Đại Bát Hầu

Chương 198: Chương 198: Tù binh




Dịch: alreii

Biên: †Ares†

Nhìn những ngọn lửa không cần mồi đang thiêu đốt hừng hực, mắt Khỉ Đá đã trợn tròn, tròng mắt sắp rớt cả ra ngoài.

Cảm giác đó như thể bị người ta hung hăng cho một bạt tai.

Sau sự kinh ngạc ngắn ngủi, hắn vươn tay nắm Hành Vân côn đứng bật dậy:

- Giết! Mẹ nó, động thủ!

- Không đợi đến đêm?

Đoản Chủy đang nằm sấp bên cạnh đè thấp giọng hỏi.

- Đợi mẹ nó chứ đêm, đến đêm thì Hoa Quả Sơn này của ta bị đốt trụi rồi! Mẹ nó chứ!

...

Trên lầu các cao nhất trên thuyền, Quảng Mục Thiên vương ngồi ở vị trí chính giữa, cúi đầu vuốt ve con rồng đỏ đang quấn quanh trên tay phải.

Con xích long đó duỗi cổ, uốn lượn trên tay Quảng Mục có vẻ hưởng thụ.

Cách chỗ gã không xa, một thiên tướng dựa vào lan can, cúi người nhìn xuống ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực trên mặt đất.

Một cái cây già trăm năm đang chậm rãi sụp đổ trong tầm mắt của thiên tướng, hóa thành tro tàn. Tất cả sinh linh hoảng hốt chạy trốn.

Qua lúc lâu, thiên tướng này mới thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu mở ống nhòm Thiên Lý nhìn về phía ngọn núi cao nhất của Hoa Quả Sơn.

Trong tầm nhìn, thiên tướng này nhìn thấy chỗ sườn núi có hơn trăm con yêu quái đang nhảy xuống!

Thiên tướng cả kinh, sơ suất đánh rơi ống nhòm Thiên Lý trong tay xuống đất.

Thiên tướng vội vàng cúi người nhặt lên, lại nhìn về phía vị trí vừa nãy, nhưng giờ không thấy gì cả. Lúc này thiên tướng mới chậm rãi thở hắt ra một hơi.

- Sao vậy? Nhìn thấy gì à?

Quảng Mục Thiên Vương bên cạnh thấp giọng hỏi.

- Không... Có lẽ mấy ngày nay mệt nhọc quá độ, nên hoa mắt.

Thiên tướng đó bật cười ha hả.

- Mệt thì đi nghỉ ngơi chốc lát đi. Nhìn tình hình này, trong thời gian ngắn bọn chúng sẽ không chạy ra đâu.

- Tạ ơn Thiên vương.

Thiên tướng đó vươn tay xoa xoa huyệt tinh minh, chậm rãi thở dài.

Thầm nói bản thân chắc là mệt mỏi thật rồi, chờ đánh xong trận này, phải xin nghỉ phép mới được.

Thiên tướng nghĩ đến đó, xoay người đi về phía vị trí quan chiến của mình.

- Báo ~!

Chính vào lúc này, một thiên binh chạy lên lầu các, quỳ một chân xuống đất:

- Khởi bẩm Thiên vương, quân cánh trái bị yêu quái tập kích!

- Bị tập kích!

Quảng Mục Thiên Vương nghi ngờ trợn to mắt, chậm rãi đứng lên.

Còn chưa kịp đợi Quảng Mục Thiên Vương mở miệng hỏi chuyện, lại có một thiên binh chạy lên lầu các:

- Khởi bẩm Thiên vương, quân cánh phải gặp phải yêu quái tập kích!

Ở chỗ xa, một viên đạn tín hiệu đang kéo lấy một đường khói mù dài bay lên không trung.

Còn chưa kịp đợi chúng tướng trong lầu các tỉnh táo lại, ở bên kia lại có một viên đạn tín hiệu bay lên không trung.

Đây là... tín hiệu cầu cứu!

Quảng Mục lập tức hoảng hốt, vội vàng đoạt lấy ống nhòm Thiên Lý trong tay thiên tướng.

Ở chỗ xa, gã nhìn thấy mười mấy con yêu quái nhảy lên boong thuyền của quân cánh trái như những con bọ chét, thi triển đủ các loại thuật pháp, thế mạnh áp đảo như thể đang chém dưa hấu.

