Đặc Công Hoàng Phi

Chương 92: Chương 92: Vua Của Vạn Thú




Ở vị trí trung tâm hình tròn, vạn thú tập kết.

Gió qua thiên hạ, chấn nhiếp tứ phương.

“Ông trời ạ…” Đông Thiên Vương theo sát Lạc Vũ mà đến, bước nhanh xông lên phía trước, liếc mắt một cái nhìn thấy tình huống trước mặt, mặc cho hắn có trầm ổn như thế nào cũng bị kinh ngạc thốt lên.

Đưa mắt nhìn lại, ở khắp nơi trong dãy núi, toàn bộ đều là ma thú, liếc mắt một cái nhìn không tới cuối.

Nhưng bọn chúng lại hết sức trật tự, xếp theo nhóm.

Từ xa cho đến gần, xếp ở phía cuối là ma thú tám cấp.

Sau đó hơn hơn một chút là ma thú cấp chín.

Phía trước nữa là mười cấp, mười một cấp, mười hai cấp, mười ba cấp, phân loại tứ phương, hình thành đội ngũ chỉnh tề, đồng loạt đứng sừng sững ở bốn phương ranh giới dãy núi.

Về phần các ma thú siêu cấp mười bốn cấp ma thú, thì đứng ở hàng ngũ phía trước nhất, vây quanh thành một vòng, giống như thủ lĩnh quân đoàn.

Đủ loại ma thú, có Xích Viêm Hổ, có Kim Sư, có Phi Báo, có Phi Bằng, có Loan Phượng…

Đông Thiên Vương kinh hãi rồi.

Đây đâu phải là ma thú tự do tụ tập lại, cũng không phải loạn thành cả đám hỗn tạp.

Đây quả thật là một đội ngũ quân đội, đúng vậy có thể được gọi là quân đội có huấn luyện chính quy.

Nói một không hai, quân lệnh như núi tề tập tại đây.

Khí thế trang nghiêm này, sắc bén này, chỉnh tề này, ngay cả quân đội bình thường của hắn sợ rằng cũng không thể đạt đến, này quả thực…

Mà lúc này, các ma thú vốn hung ác dị thường, kiệt ngạo bất tuân, lại tĩnh lặng dị thường, ngay cả một chút thanh âm cũng không phát ra, lẳng lặng đứng sừng sững .

Cái loại khí thế này, mặc dù không tiếng động, nhưng lại càng làm cho người ta kinh sợ.

Gió qua ngọn cây, khí tức mãnh liệt.

Hứng ngọn gió lạnh như băng, bởi vì Lạc Vũ và Đông Thiên Vương là một loại sinh vật khác, đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của chúng ma thú, các nhóm ma thú đều nhất tề nhìn lướt qua đây.

Khóe miệng rút gân, Lạc Vũ và Đông Thiên Vương nhất thời rùng mình một cái.

Đừng nói là bọn họ mạnh mẽ, cho dù siêu cấp mạnh mẽ bị một đám ma thú trên cả siêu cấp nhìn chòng chọc, có thể nào không sợ hãi cho được, nếu vậy chắc bọn họ cũng không phải là con người quá.

Ma thú tám cấp, chín cấp, mười cấp thì không phải nói rồi, nhưng ma thú mười một cấp, mười hai cấp, mười ba cấp, đều lên đến hơn cả trăm đội.

Về phần mười bốn cấp, con bà nó, ít gì cũng mười mấy con trong một đội.

Đối phó một hai con, Lạc Vũ và Đông Thiên Vương còn có chút tự tin.

Cho dù đánh không lại cũng còn có thể chạy trốn thoát được.

Mà bây giờ, đã tiến vào vương quốc ma thú rồi, thì cho dù có bay trên trời hay lũi xuống đất cũng không có đường đâu mà trốn thoát.

Huống hồ với tình huống trước mắt, quả thật giống như là mười bốn cấp ma thú khắp thiên hạ đều chạy về đây rồi vậy.

Trong tầm mắt nhìn chằm chằm của các ma thú, Lạc Vũ và Đông Thiên Vương cũng không thể khống chế được vẻ mặt của mình, sắc mặt cứng ngắc nhìn về hướng thũ lĩnh quân đoàn của mười bốn cấp ma thú nhìn lại.

Vừa liếc mắt một cái, Đông Thiên Vương cơ hồ nảy lên ý niệm chạy trốn cho thật xa.

Hy vọng đây là đang nằm mơ, mặc dù bản tính của hắn rất thích kích thích.

Nhưng là, cũng không nên quá mức kích thích như vậy nha.

Chỉ thấy, ở phía trước mấy con ma thú mười bốn cấp, bốn con ma thú đầu lĩnh chia ra đứng ở bốn phương.

Phương đông, đúng là Cửu Đầu Xà Hoàng, lúc này vết thương trên người nó đã được trị hết, đang uy phong lẫm lẫm mà đứng.

Phía nam, mười lăm cấp bá chủ tuyệt đối không trung Kim Loan Phượng, đang vững vàng đứng sừng sững, triển khai tư thế oai hùng của phượng hoàng, uy phong tứ phương.

