Đặc Công Tà Phi

Chương 266: Chương 266: Tin dữ kinh người




Hai bức tranh rất sống động vẽ hai bên lá thư. Một bức tranh vẽ: hai con chiến mã nâng cao vó trước, trán bọn nó đâm sầm vào nhau trên không trung, tựa như không đâm chết đối phương tuyệt đối không bỏ qua. Trên đầu chảy máu của chúng nó đội vòng hoa màu đỏ. Ở đuôi ngựa cũng đeo một vòng hoa đào, lộ ra trạng thái tàn tật.

Bức tranh còn lại vẽ hai đỉnh núi bị rồng che khuất đỉnh núi, thân rồng dài quấn chặt lấy nhau, mắt rồng bốc lên lửa giận nhìn chằm chằm phía trước. Đối diện mặt rồng là một kẻ ăn xin quần áo rách rưới, tóc tai rối bù khiến người ta không thể nhìn rõ mặt. Thân thể ăn xin kiêu ngạo ngẩng cao đứng trước hai con rồng, hai tay cầm một chiếc chén nứt, đâm mạnh chén nứt vào mũi rồng.

Bức tranh bên trái giải đáp câu hỏi lúc trước của Thượng Quan Ngưng Nguyệt -- Khi nào mưa rơi?

Bức tranh bên phải giải đáp câu hỏi lúc trước của Thượng Quan Ngưng Nguyệt -- Gặp bạn cũ như thế nào?

Cũng bởi vì hai bức tranh này nên nàng nén cười đến nội thương, lúc này mới không nhịn được phun canh trong miệng ra, một phần rơi vào thức ăn trong bàn, phần còn lại bắn lên tóc bốn Trưởng lão và Ngân Lang, Thanh Báo.

Nhưng dõi mắt nhìn bọn họ, lại chẳng thấy ai đưa tay lau canh trên tóc, càng không ai dừng động đũa. Giờ phút này, đừng nói nàng phun canh, cho dù bị kẻ địch hạ kịch độc trí mạng, cổ bị kẻ địch kề dao cũng không thể ngăn cản động tác ăn như hổ đói của bọn họ.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt liếc nhìn mấy người không thèm để ý đến tóc mình, tựa như nếu ăn ít đi một đũa thì sẽ không sống đến ngày mai, nàng ngổn ngang trong gió, nhìn Hiên Viên Diễm bên cạnh, khóe miệng co giật: “Vô Ngân thật thông minh!”

Hiên Viên Diễm lấy thư trong tay nàng đi, dùng nội lực đốt giấy thành tro bụi rồi gật đầu trả lời: “Đúng! Thật may Vô Ngân là tri kỉ của chúng ta, nếu là kẻ địch của chúng ta, e rằng hắn là kẻ địch khó đối phó nhất.”

Vở kịch giá họa hạ màn, đúng là vở kịch phong vân trai cò diễn chiến lẫn nhau. Người xem kịch không chỉ có bọn họ mà còn có Tiêu Hàn. Nếu muốn tìm người thông minh hơn xem tuồng phải “mời” Vô Ngân công tử, “mời” tất cả tướng quân của hoàng triều Long Diệu đến tham gia diễn trò. Chỉ có điều, làm saocho Vô Ngân và tướng quân Long Diệu giáng xuống từ trên trời như thiên binh thần tướng để diễn trò, đây là một khó khăn không hề nhỏ. Vậy mà còn chưa đợi hai người nghĩ ra cách giải quyết vấn đề này thì Vô Ngân đã vượt lên một bước đưa đến tin tốt “cửu hạn phùng cam vũ, tha hương ngộ cố tri“. Vì để hắn và Nguyệt nhi yên tâm xem tuồng mà Vô Ngân không tiếc phá vỡ tác phong làm việc bấy lâu nay, tự hủy hình tượng thánh khiết. Có một tri kỉ như Vô Ngân đúng là phúc ngàn đời!

Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm tâm ý tương thông, nhìn nhau rồi tiếp tục hưởng thụ bữa ăn...

Qua nửa canh giờ -- Chén đĩa đã hoàn toàn thấy đáy, không chỉ nửa miếng rau củ không dư mà nửa giọt mỡ cũng chẳng còn. Món ăn mỹ vị ngon miệng đã bị càn quét không còn một mống nhưng mọi người vẫn ngồi quanh bàn, không có dấu hiệu muốn rời khỏi. Không phải họ không muốn rút lui mà do không đứng dậy nổi, bò cũng không bò được.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm bàn thức ăn này đủ cho hai, ba mươi người ăn no, nhưng bốn Trưởng lãovà Ngân Lang, Thanh Báo rõ ràng đã ăn no căng bụng vẫn điên cuồng nhét vào mồm đến khi nuốt sạch số đồ ăn dành cho hai, ba mươi người mới thỏa mãn liếm môi, lưu luyến buông đũa, còn bò được mới là lạ!

Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đảo mắt nhìn xung quanh, thấy mọi người đang ợ một cái no nê. Qua nửa nén hương, Ngốc Bảo dùng đôi cánh xoa xoa cái bụng tròn như quả dưa hấu, đi tìm cảm giác mỹ mãn khi ngủ của nó trong ổ đại bàng. Cầu Cầu cũng lặc lè với thân hình to bự, chậm rãi leo ra khỏi cửa thiện sảnh, tìm về nơi ngủ riêng tư của nó.

Đợi đến sau ba nén nhang, tiếng ợ no nê hoàn toàn ngừng lại. Bốn vị Trưởng lão và Ngân Lang, Thanh Báo đã có thể cử động tự nhiên, đưa tất cả bát đũa trên bàn đi rửa sạch sẽ rồi về phòng đi ngủ.

Trăng sáng đâu lẩn vào mây, sao xa bị mây che khuất.

Nến trong các căn phòng ở Vô Danh sơn trang liên tục tắt ánh nến, cuối cùng chỉ còn lại một căn phòng ở Bắc viện còn sáng đèn. Trong phòng -- Đợi đến khi hai má Thượng Quan Ngưng Nguyệt bị nhuộm đỏ như ráng mây, Hiên Viên Diễm lập tức tắt nến, môi mỏng ấm áp phủ lên đôi môi nàng, in xuống nụ hôn chan chứa lời hứa yêu sâu đậm nhất trên thế gian.

Màn lụa màu tím thêu hoa bay qua bay lại, ván giường khẽ tấu khúc “kẽo cà kẽo kẹt”, hình ảnh đôi tình nhân ân ái quấn quýt nhấp nhô khiến gió xuân mang theo xuân sắc mờ ám...

Hôm sau -- Màn che bị ánh rạng đông lặng lẽ chiếu vào, làn sương nhẹ nhàng lượn lờ, người dân còn chìm đắm trong giấc ngủ say. Đột nhiên, ba tiếng chuông dù vang dội nhưng nặng nề vang lên, cả đế đô Tây Thần bỗng choàng tỉnh.

“Đinh, đinh, đinh --”

Một hộ gia đình trong đế đôvang lên âm thanh -- “Thật đáng ghét!” Hai phu thê trên giường lầm bầm một câu, xoa xoa lỗ tai suýt lủng, lười biếng lật người rồi tiếp tục đuổi theo mộng đẹp lúc trước.

“Đinh, đinh, đinh --” Ba tiếng chuông vô cùng chói tai xuyên vào màng nhĩ, hai phu thê mới miễn cưỡng ngồi dậy, khó ở khoác áo đứng lên. HNTB@dđLQĐ

“Đinh, đinh, đinh --” Ba tiếng chuông lại vang lên, làm đau lỗ tai hai phu thê nọ. Y phục đang mặc trên người vì bọn họ run rẩy mà tuột khỏi người bọn họ trong nháy mắt. Sắc mặt họ trắng bệch, nhìn nhau một lúc. Nam tử trung niên nuốt nước miếng, lúc này mới run rẩy hỏi thê tử: “Vừa rồi, tổng cộng gõ... gõ mấy tiếng... tiếng... chuông?”

Nữ tử trung niên cũng nuốt nước bọn, giọng nói run rẩy, thân thể càng run hơn: “Tổng cộng gõ... gõ... gõ chín... chín... chín tiếng.”

Tiếng chuông phá vỡ yên tĩnh, bọn họ chẳng lạ gì. Không những chẳng lạ mà còn nghe rất nhiều lần, đó là tiếng chuông tang gõ cho những quý tộc trong hoàng cung qua đời, nhắc nhở dân chúng bên ngoài tiếc thương. Ở Tây Thần quốc, một khi có phi tử hậu cung qua đời thì gõ một tiếng chuông tang, nếu một phi tử vô cùng được ân sủng qua đời thì sẽ gõ ba tiếng chuông tang. Nếu người tôn quý như Thái hậu, Hoàng hậu, Thái tử, Hoàng tử, Vương gia thì gõ sáu tiếng chuông tang. Nhưng vừa rồi... gõ những chín tiếng? Chỉ có Tây Thần đế băng hà mới gõ vang chín tiếng chuông thương tiếc báo cho dân chúng: Tây Thần đế băng hà, cả nước cùng để tang!

Nam tử trung niên được xác nhận, tựa như bị tin dữ gõ mạnh vào linh hồn, lúc này kinh hãi ngã “rầm” một tiếng lên mặt đất...

