Đại Bát Hầu

Chương 181: Chương 181: Nói thật




Dịch: gautruc01

Biên: †Ares†

Sau khi giao lại một ít việc đơn giản, Khỉ Đá vội vàng rời khỏi Thủy Liêm động, lộn nhào một cái bay thẳng lên trời.

Năm năm trôi qua, Khỉ Đá đã không còn là một con khỉ chỉ biết trốn trốn tránh tránh khi xưa nữa. Với thiên phú cực cao, dù là cảnh giới tu vi hay là trình độ của thuật pháp, hắn đều đã đạt tới mức đăng phong tạo cực.

Gió lớn ở trên cao thổi cho quần áo Khỉ Đá rung phần phật không thôi.

Dưới ánh mặt trời, biển mây mênh mông đang chậm rãi trôi dưới chân của Khỉ Đá.

Nhìn trong không trung sau khi xác định đúng phương hướng, tay cầm Hành Vân côn, thân thể Khỉ Đá nhoáng lên một cái, hóa thành một luồng ánh sáng màu vàng bay thẳng về phía Tây Nam.

Gió mạnh cuồn cuộn như sóng biển quất thẳng vào mặt, mạnh đến mức khiến hai má hắn đau rát.

Theo tốc độ không ngừng tăng lên, Khỉ Đá phải vận linh lực bảo vệ quanh thân để chống chọi với gió mạnh rít gào liên miên không dứt. Tốc độ của hắn nhanh đến nỗi khiến không gian như méo mó, bầu trời, biển mây, mặt đất, sông nước không ngừng hóa thành những đường chỉ ánh sáng tan biến ở phía sau.

Trên đường, thiên binh phụ trách cảnh giới của một chiến hạm Thiên Đình tận mắt nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc dụi dụi mắt nhìn lại thì chỉ thấy trên biển mây mênh mông bị xé ra một cái rãnh dài thật dài, chứng minh vừa rồi mình không có hoa mắt nhìn nhầm.

Tuy nhiên, dù cho thấy rõ thì đã sao chứ, thực lực tầm cỡ như vậy y cũng sẽ giả mù coi như không thấy gì cả.

Dường như trong nháy mắt Khỉ Đá đã vượt qua khoảng cách mấy vạn dặm để đến núi Côn Lôn.

Lơ lửng trong tầng mây, Khỉ Đá chớp chớp mắt, hai con ngươi đen nhánh đã chuyển thành màu bạc từ lúc nào.

Khỉ Đá nheo mắt nhìn xuống phía dưới xuyên thấu qua tầng mây. Ánh mặt trời chiếu rọi trên quảng trường rộng lớn của núi Côn Lôn, mọi thứ đều không lọt khỏi hai mắt của hắn

Phía bên ngoài đã xây dựng rào chắn dày đặc, thủ cấp yêu quái treo cao cao trên các sào trúc đã bắt đầu thối rữa, hàng dãy chậu than đang bốc lên khói đen nghi ngút.

Vô số tu sĩ và thiên binh đang cầm vũ khi lui tới tuần tra, năm bước một tốp, mười bước một đội, canh phòng nghiêm ngặt. Phía trên không còn có thiên tướng cưỡi thiên mã bay qua lại dò xét.

Còn ở bên trong, rừng cây rậm rạp, sông ngòi chảy xiết, liếc mắt có thể thấy được các pháp trận ẩn. Thậm chí trên mặt đất cũng đã khởi động tầng tầng trận pháp giám sát dao động linh lực khi sử dụng thuật pháp phi hành.

Nếu là các pháp trận cấm bay như ngày xưa thì hiện nay Khỉ Đá có vô vàn biện pháp có thể hóa giải, nhưng đối phương lại sử dụng trận pháp thăm dò dao động linh lực tản ra khi phi hành...

Nhìn thấy cảnh này, Khỉ Đá chỉ có thể cười trừ.

Núi Côn Lôn hiện nay đã không như ngày xưa nữa rồi.

Mấy năm gần đây thế lực của yêu quái trên thế gian đang bành trướng một cách nhanh chóng, kể cả núi Côn Lôn cũng cảm thấy bị uy hiếp, bởi vậy mới bố trí phòng vệ chặt chẽ như thế đến cả thiên quân cũng tham gia vào. Toàn bộ núi Côn Lôn hiện nay có thể xem như tường đồng vách sắt.

