Đại Bát Hầu

Chương 172: Chương 172: Đề nghị




Dịch & Biên: †Ares†

- Muội tử à, ta cảm thấy vị phu quân này của muội tuy là khỉ, lông lá rối bời, nghèo kiết xác, bộ dạng chẳng cao chẳng soái như ca của muội, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có ưu điểm, ít nhất biến ra đồ ăn rất ngon. Hắn thật sự nếm qua sao? Là ăn ở nơi nào? Ta cũng đã đi yến hội Thiên Đình nhiều lần, nhưng còn không ngon bằng hắn biến. Trong đó giống như có những gia vị ta chưa từng ăn...

- Hắn không phải phu quân ta.

Ngao Thốn Tâm bĩu môi nói:

- Được rồi, phu quân tương lai.

- Cũng không phải.

- Thật sao, không phải thì không phải, không nên kích động như vậy. Kỳ thật tẩu tử ta sẽ không đi kể lung tung đâu, muội tử không cần lo ta nói cho người khác biết.

Mặt Dương Thiền nóng bừng, im lặng không nói. Nếu không phải Ngao Thốn Tâm, nàng đã sớm nổi đóa.

Nhưng Dương Thiền không nói tiếp, không có nghĩa là Ngao Thốn Tâm cũng vậy.

Ngược lại, nàng ta còn nói hăng hơn.

- Kỳ thật, hắn coi như là một yêu quái có chút tu vi rồi. Vì tương lai của các ngươi, thật sự không nên tiếp tục làm cái chuyện nguy hiểm phản Thiên đâu. Đến lúc đó, nhỡ không may một cái, muội tử lại phải thủ tiết.

- Nếu không muội nói với hắn, ta sẽ tiến cử hắn với phụ vương, đến Tây Hải Long cung ta làm chức quan phụ tá chẳng hạn, coi như là nghề nghiệp tử tế, cũng không cần lo thiên quân lùng bắt nữa. Ta biết cuộc sống của yêu quái quả thật không tốt lắm, ăn bữa nay không có bữa sau, có ngày hôm nay không có ngày mai, thật sự không thích hợp thành gia lập nghiệp. Không chừng á, ngày nào đó thiên quân tới, nơi này sẽ bị san bằng. Đến lúc đó muội tử không nhà để về, thê thảm lắm a.

- Lại nói tiếp, nếu hắn cứ như hiện tại, phỏng chừng ca của muội sẽ không đồng ý việc hôn nhân của bọn muội đâu. Không có trưởng bối chúc phúc, hôn nhân chắc chắn sẽ không hạnh phúc...

- Đúng rồi. Lúc đầu phụ vương cũng phản đối hôn nhân của ta và ca muội. Nhưng mấu chốt là ca muội đánh thắng được phụ vương ta, mà muội phu lại không đánh lại ca của muội! Đến lúc đó ca của muội không đồng ý, khẳng định muội không có cách nào thành thân.

- Nhưng nếu hắn thành quan ở Tây Hải Long cung lại khác, ít nhất có nghề nghiệp nghiêm chỉnh, có thân phận có địa vị, còn có bổng lộc cố định. Hơn nữa có ta ở đây, Tây Hải Long cung khẳng định cũng sẽ không bạc đãi hắn. Muội tử trước hết hỗ trợ, để ta và ca của muội thành hôn lại. Đến lúc đó muội muốn thành thân, tẩu tử cũng giúp muội thổi chút gió bên gối. Chớ xem thường uy lực của gió bên gối nha...

- Đến lúc đó nhà muội chính là nhà phu quân ta, mà nhà ta sẽ thành nhà phu quân muội, ngẫm lại cũng thấy hưng phấn. Quyết định vậy nha?

- Còn nữa, muội tử, tương lai các ngươi có hài tử, các ngươi còn muốn kéo hài tử cùng phản Thiên sao? Muội tử, muội nói xem đề nghị của tẩu tử thế nào? Muội tử, chớ đi nhanh như vậy. Tẩu tử cũng là suy nghĩ cho muội mà.

Ngao Thốn Tâm làm một tràng liên thanh, Dương Thiên lại không nghe nổi câu nào.

Nàng chỉ cảm giác mình bị ép sắp điên rồi, chân bước như chạy. Nhưng Ngao Thốn Tâm vẫn đuổi theo, hơn nữa còn tìm được chủ đề mới.

- Muội tử à, tẩu tử bỗng nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng. Muội nói hài tử tương lai của muội là khỉ hay là người nhỉ? Có khi nào thành vượn người không? Có thể là có đuôi không nữa? Nếu như có hình dạng người thì không sao, chứ nếu thành hình dạng kỳ quái thì lại làm sao bây giờ... Đến lúc đó có khi nào bị những hài tử khác khi dễ không đây? Hài tử cô độc, trưởng thành dễ có tính cách lệch lạc đấy...

Dương Thiền thật sự không chịu nổi:

- Tẩu tử, tẩu nên quan tâm tẩu và ca ta sẽ sinh ra cái gì đi.

- Hừ, muội quá coi thường tẩu tử ta. Vấn đề này ta sớm đã sai người đi hỏi. Rồng không giống với khỉ, vừa ra đời là đã có hình người rồi, cho nên khi sinh ra nhất định là một hài tử đáng yêu. Lại nói, ca của muội vẫn muốn có hài tử, đáng tiếc bụng của tẩu tử đến giờ vẫn chưa lớn lên... Hu hu hu hu...