Nhìn về phía bên cánh phải cũng là như vậy!

- Những tên này đều là... yêu quái cảnh giới Luyện Thần!

Gã đều sững sờ, suýt nữa thì không tin vào mắt của chính mình:

- Sao lại, sao lại có yêu quái cảnh giới Luyện Thần trở lên tụ tập ở nơi này chứ?

Từ khi bắt đầu khai chiến ở Đông Thắng Thần Châu đến nay, còn chưa từng gặp được thế lực yêu quái nào mạnh thế này.

Nhét ống nhòm Thiên Lý vào trong tay thiên tướng bên cạnh, gã quay người quát lớn:

- Chuyển bánh lái! Chia binh hai đường cứu viện hai cánh trái phải...

Lời của gã còn chưa nói xong, bởi vì gã vừa mới nhìn thấy Khỉ Đá nhảy lên lầu các này!

Tất cả thiên quân có mặt ở đây đều ngây người.

Khóe mắt Quảng Mục giật mạnh, lập tức dấy lên dự cảm chẳng lành.

Chuyện gì đây? Sao có thể chứ, hắn lên bằng cách nào? Tại sao không có ai phát hiện?

Quá sơ suất rồi!

Giây phút đó, hoảng sợ không chỉ có mình Quảng Mục, mỗi một thiên tướng ở đây đều bị kinh hãi.

Ở trong tầm mắt của đám thiên tướng, Khỉ Đá khom người, nheo mắt nhìn Quảng Mục. Hắn bước từng bước về phía vị trí chính giữa, Hành Vân côn trong tay kéo lê trên sàn tàu kim loại phát ra tiếng vang chói tai.

Tất cả thiên tướng đều bất giác sờ về phía vũ khí của mình.

- Nạp mạng đi ~!

Một tiếng gào vang lên, một vị thiên tướng cảnh giới Luyện Thần cách hắn gần nhất dẫn đầu xông lên, rút bội kiếm chém hướng cổ của Khỉ Đá.

Trong tích tắc sắp chém lên gáy của Khỉ Đá, thì thấy Khỉ Đá rụt người, ngồi xuống né một kiếm đó. Còn chưa kịp chờ đối phương thu hồi lại kiếm thế, thì đã thấy Khỉ Đá giẫm một chân xuống đất, xoay người, đầu gối đánh mạnh lên phần bụng của thiên tướng nọ.

“Phịch.”

Một tiếng phịch vang lên.

Thiên tướng ở phía sau nhìn thấy rõ áo giáp dày nặng giữa lưng của thiên tướng nọ vào tích tắc đó nứt toác ra từ chính giữa, rồi lập tức co vào.

Mỗi một tên đều kinh hãi không nói nên lời.

Mà thiên tướng bị đánh một kích mạnh đó người đã cứng đờ, mặt trợn to, bàn tay vẫn đang cầm kiếm hơi run rẩy, một ngụm máu tươi tràn ra khỏi miệng.

Khỉ Đá chậm rãi đứng thẳng dậy, ấn lên khuôn mặt đã vặn vẹo của thiên tướng đó, nhẹ nhàn đẩy y ngã ra phía sau. Hắn duỗi eo lười biếng liếc nhìn đám thiên tướng đang run rẩy trên lầu các, mặt không cảm xúc nói:

- Lâu la thì cút qua một bên, hiểu chứ?

Trong không khí, linh lực khổng lồ đang tụ lại.

Đám thiên tướng này, lúc này lại bất giác gật gật đầu:

- Hiểu, hiểu...

Cho dù ai cũng đều cảm giác được đây là một tồn tại mà toàn bộ thiên tướng ở đây cộng lại cũng không thể nào chống đối được.

- Rất tốt.

Khỉ Đá cười hì hì gật đầu, quay người nhìn về phía Quảng Mục.

Trong nháy mắt ánh mắt giao nhau, Quảng Mục giật mình lùi về phía sau một bước, lại phát hiện mình đã dựa trên lan can không thể lùi được nữa.

Gã cúi đầu nhìn xuống bên dưới lan can, trên boong thuyền đã bắt đầu chém giết.

