Đặc Quyền Của Giáo Sư

Chương 17: Chương 17




Bạn của anh đến chơi, ngồi ôn lại chuyện cũ, bọn họ nói rất nhiều về chuyện cấp ba, thấy vậy cô hỏi nhỏ “Cấp ba anh thế nào?”

Lục Tử Ngạn mỉm cười “Rất tuyệt. Năm nào cũng nhận học bổng.”

Ngô Phong cất tiếng “Cậu ta quanh năm được gái đẹp theo đuổi. Nhưng đều bị từ chối, lúc ấy bọn anh còn nghi ngờ giới tính của nó nữa cơ.”

Lạc Kiến hạo dựa vào sofa, chép miệng vài cái “Để tôi nhớ xem, có lần cậu ta còn xém bị hành hung.”

Cô ngớ người, quay sang nhìn anh “Gì cơ?”, không lẽ anh gây sự với người khác?

“Đừng nhìn anh như thế. Không phải lỗi của anh.”

Thời đi học Lục Tử Ngạn tuy không phải là dạng cực kỳ nổi tiếng nhưng cũng xem là người ai cũng biết, vì anh luôn xuất hiện trên bảng tên top đầu tất cả kì thi. Năm lên mười một có một đàn chị lớp trên ngỏ lời muốn làm quen với Lục Tử Ngạn nhưng bị từ chối, vì là hoa khôi nên chị ta rất mất mặt không biết đã nói gì mà bạn trai chị ta đã đến tìm anh kiếm chuyện.

Lục Tử Ngạn mặt tỉnh bơ nhìn anh ta, không có gì là sợ càng chọc tức đối phương, anh ta nói “Nhóc con, mày dám cua bạn gái tao?”

Ngô Phong, Thẩm Duy Thiên và Lạc Kiến Hạo hết sức bất ngờ, mọt sách như anh lại dám cướp bạn gái người khác..

Lục Tử Ngạn tháo mắt kính bỏ vào túi quần, đáy con người đen láy ngạo nghễ nhìn anh ta “Là chị ta tìm tôi, chứ tôi đâu rãnh hơi tìm chị ta làm gì?”

Đàn anh mặt mày dữ tợn, lớn tiếng “Mày còn dám cãi?”

“Anh họ Cao phải không?”

“Mày hỏi làm gì?”

Lục Tử Ngạn lộ nụ cười khinh bỉ thường ngày “Là do não của anh quá “cao” nên không xuống kịp để suy nghĩ hay do IQ của anh ở mức zero? Một người luôn đứng đầu bảng xếp hạng như tôi lại đi thích loại con gái suốt ngày bôi cả tấn phấn lên mặt như thế à?”

Bạn gái cùng đàn anh say sẫm mặt mày, chị ta tức giận vô cùng, dám xem thường chị như thế? Còn đàn anh thì, gân xanh nổi đầy mặt. Đám bạn của Lục Tử Ngạn bụm miệng nhịn cười, đúng là kiểu phát ngôn của mấy đứa cao ngạo.

Nghe kể đến đó, Cố Thanh Vũ hỏi anh “Sao anh lại nói năng thô lỗ với con gái như thế?”

Lục Tử Ngạn cười tươi “Anh nói thế là nhẹ đấy.”

Đây là kiểu phát ngôn có thể nhấn chìm người khác của anh sao? Cô hỏi “Rồi?”

Lạc Kiến Hạo tiếp lời “Lúc ấy may mà thầy giám thị tình cờ lên sân thượng nên phát hiện. Bọn họ còn hẹn bọn anh sau trường nữa.”

Thẩm Duy Thiên cười ha hả “Nhưng em biết không? Bạn học Lục đây lại thong thả đi cổng trước về nhà để đám người đó chờ mỏi cả chân.”

Lục Tử Ngạn: “Đúng là bọn ngốc, chẳng lẽ lời chúng nó nói tôi phải nghe theo, anh đây đâu phải dạng vừa.”

“Bọn họ không truy lùng các anh à?” Theo như cô thấy ở trên phim, thường thì những xích mích giữa các học sinh đều được giải quyết bằng bạo lực cả. Bọn họ sẽ tìm bằng được người gây sự.

