mà hậu quả này chính là đột nhiên bị Ngũ Lộ, 13 quốc liên thủ, vây công Vọng Thiên Nhai.

Chỉ trong một đêm, ngọn lửa chiến tranh đã bùng nổ.

“Điều.” Vân Thí Thiên ngồi trên vương vị, tóc bạc dưới ánh nến càng thêm sáng ngời, hai tay thu trong tay áo, như một pho tượng sát thần.

“Vâng, tất cả các vật tư đã được điều động từ kinh đô đến tam quan.” Yến Lâm, nắm giữ tài vật, liên tiếp lên tiếng đáp ứng. (*3 cửa ải biên quan)

“Nam biên quan cần trợ giúp…”

“Phạm Thiên Các thế tới hung hung tấn công Lợi Châu…”

“Vọng Thiên Nhai chúng ta…”

“Các ngươi hoảng cái gì.” Liên tiếp bối rối bẩm báo, Vân Thí Thiên đột nhiên nhướng mày, hét lớn một tiếng.

Không khí khẩn trương trong đại điện nghị chính cung, lập tức lâm vào tĩnh lặng ngắn ngủi.

Tất cả mọi người đều nhắm lại miệng, ngẩng đầu nhìn Vân Thí Thiên.

Ánh mắt lạnh như băng đảo qua quần thần trong đại điện, Vân Thí Thiên vẻ mặt túc sát: “Vọng Thiên Nhai ta vốn là như thế nào sừng sững tại Phật Tiên Nhất Thủy này? Vốn là như thế nào mới có địa vị như hôm nay?”

“Vốn là đánh ra tới.” Sau khi sửng sốt một chút, Phong Vô Tâm mới trầm giọng nói.

“Đánh ra tới, nếu năm đó chúng ta có thể đạt được đến tay, chẳng lẽ hôm nay chúng ta lại không giữ được trong tay?” Thanh âm sắc bén như tiếng chuông ngân, như sấm sét nổ vang giữa không trung.

Những quần thần đang bối rối, lại càng bị hoảng sợ, nhưng sau khi kinh hách trôi qua cũng đã trầm tĩnh lại.

Đúng vậy, năm đó Vọng Thiên Nhai cũng không phồn thịnh như bây giờ, bọn họ cũng là một đường xông pha ở Phật Tiên Nhất Thủy, đánh ra được giang sơn như hôm nay.

Năm đó khi đó đối mặt với nguy hiểm cũng không sợ, hôm nay, Vọng Thiên Nhai đã có thanh thế như thế này, cớ sao lại sợ hãi.

Gió đêm lạnh như băng, ngọn đèn dầu chập chờn.

Khắp cung điện không ai trả lời Vân Thí Thiên, nhưng thần sắc lại trầm ổn xuống rất nhiều.

Vân Thí Thiên thấy vậy lạnh lùng gật đầu, đứng bật dậy nói: “Ngũ Lộ, 13 quốc, không sai, thế lực rất mạnh, cơ hồ là thế lực khắp Phật Tiên Nhất Thủy đối kháng với Vọng Thiên Nhai.

Nhưng là, như vậy thì thế nào?

Vọng Thiên Nhai ta là dễ dàng bị công phá như vậy sao?”

Lạnh như băng mà tràn ngập tự tin cuồng vọng quanh quẩn khắp đại điện.

Tóc bạc không gió tự động bay, hai mắt Vân Thí Thiên đảo qua tất cả quần thần trước mặt, mỗi chữ mỗi câu, thanh âm lãnh trầm như băng: “Các ngươi nhớ kỹ một chút cho ta.

Đế Phạm Thiên hắn có thể liên lạc tất cả thế lực tại Phật Tiên Nhất Thủy vây công Vọng Thiên Nhai, bọn chúng dựa vào Vọng Thiên Nhai chưa chuẩn bị, là lợi dụng lúc Vân Thí Thiên ta bị thương nặng không quản lý được Vọng Thiên Nhai, lợi dùng lúc Vọng Thiên Nhai ta quân tâm hỗn loạn.

Cho nên mới có thể thuyết phục được các thế lực khác xuất binh lúc này.

Nhưng là, bây giờ bổn quân có phải hay không bị thương nặng hôn mê không quản lý được?

Vọng Thiên Nhai ta có phải hay không lâm vào một mảnh hỗn loạn?”