Phương tây, mười lăm cấp đứng đầu mặt đất Xích Hồng Liệt Hùng, hai tay ôm ngực, đứng ở phía tây, toàn thân vàng đỏ, cao như lôi tháp, không giận tự uy.

Mà phương bắc, một con mãnh thú mười lăm cấp Ngân Bạch Phi Hổ vương, hai cánh mọc trên lưng, đang lạnh lùng đứng sừng sững, khí tức kinh người.

Lúc này, nó đang lạnh lùng liếc mắt một cái đảo qua.

Khí tức không giận tự uy, làm cho khóe miệng của Lạc Vũ và Đông Thiên Vương cơ hồ ngay cả rút gân giựt giựt mấy cái cũng không được rồi.

Ông trời a, là bốn ma thú mười lăm cấp cao nhất ở Vong Xuyên đại lục.

Đều là thú trung chi vương của một phương. (vua của các ma thú)

Mười lăm cấp, hoàn toàn là đỉnh của tồn tại rồi.

Nghĩ đến hai người bọn họ và Tiểu Hồng đối phó với mười lăm cấp Cửu Đầu Xà Hoàng đã rất rất khó khăn rồi, bây giờ cư nhiên xuất hiện tới bốn con, bốn con lận nha.

Đông Thiên Vương vừa hưng phấn lại vừa ảo não.

Hưng phấn là có thể gặp được trận thế tập kết khổng lồ của ma thú, có thể gặp được mười lăm cấp ma thú đỉnh trong truyền thuyết.

Đây thật sự là làm cho hắn không thể không hưng phấn, đưa mắt khắp cả Vong Xuyên đại lục, cũng không có mấy ai có thể gặp qua trường hợp như vậy.

Nhưng là, cái này cũng rất là bi kịch rồi.

Bây giờ bọn họ là đang trong trạng thái bị bao vây, đừng nói cấp bậc của hắn là siêu việt tím tôn vương giả, cho dù la siêu siêu siêu việt tím tôn vương giả, hắn cũng không muốn theo đám siêu cấp ma thú đầu lĩnh này chiến đấu đâu, với quy mô này…khí thế này…Với một mình Đông Thiên Vương hắn cũng có thể đều bị chúng nó bắt. mình Đông Thiên người đông thiên có thể đều phải bị chúng nó bắt, đừng nói chi bây giờ còn có thêm Lạc Vũ nữa là hai người.

“Chúng ta tiêu rồi.” Trong lòng kêu khổ chấn thiên, nhưng nét mặt lại khôi phục thành tà mị, Đông Thiên Vương vuốt vuốt mi tâm.

Dù sao cũng đã đến nước này rồi, không còn hy vọng gì nữa, đi bước nào tính bước đó thôi.

Lạc Vũ nghe vào trong tai lời than thở của Đông Thiên Vương, trong lòng nghĩ: Tình huống này cũng thật vô lý quá đi.

Các ma thú không phải vua này không gặp vua kia sao? Không phải bọn chúng không hợp nhau sao? Đều bất mãn loài khác sao?

Sao hôm nay lại chỉnh tề, náo nhiệt, hòa bình tốt như vậy?

Gió lạnh bay qua, cả dãy núi lặng ngắt như tờ, hàng vạn hàng nghìn ma thú lẳng lặng đứng sừng sững, nhưng khí tức hùng bá thiên hạ, lại ẩn dấu nội liễm mà cuồng ngạo.

Trong đầu Lạc Vũ vừa mới lóe lên ý niệm này, Tiểu Hồng vẫn đang được ôm trong lòng, bỗng nhiên “vù” một cái nhảy ra ngoài, phóng về phía vị trí trung tâm bốn vương của ma thú.

Lạc Vũ cả kinh, lập tức nhìn theo.

Nhất thời chỉ thấy, ở giải đất trung tâm bốn vương ma thú, có một đài cao hắc thạch, trống trải mà uy nghiêm.

Rõ ràng không hề có biểu tượng gì, không hề có vật phẩm trang hoàng nào, nhưng lại làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác quân lâm thiên hạ.

Lạc Vũ líu lưỡi, chỉ với một khối đá đã cho ra cảm giác này?

Trong lòng kinh ngạc, nhưng đôi mắt lại cấp tốc đảo qua nhìn.

Chỉ thấy, đài cao hắc thạch, một đoàn ánh sáng ngân bạch chói mắt đang ngưng kết thành một hình dạng quả bóng tròn, đứng sừng sững.

Mà ở bên trong viên cầu màu ngân bạch, Tiểu Ngân đã hóa thành giai đoạn tiến hóa thứ hai, lúc này đang ở bên trong không ngừng phẫn nộ muốn xông ra ngoài.

Bộ lông rối loạn, hai mắt màu đỏ, trên người có vết thương, xem bộ dáng vừa giận lại vừa thương tâm.

Trái tim Lạc Vũ nhất thời căng thẳng, Tiểu Ngân, Tiểu Ngân bị thương.

