Đại Đạo Vĩnh Hằng

Chương 45: Chương 45: Tìm Đến Cửa




- -Cự Kiếm Môn---

- Tiểu vương bát đản nào là Trần Phong mau cút ra đây cho lão tử.

Trên bầu trời Cự Kiếm Môn, xuất hiện một vết rách không gian, từ bên trong có hai vị trung niên nam nữ bước ra, chưa thấy hình dáng họ ra sao, thì nghe một tiếng gầm long trời lỡ đất.

Không ít đệ tử ngoại môn tu vi yếu trực tiếp bị chấn cho thổ huyết, không ít người không chịu được mà ngất đi.

Họ không ai khác ngoài Tiêu Chính Thuần cùng Diệp Chỉ Hân, thân sinh phụ mẫu của Tiêu Ngọc Sương.

Khi nhận được tin tức hai người cấp tốc truyền tống mất gần một ngày đến được Cự Kiếm Thành rồi nhanh chóng xác định phương vị Cự Kiếm Môn mà xé rách hư không xuất hiện trên bầu trời.

- Bình tĩnh đã, đây là địa bàn của người ta mà.

Diệp Chỉ Hân thấy Tiêu Chính Thuần không kiên nễ gì mà đứng trước sơn môn người ta hò hét, đành trừng mắt phải nhắc nhở hắn.

- Đúng rồi, ngươi nói phải.

Tiêu Chính Thuần gật đầu như gà mỗ thóc.

- Không biết Tiêu Các chủ cùng phu nhân đến đây bái phỏng là vì việc gì?

Từ bên trong Minh Kiếm Sơn, Lưu Diệp cùng vài vị trưởng lão bay đến đứng đối diện hai người cười nói.

- Bái em gái ngươi a, mau bảo tiểu tử Trần Phong cút ra đây, nếu nữ nhi ta mất một cọng tóc ta lột da hắn lên phơi khô nhắm rượu.

Tiêu Chính Thuần như là con trâu điên tiếp tục hò hét.

- Bình tĩnh, có gì từ từ nói.

- Phải ta đang rất bình tĩnh.

Diệp Chỉ Hân vỗ vai hắn nhắc nhở, hắn vẫn gật đầu như cũ mà cứ như nước đổ lá môn.

- Đại trưởng lão thông tri đệ tử gọi Trần Phong tới đây.

Lưu Diệp phân phó Đại trưởng lão, rồi nhìn sang Tiêu Chính Thuân cười nói.

- Ta đã thông tri cho hắn, nếu đã đến mời hai vị vào điện uống tí trà rồi nói rõ mọi chuyện.

- Ta x.

Tiêu Chính Thuần mở miệng định gào tiếp nhưng bị Diệp Chỉ Hân chặn lại nàng nhìn mọi người nói.

- Xin lỗi chư vị, trượng phu nhà ta có hơi chút nóng tính mong mọi người lượng thứ.

- Không có gì, tính tình Tiêu Các chủ rất hợp khẩu vị ta, hai vị đến đây làm khách cũng đã là vinh hạnh cho Cự Kiếm Môn mời.

Lưu Diệp khách khí nói, mời hai người lên đỉnh Kiếm Minh Sơn nói chuyện.

Trần Phong cùng tam nữ ra khỏi Vạn Kim Các, nhưng hắn không biết toàn bộ lý lịch của hắn đã nằm gọn trong tay Vạn Thiên Kim.

Sau đó Trần Phong dẫn các nàng đi dạo Mạc Thành, tam nữ thích tú chạy qua chạy lại xem hết cái này tới cái kia.

- Đi vào bên trong ta mua đồ tặng các nàng.

Lời vừa dứt Trần Phong lôi kéo tam nữ vào tiệm bán quần áo trang sức.

Hắn dắt Tiêu Ngọc Sương đến một quầy trang sức tinh xảo nói.

- Ngọc Sương nàng thích cái nào cứ việc chọn, hôm nay phu quân bồi thường cho nàng.

Nàng vui sướng nhìn xem một lượt rồi chỉ vào một cái trâm cài tóc cùng với một sợi dây chuyền, bọn chúng đều làm từ Băng Tâm Hàm Ngọc và San Hô ngàn năm dưới đáy biển rất có ích cho việc nàng hấp tu và tu luyện Thủy thuộc tính.

Trần Phong sảng khoái bỏ ra gần 200 Thượng Phẩm Linh Thạch mua cho nàng, rồi tự tay đeo len giúp nang

- Ngọc Sương nàng thật xinh đẹp.!

