Đặc Công Xuất Ngũ

Chương 42: Chương 42: Mập mờ






“Thế nào? Lần này đã chịu thua chưa?” Diệp Phong ung dung sửa sang lại âu phục, sau đó hắn lại trở nên uể oải như khi trước. Xem ra loại này đúng là chỉ là đối thủ hạng thường dân, nhưng cái chính đánh nhau kiểu này thật sự không làm cho hắn nổi chút hứng thú vì dù sao không có máu tươi phụ trợ thì vẫn ít bị kích thích.

Quỳ rạp dưới mặt đất Long Nhị từ tràn đầy sinh lực giờ đã trở nên rã rời, hắn vốn tưởng nếu đem hết toàn lực của bản thân thì kiểu gì cũng sẽ cho cái tên ‘công tử bột’kia vài quyền, nhưng sau khi nếm thử mấy chiêu hắn nhận ra rằng đó là chuyện không tưởng, hắn thậm chí còn không thể động được vào quần áo đối phương. Nhìn đôi bàn tay kia không hề có lực, nhưng dường như là bàn tay phép thuật, luôn xuất hiện bên cạnh hắn như bóng với hình làm cho hắn không thể né tránh.

Cuối cùng chỉ có thể lại ngã sấp xuống đất, nếu như chân hắn bị đánh đến không đứng dậy được nữa thì cũng còn có thể chịu trận, nhưng người đàn ông kia hết lần này đến lần khác hạ thủ như vẫn còn nương tay, chỉ có vẻ tấn công nhẹ nhàng làm hắn ngã không dưới ba mươi lần nhưng thực chất hắn lại không hề bị thương tổn gì, hơn nữa thể lực lại hoàn toàn vẫn còn dư thừa để có thể tiếp tục đứng dậy chiến đấu tiếp.

Làm trai có thể chết, không thể chịu nhục.

Đối với một người luyện võ mà nói, so với kiểu giao đấu sỉ nhục này thì việc phế bỏ hai chân của mình xem ra còn dễ chịu hơn nhiều. Bất đắc dĩ với thực lực hiện tại hắn chỉ có thể im lặng mà thừa nhận, Long Nhị chịu như vậy còn bởi vì hắn cũng không có can đảm để tự sát.

“Tốt lắm, tôi thừa nhận tôi không phải là đối thủ của anh”. Long Nhị chậm rãi đứng dậy, phủi phủi bùn đất trên người, thần sắc buồn bã nói. Thất bại kiểu này đúng là hắn chưa bao giờ trải qua, hơn nữa phía sau hắn lại đang có mấy tiểu đệ luôn ca ngợi hắn là thần minh, một cảm giác nhục nhã từ từ tràn dâng trong lòng hắn, “không biết anh có dám xưng tên ra không, chờ khi tôi cảm giác có thể đánh bại được anh thì nhất định sẽ thăm viếng anh để… thỉnh giáo”. Thực ra hắn cũng biết rằng hắn phải luyện chừng mấy chục năm nữa mới may ra đủ tầm giao đấu với người đàn ông trước mặt đây, nhưng dù sao hắn cũng muốn lưu lại một đường sống. Khí phách tuyệt đối không thể đánh mất.

Diệp Phong khẽ cười, quả thật ấn tượng của hắn về tên có hình xăm này không sai chút nào, tuy hắn ta có thể hơi háo sắc một chút, có thể nói thô tục một chút, nhưng cũng có thể nhìn ra đây là một nam nhi đại trượng phu, không phải ai sau khi bị té ngã cũng lại tiếp tục đứng dậy chiến đấu tiếp dù biết rõ không thể chiến thắng đối thủ như thế. Hơn nữa, khi đấu võ một cách nghiêm túc hắn đã giữ lời không còn trêu ghẹo cô gái kia nữa mà quyết định rời đi.

Trừng phạt thì cũng có giới hạn. Vừa rồi chẳng qua là vì người phụ nữ phía sau kia, mặc dù kiểu trình diễn này trong mắt Lãnh Nguyệt không là gì nhưng bản thân nàng bảy năm qua cũng chỉ muốn một việc như vậy.