Lập tức chợt lóe thân hình muốn tiến về hướng Tiểu Ngân mà đi.

Không ngờ nàng vừa mới nhúc nhích, bên cạnh, Đông Thiên Vương lanh lẹ nắm lại tay nàng, đè thấp thanh âm, tràn ngập kinh hãi nói: “Nhìn bên kia kìa.”

Trong giọng nói của Đông Thiên Vương tỏ ra kinh hãi, Lạc Vũ nghiêng mắt nhìn qua.

Nhất thời, thân hình vừa muốn vọt lên phía trước liền dừng lại, trừng lớn ánh mắt.

Chỉ thấy, trên một đài cao hắc thạch, cách Tiểu Ngân không xa, cũng có một viên cầu ánh sáng ngân bạch đang lóe ra trên đài cao.

Bên trong viên cầu ánh sáng ngân bạch, loáng thoáng lộ ra một thân ảnh.

Một ma thú có hình dáng lớn bằng một con cop bình thường, toàn thân ngân bạch, đỉnh đầu có sừng, không thấy hình dáng bên ngoài, đã áp đảo khí thế của ma thú, cao cao đứng sừng sững, giống như đang nhìn Tiểu Ngân ở phía dưới.

Ánh mắt hàng ngàn, hàng vạn ma thú tập trung nhìn vào, đúng là nó.

Đó là… Đó là bộ tộc của Tiểu Ngân sao?

Không thấy rõ bộ dáng của ma thú trong quang cầu, nhưng dấu vết loáng thoáng hiện ra, Lạc Vũ cũng có thể đưa ra kết luận rồi.

Đây tuyệt đối là bộ dáng sau này Tiểu Ngân lớn lên.

“Không phải thật thể.” Ngay lúc Lạc Vũ còn đang kinh ngạc, Đông Thiên Vương lại nói tiếp một câu bên tai.

Không phải thật thể?

Lạc Vũ vuốt vuốt mắt, hít sâu một hơi, hai mắt bình tĩnh nhìn lại.

Lực lượng quang cầu nồng nặc, nhưng thân hình bên trong cũng không thật, mà là trôi lơ lững.

Này… Này không phải bản thể chính thức của ma thú, mà là thông qua lực lượng của nó ngưng kết thành hình ảnh, lưu tồn lại hình dáng bản thể.

Ông trời a, Lạc Vũ và Đông Thiên Vương nhìn nhau liếc mắt một cái.

Ma thú có thể đạt tới lực lượng như vậy, trời ạ, sợ rằng đã vượt xa mười lăm cấp đỉnh siêu cấp ma thú ở đại lục rồi, này…

“Ngao…” Ngay lúc Lạc Vũ và Đông Thiên Vương còn đang khiếp sợ, Tiểu Hồng nhảy vọt về hường Tiểu Ngân, đã gầm rú lên một tiếng, đánh lên quang cầu giam giữ Tiểu Ngân.

Chỉ có ta mới có thể ăn hiếp Tiểu Ngân, không cho phép người khác ăn hiếp đâu.

Ánh sáng ngân hồng chớp lên, Tiểu Hồng bổ về phía quang cầu đánh tới.

Ngươi đừng đụng vào, đụng vào cũng không phá được, cẩn thận…

Tiểu Ngân bị nhốt trong quang cầu, nghe tiếng gầm rú liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tiểu Hồng đang vọt tới, tiếng kêu dặn dò còn chưa dứt, đã thấy hồng quang chợt lóe, Tiểu Hồng đã đâm đầu vào trong quang cầu.

Tiểu Ngân sửng sốt, sao Tiểu Hồng có thể vào đây được?

Tiểu Hồng xoay người bên cạnh Tiểu Ngân, tiểu móng vuốt sờ sờ bộ lông Tiểu Ngân và nơi nó bị thương, tiểu móng vuốt giương lên.

Có cái gì mà đau lòng, ta cũng không tin ra ngoài không được.

Vừa nói với Tiểu Ngân, tiểu móng vuốt vừa vung lên, muốn phá vỡ quang cầu ngân bạch trước mặt.

Sau khi sửng sốt, Tiểu Ngân cũng lập tức khôi phục lại tinh thần, đôi mắt màu đỏ chớp lên, rít lên một tiếng, vận khởi công lực toàn thân, đánh về phía quang cầu.

Đúng vậy, đánh, nó cũng không tin nó không thể thoát ra ngoài được.

Ngay tức khắc, Tiểu Ngân và Tiểu Hồng liên thủ với nhau trong quang cầu, đánh về phía trước.

Mà ở trên đài cao hắc thạch, nhìn thấy Tiểu Hồng vọt mạnh tới, cư nhiên có thể tiến vào bên trong quang cầu ngân bạch, trong mắt bốn vương ma thú chợt lóe ánh sáng.

Sau đó tiếp tục bất động thanh sắc quan sát.

Chỉ có thú trung chi vương trên mặt đất Ngân Bạch Phi Hổ, lại lạnh lùng nhìn quét Lạc Vũ và Đông Thiên Vương liếc mắt một cái.

