Đại Đế Cơ

Chương 41: Chương 41: Ra sân




Mặc dù Tiết Thanh đã nói như vậy nhưng vì có người bị thương nên trận đấu vẫn chưa tiếp tục.

Mọi người tạm dừng trận đấu, Quách Tử An được khiêng xuống, còn các thiếu niên ở hai xã thì trở về lều của đội mình để nghỉ ngơi.

“Đã thăm dò được tin tức rồi.” Một thiếu niên chạy tới nhỏ giọng nói: “Người bọn họ mời đến chỉ dạy không phải là giáo viên nổi tiếng mà là một binh lính lâu năm trong quân đội, nghe nói ông ấy là người rất giỏi xúc cúc trong quân đội đấy.”

Cách chơi bóng trong quân đội ra sao, mấy thiếu niên ở đây cũng đã từng được nghe kể qua. Vì thế sau khi nghe người thiếu niên kia nói xong, bọn họ đều tức giận vô cùng. Người được gọi là chơi xúc cúc giỏi trong quân đội, thật ra chỉ là những tên quen dùng thủ đoạn xấu xa, không tuân theo quy tắc thi đấu... Đối với bọn họ, xúc cúc cũng giống như ra chiến trường giết địch. Mặc kệ ngươi dùng bất cứ thủ đoạn gì, chỉ cần có thể chiến thắng, có thể giết chết đối phương để bảo vệ chính mình là được. Đây mới chính là quy tắc quan trọng nhất của bọn họ.

“Hèn chi ta cảm thấy cách chơi và khí thế lần này của bọn họ khác với lúc trước...” Một thiếu niên nói: “Hóa ra là do cách chơi bọn họ biến đổi, trở nên hung hăng, ác độc hơn.”

“Nhưng chúng ta lại không biết chơi như vậy.” Một thiếu niên khác nhíu mày nói.

Dù là có tuân theo quy tắc hay không thì cũng cần phải có thời gian để tập luyện. Nhưng hiện tại đã không còn kịp thời gian để bọn họ tập theo cách chơi giống của xã Ngũ Lăng nữa rồi.

“Đừng nghĩ về vấn đề này nữa, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục thi đấu.” Trương Song Đồng nói: “Bọn họ chỉ dám dùng một ít thủ đoạn thấp hèn để đối phó với chúng ta, chứ không dám công khai đánh hay giết người của đội chúng ta đâu. Chính vì vậy chỉ cần mọi người nhanh trí, cẩn thận đề phòng là sẽ không sao.”

Chuyện đã tới bước này thì cũng chỉ còn cách làm như vậy thôi.

“Vậy người thay Tử An ra sân...” Cậu vừa nói vừa nhìn về phía Tiết Thanh.

Ở loại trường hợp nguy hiểm thế này mà Tiết Thanh có thể chủ động xin ra sân thi đấu, đúng là can đảm, thế nhưng mà...

“Cậu ta không được...” Quách Tử An đang ngồi trên ghế hét lớn.

Những thiếu niên khác trong đội cũng nhìn về phía Tiết Thanh, vẻ mặt ai nấy cũng đều do dự. Kỹ thuật xúc cúc của Tiết Thanh đều đã được mọi người đồng ý thông qua thế nhưng cái bọn họ đồng ý đó là vị trí thay thế. Hơn nữa còn là người thay thế thứ ba.

“Thi đấu với xã Ngũ Lăng sẽ không giống... Với lại bọn họ cũng đã thay đổi cách chơi rồi.” Trương Song Đồng nhìn Tiết Thanh nói, với thân thể gầy yếu này của Tiết Thanh thì... Vì thế, cậu chỉ một thiếu niên khác: “Phú Lực, cậu thay thế Tử An đi.”

Một trong hai thiếu niên đứng chờ ngoài sân ban nãy với Tiết Thanh liền giơ nắm đấm, “ừm” một tiếng.

Tiết Thanh lắc đầu.

“Không được.” Nàng nói: “Tôi mới là người thay thế thích hợp nhất, những người khác đều không được.”

A... Câu nói này khiến cho mọi người thật khó chịu, mặc dù bọn họ là đồng đội nhưng khi nãy bởi vì xã Ngũ Lăng chơi xấu, mọi người đã rất giận dữ rồi, mà hiện tại lại còn nghe Tiết Thanh nói như vậy nên tất cả mọi người đều cảm thấy không vui.