Qua một canh giờ -- Mặt trời vàng rực treo trên màn trời xanh lam, tỏa ánh sáng vàng xuống mặt đất. Nhưng ánh sáng không thể khiến trong lòng dân chúng ở đế đô Tây Thần cảm thấy chút ấm áp. Khắp nơi ở đế đô trắng xóa như bị tuyết đầu đông bao phủ. Từng nhà phủ vải trắng, đèn lồng đỏ trước cửa đã đổi thành đèn lồng trắng truy điệu. Trên trán người dân đều quấn một khăn trắng, mặc đồ tang trắng, cánh tay đeo một dải lụa đen, khóc nức nở vang vọng khắp phố lớn ngõ nhỏ. Không rõ tiếng khóc này rốt cuộc có mấy phần thật giả, nhưng trong hoàng cung Tây Thần, tiếng khóc của các phi tần không chút giả dối.

Trong linh đường của Đế vương -- màn sa màu trắng nặng nề lay động theo gió, một linh cữu làm từ ngọc trắng đặt chính giữa. Đám phi tần mặc đồ tang tập thể quỳ trên mặt đất, thân thể dựa lên linh cữu Tư Đồ Kiệt, khóc vô cùng bi thương thê thảm. Họ đều thật sự khóc nhưng không phải vì Tư Đồ Kiệt “còn trẻ mất sớm“. Các phi tần đều khóc cho số mạng thê thảm của mình, một khi phải vào lãnh cung thì có chết cũng chết trong đó.

Tư Đồ Kiệt lòng dạ độc địa, Hoàng hậu phòng ngừa vạn nhất nên đã giết tất cả huynh đệ của mình. Ngay cả phi tử trong hậu cung có ba ngàn nhưng chỉ hoàng hậu có thể sinh hạ hoàng tử cho Tư Đồ Kiệt. Cho nên Tư Đồ Kiệt băng hà, mặc dù con của Hoàng hậu mới ba tuổi nhưng nó chắc chắn trở thành người thừa kế duy nhất của Tây Thần đế. Trước giờ Hoàng hậu hận các nàng thấu xương, qua tang kỳ, mẫu bằng tử quý, đăng quang thành Thái hậu, chẳng lẽ lại không phát tiết hận thù đã đè nén từ lâu giết hết các nàng sao?

Hoàng hậu mang theo tiểu Hoàng tử gần ba tuổi, một thân đồ trắng quỳ rạp xuống trước linh cữu của Tư Đồ Kiệt, dựa vào linh cữu rồi khóc rống lên. Hoàng hậu nhiều năm cô đơn một mình, tình yêu với Tư Đồ Kiệt đã sớm tan thành mây khói theo gió vì hắn suốt ngày cưng chiều mấy ả phi tử hồ ly đó. Cho nên, tuy nước mắt của Hoàng hậu là thật, nhưng đau khổ hoàn toàn giả tạo, trong lòng vui vẻ vì có thể sớm trèo lên vị trí Thái hậu.

Về phần tiểu Hoàng tử ba tuổi, sao nó có thể hiểu được khóc lóc để bày tỏ niềm thương tiếc? Lúc này sở dĩ nó phải ngửa đầu khóc lớn vì cánh tay bị Hoàng hậu bấm đau gần chết.

Mà sau lưng hoàng hậu và phi tần là cả đám quan viên ngũ phẩm trở lên, quỳ xuống đất, mặt đầy nước mắt, dập đầu khóc rống. Một khóc Tây Thần đế “còn trẻ mất sớm”, hai khóc quốc gia không thể một ngày không vua. HNTB@dđLQĐ Tây Thần đế băng hà là sự thật, tiểu Hoàng tử gần ba tuổi sẽ thừa kế đế vị cũng là sự thật. Một tiểu Hoàng đế ba tuổi, chưa mọc đủ răng sữa làm sao có thể quản lí văn võ bá quan chống lại địch quốc xâm phạm, sao có thể làm Tây Thần giàu có phồn vinh hơn?

Về phần những quan viên không được vào trong nội đường chỉ có thể quỳ gối ngoài quảng trường, vừa dập đầu buồn bã khóc, vừa mắng Thương Nguyệt quốc...

Hoàng hôn phủ xuống --

Linh cữu của Tư Đồ Kiệt được chôn cất ở Hoàng lăng. Chân tướng về việc Tư Đồ Kiệt băng hà cũng được tang chiếu dán lên khắp phố lớn ngỏ nhỏ khiến dân chúng kinh hãi. Hóa ra sở dĩ Tây Thần đế của họ băng hà không phải mắc bệnh nan y mà do Thái tử Thương Nguyệt sát hại?