“Diệp Phong, có muốn cùng tôi tỷ thí lần nữa không? sẽ cược bất cứ điều gì anh muốn”. Diệp Phong quay đầu nhìn về phía sau thấy vẻ mặt cười thản nhiên cười của Lãnh Nguyệt, chợt nhớ tới một thân phận khác của mình, không khỏi nghiêm mặt nói, “nếu như cô muốn tìm tôi để nói như vậy thì tốt hơn cô nên đi nói với Lãnh Phong Đường, nhân tiện hãy nói Lãnh Phong Đường đến tìm Diệp Phong”.

Hắn không có ý muốn ông bố phiền toái của mình đến tìm, hắn đã phá vỡ đi những thói quen dù là nhỏ nhất mà ông bố đó đã tạo ra cho hắn, trước băng đảng lão ta vẫn tỏ vẻ còn chút sức mạnh nhưng nếu vứt lão cho những cao thủ giống như những bọn kẻ thù trong mafia thì có lẽ lão sẽ bị cho một trận. Ai biết rằng khi lão già kia thấy con mình nhàn nhã không chơi đùa như mười năm trước nữa thì lão sẽ lại đi khắp nơi để bắt con dâu.

Chỉ tiếc sau khi nhìn thấy tên có hình xăm và bên cạnh hắn là một đám tiểu lâu la hắn đã có một quyết định hết sức sai lầm. Nguyên nhân khiến cho bộ mặt của một phó giám đốc phải ngây ra như phỗng đã nói lên đầy đủ danh khí của lão cha hắn rất vang dội, đúng vậy, lão già kia bất luận đi đến đâu cũng đều làm cho người ta phải chú ý đến, quan trường vốn đã rất hỗn loạn, xem ra ngay lúc này đây xã hội đen cũng hỗn loạn không kém.

Lãnh Phong Đường mới dựng lên một băng đảng có thể nói là nổi tiếng ở thành phố T này, không tới hai tháng đã thâu tóm mấy chục bang đảng lớn nhỏ, vụt lên trở thành lão Đại thủ lĩnh trong giới giang hồ, Long Nhị sao lại không biết đến được.

Nếu như là lão đại của Long Nhị mà nhìn thấy tên trung niên kia cũng chẳng những không dám nhiều lời mà còn phải thể hiện thái độ nghiêm trang, thành viên trong Hồng Hà hội lại càng tuyệt đối không dám trêu chọc Lãnh Phong Đường. Mà bản thân hắn cũng không có lý do gì để va chạm với người đàn ông nhã nhặn nhưng thân thủ siêu phàm kia.

May mà hắn còn chưa xứng tên, bất hạnh này hóa ra lại là may mắn lớn đối với hắn. Sau khi quay về Long Nhị cũng không dám nói gì về chuyện tỷ thí vừa rồi, lớn tiếng bắt chuyện sau đó nhanh như chớp mà dẫn mấy tên tiểu đệ chạy gấp, thậm chí ngay cả ‘hung khí’ trên mặt đất cũng quên không thu hồi.

Sự việc xảy đến ngay trước mắt khiến trong lòng Diệp Phong không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ lão cha của hắn đã thật sự có tên tuổi trong giới mafia của thành phố T này sao? Dĩ nhiên ngay cả mấy tên côn đồ bất kỳ gặp trên đường cũng đầu biết tên Lãnh Phong Đường, hơn nữa sau khi nghe mối quan hệ của hắn với Lãnh Phong Đường thái độ đã hoàn toàn thay đổi, lập tức chạy trốn không còn có ý định báo thù như lời nói hùng hồn lúc đầu.

Xem ra sau này nếu gặp phải chuyện gì không hay mà muốn giải quyết nhanh gọn thì việc nói ra tên lão cha hắn không phải là thượng sách. Tự hắn hiểu rõ từ trước tới nay lão cha hắn luôn bộc lộ những khả năng mà không sao có thể lường trước được, hình như nếu không có hắn thì không thể giải quyết được chuyện gì.

Về phần Lãnh Nguyệt thì cũng không khỏi tò mò, mới vừa rồi Diệp Phong đã nói thẳng những câu khiến cho mối quan hệ giữa hai người được gần lại rất nhiều.

Trong thời gian Lãnh Nguyệt hưởng thụ cảm giác được anh hùng cứu vớt mà thấy ấm áp trong lòng, mặc dù nếu không có anh hùng xuất hiện thì cô hoàn toàn có thể tự mình giải cứu cho mình nhưng ý nghĩa của hai hành động này lại hoàn toàn khác nhau. Bây giờ thậm chí cô lập tức có ý nghĩ muốn quay trở lại tâm trạng của bảy năm trước, chỉ là không biết với cô gái yếu đuối như vậy thì liệu Diệp Phong có thu hồi lại lời nói vừa rồi không, chính cô trong bảy năm đã cố gắng gây sự chú ý đối với hắn, xem ra đến bây giờ cô đã thành công.