Trong mắt mang hàm nghĩa rất rõ ràng, đừng xen vào bọn chúng.

Lạc Vũ thấy vậy nhướng mày, không xen vào, đó là Tiểu Ngân nhà nàng, ma thú của nàng bị ức hiếp, nàng còn không được xen vào, nàng không cứu, có khả năng sao?

Lạc Vũ vung tay lên bỏ xuống bàn tay Đông Thiên Vương đang nắm lấy tay nàng, đó là Tiểu Ngân của nàng mà.

Mà ngay lúc nàng gạt tay Đông Thiên Vương xuống, phía sau bốn vương ma thú chợt lóe lên bích quang, mười bốn cấp Thôn Vân Tỳ Hưu đột nhiên thu nhỏ lại đi lên.

Đừng đi, đây là cửa ải mà Tiểu Ngân phải trải qua.

Thôn Vân Tỳ Hưu hướng Lạc Vũ truyền lời.

Lạc Vũ nhướng mày nhìn Thôn Vân Tỳ Hưu.

Tiểu Ngân bị ức hiếp, Tiểu Hồng cũng ngứa mắt đi lên giúp đỡ rồi, ngươi vẫn đi theo Tiểu Ngân cư nhiên không giúp, lại còn kêu chúng ta đừng đi?

Tỳ Hưu hiểu ý tứ của Lạc Vũ, móng vuốt duỗi ra khẽ quơ quơ.

Không thể giúp, ta đi vào trong đó không được, hơn nữa chuyện này có lợi cho Tiểu Ngân.

Một lời vừa nói, Tỳ Hưu xoay người chỉ vào quang cầu có bóng dáng mơ hồ giống như Tiểu Ngân.

Nhìn thấy không, đó là phụ thân của Tiểu Ngân, ngài ấy muốn giáo dạy Tiểu Ngân, ai dám mở miệng xen vào.

Phụ thân của Tiểu Ngân? Lạc Vũ nhướng mày, ma thú siêu việt tất cả các ma thú khác là phụ thân của Tiểu Ngân?

Bàn tay duỗi ra vuốt vuốt mi tâm.

Từ nhỏ Tiểu Ngân đã không giống những con ma thú khác, một chút cấp bậc cũng không có, nhưng lại lợi hại thái quá, nàng cũng đã nghĩ đến cha mẹ nó tuyệt đối không phải hạng xoàng rồi.

Bây giờ cái này không có thật thể, chỉ bằng hình ảnh đã có up áp mãnh liệt như thế, nếu bản thể ở chỗ này, vậy…

Trái lại, đã không cần suy nghĩ rồi.

Vừa nghe là phụ thân của Tiểu Ngân, Lạc Vũ cũng bình tâm xuống rồi.

“Bất quá, Tiểu Ngân đau lòng như thế, có phải hay không…”

Không phải, Tiểu Ngân thật vất vả mới tìm được cha nó, kết quả nó vui mừng khôn xiết chạy lại, liền đụng vào cấm chế do cha nó thiết trí.

Đây là quà gặp mặt của lão cha nó.

Nhưng mà nó bị bắt nhốt, bắt phải phá vỡ quang cầu, làm cho Tiểu Ngân cảm giác rất ủy khuất cùng bi phẫn.

Bởi vậy nó chỉ tức giận thôi, không cần lo lắng.

Thôn Vân Tỳ Hưu duỗi móng vuốt xoa xoa đầu, Tiểu Ngân vốn chỉ là trẻ nít thôi, tìm được thân sinh phụ thân đương nhiên là vui rồi, nhưng người chưa thấy đã bị đánh rồi, ai mà không tức giận cho được.

Lạc Vũ thấy vậy khẽ nhếch mày, vậy mà cũng làm cha người ta cho được.

Tiểu Ngân đáng yêu như vậy, tốt như vậy, nàng vẫn nâng niu che chở trong lòng bàn tay, tên ma thú đáng chết này, cư nhiên còn chưa gặp mặt đã đánh Tiểu Ngân.

Tóm lại như vậy mới có lợi cho nó, ngươi đứng đó nhìn xem là được, sẽ có chuyện tốt.

Thôn Vân Tỳ Hưu bình tĩnh nhìn Tiểu Ngân trong quang cầu, hắn không lựa chọn theo sai lão đại, sau lúc này, hắn sẽ rất uy phong rồi.

Lạc Vũ nghe Thôn Vân Tỳ Hưu vừa nói như vậy, biết nó cũng không hại Tiểu Ngân, nàng thoáng bình tâm lại, mặc dù vạn phần không thoải mái, bất quá nhưng cũng đỡ hơn tức giận xung thiên.

Dù sao cũng là cha Tiểu Ngân, nó sẽ không hại chính con của mình.

Lập tức, bảo trì tâm tính bình thường, cũng tập trung nhìn qua quang cầu.

Chỉ thấy trong quang cầu, không ngừng có lực lượng tia chớp màu ngân bạch xẹt qua, đánh về phía Tiểu Ngân và Tiểu Hồng.