Trần Phong mê say nhìn Tiêu Ngọc Sương, dù nàng đang dịch dung nhưng hắn cũng có thể tưởng tượng ra gương mặt nàng lúc này.

- Cảm ơn phu quân!

Tiêu Ngọc Sương vui sướng, kích động mà hôn hắn một ngụm đỏ mặt vuốt ve sợi dây chuyền trên cổ.

Tiếp đó bọn họ tiếp tục đi dạo quanh Mạc Thành mua không ít y phục đẹp cùng trang trí phụ kiện cho tam nữ,rồi cả ba vào Cửu Tôn Tháp tha hồ thử quần áo mới, cuối cùng thì một mình Trần Phong cưỡi truyền tống trận trở về.

Về tới Cự Kiếm Môn, vô số ánh mắt quái dị nhìn về phía hắn nhưng vì tâm trạng vui vẻ, Trần Phong không quan tâm cho lắm.

- Trần sư đệ, ngươi đã trở về, Môn chủ muốn gặp ngươi theo ta.

Dương Vũ Phi từ xa bay đến trước mặt Trần Phong gấp gáp nói.

- Ồh có chuyện gì sao?

Trần Phong khó hiểu hỏi.

- Đi theo ta, rồi ngươi sẽ biết.

Dương Vũ Phi không nói nhiều lôi kéo Trần Phong xuất hiện trên Kiếm Minh Sơn.

Kiếm Minh Sơn, trong thư phòng Môn chủ.

- Bẩm Môn chủ, Trần sư đệ đã tới.

Dương Vũ Phi cung kính nói với Lưu Diệp rồi vội vàng lui ra.

Lưu Diệp ngồi trên chủ vị nhìn xuống Trần Phong, tay gõ gõ ghế nghiêm túc hỏi.

- Ngươi đã giết Lữ Hàn Phi?

Trần Phong giật mình, nhưng vẫn cố gắn trấn định tỉnh bơ nói.

- Vâng, một cái Hóa Thần hậu kì mà thôi.

Lưu Diệp khóe miệng giật giật, tên này quá kiêu ngạo, người ta hơn hắn một đại cảnh giới, mà trong miệng hắn nói giết là giết làm như không quan trọng lắm,còn là hậu kì “mà thôi”

- Ha ha giết tốt, ta cũng xem Thúy Yên Môn không vừa mắt, con mắt của ta cũng không nhìn nhầm người, nhưng có một phiền phức là ngươi bắt cóc Tiêu Ngọc Sương, Các chủ Vi Thủy Các tới đây đòi người, đòi bắt ngươi rút gân lột da.

Lưu Diệp cười lớn, ánh mắt nham hiểm nhìn Trần Phong nói.

- Hừm!nào cái gì gọi là bắt cóc, chính là nàng ta thấy đệ tử phong lưu tiêu sái, nên trộm nhớ thầm thương đi theo bên cạnh làm tiểu thê tử, đừng có dội nước bẩn vào ta như vậy chứ.

Trần Phong bĩu môi nói, hắn nào có bắt cóc, hắn chỉ cưỡng gian nàng xong, cho nàng nghĩ ngơi một đêm, qua ngày sau là tự theo bên cạnh hắn đấy thôi.

Lưu Diệp cũng chịu thua, hắn đành bày kế cho Trần Phong.

- Ngươi...thôi không nói nữa, nói nhiều ta cũng sẽ bị ngươi nghẹn chết, nếu nàng ta đã là nữ nhân của ngươi, thì ta cho ngươi chút chỉ điểm để mang nàng về.

- Tiêu Chính Thuần là phụ thân nàng, lão này tính tình nóng như lửa, nhưng có nhược điểm là rất nghe lời thê tử và con gái, đặc biệt rất ham mê rượu.

- Ngươi chỉ cần đem sính lễ phù hợp tới Vi Thủy Các cầu thân, nói vài câu ngon ngọt vỗ mông hắn, đồng thời phải nịnh nọt phu nhân của hắn, giúp nàng nhìn ngươi thuận mắt đến lúc đó có mười phần nắm chắc làm lắng chuyện này xuống.

- Nếu không thì ngươi cứ chờ lão Tiêu lột da ngươi đi, dù ta cũng vô kế khả thi a.

Trần Phong nghe vậy vỗ vỗ ngực tự tin nói.

- Yên tâm Môn chủ, một chuyện nhỏ mà ta chắc chắn làm được, sẽ không liên lụy tới tông môn.