Mười mấy con yêu quái nhảy lên boong thuyền xung phong chém giết.

Một con voi tinh huơ Lưu Tinh chùy, chỉ chớp mắt đã đánh hai tên thiên binh đến gần mình thành thịt vụn. Lưu Tinh chùy không thu thế được đánh mạnh lên trên cột buồm, cánh buồm to lớn đang khẽ run rẩy.

Cả chiếc chiến thuyền đều đang run rẩy.

Ưng yêu đang lượn vòng trên không trung, trường cung trong tay đang bắn liên tục, mỗi một lần bắn đều kèm theo tiếng hét thảm. Nó lạnh lùng liếc nhìn Quảng Mục trên lầu các, cúi đầu lướt đi.

Trâu rừng tinh da dày thịt béo ỷ vào hai cái sừng đâm bậy trên boong thuyền, bước chân nó chấn động khiến mỗi thiên quân đều hốt hoảng trong lòng.

...

Trận hình thiên quân vốn chỉnh tề ở trước mặt đám yêu quái cảnh giới Luyện Thần và cảnh giới Hóa Thần bị giết cho tan tác, kêu rên không ngừng, máu tươi đầy đất.

Thậm chí cả quân trận cũng không thể nào tập hợp được.

Mà thống soái của bọn họ vẫn còn đứng trên lầu các lực bất tòng tâm.

Chiến thuyền vẫn còn chưa bị tập kích đang chậm rãi nhích đến gần, thử lợi dụng vũ khí hạng nặng cứu viện, nhưng lại bị yêu quái phi cầm qua lại tán loạn trên không trung áp chế.

Tỉnh cảnh trở nên hỗn loạn.

Quảng Mục quay đầu, nhìn Khỉ Đá đang tựa bên cạnh bàn dài vừa nhai ô liu, vừa khiêu khích nhìn mình.

Hắn nhai xong, chuẩn xác phun hạt ô liu lên gương mặt của Quảng Mục, một viên lại một viên, vang lên tiếng lép tép.

Gương mặt Quảng Mục nóng bỏng, co giật mạnh, phẫn nộ!

- Ngươi dám xem thường ta ~!

Chỉ nghe thấy một tiếng quát to, Quảng Mục giơ tay lên, xích long trong tay bay lên không, rồi trong dòng khí lưu mãnh liệt nháy mắt hóa thành chiều dài mười trượng, hất bay cả mái hiên trên nóc.

Cuồng phong, dưới sự chấn động mãnh liệt, đỉnh nóc của tòa lầu các tan rã, tất cả mọi thứ đều nghiêng trái vẹo phải.

Ngay cả đĩa ô liu bên tay của Khỉ Đá cũng bị thổi lật, biểu cảm trên mặt hắn hơi cứng.

- Lên ~!

Quảng Mục rút trường kiếm bên hông, cao giọng hét lên giận dữ.

Đám thiên tướng vừa mới đứng vững, trong trận cuồng phong phải nheo mắt cả lại, theo gã rút trường kiếm bên hông nhanh chóng bao vây Khỉ Đá. Hơn mưa thanh trường kiếm thẳng tắp chỉa vào Khỉ Đá.

Con xích long bay lên giữa không trung cũng há to miệng, linh lực mắt thường có thể thấy được đang tụ hội, ngọn lửa đang tụ thành trong miệng nó.

- Muốn chết.

Khỉ Đá không nhanh không chậm cúi người.

Đợi vào khoảnh khắc đám thiên tướng tới gần, thân hình hắn xoay tròn, Hành Vân côn hóa thành huyễn ảnh đầy trời!

Trong lúc bóng ảnh giao thoa, tất cả kiếm đều bị đánh gãy. Lưỡi kiếm bay tán loạn lướt qua bên người đám thiên tướng, rạch ra từng vết máu dài.

Vòng vây nhanh chóng bị đánh tan, triệt về phía sau.

Chờ Khỉ Đá đứng vững thì Hành Vân côn vừa vặn chỉ lên sống mũi của Quảng Mục Thiên Vương đang phi thân đến, từng bước ép sát, khiến gã cả kinh lùi về phía sau.