Mà lực lượng của Tiểu Ngân và Tiểu Hồng đánh ra trong quang cầu, bị quang cầu không ngừng thu nạp, sau đó chuyển đổi thành lực lượng của quang cầu đánh trả lại.

Khó trách Tiểu Ngân sẽ bị thương.

“Thực lực này thật làm cho người ta khiếp sợ.” Đông Thiên Vương xem đến đây, cho dù cuồng vọng cũng lắc đầu, lòng tràn đầy thán phục.

Chỉ là một cấm chế được khởi động để khảo nghiệm, lại có thể tự mình sinh ra lực lượng như thế.

Đây quả thật vượt qua hắn nhiều lắm, rất nhiều.

“Đến cấp bậc nào rồi?” Lạc Vũ nghĩ rằng Đông Thiên Vương hiểu biết hơn nàng rất nhiều.

Đông Thiên Vương nghe vậy quay đầu nhìn Lạc Vũ liếc mắt một cái, rất nghiêm túc suy tư một chút: “21 người thực lực cỡ ngươi, cộng thêm 21 người thực lực cỡ như ta, phỏng chừng mới có thể liều mạng với nó.”

Lạc Vũ vừa nghe mặt không chút thay đổi quay đầu đi, thật là đả kích người mà, cũng thật làm cho người ta kích động.

Cha Tiểu Ngân mạnh như thế, tiểu ngân rốt cuộc là chủng loại gì hả.

“Ngao ô…” Bên trong quang cầu màu bạc, bộ lông Tiểu Ngân và Tiểu Hồng xù lên, một đôi mắt đỏ bừng dữ tợn, điên cuồng tiến công.

Ngân hồng cùng ngân bạch hiện lên, thanh âm ầm ầm kinh thiên động địa vang lên.

“Có thêm vợ ngươi giúp đỡ mà cũng không phá nổi, thật sự là vô dụng.”

Ngay trong tiếng ầm ầm công kích, trong quang cầu trên đài cao hắc thạch, cha của Tiểu Ngân đột nhiên lên tiếng.

Thanh âm trầm thấp mà tràn ngập khí phách quanh quẩn tại không trung, uy nghiêm thiên hạ.

“Bịch.” Thanh âm uy nghiêm vừa vang lên, bốn vương ma thú lập tức quỳ xuống, mặt nhìn về hướng quang cầu, trong mắt là tuyệt đối sùng bái và tôn kính.

Cùng khắc, quân đoàn ma thú phía sau chúng nó cũng “ầm” một tiếng, nhất tề rạp người xuống.

Mặt quay về hướng quang cầu màu bạc, đầu cúi thật sâu.

“Nó… Có thể nói chuyện…” Mà Lạc Vũ cũng không chú ý đến tràng cảnh trước mặt, nàng hoàn toàn bị thanh âm trầm thấp trong quang cầu làm sửng sốt, cơ hồ không dám tin, vuốt vuốt cái lỗ tai.

Ma thú có thể nói chuyện sao? Nàng không có nghe sai đi?

“Trời ạ.” Đông Thiên Vương lại hô một tiếng.

“Đây là chuyện chỉ có thể xảy ra trong truyền thuyết thôi hả.” Sau khi trải qua khiếp sợ, sắc mặt rối rắm của Đông Thiên Vương đã không cách nào dùng lời nói mà hình dung được rồi.

“Trong lịch sử Vong Xuyên đại lục có nói, khi ma thú tu luyện đến mức tận cùng là có thể mở miệng nói chuyện, bất quá đã bao nhiêu năm qua, ta chưa từng nghe nói, cũng chưa từng gặp qua trường hợp này.

Ta cứ đinh ninh đây chỉ là một truyền thuyết hoặc là một trò cười, thật không ngờ, hôm nay, hôm nay ta cư nhiên chứng kiến thật sự có ma thú đạt tới cảnh giới này rồi …”

Đông Thiên Vương nói cực nhanh, hắn đã khống chế không được sự hưng phấn và chấn động trong lòng rồi.

Ma thú muốn tu luyện đến mức tận cùng, điều này tương đương khó khăn.

Mười lăm cấp đã là đỉnh cao mà ma thú không cách nào vượt qua rồi.

Nhưng lại thật sự có tồn tại, siêu việt hết thảy tồn tại, thế giới này rất làm cho người ta rung động rồi.

“Tu luyện đến mức tận cùng…” Cực hạn đó là cực hạn đến nông nỗi nào nha? Lạc Vũ cảm thấy líu lưỡi.

Cho các ngươi nhìn thấy cha mẹ của Tiểu Ngân các ngươi sẽ biết, cái gì gọi cực hạn, cái gì mới chính thức gọi là lợi hại. Thôn Vân Tỳ Hưu kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực, hướng Lạc Vũ ý bảo một câu như vậy.

Cha mẹ Tiểu ngân là ma thú khác loại.

Năm xưa, lúc cha Tiểu Ngân tung hoành thiên hạ, nơi đi qua, vạn thú thần phục, không một con nào dám cùng ngài ấy chống lại, không một con nào không cam bái hạ phong. (*chịu thua)

Quả thật chính là, ra lệnh một tiếng, giới ma thú cả Vong Xuyên đại lục, tuyệt không dám chối từ.