Lưu Diệp gật đầu, rồi ngiêm túc nói.

- Còn một chuyện nữa, nếu ngươi đã có thực lực chém giết Hóa Thần hậu kì, thì ngươi đã có đủ tư cách tiến vào Tây Mạc Bí Cảnh của một tháng sau, không cần tranh bài danh trên Thiên Bảng.

Trần Phong bất ngờ, vài ngày nay hắn cũng nghe có người hay nhắc tới bí cảnh này, nhưng hắn không quan tâm cho lắm, chỉ bồi tiếp nhóm kiều thê của mình mà thôi.

- Môn chủ Tây Mạc Bí Cảnh là cái gì.?

Lưu Diệp chắp tay sau lưng, yên lặng một hồi rồi mới ngưng trọng nói.

- Tây Mạc Bí Cảnh là năm đó một vị Phi Thăng giả của Tây Đại Lục mở ra, tự thành một thế giới khác, so sánh với Thiên Nguyên Đại Lục kém xa, nơi đó Yêu Thú chỉ đạt đến Luyện Hư Kỳ mà không cách nào tiếp tục đột phá, chỉ cho phép đệ tử tu vi dưới Luyện Hư Kỳ đi vào tìm cơ duyên.

- Mà bên trong Bí Cảnh có bảo tàng của vị Phi Thăng giả đó trải rộng toàn bộ Bí Cảnh, nhưng kèm theo đó là nguy cơ trùng trùng.

- Mỗi hai mươi năm cấm chế sẽ buông lỏng, Thất Đại Chưởng Môn sẽ hợp sức mở ra cấm chế để đệ tử tiến vào, sau ba ngày cắm chế sẽ đóng lại đồng thời truyền tống những người không thuộc về thế giới đó ra ngoài, trừ những người đã tử vong bên trong.

- Mỗi một lần tiến vào không quá ngàn người, Thất Đại Môn Phái chúng ta mỗi thế lực chiếm 20 danh ngạch, còn lại là của nhóm tán tu và các thế lực gia tộc khác.

Lưu Diệp một mặt ngiêm túc giản giải cho Trần Phong, làm hắn cũng phi thường cảm kích.

- Đinh! phát động nhiệm vụ chính tuyến Địa Hỏa Chi Linh.

Tây Mạc Bí Cảnh sắp mở ra, bên trong đó tồn tại Địa Hỏa Chi Linh, nếu công tử tìm ra và thu phục nó sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Thưởng 10,000 exp, một lần rút thưởng chỉ định vũ kỹ, một lần rút thưởng chỉ định pháp bảo/khí, 20,000 Danh vọng

Thất bại: Treo

Đúng lúc này âm thanh Hăng nhi vang lên nhắc nhở hệ thống đã được phát động.

Trần Phong kinh ngạc trong đầu hỏi.

- Địa Hỏa Chi Linh là cái gì?

Hằng nhi giải thích.

- Địa Hỏa Chi Linh là một loại Địa Hỏa sức mạnh chỉ kém Thiên Hỏa một tý, Thiên Hỏa là do thiên địa thai ngén mà thành từ đó sinh ra uy lực hủy diệt.

- Còn Địa Hoả là nằm sâu trong lòng đất, qua vô số năm tuế nguyệt dần dần sinh ra linh trí, nếu linh trí càng cao có thể biến hóa thành người để tu luyện.

Trần Phong rốt cuộc đã hiểu, xem ra hắn phải tiến vào Tây Mạc Bí Cảnh này một lần, hắn tin sẽ không ai làm gì được hắn có Cửu Tôn Tháp là bùa hộ thân tốt nhất.

- Đa tạ Môn chủ,đã như vậy đệ tử liền cáo lui trước.

- Ừm. mà ngươi hãy dẫn Tiêu Ngọc Sương đến gặp phụ mẫu nàng đi, họ đang ở trên đại điện nói chuyện với các trưởng lão, nếu không gặp người ta nghĩ tên Tiêu Chính Thuần đó còn dai hơn keo da chó,đuổi mãi không đi.

Lưu Diệp ứng một tiếng, dặn dò Trần Phong thoáng phát, hắn củng sợ tính tình của Tiêu Chính Thuần lắm rồi, tên kia là một tên lưu manh không nói lý lẽ.

Trần Phong một đường đi lên đại điện nghị sự Cự Kiếm Môn, bước vào bên trong thấy vài cái lão già cùng với một đôi trung niên nam nữ đang nói chuyện với nhau.