“Tam Lang, trận thi đấu lần này không có cơ hội để cậu học ba lần đâu.” Sở Minh Huy trừng mắt nói.

Tiết Thanh cười lắc đầu.

“Cái này không cần học.” Nàng nói.

Quách Tử An xì một tiếng.

Bên này, các thiếu niên trong xã Trường Lạc đang tranh cãi nhau về vấn đề tuyển người thay thế. Ở bên kia, các thiếu niên trong đội xã Ngũ Lăng cũng đang suy nghĩ, tính toán về tình hình của đội đối thủ.

“Trương Viễn Nam, Đỗ Đại Nhạc có kỹ năng tốt nhưng đi học xa chưa về. Do đó đội của bọn họ sẽ không có ai đá giỏi để thay thế cả. Một thiếu niên trong đội xã Ngũ Lăng nói, hắn nhìn về các thiếu niên đang mặc quần đen, áo đỏ cách đó không xa cất lời: “Chúng ta thắng chắc rồi.”

Thiếu niên đó vừa nói vừa nhìn về phía trên đài, ở vị trí bọn họ đang đứng có thể nhìn thấy nơi mà Tri phủ đại nhân đang ngồi.

“Thật không ngờ Tri phủ đại nhân lại đích thân đến đây... Lần này chúng ta càng phải cố gắng hết sức để giành chiến thắng.”

Đợi đến lúc kết thúc, chắc chắn Tri phủ đại nhân sẽ tự mình gặp bọn họ để trao giải.

“Ai bảo bọn họ đi tuyển những tên nghèo kiết xác kia làm chi...” Liễu Xuân Dương cười, hắn khẽ chạm ngón tay vào đầu mũi nói: “Khó khăn lắm mới kiếm đủ tiền học phí thì làm sao có thời gian để xin nghỉ đi xúc cúc cơ chứ? Bọn họ tưởng là ai cũng có thể giống với Vân Cốc sao?”

Nhắc tới Vân Cốc, tất cả mọi người đều nhìn về phía một thiếu niên. Hắn cũng đang đi học bên ngoài nhưng bởi vì có trận thi đấu nên ba ngày trước đã cố gắng cưỡi ngựa chạy về với tốc độ nhanh nhất... Tiền tiêu phí để ăn uống, mua ngựa là một con số không nhỏ.

Hắn giơ tay lau mồ hôi trên mặt của mình, vẻ mặt vừa nhẹ nhõm vừa kiêu ngạo. Môn xúc cúc này nhìn bề ngoài thì cứ tưởng chỉ là trò chơi vận động bình thường nhưng thực ra không phải ai muốn cũng có thể tham gia.

“Sao Quách Tử Khiêm lại không tới thế nhỉ?”

“Phú Lực, Ngọc Tài cũng có thể bỏ qua, trình độ xúc cúc của bọn họ cũng không cao...”

“Ơ, thế còn người mới kia thì sao...”

Nói đến đây các thiếu niên đều nhìn về hướng lều của đội xã Trường Lạc, nhớ đến thiếu niên vừa mới đứng ra nói chuyện.

“Ngu dốt...” Liễu Xuân Dương cười nhạo.

Đầu tiên khi bị bọn họ châm biếm lại chỉ biết ngây ngô cười, sau đó lại còn nói cái gì mà bảo hắn đẹp. Đúng là thứ đồ quê mùa không hiểu chuyện.

“Là một người lạ hoắc.” Một thiếu niên khác nói: “Không biết Trương Liên Đường tìm được cậu ta từ chỗ nào nữa... Cậu ta thật sự có bản lĩnh sao?”

Liễu Xuân Dương nghe vậy liền cười.

“Nếu thật sự có bản lĩnh thì làm sao phải làm người thay thế kia chứ? Có lẽ đã hết cách nên mới chọn đại người thêm vô cho đủ số lượng mà thôi.” Hắn nói.

................

“Chúng ta không thể mạo hiểm nữa.”

“Phải đó, số điểm của chúng ta đã thấp hơn bọn họ rồi.”

Các thiếu niên ở xã Trường Lạc thảo luận sôi nổi nhưng đa số bọn họ đều không đồng ý để Tiết Thanh thay thế Quách Tử An ra sân thi đấu.