Lục giáo sư hãnh diện đáp “Bố anh là quân nhân!”

Cố Thanh Vũ trầm tư, chỉ cần một câu nói của anh là cô đã hiểu, đây có được gọi là mượn thế lực gia đình không?

***

Có lần, Ngô Phong và thẩm Duy Thiên vừa đi siêu thị gần khu chung cư cao cấp của Lục Tử Ngạn nên ghé chơi. Lục Tử Ngạn mở miệng chế giễu “Hai người đàn ông cùng đi siêu thị, giới tính có vấn đề.”

Ngô Phong liếc mắt nhìn, vẻ mặt dửng dưng “Nhìn tôi thế này ai dám nghĩ là gay?”

“Tùy con mắt người đời.”

Cố Thanh Vũ thấy anh mua nhiều đồ, thắc mắc hỏi “Mỗi lần đi mua đồ anh đều mua nhiều như thế à?”

Ngô Phong mỉm cười “Anh đi đổi mấy đĩa phim. Có mấy loại phim hay lắm, em có muốn xem thử không?”

“Phim gì vậy? Tình cảm hay hành động.”

Thẩm Duy Thiên xen vào “Em gái Cố, phim của cậu ta vừa hành động mãnh liệt vừa tình cảm nồng nàn.”

Cố Thanh Vũ ngẩn người khó hiểu, chưa kịp lên tiếng, Lục Tử Ngạn đã cất giọng “Em có hứng thú với phim A phiến* à?”

*A phiến (A片): Phim A=Adult, phim người lớn.

Cô đầu óc mù mờ vẫn không hiểu, Ngô Phong tặc lưỡi, vẻ mặt tám phần lưu manh, hai phần nham hiểm “Xem ra em là tiểu bạch rồi, có muốn xem thử không? Để có thêm kinh nghiệm.”

Lục Tử Ngạn khinh bỉ nói “Những thứ như thế nên để các cậu xem cho thỏa mãn, đừng đầu độc vợ tôi.”

“Á….” Cố Thanh Vũ đột nhiên hét lên, hai bên mặt ửng đỏ, giờ thì cô đã nhớ ra có lần Thụ có nói về vấn đề phim A, cô quay sang nhìn ba người đàn ông kia “Các anh sao có thể nói chuyện này khi em đang ở đây chứ.”

Thẩm Duy Thiên bật cười “Vợ cậu hiểu rồi đấy.”

Anh áp tay vào mặt cô, tỉnh bơ nói “Thú vui những kẻ độc thân ấy mà.”

“Vậy là anh…”

“Không hề, anh đây cần gì phải xem phim AV, đã thực hành luôn rồi.”

Mặt cô càng đỏ ửng, anh không biết mất mặt hay sao mà nói trắng trợn như thế, Cố Thanh Vũ ném gối vào mặt anh đứng dậy bỏ vào phòng. Ngô Phong cười ha hả “Mày dám nói dối, năm hai đại học tao đã thấy mày xem rồi…hahaha….”

Lục Tử Ngạn khinh bỉ nhìn bạn “Mày là đứa đầu têu. Biến thái từ trong bụng mẹ.”

“Quá khen, nhưng bây giờ anh không “tự xử” nữa, đã có người chăm lo.”

Anh gật đầu thương cảm “Cẩn thận, tinh tẫn thân vong*”

* Tinh tẫn thân (nhân) vong: “Lao lực” quá mà chết, từ lóng khi nói về chuyện “giường chiếu”.

Ngô Phong “…”

***

Cố Thanh Vũ muốn học lái xe hơi nên nhờ anh chỉ. Lục Tử Ngạn rất 'tận tình giúp đỡ', để cô ngồi lái, anh ngồi ghế phụ, ôn nhu nói "Em cứ việc nhấn ga, đạp thắng, quay vô lăng, tiến về phía trước là xe sẽ chạy."

Cô quay sang trừng mắt "Anh phải chỉ đàng hoàng chứ."

"Vợ, anh nghiêm túc đấy. Hồi xưa anh tập cũng thế."

"Ý em nói là luật."