Ngao Thốn Tâm lại rơi nước mắt như mưa.

- Làm sao tẩu lại khóc nữa?

- Ta nhớ ca của muội, không phải nói không nhắc hắn nữa sao?

- Chính tẩu mới nói, còn nói nhiều lần chứ?

- Không phải, không phải!

- Được rồi, được rồi, không nhắc nữa.

Dương Thiền cảm giác mình muốn ốm mất.

...

- Này, muội tử, muội nên suy nghĩ đề nghị của ta đi. Coi như không vì bản thân mình, cũng phải vì hài tử.

- Chúng ta nói tiếp ca của ta đi.

Ngao Thốn Tâm che miệng, trong vành mắt hai giọt nước mắt đảo quanh:

- Muội tử thật là ác tâm a!

...

Đi ở phía trước, Khỉ Đá cứ thế dẫn theo hai người xì xào bàn tán không ngừng phía sau, tốn nguyên buổi sáng mới chọn được một vách núi nhìn ra biển, làm một tòa nhà lớn cho Ngao Thốn Tâm.

Lúc tòa nhà được biến ra, Ngao Thốn Tâm vốn đang liến thoắng không ngừng lại đột nhiên ngậm miệng.

Tòa nhà này lớn đến bao nhiêu?

Thuật biến hóa, thật ra là một loại huyễn thuật, tu sĩ cảnh giới Luyện Thần chỉ có thể biến ra ảo giác đơn thuần. Ví dụ Nguyệt Triêu biến thành Khỉ Đá lúc ở đầm Ác Long cũng chỉ là huyễn thuật.

Nói đến cùng, chẳng qua là dùng linh lực làm chất dẫn, xử lý một chút ánh sáng, âm thanh và mùi vị. Nếu gặp được tu sĩ có tu vi cao hơn, đặc biệt là tu sĩ cảnh giới Hóa Thần, vừa liếc mắt là đã có thể nhìn thấu huyễn thuật.

Mà tu sĩ cảnh giới Hóa Thần thì có thể mô phỏng ra cả thực thể, nhìn từ bên ngoài không khác gì vật thật. Nếu không sử dụng thuật pháp đặc thù, cho dù tu vi cao hơn tu sĩ làm phép thì cũng không cách nào nhìn thấu.

Đương nhiên, biến ra giống đến đâu, lớn đến đâu thì phải xem thực lực của tu sĩ làm phép tới đâu rồi.

Nghe có vẻ thần kỳ, nhưng thứ biến ra nhất định phải là thứ mình từng thấy, đã quen thuộc, hay ít nhất là mình có thể tưởng tượng được. Nếu chưa từng thấy, tưởng tượng cũng không ra thì nhất định không biến được, mà không quen thuộc thì nhất định sẽ không giống.

Xét tính cách của vị công chúa này, Khỉ Đá vừa ra tay là biến ngay ra kiểu nhà lớn nhất ởthế giới này.

Khỉ Đá từng ở lại một tòa nhà lớn nhất?

Không tính đạo quán thì đó là phủ Xa Kỵ tướng quân lúc hắn còn ở thành Ác Long rồi.

Một khắc trước còn là vách đá trống trơn, chỉ một cơn gió lớn thổi qua, chớp mắt đã xuất hiện một tòa phủ tướng quân khổng lồ. Cảnh tượng này làm Ngao Thốn Tâm phải giật mình.

Vừa làm phép xong, liền có một yêu quái tìm đến Khỉ Đá, nói riêng vài câu. Khỉ Đá liền để hai người ở lại, vội vàng rời đi.

Trên vách đá, trước “Phủ tướng quân” chỉ còn lại Dương Thiền và Ngao Thốn Tâm.

Đợi khi Khỉ Đá đi xa, Ngao Thốn Tâm mới giật ống tay áo Dương Thiền, nhỏ giọng hỏi:

- Hắn có tu vi gì vậy?

Dương Thiền liếc nàng ta một cái, cũng không trả lời.

- Một hơi biến ra tòa nhà lớn như vậy... Hắn có nhiều linh lực chống đỡ vậy sao? Không có chuyện ta vào đây ngủ, nửa đêm phát hiện mình đang ngủ trên đất đấy chứ? Cũng không biết chừng nhỉ. Coi như đêm nay thuật pháp không tiêu tan đi, đêm mai cũng nên tan chứ? Dù sao không có cách nào ở lâu dài.

Ngao Thốn Tâm nhíu mày, nhìn Khỉ Đá đã ở tít xa, nói thầm:

- Dùng toàn bộ linh lực biến nhà giúp ta. Xem ra muội phu này kỳ thực cũng không tệ lắm, ít nhất hiểu hiếu kính tẩu tử. Như vậy ta càng nên tính chuyện tốt cho hắn rồi. Nghe ta đi, muội tử, phản Thiên không có tiền đồ gì đâu. Từ hôm qua đến giờ, ta chẳng nhìn thấy có bao nhiêu yêu quái. Một chút nhân mã như vậy, làm sao phản Thiên đây? Ôi chao, muội tử muốn đi đâu? Chớ đi a...

...

Xuyên qua thác nước, Khỉ Đá vừa mới đáp xuống, đã thấy Hắc Tử chờ sẵn ở cửa tới đón chào.

- Khỉ Đá ca, tiên sinh và Dĩ Tố đã trở lại, sự tình có vẻ không quá thuận lợi. Bọn họ đang ở đại sảnh chờ huynh.

- Đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.