“Tam Lang à, với cơ thể bé nhỏ này của cậu, nếu bị đạp trúng thì sẽ còn thảm hơn nhiều so với Quách Tử An đó.” Sở Minh Huy hừ một tiếng, sau đó khuyên nhủ.

Tiết Thanh cười, nhìn Quách Tử An đáp: “Vậy cũng chưa chắc.”

Quách Tử An nhìn ánh mắt đầy hàm ý của nàng liền cảm thấy nổi nóng. Cậu hiểu ý tứ của Tiết Thanh, chính là nhắc nhở rằng cậu đã từng bị nàng đánh đến nỗi ngã xuống đất. Thế nhưng đó là do lúc đó cậu chưa kịp đề phòng thôi! Đắc ý cái gì chứ! Quách Tử An đỏ mặt, oán hận nhìn Tiết Thanh.

Mà Trương Liên Đường cũng đã nhìn thấy ánh mắt này của nàng, hắn nhướng mày một cái. Có lẽ... đúng vậy... không hẳn sẽ thế...

“Tam Lang, cậu ra sân đi.” Hắn chợt nói.

Các thiếu niên đang nói chuyện đều dừng lại nhìn về phía hắn, từ đầu đến cuối Trương Liên Đường đều không nói chuyện nhưng vừa mở miệng thì đã đưa ra quyết định luôn rồi.

“Liên Đường huynh.” Quách Tử An không phục kêu.

“Thù của Tử An, chúng ta nhất định phải báo.” Trương Liên Đường nhìn cái chân đang bị thương của Quách Tử An nói: “Đợi sau khi trận đấu kết thúc...”

Còn chưa nói xong thì Sở Minh Huy đã cười hì hì cắt ngang.

“Đánh cho bọn chúng ngất xỉu luôn... Mấy bao tải lần trước chưa dùng hết ta vẫn còn giữ nè.” Cậu nói.

Nghĩ đến mới nãy vừa bị đối thủ làm cho tức giận và sợ hãi, các thiếu niên liền giận dữ, ồn ào, chà xát hai bàn tay với nhau như đang chuẩn bị đi đánh nhau vậy. Nói trắng ra thì bọn họ cũng không hẳn là phải chịu thua thiệt hoàn toàn, mặc dù đối phương xuất thân từ những gia đình quyền quý, thế nhưng Trương Liên Đường luôn có biện pháp... Cái loại việc làm như đánh lén sau lưng thế này, bọn họ cũng đã từng làm rất nhiều lần.

Trương Liên Đường gật đầu, trấn an mọi người.

“Nhưng mà bây giờ chúng ta vẫn phải cố gắng thi đấu, không thể dễ dàng nhận thua như vậy được.” Hắn nói.

Cùng lúc đó các thiếu niên ở xã Ngũ Lăng bên kia cũng nhịn không được mà la lớn.

“Nè, còn muốn đấu nữa hay không đó?”

“Nếu không còn ai thay thế nữa thì giải tán luôn đi...”

“Trời càng ngày càng nóng rồi, đừng có trì hoãn thêm thời gian nữa...”

Bên này thì ồn ào, náo động, những người vây xem ngoài sân thì xôn xao, chỉ trỏ, bàn tán.

Trương Liên Đường giơ tay ngăn Quách Tử An, hắn nhìn Tiết Thanh nói.

“Không còn thời gian nữa rồi. Cậu ra sân đi, thay thế vị trí của Tử An.”

Nói xong liền quay người chạy tới giữa sân, những người khác cũng không thể nói thêm cái gì nên đành vội vã chạy theo. Nhìn Tiết Thanh đang chạy phía sau, ai nấy đều cảm thấy trận đấu này sẽ kết thúc rất nhanh.

Quách Tử An ngồi trên ghế vừa nhìn Tiết Thanh vừa siết chặt tay.

Cậu cắn răng nói: “Nếu làm mất mặt của cả đội, ông đây sẽ là người đầu tiên đánh ngươi.”

Các thành viên của đội xã Ngũ Lăng bên này cũng đã thấy được cậu thiếu niên gầy yếu đang chạy tới của xã Trường Lạc.

“Ồ, quả nhiên là chọn người mới kia ra sân.” Có người tinh mắt nhìn thấy Tiết Thanh.