Cái đám người cái gì Vương, cái gì Quân, cái gì Các chủ làm sao có thể so sánh được.

Nói kiêu ngạo một chút thì ngài ấy mới chân chính là vương giả ở Vong Xuyên đại lục.

Cho dù cái đám lão già của gia tộc lánh đời thấy ngài ấy cũng không dám nói ba, bốn lời, còn phải đón tiếp một câu: thú vương, chào ngài.

Hừ, tiếc là bây giờ cha Tiểu Ngân không ở Phật Tiên Nhất Thủy.

Nếu không, chỉ với một câu nói, vạn thú tề động, trực tiếp diệt ngươi, một người cũng không chừa.

Nhìn cái đuôi kiêu ngạo muốn dựng thẳng lên của Thôn Vân Tỳ Hưu, Lạc Vũ vươn tay vỗ vỗ gương mặt.

Ay cha! Nàng đây là nhặt được một cái đại bảo bối cấp bậc gì đây nha, vận may này…

Bối cảnh và lai lịch Tiểu Ngân nhà nàng…

Là con của vạn thú vương, vậy nó là vạn thú tiểu vương gia?

Lạc Vũ trừng mắt nhìn, tự mình ca thán.

“Nó không phải hư ảo sao? Sao lại biết Tiểu Hồng là vợ Tiểu Ngân?” Bên cạnh, Đông Thiên Vương đã bắt đầu “không sợ vì quá sợ” hay còn gọi là cảm giác đã chai lì, đột nhiên đè thấp thanh âm hỏi một câu.

Lạc Vũ cúi đầu, ánh mắt tập trung nhìn Tỳ Hưu.

Đúng vậy, thân thể nó cũng không có ở đây, nó dựa vào đâu mà biết được.

Ta có biết đâu à, nếu ta biết ta cũng siêu việt hết thảy tồn tại rồi, Thôn Vân Tỳ Hưu khách sáo liếc mắt nhìn Lạc Vũ và Đông Thiên Vương một cái.

Sau đó nó lắc lắc đầu, thú vương có phương pháp riêng của thú vương, các ngươi không biết đâu.

Nhìn Thôn Vân Tỳ Hưu kiêu ngạo, mù quáng sùng bái, Lạc Vũ và Đông Thiên Vương liếc nhau.

Như vậy, chờ Tiểu Ngân thoát ra rồi hỏi đi.

Lại nói, trong lúc Lạc Vũ, Đông Thiên Vương và Thôn Vân Tỳ Hưu còn đang rối rắm “tám chuyện” trong đường núi, phía dưới, trong quang cầu màu bạc, Tiểu Hồng cũng chẳng hiểu ất giáp gì cả.

“Vợ? Ai là vợ của ngươi?” Tiểu Hồng trợn trừng hai mắt nhìn Tiểu Ngân.

Bộ lông trên thân Tiểu Ngân rối nùi, nghe vậy vừa công kích quang cầu, vừa cố lấy đôi mắt nhỏ liếc sang nói: “Ta cũng có biết đâu à.”

Ta mới không cần làm vợ của ngươi, ta còn mạnh hơn cả ngươi, ta không chịu làm vợ một tên yếu hơn ta.

Một móng vuốt của Tiểu Hồng xẹt ngang, năm đạo ánh sáng màu hồng đánh lên trên quang cầu màu bạc.

Ngươi còn mạnh mẽ hơn cả ta, hừ, tức cười thật, rốt cuộc ai mạnh hơn ai đây, ta không đánh ngươi là vì ta nhường ngươi, ai thèm ngươi làm vợ ta chứ, mấy ma thú xinh đẹp còn đang chờ xếp hàng làm vợ ta nè.

Bộ lông cả người Tiểu Ngân đều dựng thẳng lên, Tiểu Hồng dám nói nó yếu hơn.

Trùi, thật không biết xấu hổ, còn dám nói mạnh hơn ta, hừ, nhìn đi, ta phá cái quả bóng tròn này, để xem xem trong chúng ta rốt cuộc ai mạnh hơn ai.

Đến lúc đó, ta muốn ngươi làm vợ của ta.

Tiểu Hồng vừa đánh vừa ném ánh mắt khinh bỉ về phía Tiểu Ngân.

Tiểu Hồng giận dữ, dám kêu ta làm vợ của ngươi, ta là đực à. Cái quả bóng này chính ta sẽ phá, ngươi chờ làm vợ của ta đi, hừ. (*Tiểu Hồng là con cái mà tối ngày nói mình là đực không >_

Nghe Tiểu Hồng nói vậy, cả bộ lông Tiểu Ngân nhất thời xù lên dựng thẳng, trạng thái đầy phẫn nộ, sắp nổ tung rồi.

Trong nháy mắt, ánh sáng màu bạc quanh quẩn quanh thân, cơ hồ muốn phá không bay dựng lên.