Nếu như lúc nãy vội vàng xuyên qua tầng mây thì chắc chắn kích hoạt trận pháp. Tới khi đó chỉ có thể đánh một trận, mà ở đây còn có vài người trong Thập Nhị Kim Tiên.

Đấu với bọn họ không biết có thể toàn thân trở ra hay không.

Dồn hết sức lực, Khỉ Đá phóng vút lên cao theo hình cánh cung, lướt qua đỉnh pháp trận của núi Côn Lôn rồi thu hồi phép thuật, để cho thân mình chìm vào trong tầng mây.

Thân hình hạ xuống mỗi lúc một nhanh, giống như một thiên thạch đang xé gió gào thét rơi xuống mặt đất, nháy mắt đã xuyên qua tầng mây. Cho đến khi gần như va xuống mặt đất, Khỉ Đá mới sử dụng thuật pháp khiến mình ngừng lại trong không trung, trong tích tắc giảm bớt trọng lực, nhẹ nhàng đáp xuống một cánh rừng gần đó.

Ngay lúc hai chân hắn vừa mới chạm đất thì tiếng báo động đã vang lên ầm ĩ.

- Vậy mà cũng có thể phát hiện được.... nhạy bén thật.

Khỉ Đá thở dài, nhìn bốn phía xung quanh.

Ánh mắt xuyên thấu qua rừng cây núi đá, hắn nhìn thấy rõ ràng cách đó một dặm có mười mấy tu sĩ tay đang lăm le vũ khí chạy vội đến phía này, còn ở sườn sau cách hai trăm dặm có mội đội thiên binh năm người đang lao tới.

Còn có hai kỵ binh ở phụ cận thúc ngựa...

Đây chỉ là ở gần, từ xa còn đếm không hết.

Toàn bộ nơi này đã bị kinh động.

Trong khi Khỉ Đá tay cầm Hành Vân côn chuẩn bị nghênh chiến thì phát hiện cách trăm trượng ở phía trước có một tu sĩ trẻ tuổi tu vi Ngưng Thần đang ngửa cổ nghe tiếng cảnh báo, bối rối không biết làm sao.

Khỉ Đá hơi nhếch miệng:

- Chọn ngươi!

Hơi khom người, hắn đạp mạnh chân, chớp mắt đã tới trước mặt tu sĩ đó.

Khi tu sĩ thấy Khỉ Đá trước mắt thì trợn mắt há hốc miệng.

Không để tu sĩ kịp phản ứng, Khỉ Đá liền chỉ ngón tay, tu sĩ kia khựng lại, sau đó hóa thành một gốc cây nhỏ. Còn Khỉ Đá thì biến hóa thành hình dạng của y.

Đến lúc này, đám tu sĩ và thiên quân mới lục tục tới.

Một thiên binh cầm đầu định mở miệng hỏi, thì ở phía sau có một tu sĩ vỗ vỗ vai thiên binh đó rồi nói:

- Hỏi mất công, khẳng định không thấy gì đâu. Một tu sĩ cảnh giới ngưng thần, nếu gặp phải kẻ xâm nhập mà còn nguyên vẹn đứng đây được chắc?

Nghe xong, thiên binh liếc nhìn Khỉ Đá đang giả dạng tu sĩ trẻ, rồi dẫn đám người quay đầu đi luôn.

Mấy người ở đi ở phía sau cũng không ai thèm liếc nhìn Khỉ Đá đang giả dạng lấy một cái.

Đợi đám những tu sĩ và thiên binh kia rời khỏi, Khỉ Đá mới sực nhớ một chuyện, liền biến cho tu sĩ kia trở về hình người rồi đánh ngất, sau đó lục soát người y một phen.

Vừa tìm, hắn quả nhiên thấy được hai yêu bài cùng một số đồ lặt vặt.

Một yêu bài có ghi “Kim Vân Khuyết”, hẳn là tên của người này.

Bỏ hết dồ vào túi áo, lại chỉ một ngón tay, lần này Khỉ Đá biến tu sĩ kia thành một tảng đá.

Khom người vỗ vỗ lên cục đá, Khỉ Đá nói nhỏ:

- Yên tâm đi, hai ngày sau pháp thuật sẽ tự biến mất, lúc đó tự ngươi đi báo cáo nhé.

Dứt lời, hắn xoay người biến mất trong rừng rậm.

...

Tà Nguyệt Tam Tinh động.

Một lầu các to lớn tắm mình trong ánh mắt trời.

Một luồng gió nhẹ lướt qua, một chiếc lá khô đang nằm trên mặt đá gập ghềnh khe khẽ rung động theo gió.