Thiếu niên kia có dáng người vừa nhỏ lại gầy, đứng khuất trong đám người cao lớn kia khiến người ta rất khó nhận ra. Hơn nữa lại còn nhìn bên này nhìn bên kia giống như đang không biết nên đứng chỗ nào cho đúng.

Liễu Xuân Dương sờ mũi.

“Vậy hãy khiến cái tên nhóc kia ra sân được một lần nhưng cả đời lại không dám đụng đến xúc cúc nữa đi.” Hắn nói xong liền phất tay lên, mấy thiếu niên đứng bên cạnh thấy vậy vội hò hét xông vào sân thi đấu.

Thấy các thiếu niên đã bắt đầu chạy vào giữa sân thi đấu, khán giả bên ngoài cũng ngừng nghị luận mà chăm chú xem tiếp.

“Với lại, con trai ta cũng đang ở trong đội bóng đấy. Nó là một thiếu niên đầy nhiệt huyết nên tính ra đó cũng chỉ là sự cố va chạm nhỏ, rất bình thường mà thôi.” Liễu tam gia vuốt râu, mỉm cười vui vẻ nói.

“Hừ, hi vọng đó chỉ là một sự cố nhỏ như ngươi nói.” Người đàn ông vừa chất vấn Liễu tam gia khi nãy cất tiếng, mặc dù ông rất bất mãn nhưng cũng không thể làm gì được, chỉ đành nghiêng đầu nói nhỏ với tên người hầu đang đứng kế bên: “Tìm đại phu tới đó đi, tránh xảy ra chuyện gì...”

So sánh với sự lo lắng của những người lớn, đám nhỏ cùng những thiếu niên đang vây xem bên ngoài thì thoải mái hơn nhiều. Có người nhìn thấy Tiết Thanh ra sân còn kích động hô to.

“Là Tử Thanh, là Tử Thanh kìa...” Trương Niễn vui sướng nhảy lên, giơ tay chỉ vào giữa sân hét lớn: “Ra sân rồi, ra sân rồi kìa, vỗ tay nhanh lên.”

Người ngồi bên cạnh cậu ta cũng không biết Tử Thanh là ai.

“Là bạn học cùng trường của chúng ta đó.” Trương Niễn giải thích.

Hóa ra là bạn học, mặc dù đã nghe Trương Niễn giải thích nhưng các thiếu niên đang ngồi xung quanh cũng không có phản ứng gì.

“Trường Lạc xã hay là Ngũ Lăng xã gì thì cũng vậy thôi, đa số bọn họ đều là bạn học cùng trường của chúng ta cả.” Có người nói: “Tại sao chúng ta lại phải vỗ tay chỉ bởi vì người đó là bạn học chứ? Nên cổ vũ ai và không nên cổ vũ ai thì tốt đây? Cho nên chỉ cần vỗ tay cho người thắng cuộc là được rồi.”

Trương Niễn hừ một tiếng.

“Mấy người muốn vỗ tay hay không thì tùy.” Cậu nói xong lại vỗ tay vài cái, sau đó khép hai bàn tay bên miệng hét: “Tử Thanh cố lên!”

Ngoại trừ các học sinh, các cô gái bên trong lều cũng đã chú ý đến người mới đang ra sân đấu... Dù sao mọi người đều đã quen mặt các thiếu niên trong đội bóng, thế nhưng...

“Đây là ai vậy?”

“Chưa từng thấy qua.”

“Là người mới hả?”

“Là thiếu gia nhà ai vậy, coi bộ còn rất nhỏ.”

Mấy cô gái ồn ào hỏi thăm.

Quách Bảo Nhi đang ngồi trên ghế nghiêng đầu hỏi thăm nha đầu của mình về tình hình của Quách Tử An, thế nên vẫn chưa biết được đội bóng đã đổi người mới. Thế nhưng một nha đầu khác đang đứng trước người nàng thì thấy rất rõ, cô bé chớp mắt vài cái, nhìn thật kỹ sau đó quay đầu la lên.

“Tiểu thư ơi, là cô gia (1) kìa! Là cô gia ra sân.”

Quách Bảo Nhi nghe vậy liền giận dữ, cầm quạt đánh đầu cô bé.

“Cô gia cái đầu nhà ngươi.”

Mấy cô gái đang ngồi xung quanh nghe được lập tức ồn ào bàn luận.

Đó là Tiết Thanh.

***

(1) Cô gia: chỉ con rể của nhà giàu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.