Hôm nay, nếu để cho Tiểu Hồng phá ra quả bóng này, như vậy cả đời nó cũng đừng mong ngốc đầu lên được. Tiểu Hồng dám kêu nó làm vợ, hừ, hừ, hừ, để xem rốt cuộc chúng ta ai lợi hại hơn ai.

Vừa thấy Tiểu Ngân sắp nổi “cơn bão”, một thân Tiểu Hồng cũng nổi lên ánh sáng màu hồng chói mắt.

Vợ, không làm vợ đâu, nó muốn làm lão công. Ai nói mẫu cũng chỉ có thể làm vợ rồi, nó sẽ làm lão công, nó mới không cần bị thua bởi Tiểu Ngân. (*thuộc tính giống cái)

Ngay tức khắc, chỉ thấy trong quang cầu, ngân quang và hồng quang cùng đan xen vào nhau, khí thế bàng bạc, mang lực lượng tuyệt sát, cuốn lên gió lốc.

Hai luồng ánh sáng đan xen vào nhau, xuyên qua toàn bộ quang cầu màu bạc, dồn dập mà đến.

Ánh sáng chói mắt cơ hồ có thể chọc mù mắt người ta.

Đứng ở xa xa, Lạc Vũ không chút do dự nghiêng đầu, né tránh ánh sáng bộc phát chiếu ra.

“Ngao ô…”

“Rống…”

Theo sát hai luồng ánh sáng đại thịnh, hai tiếng tê rống kéo dài chấn thiên, uy phong lẫm lẫm, thẳng trùng hướng trời cao.

“Ầm.” Ngay trong tiếng rống dài, một thanh âm vợ tan kịch liệt vang lên.

Ánh sáng màu bạc chói lòa, quang cầu ầm ầm bị nghiền nát, vô số mảnh nhỏ bắn ra, hướng bốn phương tám hướng bắn ra.

Bốn vương ma thú đứng sừng sững chung quanh đài cao hắc thạch, thấy vậy lập tức vươn móng vuốt, thu lấy những mãnh vỡ văng tứ phía.

Những ma thú phủ phục phía sau chúng nó, cũng lộ ra sắc mặt mừng rỡ, cao cao nhảy lên, tiếp lấy những mảnh vỡ lực lượng ánh sáng màu bạc.

Những thân hình chớp động, ánh sáng màu bạc như sao xẹt bay ra, nhất tề bị các ma thú chung quanh nhận được trong tay.

Chung quanh, các ma thú đẳng cấp cao vui vẻ ra mặt, cẩn thận đem mảnh nhỏ vừa thu vào.

ở giai đoạn này của chúng nó, muốn tiến thêm một bước cũng tương đương khó khăn.

Có lực lượng của thú vương trợ giúp, thật sự là ngập trời mừng rỡ.

Phong vân bất chợt di chuyển, ngân bạch ngân hồng kết thúc.

Hai luồng ánh sáng màu bạc, màu hồng chậm rãi xoáy trở về, quanh quẩn trên người Tiểu Ngân, Tiểu Hồng, lộ ra diện mạo của chúng.

Khí tức mãnh liệt, hai đứa không ngừng thở dốc, cơ hồ là dựa vào cùng một chỗ.

Nhưng ai cũng không phục ai, cả hai đều trừng mắt nhìn đối phương, phảng phất như đang nói là ta phá, ngươi là vợ của ta.

“Tốt lắm, rốt cục đi ra rồi, không hổ là con ta.”

Quang cầu màu bạc bị phá vỡ, trong một quang cầu khác, cha Tiểu Ngân chậm rãi gật đầu, thanh âm chững chạc.

Ai thèm là con ngươi, hừ, ta mới không cần ngươi làm cha ta.

Tiểu Ngân không nói được, chỉ có thể biểu lộ suy nghĩ hướng về hư ảnh kêu to, sau đó túm lấy Tiểu Hồng quay đầu muốn đi.

Nó còn nhỏ như vậy đã đem nó ném ra ngoài, muốn nó tự mình sinh tồn, bây giờ thật vất vả cảm giác được có khí tức giống nó, cho nên mới chạy lại đây.

Vừa thấy mặt đã không nói tiếng nào liền đánh một trận, lại còn bắt nhốt nó vào quang cầu, nếu nó không phá vỡ quang cầu mà ra được, sẽ để nó chết ở bên trong, có cha như vậy, nó thà rằng bỏ luôn không nhận.

Tiểu Ngân càng nghĩ càng giận, con ngươi trong đôi mắt cũng đã đỏ cả lên.

Tiểu Hồng thấy vậy cũng không cãi với Tiểu Ngân, duỗi móng vuốt xoa đầu Tiểu Ngân, đem đầu mình duỗi qua cọ cọ đầu Tiểu Ngân.

Có cái gì mà tức giận, không thích thì không cần nhận, ta không cha không mẹ, trời sinh trời nuôi, cũng không phải sống được rất tốt sao.

Tiểu Ngân thấy vậy duỗi móng vuốt ôm lấy móng vuốt Tiểu Hồng.