Phong Linh chìa cánh tay mảnh khảnh ra khỏi ống tay áo, khom người nhặt chiếc lá khô kia rồi giơ lên hướng ánh mặt trời, nheo mắt nhìn.

Dưới ánh mặt trời soi rọi, chiếc lá khô héo kia gần như trong suốt, thấy được cả gân lá.

Ánh nắng xuyên qua các lỗ mục trên lá cây, chiếu rọi lên khuôn mặt còn chút non nớt, khiến đôi mắt như phỉ thúy lấp lánh sáng.

Ngơ ngác nhìn một hồi, chớp chớp lông mi dài, nàng bĩu môi cúi đầu, buông tay ra để mặc cho chiếc lá kia rơi xuống.

Khỉ Đá rời khỏi Tà Nguyệt Tam Tinh động đã được hơn sáu năm rồi.

Sáu năm qua đi, nàng từ một cô bé mười tuổi nay đã lớn lên trở thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều. Chỉ là, có lẽ bởi do từ nhỏ đến lớn sinh sống trong đạo quán này tuổi hoa cũng bị che mờ.

Bộ đạo bào màu lam che đậy dáng người, búi tóc làm chiếc châm cài đỏ xinh ẩn mất. Nhìn Phong Linh mộc mạc giản đơn như một búp hoa chớm nở, e ấp mà thanh thoát.

Nàng ngồi trên bậc thang trước lầu các, hít một hơi thật dài, tay nâng má, trong lòng thấp thỏm không yên.

Một lúc lâu sau, mặt trời đã hơi nghiêng về Tây, mới từ phía xa xa thấy bóng dáng Thanh Vân Tử đang đi tới.

Nàng vội vàng đứng dậy khom mình hành, lễ khẽ nói:

- Đệ tử Phong Linh tham kiến sư phụ.

- Tới rồi?

Thanh Phong Tử gật gật đầu nhìn thoáng qua nàng rồi đẩy cửa gỗ ra, nhẹ giọng nói:

- Vào đi.

Phong Linh cúi đầu yên lặng đi theo, leo lên cầu thang thẳng đến tầng thứ ba, bước vào trong căn phòng rộng rãi rồi ngây ngốc đứng nhìn sư phụ mình.

Thanh Phong Tử ngồi trên bồ đoàn vuốt vuốt râu dài rồi nói:

- Thanh Vân sư đệ nói con xin đệ ấy muốn xuất quán, có chuyện này chăng?

Phong Linh khe khẽ gật đầu, nói nhỏ:

- Đệ tử muốn đi đến Lăng Vân các của bát sư thúc một chút.

Giọng nói có chút gì đó rụt rè.

- Muốn đi đến đó?

- Đệ tử đã tới cảnh giới Luyện Thần rồi, cũng giống các sư huynh sư tỷ muốn đến Lăng Vân các tu hành.

Nàng chớp chớp mắt nói.

Thanh Vân Tử tất nhiên là thấy rõ mồn một vẻ lúng túng trên gương mặt kia.

Trầm ngâm một chút, Thanh Vân tử ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Phong Linh rồi nói:

- Thập sư đệ không có ở Lăng Vân các.

- Hả?

Phong Linh ngạc nhiên, vội ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn Thanh Phong Tử hỏi:

- Tôn sư thúc không ở Lăng Vân các?

- Đúng vậy, sư đệ không ở Lăng Vân các, hiện tại không ở đó, chính xác là từ trước giờ đến nay đệ ấy chưa bao giờ ở Lăng Vân các.

- Sao, sao có thể như vậy?

Phong Linh cực kì hoang mang nói:

- Nguyệt Triêu sư huynh, Lăng Vân sư thúc, Đan Đồng sư thúc, cả Thanh Vân sư thúc đều nói Tôn sư thúc ở Lăng Vân các. Một tháng trước đệ tử còn viết thư cho Tôn sư thúc mà.

Thanh Phong Tử hít một hơi thật dài nói:

- Ta biết, là do ta bảo bọn họ nói như vậy. Thập sư đệ chưa từng tới Lăng Vân các. Việc này Nguyệt Triêu, ta, còn có Thanh Vân sư đệ, Đan Đồng sư đệ, thậm chí cả sư phụ lão nhân gia cũng biết.

Phong Linh mở to hai mắt, lặng người ngơ ngác đứng đó một lúc mới hỏi:

- Vậy, vậy Tôn sư thúc ở đâu?

- Đệ ấy...