Nhìn xem đám lão già này ai nấy đều tóc bạc phơ bộ dạng sáu bảy chục tuổi nhưng thần thanh khí sảng, Trần Phong xem thì biết những lão già này tuổi tác chênh lệch với Lưu Diệp không kém bao nhiêu, lại giả ra bộ dáng lão nhân tiên phong đạo cốt lừa gạt chúng sinh thiên hạ, hắn âm thầm khinh bỉ bọn đạo đức giả này.

- Đệ tử Trần Phong bái kiến các vị tiền bối.

Trần Phong dù khinh bỉ nhưng bên ngoài vẫn ôm quyền thi lễ với đám trưởng lão, ai nấy đều nhìn về phía hắn mắt dò xét, quét qua quét lại trên người hắn, làm hắn rợn cả tóc gáy.

Ngồi đối diện các trưởng lão là một trung niên nam tử toàn thân thanh sắc trường bào,khí thế bạo ngược,nhìn về phía Trần Phong như muốn giết người, bên cạnh mỹ phụ nhân vội vàng cản lại nhưng hắn vẫn không nhịn được quát.

- Tiểu vương bát đản, ngươi bắt con gái ta đi đâu?

Trần Phong nhìn cũng biêt họ không ai khác ngoài phụ mẫu Tiêu Ngọc Sương, Tiêu Chính Thuần cùng Diệp Chỉ Hân.

- Hừ lão vương bát, ta kính ngươi là nhạc phụ mới gọi một tiếng tiền bối, nếu không bỏ thái độ đó thì đừng mong gặp lại nữ nhi.

Trần Phong hừ lạnh nói, lão này không biết điều vừa vào đã mắng hắn, Trần Phong trên đời sợ rất nhiều thứ nhưng có một thứ không sợ đó là không sợ chết.

- Tiểu tử, yên tĩnh tý, tên này rất khó thuần phục, hắn cứ như một đầu trâu điên, phải nhẫn nhịn không thì hư đại sự.

Lúc này âm thanh của Lưu Diệp quanh quẩn truyền vào tai Trần Phong.

- Cái gì, ngươi gọi ta là “nhạc phụ”?

Tiêu Chính Thuần lùng bùng lỗ tai khi nghe đến hai chữ “nhạc phụ” hoàn toàn không nghe gì nữa cả, hắn phẫn nộ đứng dậy nói.

- Tiểu.v.. à Trần Phong nữ nhi ta đâu mang ra đây.

Tiêu Chính Thuần định chữi tiếp nhưng đã bị Diệp Chỉ Hân kéo lại ngăn cản.

Trần Phong thông tri cho Tiêu Ngọc Sương trong Cửu Tôn Tháp để nàng ăn mặc chỉnh tề có phụ mẫu nàng tới thăm.

Ngay sau đó Tiêu Ngọc Sương thướt tha xinh đẹp xuất hiện bên cạnh Trần Phong, nàng diện một bộ y phục hoàng kim cao quý mà Trần Phong mua cho nàng, tren cổ đeo sợi dây chuyện được xâu từ vô số hạ nhỏ Băng Tâm Hàm Ngọc, mái tóc cài cây trâm màu bích ngọc, nàng cao quý thanh khiết cứ như tiên nữ hạ phàm.

- Mẫu thân, phụ thân.!

Tiêu Ngọc Sương nghẹn ngào hô, chạy lại ôm lấy Diệp Chỉ Hân, Tiêu Chính Thuần cũng nhẹ nhàng yêu thương vuốt tóc con gái hỏi.

- Sương nhi,nói cho ta biết tên kia có khi dễ người không, nếu hắn làm mất con một cọng tóc ta sẽ lột da hắn.

Tiêu Ngọc Sương nhìn về Trần Phong, ánh mắt phức tạp nàng có nên nói ra sự thật rồi trở về cuộc sống trước kia, hay là tiếp tục ở bên cạnh hắn, nàng nhớ lại vài ngày ở chung nàng cảm thấy rất hạnh phúc, có hắn yêu thương, có tỷ muội làm bạn, không như trước ai cũng cung kính mà nịn nọt nàng, vì vậy nàng đã đưa ra quyết định.

- Phụ thân Sương nhi không chịu bất cứ ủy khuất gì, là Phu quân đã cứu Sương nhi còn giúp nữ nhi đột phá Nguyên Anh, nên Sương nhi đã nguyện đi theo bên cạnh làm thê tử hắn, xin phụ mẫu thành toàn cho con.