“Không phải.” Tiếng hét vang lớn lạnh như băng trong đại điện, quần thần nhất tề cao giọng quát.

“Tốt lắm.” Vân Thí Thiên gật đầu.

“Nếu không phải, chúng ta sợ cái gì? Chúng ta hoảng cái gì?

Hắn Ngũ Lộ, 13 quốc nói liên thủ liền liên thủ tấn công Vọng Thiên Nhai ta, Vọng Thiên Nhai ta không động tới nhiều thế lực như vậy.

Chẳng lẽ Đế Phạm Thiên hắn nói động là động được hay sao.

Các ngươi đã theo bổn quân lâu như vậy rồi, nếu còn cần bổn quân nhắc nhở các ngươi, bây giờ nhân tiện cút cho ta.”

Thanh âm sắc bén trầm như nước, sắc bén như gươm.

Trong nháy mắt nghị chính cung rơi vào yên tĩnh, ngay sau đó quần thần xấu hổ: “Chúng thần hổ thẹn.”

Vân Thí Thiên nghe vậy chậm rãi hít vào một hơi, ánh mắt lạnh như băng đảo qua quần thần đang hổ thẹn: “Trận này, có cần bổn quân dạy cho các ngươi nên đánh như thế nào? Phòng ngự như thế nào? Tính toán như thế nào hay không?”

“Không cần.” Một lời vừa dứt, Phong Vô Tâm, Yến Lâm, Yến Trần, vài vị đại tướng, lập tức ngửa đầu rống to một tiếng.

Phía sau, các đại thần khác cũng theo sát sau đó cao giọng đáp lời.

Vân Thí Thiên vung tay áo, hài lòng gật đầu một cái, lấy lại ý chí chiến đấu ngày xưa, tốt lắm, sau đó trầm giọng nói: “Truyền lệnh Càn Khôn Bát Bộ và Nhị Thập Bát Tinh Túc, đi trước trợ giúp tam quan.

Truyền lời cho tam đại Đô Đốc, bổn quân phái ra toàn bộ cao thủ cho bọn hắn, nếu còn không biết nên làm như thế nào, còn liên tiếp thỉnh cầu trợ giúp.

Như vậy cút xuống cho ta, bổn quân tự mình đi áp trận.”

“Quân vương bớt giận.” Mãn đại điện quần thần nhất tề cúi đầu.

“Bây giờ, bổn phận của ai người nấy làm, còn có ai cần bổn quân chỉ dạy làm từng bước như thế nào hay không?” Tóc bạc như tuyết, dung nhan như băng.

Một âm hạ xuống, quần thần trong điện liếc nhau, nhất tề tụ cùng một chỗ, rất nhanh ấn theo nhiệm vụ từng người phân công với nhau.

Bọn họ vốn là theo Vân Thí Thiên đánh ra đạt được thiên hạ, phải làm cái gì, nên làm như thế nào, biết rõ nhất thanh nhị sở.

Lúc nãy hoảng sợ bối rối vì tất cả thế lực Phật Tiên Nhất Thủy vây công Vọng Thiên Nhai, ngay sau đó bị Vân Thí Thiên đả thông tư tưởng.

Đều tự phục hồi tinh thần lại, tự nhiên không cần phải có người chỉ dạy nên làm gì.

Vân Thí Thiên thấy vậy âm thầm gật đầu, lập tức nói với Phong Vô Tâm: “Phong Vô Tâm, nơi này giao cho ngươi tọa trấn chỉ huy.”

Phong Vô Tâm nghe vậy nhíu mày: “Quân vương muốn đi Lợi Châu?”

Vân Thí Thiên gật đầu, Lợi Châu rất mấu chốt, chỉ sợ Yến Phi không phải là đối thủ của Đế Phạm Thiên, cho nên hắn phải tự mình đi áp trận.

“Không ổn, quân vương, Ngũ Lộ, 13 quốc, Ngũ Lộ đã ra, trong 13 nước có 7 nước không có động tĩnh gì, ta sợ rằng…”

Phong Vô Tâm chau mày chỉ chỉ Thương Sơn trùng điệp phía sau lưgn Vọng Thiên Nhai.

Trận vây công này, sợ rằng Đế Phạm Thiên còn chưa có ra sát chiêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.