Thanh Phong Tử mấp máy môi nói:

- Đệ ấy xuất sư rồi, từ nay về sau chỉ còn cái danh ở Tà Nguyện Tam Tinh động mà thôi. Đệ ấy đang làm chuyện mình muốn làm, con không cần bận tâm nữa.

- Nhưng mà, Tôn sư thúc không hề nói với con điều đó trong thư...

Đúng vậy, là chưa bao giờ nhắc tới.

Những bức thư kia đều chỉ có ba chữ “Ta rất khỏe”, ngoài ra chẳng còn gì cả. Phong Linh đã rất hy vọng hắn sẽ hỏi han tình hình gần đây của nàng ở cuối thư.

Rất nhiều lần nàng hoài nghi có phải là do Khi Đá trả lời thư hay không, nhưng rõ ràng đó là chữ của Khỉ Đá. Chỉ có nàng và Khỉ Đá mới biết kiểu chữ ấy.

Nếu không phải hắn, thì là ai?

Sáu năm rồi, nàng viết cho hắn không biết bao nhiêu phong thư. Mỗi một phong thư, nàng đều đăm chiêu suy nghĩ, hao hết tâm tư.

Vốn là nhờ Nguyệt Triêu, nhưng sau này Nguyệt Triêu bế quan, nàng đành cầu cạnh Thanh Vân Tử, rồi đến lượt Đan Đồng Tử...

Thế nhưng mặc kệ thư nàng viết ít hay nhiều, hồi âm vĩnh viễn đều chủ có ba chữ kia.

Nàng nghĩ mãi mà không rõ, cũng không muốn truy đến cùng, hóa ra...

Gió từ bên ngoài phòng thôi vào lướt qua gương mặt nàng, phất phơ lọn tóc.

Thời gian như ngừng lại, cảm giác đè nén hít thở không thông.

Vành mắt nàng dần dần đỏ, chớp chớp mắt, nàng hỏi:

- Là sư tổ trục xuất Tôn sư thúc khỏi sư môn sao?

Thanh Phong Tử chậm rãi lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Là tự đệ ấy muốn đi, không ai ép đệ ấy cả.

- Sao có thể chứ? Tôn sư thúc hắn, hắn quỳ trước sơn môn cả một năm mới vào quan được, còn chưa học được bảy mươi hai biến thì sao có thể rời khỏi sư môn được?

Nàng còn nhớ rõ khuôn mặt quật cường của Khỉ Đá lúc quỳ trước sơn môn. Hắn nói phải cầu được tiên thuật, không muốn làm một con khỉ bình thường. Nếu tu bất thành, thì có chết cũng phải chết ở cửa này.

Còn nhớ rõ cái đêm lạnh như băng kia, một con khỉ bị đánh đến cả người toàn là máu, dù cận kề cái chết cũng không hàng.

Còn nhớ rõ thân hình chằng chịt vết thương nhìn mà rợn người...

Chỉ cần có chút hy vọng, hắn nhất định không từ bỏ.

- Hắn sao có thể... Hắn sao có thể từ bỏ chứ?

Phong Linh mở to mắt, nước mắt từng hạt từng hạt lăn dài trên má:

- Hắn đi rồi, lại không nói cho ta?

- Bất kể thế nào thì đệ ấy cũng đi rồi. Mà con, cũng nên quên người này đi.

- Không. Nhất định không phải như thế, nhất định là các người đã làm gì hắn, hắn mới rời đi!

Phong Linh hét lên thất thanh.

- Hỗn trướng!

Thanh Phong Tử giận tím mặt, đập chưởng lên sàn nhà, quát lớn:

- Lại dám nói chuyện như vậy với sư phụ, ai dạy ngươi!

Cứ nghĩ nàng sẽ lùi bước, nhưng không.

- Hắn, hiện nay đang ở đâu?

Phong Linh run run, mở to hai mắt nhìn thẳng vào sư phụ, người mà nàng sợ nhất từ trước đến nay, không chút nào chùn bước.

Giờ khắc này, ngay cả Thanh Phong Tử cũng giật mình, nửa ngày nói không ra lời.

Thanh Phong Tử chưa từng thấy Phong Linh như vậy. Phong Linh nên là một cô gái ngoan ngoãn nhút nhát, bất luận mình nói gì, nàng cũng sẽ răm rắp nghe lời, không dám hó hé một câu.

Nhưng mà bây giờ....

Hai người mắt to nhìn mắt nhỏ, giằng co hồi lâu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.