Cùng lúc đó, trăm dặm ngoài đế đô, trên một ngọn núi cao -- Màn che thêu hình hắc điêu của doanh trướng bay bay trong gió. Một con tuấn mã xuyên qua sườn núi ngoằn ngoèo chạy như điên đến đỉnh núi. Con tuấn mã màu xám tro, nhưng sắc mặt người cưỡi nó còn xám xịt hơn.

Bên ngoài doanh trướng cắm một dàn hàng rào gỗ phòng thú, mười mấy đội binh lính mặc khôi giáp màu cam, nghiêm túc tuần tra dọc hàng rào. Nghe tiếng tiếng ngựa đến, binh lính lập tức nheo mắt thành hai đường thẳng. Nhìn thấy khuôn mặt người đến, bọn hắn không giơ đao cản trở, một tên trong đó vội vàng mở cửa hàng rào để đón người cưỡi ngựa vào trong.

Lúc Tây Thần đế đến quân doanh, tự mình huấn luyện đại quân, người cưỡi ngựa từng phục vụ Tư Đồ Kiệt không rời nửa bước, còn nhiều lần nhận mật chỉ của Tư Đồ Kiệt nhắn nhủ đại quân tăng cường luyện binh. Cho nên bọn lính đều biết người đó là Thái giám tổng quản. Cho rằng Thái giám tổng quản đến để truyền mật chỉ của Tây Thần đế nên binh lính không dám ngăn cản.

Một tiếng hô to vang lên, tuấn mã dừng trước doanh trướng lớn nhất. Vó ngựa vừa dừng, mặt tổng quản như phụ mẫu chết, lập tức khom người nhảy xuống lưng ngựa, loạng choạng lao vào doanh trướng. Bên trong, một nam tử trung niên đang ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn bản ghi chép tình trạng huấn luyện của binh lính. Trên khôi giáp thêu hình hắc điêu lớn hơn tất cả khôi giáp của binh sĩ khác, HNTB@dđLQĐ đó chính là người chỉ huy quân sự tối cao Tây Thần quốc -- Địch đại tướng quân.

Trước đây, khi tổng quản truyền mật chỉ, nhưng Địch đại tướng quân là người chỉ huy quân sự tối cao của Tây Thần nên tổng quản không dám thất kính, trước khi vào doanh trướng nhất định sẽ báo một tiếng. Nhưng hôm nay, thấy thái độ khác thường của tổng quản, loạng choạng bước vào doanh trướng, hai mắt tướng quân nheo lại, định mở miệng quát lớn nhưng chưa kịp nói thì -- tổng quản đã ngã quỵ, nằm sấp xuống đất, nước mắt ngang dọc: “Địch đại tướng quân, Ngô hoàng, người... người băng hà rồi!”

Bản ghi chép trong tay rơi xuống đất, Địch đại tướng quân đứng lên, hai tay bóp thành hình nắm đấm phát ra tiếng “răng rắc”, không thể tin nổi, cắn răng quát lên: “Ngươi nói cái gì?”

“Thái tử Thương Nguyệt không chỉ giết Ngô hoàng, còn ngầm đặt nghịch thần tặc tử vào Quỷ Chú môn khiến mọi người chết không toàn tây, moi tim tất cả mọi người trong khách sạn Như Ý. Đêm qua...” Tổng quản ngẩng đầu, đưa tay lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Trong khách sạn Như Ý, thủ đoạn cực kì độc ác cho Tây Thần đế cái chết thê thảm không nỡ nhìn.”

Tổng quản vừa dứt lời, hai mắt Địch đại tướng quân nổi lên khí lạnh, bóng dáng vọt nhanh ra khỏi doanh trướng như cuồng phong, thiên lôi phẫn nộ. Hắn gào lên, triệu tập tất cả binh lính. Các binh lính và Phó tướng bị tiếng gào khẩn cấp này khiến bọn hắn nhảy như lò xo.

Trong nháy mắt -- Tất cả Phó tướng và binh lính đều xếp hành chỉnh tề đứng nghiêm trước mặt Tướng quân. Hơn ba trăm vạn tướng sĩ ở ngoài sân, nhưng lại yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Thậm chí tiếng thở của bọn hắn rất nhỏ, gần như không thể cảm nhận được, đủ thấy hơn ba trăm vạn binh sĩ này đều là nhân vật không thể khinh thường.

Địch đại tướng quân đưa tay ra sau, đôi mắt đầy tức giận chậm rãi quét qua tất cả các binh sĩ, gân xanh nổi đầy trán, cắn răng gằn từng chữ: “Ngô hoàng băng hà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.