“Tiểu tử tức giận sao? Ha hả, con ta, sau này ngươi sẽ thấy chỗ tốt, bây giờ, ngươi cố gắng lên cho ta, lão cha ở Thần Minh Vực chờ ngươi.”

Trong quang cầu, cha Tiểu Ngân dường như cũng đoán được phản ứng của Tiểu Ngân, cười ha ha nói.

Trong tiếng cười, quang cầu màu bạc chậm rãi bay lên không.

Nhất thời, Lạc Vũ đứng ở đường núi quan sát, trong nháy mắt cảm giác được một cỗ áp lực khổng lồ đập vào mặt mà đến, cơ hồ đè ép người ta không thở nổi.

“Liên thủ.” Đồng dạng, bên cạnh, Đông Thiên Vương cũng bị đè ép, cơ hồ muốn khom xuống thắt lưng, nắm chặt tay Lạc Vũ.

Lập tức, hai người cùng nắm tay nhau, đấu khí và nội công dựng lên, bao phủ hai người, có chút có thể chống cự lại áp lực khổng lồ này.

Đến gần đã tạo nên áp lực mạnh mẽ như thế rồi, này…

Mà trái ngược với sự khó thở của Lạc Vũ và Đông Thiên Vương, vạn thú lại ngẩng đầu ưỡn ngực, giông như được tắm rửa trong làn nước mát, tất cả đều rất thoải mái, vui thích cảm thụ.

“Phi Hổ, Liệt Hùng, Loan Phượng, Cửu Đầu, con của bổn vương phải nhờ các ngươi phù tá rồi.

Nếu nó bị một chút tổn thương, rút gân lột da, diệt cả dòng tộc.”

Không giận mà uy, thanh âm trầm ổn nổ vang giữa không trung, thần uy kinh người.

“Rống.” Bốn vương không nói hai lời, cung kính quỳ, ngửa đầu rống to, không dám có chút bất mãn, ngược lại cảm thấy vinh quang.

Ngay lúc bốn thú rống to, quang cầu màu bạc đang trôi giữa không trung, đột nhiên chợt lóe ánh sáng.

Trong nháy mắt, một tia sáng màu bạc bay lên mà ra, bao phủ trên người Tiểu Ngân.

Ngân quang chớp động, nhìn không thấy tình cảnh bên trong quang cầu, chỉ có thể cảm giác được lực lượng khôn cùng đang nhập vào trong.

Ào ào vũ bão, màu bạc bao phủ cả thiên địa.

Ngàn dặm trời cao, màu bạc độc tôn.

Ngân quang chợt lóe rồi biến mất, thân ảnh cha Tiểu Ngân trong quang cầu phai nhạt rất nhiều, càng ngày càng mông lung.

“Tiểu tử, cho ngươi thời gian ba năm, nếu không đến được Thần Minh Vực, lão tử truy tới ổ diệt ngươi.” Dày đặc uy hiếp bay lên thiên địa.

Trong thanh âm uy hiếp, quang cầu màu bạc bay nhanh lên không trung, hướng phía cuối trời bay đi.

Chợt lóe đã vô tung, xa xa mà đi.

Gió bất chợt cuốn nổi lên bầu trời.

Vạn thú vương đã bay đi, phía dưới vạn thú nhất tề đứng lên, ánh mắt tôn sùng.

Mà ngay lúc bọn họ tôn sùng trong ánh mắt, trên đài cao hắc thạch, Tiểu Ngân bị ngân quang bao phủ, thét dài lên một tiếng, chấn nhíp tứ phương.

Ngân quang phá vỡ, đầu Tiểu Ngân dữ tợn. Thân hình không biến lớn thêm, nhưng cái sừng trên đỉnh đầu tách ra làm hai, một thân màu bạc cơ hồ có thể tranh nhau phát sáng với ánh trăng.

Bốn móng vuốt nạm vàng, như ẩn gió, sấm dưới chân.

Thân hình chậm rãi bay lên giữa không trung, đôi mắt có chút nheo lại, chậm rãi đảo qua ma thú tứ phương, không tiếng động đe dọa cùng huyết thống thú vương bắt đầu rít gào.

Uy danh hách hách, thống ngự một phương.

Tính kiêu ngạo thiên hạ ẩn trong cốt tủy đã bắt đầu tỉnh giấc.

“Ngao ô…” Ngửa đầu điên cuồng gào thét, rung động tứ phương.

“Rống…” Tứ phương mây di chuyển, hàng vạn hàng nghìn ma thú nhìn Tiểu Ngân bay giữa không trung, thân hình khom xuống, rống to về phương hướng Tiểu Ngân.

Đầu lĩnh bốn vương, nhất tề hướng phía Tiểu Ngân cúi đầu.

Gió mây di chuyển, thanh âm thét dài liên tục, một phương này Tiểu Ngân độc tôn.

“Thống ngự vạn thú, duy ngã độc tôn.” Trong thanh âm hí rống điên cuồng, thuần phục của ma thú, Đông thiên vương híp mắt nhìn Tiểu Ngân uy phong lẫm lẫm, than thở.

Có vạn thú trong tay ta, từ nay về sau ta còn sợ ai nữa chứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.