Ai đó cười càng tươi hơn, không chút nghiêm túc "Cần gì nhớ ba cái luật vớ vẩn ấy, cứ đâm thẳng phía trước mà chạy, đèn đỏ thì dừng, đèn xanh thì đi."

"Em nhờ ngừơi khác." Cô vươn tay mở cửa xe

"Ấy, anh đùa thôi." Sau đó anh chỉ cô những luật cần thiết, Cố Thanh Vũ hơi run nhưng sau đó lái bình thường, không khó lắm. Đến khi đỗ xe, Lục Tử Ngạn đang nói chuyện điện thoại nên cô tự đỗ, bình thường thấy anh đỗ như thế nào, Cố Thanh Vũ cũng làm y như vậy.

Bên đường thấy có vài chiếc dựng ở đó, Cố Thanh Vũ liền chạy xe vào chỗ trống. Lục Tử Ngạn nói chuyện điện thoại, một lúc sau thấy xe đứng yên, quay sang nhìn cô "Em làm gì vậy?"

Cô vui vẻ trả lời "Đỗ xe."

Anh lau mồ hôi "Ở đây cấm đỗ xe, em không thấy biển báo à? Mau quay xe."

Cố Thanh Vũ ngớ người, vội nhấn ga , một bóng người chặn trước xe. Cô tròn mắt nhìn vị cảnh sát trung niên ghi ghi chép chép, sau đó ông gõ cửa đưa cho cô tấm giấy màu hồng hồng, nói "Nơi này không được phép đậu xe. "

Cố Thanh Vũ cầm lấy, khó xử nhìn anh "Ngạn tử..."

Anh lộ rõ u buồn, cầm tờ giấy "Vợ, đây là tờ giấy phạt đầu tiên trong đời anh."

"Em xin lỗi, em không để ý đến tấm bảng."

Anh kéo áo 'lau nước mắt', mở cửa vòng ra ghế lái "Em sang kia ngồi đi."

Cô nhích qua, trên đường về nhà, Lục Tử Ngạn liên tục than vãn "Từ khi anh biết lái xe, chưa từng biết giấy phạt là gì. Vậy mà hôm nay..."

Cô hết nói nổi, có cần làm quá thế không? Lát sau, anh lại nói "Vợ, hôm nay em làm anh tổn thương, về nhà phải bù đấy."

"Anh muốn ăn gì?"

"Em."

Cô trừng mắt "Đừng vớ vẩn nhé."

Anh bĩu "Hợp pháp đấy."

"Nhưng nếu bên B không đồng ý giao cấu mà bị bên A bắt buộc thì bên A phải chịu trách nhiệm pháp lý."

"Chúng ta là vợ chồng."

"Vậy thì đừng tính toán với em."

Ai đó im bặt.

***

Phong Hiểu Ái và Bạch Nha rủ cô ra ngoài mua sắm, hai người bọn họ mua rất nhiều thứ chỉ có Cố Thanh Vũ trên tay chỉ xách một túi đồ. Bạch Nha cất tiếng "Thanh Vũ, nếu mày không có tiền tao mua tặng. "

Cô lắc đầu "Tao không có thiếu, cần gì mua nhiều."

"Này, đi mua nội y." Hiểu Ái nói, nó thở dài "Dạo này 'tăng trưởng' cần phải mua cái mới...há há." - -!

Bạn bè cô, lúc mới quen chúng nó rất trong sáng, đáng yêu nói chuyện cũng không thô bỉ như bây giờ.

Đứng lựa đồ lót, Hiểu Ái vươn tay lấy một bộ màu đen bằng ren, ướm thử vào người Cố Thanh Vũ, gật đầu "Được đấy."

Cô đẩy ra "Mày... Tao không hợp với cái kiểu này. "

Hiểu Ái cười dê "Tao mua cho mày khi nào? Tao tặng Lục giáo sư."

"Gì?"

"Tặng cái này cho thầy ấy đảm bảo sẽ nhào tới mày ngay lặp tức."

Bạch Nha làm kiểu "Miếng lót nâng ngực giúp bạn có một vòng một căng tràn*"

*Quảng cáo miếng lót ngực.

"Haha..." Hiểu Ái bật cừơi ha hả, nó cầm một bộ váy ngủ gợi cảm, khuôn mặt vô cùng biểu cảm "Đến với em đi.."