- Cái gì? con đột phá Nguyên Anh Kỳ

Phu thê hai người Tiêu Chính Thuần hai mặt nhìn nhau không dám tin dùng Hồn Lực dò xét, quả đúng là như vậy Nguyên Anh sơ kì hơn nữa cũng đã tiến vào vững chắc kì, mà theo họ biết con gái ngày thường rất bướng bĩnh,mà hôm nay lại khóc như một nử tử yếu đuối như vậy.

- Tiểu tử, mặc dù ngươi giúp nữ nhi ta đột phá,chuyện này xem như thôi, Sương nhi chúng ta về nhà.

Tiêu Chính Thuần nhìn về Trần Phong nói trên mặt không có tí gi gọi là cảm kích.

- Không! phụ thân ta đã là người của chàng, suốt đời sẽ không rời xa chàng ấy.

Tiêu Ngọc Sương hoảng hốt vội chạy lại ôm chặt cánh tay Trần Phong khóc nức nở nói.

- Ngươi..không được phải theo chúng ta về nếu không ta chém chết tiểu tử này.

Tiêu Chính Phong cả giận nói, hắn không ngờ từ đâu chui ra một tên tiểu tử, cướp đi bảo bối nữ nhi mà hắn yêu thương đi bảo sao không giận.

- Phụ thân xin lỗi, nếu người giết chàng ấy ta sẽ chết theo cho ngươi coi.

Tiêu Ngọc Sương cứng đầu nói.

- Thôi được rồi con gái ngoan, chỉ cần con bình yên thì sao cũng được.

Tiêu Chính Thuân vội vàng sợ hãi, mềm giọng cầu khẩn, hắn thương yêu nhất là nữ nhi bảo bối này, nếu nàng có mệnh hệ nào hắn cũng sống không nổi.

- Được rồi, vậy thì Sương nhi cứ ở lại đây vài ngày, nhưng sau đó phải trở về thăm mẫu thân một chuyến.

Diệp Chỉ Hân hòa giải, nàng biết con gái đã vô pháp dứt ra khỏi Trần Phong nên đành ra hạ sách.

- Xin hai vị tiền bối yên tâm, vài ngày nữa ta sẽ mang Ngọc Sương cùng sính lễ long trọng cùng rượu ngon tới tận Vi Thủy Các, cầu hôn sẽ không để hai vị mất mặt.

- Coi như ngươi thức thời,đừng để ta thất vọng, Sương nhi giao cho ngươi nếu nàng bị tí tổn thương lão tử đem ngươi tháo thành tám khối, Chỉ Hân chúng ta về.

Nghe tới rượu ngon, Tiêu Chính Thuần đôi mắt lóe sáng,hừ lạnh một tiếng uy hiếp Trần Phong rồi phất tay áo bỏ đi không them chào hỏi tiếng nào.

Trần Phong xem Tiêu Chính Phong cạn lời không biết nói gì, hắn cứ như một lên lưu manh vô lại làm gì có phong phạm của người cầm đầu một thế lực.

- Thật có lỗi, tính cách trượng phu nhà ta không được tốt mong chư vị bỏ qua, Sương nhi ở lại vui vẻ mẫu thân về trước.

Diệp Chỉ Hân đứng dậy khom người xin lỗi các vị trưởng lão.

- Tiền bối yên tâm, ngày mai ta sẽ đưa Ngọc Sương trở về.

Trần Phong nhìn Diệp Chỉ Hân cam đoan, hắn định ngày mai sẽ dẫn Tiêu Ngọc về thuận tiện xử lý xong việc này luôn.

Diệp Chỉ Hân gật đầu hài lòng nghĩ, người này dưới khí thế của Tiêu Chính Thuần vẫn thong dong bình tĩnh, bề ngoài anh tuấn phi phàm, mà còn là một thiên tài hiếm có,điều quan trọng là nữ nhi của nàng vì hắn mà thay đổi 360°, nàng càng nhìn xem thì thấy Trần Phong càng thuận mắt.

Mà hình như toàn Cự Kiếm Môn đều ủng hộ hắn, một đám trưởng lão ở đây nhưng không ai nói gì để tùy ý hắn nói chuyện, điều này càng khiến Diệp Chỉ Hân xem trọng Trần Phong thêm vài phần.

Nàng hài lòng cáo từ các vị trưởng lão rồi theo Tiêu Chính Thuần xé rách hư không về Cự Kiếm Thành cưỡi truyền tống trận quay về Vi Thủy Các.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.