Còn về xích long đang bay lượn trên không trung, đã bị một con lợn rừng tinh không biết nhảy từ đâu ra đâm mạnh vào hàm dưới của nó. Ngọn lửa còn chưa phun ra đã trực tiếp nổ tung, đốt cháy miệng nó.

Ở chỗ xa, hai chiếc chiến thuyền khổng lồ kéo theo hai ngọn lửa và khói dài rơi xuống.

...

Chiến đấu kết thúc nhanh chóng, một vạn thiên quân lòng cảnh giới không mạnh toàn quân bị diệt. Bên phía Hoa Quả Sơn, chết hai mươi, bị thương tám mươi.

Đây là áp chế hoàn toàn về tu vi.

Khỉ Đá ngồi trên vị trí vốn của Quảng Mục, cúi đầu nhìn Quảng Mục Thiên Vương đã vết thương chồng chất, bị ba con yêu quái to lớn đè ở dưới đất, vẻ mặt tiếc hận, cười nhạt:

- Vốn định cho các ngươi sống đến tối, đáng tiếc các ngươi lại phóng hỏa, đây là đại kỵ.

Quảng Mục Thiên Vương cắn răng, mặt biến thành màu tím.

Đoản Chủy vỗ cánh hạ xuống bên cạnh Khỉ Đá:

- Thiên binh đều bị kiểm tra qua một lượt, xác định không còn người sống, có người sống cũng sẽ bổ thêm một đao. Thiên tướng còn có sáu người sống, xử lý thế nào?

- Xem tên nào bị thương nhẹ nhất thì giữ lại, còn lại xử lý tại chỗ luôn đi.

Khỉ Đá lạnh lùng nói.

- Vậy thứ này thì sao?

Đoản Chủy xách xích long đã hóa về nguyên trạng, hệt như một con rắn nhỏ đang thoi thóp.

Quảng Mục bị đè trên mặt đất trợn to mắt, nhìn chằm chằm Khỉ Đá.

Khỉ Đá nhíu mày nhìn lúc lâu, hỏi:

- Đây là đồ chơi gì vậy? Yêu à?

Đoản Chủy cũng híp mắt nhìn hồi lâu, trả lời:

- Không phải yêu, chắc là pháp khí kèm với cả hồn phách luyện chế thành.

- Pháp khí?

- Pháp khí nhận chủ, không phải ai cũng dùng được.

Đoản Chủy bổ sung.

Khỉ Đá sờ cằm suy nghĩ, thuận miệng nói:

- Dù sao ta cũng ăn chay, các ngươi ai thích thì lấy về nấu canh rắn ăn đi.

Một tràng hoan hô vang lên, mười mấy con yêu quái có mặt lập tức tranh giành nhau.

Tròng mắt của Quảng Mục sắp rớt ra ngoài rồi.

Đó là pháp khí thành danh của gã!

- Ngươi! Tên yêu quái nhà ngươi! Ngươi dám, ngươi dám đối với pháp khí của ta...

Còn chưa chờ gã nói xong thì Khỉ Đá đã tiện tay vung gậy, trực tiếp đánh ngất gã.

- Đừng tranh nữa, nấu một nồi lớn đi, mọi người chia nhau ăn. Nhớ chừa một phần cho Dương Thiền, không biết nàng từng nếm thử chưa nữa.

Khỉ Đá chỉ vào đám yêu quái sắp đánh nhau, hét lên. Hắn hét xong mới quay đầu nhìn Quảng Mục đã bất tỉnh:

- Tên này mang về, khóa xương bả vai lại để tránh gã chạy trốn.

- Vâng!

Khỉ Đá giao phó xong đang định đi thì bị Đoản Chủy gọi lại.

- Tên thiên tướng giữ lại đó xử lý thế nào?

- Thả đi, để gã về báo tin cho Lý Tịnh. Dù sao thì Lý Tịnh cũng sẽ nhanh chóng biết được Quảng Mục Thiên Vương xảy ra chuyện. Không bằng chúng ta làm lớn chuyện lên, công khai nói rõ cho gã biết Quảng Mục đang ở trong tay ta, coi thử gã phản ứng thế nào.

- Để tên đó “hoàn chỉnh” trở về vậy sao?

- Ngươi muốn chặt hai cánh tay cũng được, tùy ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.