"Vậy thì..." Cố Thanh Vũ ngó quanh, với tay lấy bộ màu đen "Nồng nàn quyến rũ, đầy bí ẩn."

Cả bọn cười ầm lên, Bạch Nha vỗ vai "Để thằng nào thấy cảnh này, tao bảo đảm với mày Hiểu Ái, chúng nó sẽ nghĩ bọn mình biến thái đấy."

Cố Thanh Vũ: "Trước giờ chúng mày vẫn thế."

Bọn nó phản bác "Cả mày nữa."

Đi mua sắm thoải mái, rồi thì nhà ai nấy về. Bây giờ còn sớm, Lục Tử Ngạn còn chưa về, bên ngoài có tiếng gõ cửa, cô quăng đống đồ trên bàn chạy ra mở cửa. Là thím Trương bên cạnh.

Bà cười thân thiện "Xin chào."

Cô lịch sự đáp "Chào thím Trương, có gì không ạ?"

"Nhà cô có bưu phẩm, vừa nãy đúng lúc tôi ra ngoài về có ngừơi nhờ tôi chuyển giúp."

"A, cảm ơn thím." Cố Thanh Vũ nhận lấy, cúi đầu cảm ơn rồi đi vào nhà. Người nhận là anh. Cô để cạnh thần trên bàn, rồi đem túi đồ cất vào phòng...

Hôm nay Lục Tử Ngạn về nhà sớm, về nhà không thấy cô đâu. Trên bàn có bưu phẩm.. kế bên là túi đồ bằng giấy. Anh cầm lên, để kế bưu phẩm của mình nên túi giấy này cũng là của anh. Lục Tử Ngạn mở ra xem, vừa nhìn thấy đã muốn đóng lại.

Là váy ngủ kiểu sexy nóng bỏng. "Chậc, cố tình đây mà." Lỡ xem rồi, anh cười tươi lấy ra, ngắm nghía trước sau chiếc váy. Đúng lúc Cố Thanh Vũ vừa từ cửa hàng tiện lợi trở về, nhìn anh cầm chiếc váy, túi đồ trên tay rơi xuống đất. Cô chạy đến muốn lấy lại, nhưng anh nhanh tay lẹ mắt giơ lên cao "Em làm gì?"

Cố Thanh Vũ nhướn người, nhảy lên cao để giật chiếc váy, đây chẳng phải là cái mà Hiểu Ái cầm lúc nãy, sao nó lại ở đây. Cô gằn giọng "Em không đùa đâu, anh mau đưa đây."

"Chẳng phải em mua để mặc cho anh xem? Ngại làm gì?"

"Là Hiểu Ái, không phải em."

Cố Thanh Vũ nhảy mệt, nên đá vào chân, Lục Tử Ngạn la thất thanh. Cô lấy cái váy, trừng mắt nhìn anh "Dám chọc em. Hừ..." sau đó bỏ vào phòng.

Lục Tử Ngạn không biết sợ, nói lớn "Vợ, em không hợp với ren đâu, voan đẹp hơn."

Cố Thanh Vũ không dám trả lời...

Ăn cơm trưa, Lục Tử Ngạn không ngừng bàn luận về chiếc váy ngủ.

"Thanh Vũ, em còn mua cái nào không?"

Cố Thanh Vũ cắm cúi ăn cơm "Không."

"Theo như anh thấy, em thích hợp với màu đỏ hơn, phía dưới lót voan, không cần phải che hết cũng được, chậc...hết sức quyến rũ." Điệu bộ vô cùng háo sắc. "Anh cũng không thích ren, bất tiện lắm."

Cố Thanh Vũ hai bên mặt đỏ ửng, cô nghiến răng nghiến lợi nói "Anh có để yên cho em ăn cơm không?"

Anh cười "Hay tối nay em mặc thử nhé."

"Anh thích thì mặc đi."

"Anh có rồi."

"Gì?"

"Là bộ đồ ngủ của anh đấy, anh không dành với em đâu. Đừng lo..."

Cố Thanh Vũ nói không lên lời, Phong Hiểu Ái, cô nhất định phải cho nó một bài học....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.