“Lãnh Phong Đường là gì vậy?” Lãnh Nguyệt rốt cục không nhịn được lòng hiếu kỳ hỏi Diệp Phong. Lúc này hình như cô vừa mới khôi phục lại là một cô tiểu thư hiện đại, luôn tỏ ra ngây thơ trong mọi vấn đề trước mặt đàn ông, cho dù cô đã biết câu trả lời cũng vẫn chờ đợi người khác xác nhận.

Nhưng Diệp Phong lại có chút xấu hổ, dù sao đối với bọn họ mà nói, nếu cha mẹ giữ những chức quan cao cấp thì còn có cái để nói nhưng nếu có cha mẹ trong băng đảng xã hội đen thì quả thực không muốn nói ra.

“Lãnh Phong Đường ấy à? Đó là một tổ chức của cha tôi, không đúng lắm nhưng cũng theo kiểu lương sơn bạc”. Mặc dù cố hết sức để nói đến cha mình là một người tốt nhưng có vẻ Lãnh Nguyệt thông minh hơn người như vậy sao lại không thể đoán ra một băng nhóm lương sơn bạc hiện đại là như thế nào chứ.

Nhưng có vẻ Lãnh Nguyệt cũng không muốn dừng lại vấn đề này lâu hơn nữa.

“Anh có thể đưa tôi về được không?” Lãnh Nguyệt thấp giọng hỏi.

Hai gò má của Lãnh Nguyệt ửng hồng như chờ đợi khiến cho Diệp Phong có chút động lòng, không đành lòng từ chối. Huống hồ đây cũng không phải việc gì quá khó, nếu hắn cứ nỗ lực giúp đỡ nhiều phụ nữ ắt hẳn sẽ tới lúc có nhận được nhiều sự báo đáp.

Một cơn gió lạnh thổi qua mang theo khí lạnh rùng mình, rất tự nhiên Diệp Phong cởi áo khoác ngoài ra khoác lên vai cho Lãnh Nguyệt, Lãnh Nguyệt nhân cơ hội này đưa cơ thể sát lại cạnh Diệp Phong, cô cảm nhận được một mùi nam tính đặc biệt tỏa ra từ Diệp Phong thật ấm áp.

Diệp Phong như bị đóng băng, trong ánh mắt hiện lên một chút đau khổ nhưng cũng không hề có hành động gì từ chối sự thân mật này, ngược lại cơ hắn lại như muốn ôm lấy cái thân thể đang tràn ngập mùi thơm đặc biệt của cơ thể phụ nữ kia.

Không đến mười phút, chiếc taxi màu đen đã chở hai người đến khách sạn của Lãnh Nguyệt.

Cũng giống như trang phục của Lãnh Nguyệt đây là một khách sạn nhỏ trang trí cũng bình thường, trừ giá cả phải chăng ra hình như không có bất cứ thứ gì có thể hấp dẫn khách hàng, ngoài cửa có treo tấm biển “cho thuê cả ngày”, “cho thuê theo giờ”, kiểu viết đầy đủ này thể hiện ông chủ khách sạn này là một người tính toán rất kỹ lưỡng, nhưng dù sao sau khi treo chữ này lên nó còn biểu đạt một tầng ý nghĩa khác nữa.

Cảm nhận được ánh mặt mập mờ đầy hàm ý của nhân viên tiếp tân, Diệp Phong đi theo Lãnh Nguyệt lên tầng hai của khách sạn, không biết hắn có biết nơi đây vốn luôn chuẩn bị cho các đôi trai gái đến hay không, bản thân hắn phải chăng là muốn đưa Lãnh Nguyệt về tận phòng, nhưng sau một lúc lên tầng trên thì cảm xúc giữa hai người khác phái trỗi dậy là chuyện bình thường.

Khóe miệng Diệp Phong xẹt qua một tia cười khổ, nhưng không hề phát hiện ra khuôn mặt người phụ nữ bên cạnh mình vốn đang tái nhợt sau khi đóng cửa lại thì ửng đỏ lên, đỏ sẫm như máu kéo dài xuống tận cổ thật lâu mà không hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.