Đại Địa Chủ

Chương 232: Chương 232: Bùng nổ




Cung Vân làm việc hiệu suất rất cao, rời hoàng cung đã lập tức xuống tay điều tra.

Có một dòng sông lớn cơ hồ chảy qua hơn nửa Đại Á, bất luận là chiều dài hay độ rộng đều có thể đứng hàng nhất nhì, tên gọi Hải Hà. Lúa gạo ở Hồng Châu phát triển cũng nhờ có Hải Hà. Hải Hà rộng lớn, lượng nước nhiều, vào một thời gian nhất định nước chảy khá xiết, bởi vậy hải vận phi thường phát đạt.

Hình Hà cũng là một trong số thương nhân làm giàu từ Hải Hà. Ánh mắt hắn cực cao, khi phát hiện ưu thế của Hải Hà hắn liền toàn tâm toàn ý đầu tư phát triển hải vận. Dựa vào tiền tài tích cóp cùng một đôi hỏa nhãn kim ting, hắn dùng mười năm lũng đoạn hải vận ở Hải Hà.

Hải Hà mang cho Hình Hà ích lợi không thể đánh giá. Có người nói Hình Hà là thương nhân giàu có nhất Đại Á, có phải thật hay không thì không thể nào biết được, không thương nhân nào muốn đối thủ cạnh tranh biết thực lực, như Trác gia hay Chu gia ở Quân Tử Thành, sản nghiệp của họ trải rộng, không ai có thể tính được tài phú của họ rốt cuộc có bao nhiêu.

Hải Hà rất dài, cho nên cứ một đoạn lại thiết trí một trạm kiểm soát, cần quan phủ phê chuẩn mới có thể đi qua, nhưng thuyền của Hình Hà lại không cần phiền toái như vậy.

Thuyền của Hình Hà đều có dấu hiệu rất rõ ràng, lá cờ trên thuyền viết hai chữ “Hình Thương”, thân thuyền cũng khắc một chữ ‘Hình’, xa xa vẫn có thể nhìn thấy. Trạm kiểm soát nhìn thấy này hai dấu hiệu này đều sẽ trực tiếp cho họ qua.

Đây là một trong những nguyên nhân Úc Bá Phi lựa chọn đường thủy. Tên tuổi Hình Hà dùng quá tốt, ngay cả quan phủ cũng không thể không nể tình, bởi vì trên danh nghĩa của hắn còn có xưởng đóng tàu lớn nhất Đại Á. Chiếc thuyền lớn nhất Đại Á hiện nay chính là xưởng của hắn sản xuất ra.

Cung Vân điều tra theo tuyến này, nhanh chóng được tin số lượng thuyền có dấu hiệu của Hình Hà xuất ra trong tháng này nhiều hơn tháng trước.

Nếu chỉ quá mười chiếc thuyền thì không có vấn đề lớn, nhưng tháng này lại lên đến ba bốn mươi chiếc, số lượng rõ ràng không đúng, dù là lúc Hải Hà chảy xiết nhất cũng không vượt qua mười lăm chiếc, nhưng người bình thường không nghĩ quá nhiều cho nên không ai phát hiện.

Thuyền lớn nhiều nhất có thể chuyên chở năm trăm đến tám trăm người, ba bốn mươi chiếc có thể chở hai vạn người, nếu qua lại mấy lượt, hoàn toàn có thể đưa mười vạn đại quân đến vùng ngoại ô Quân Tử Thành.

Nhưng với tính cách của Úc Bá Phi, hắn khẳng định sẽ không chỉ dùng đường thủy, cho nên núi sâu đường nhỏ cũng có khả năng.

Cung Vân báo lại những gì mình tra được. Không chỉ đường thủy, đường bộ hắn cũng phân tích ra, đánh dấu những đoạn đường Úc Bá Phi khả năng sẽ lựa chọn, rõ ràng đến Lưu Vân cơ hồ không đất dụng võ.

Lưu Vân chỉ chờ hắn lòi đuôi khi thấy Hoàng Thượng ngày càng tán thưởng Cung Vân, cảm thấy nguy cơ ngày càng cường liệt, sợ Cung Vân một ngày sẽ thay thế vị trí của hắn, hắn thật vất vả mới có địa vị hiện tại, đương nhiên không muốn bị kẻ phản bội thay thế.

Vì chứng tỏ nỗ lực cùng công lao, Lưu Vân chủ động xin đi chặn đường thủy, Cung Vân phụ trách đường bộ.

Còn mấy ngàn quân ngoài thành, để tránh rút dây động rừng, Phó Nguyên Thành quyết định tạm thời không động đến, chỉ phái người nghiêm ngặt trông coi, có động tĩnh lập tức đăng báo.

Thời gian ngày càng khẩn trương. Động tác của họ tuy rằng cẩn thận, lại không thể gạt được Úc Bá Phi. Phó Nguyên Thành tìm họ, họ cũng có người nhìn chằm chằm Quân Tử Thành, vừa thấy Lưu Vân cùng Cung Vân xuất động, lập tức đoán ra họ đã phát hiện quân đội ở vùng ngoại ô.

“Cữu cữu, lúc trước ta đã nói không thể quá tín nhiệm Cung Vân, giờ thì hay rồi, hắn phản bội rồi đầu nhập vào Phó Nguyên Thành. Chúng ta đi đường thủy cũng nhất định là do hắn mách cho Phó Nguyên Thành.” Phó Nguyên Dương âm triết nói.

Ngoài thân nhân, hắn chưa bao giờ tín nhiệm người ngoài, bởi vì người ngoài nếu không có ích lợi liên hệ thì sẽ phản bội họ dễ như trở bàn tay. Hắn trước kia cảm thấy cữu cữu quá mức tín nhiệm Cung Vân, Úc gia tuy có ơn tri ngộ với Cung Vân, lại không có cũng đủ ràng buộc lợi ích.

Úc Bá Phi âm mặt, Cung Vân xác thật là biến số trong kế hoạch. Cung Vân cho hắn cảm giác thực chính trực, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy, hắn cảm thấy Cung Vân trung thành với ai thì nhất định sẽ trung thành đến chết, tuyệt không phản bội, càng tiếp xúc càng làm hắn tin tưởng vững chắc không nghi ngờ.

Không ngờ hắn nhìn lầm, Cung Vân bán đứng hắn, tiết lộ chuyện của hắn cho Phó Nguyên Thành. Tuy những tin tức đó không có tạo thành vết thương trí mạng, nhưng Úc Bá Phi vẫn thực thất vọng.

Cung Vân vì sao phản bội hắn? Vì danh? Hay vì lợi?

Hắn trước sau cảm thấy Cung Vân không phải người như vậy, trừ phi có nỗi khổ bất đắc dĩ. Úc Bá Phi tình nguyện tin Cung Vân bất đắc dĩ mới làm vậy.

Phó Nguyên Dương nhìn vẻ mặt cữu cữu là biết hắn trong lòng vẫn không tin Cung Vân phản bội. Hắn cũng không cãi cọ, hắn sẽ chứng minh cho cữu cữu thấy bộ mặt dối trá của Cung Vân.

“Cữu cữu, kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ?” Đi núi sâu đường nhỏ cùng đường thủy đều đã bị phát hiện, nếu không nghĩ biện pháp, họ khả năng sẽ bị chặn lại. Tuy rằng với binh lực của họ thì công phá một tòa thành trấn không khó, nhưng sẽ hao tổn quá nhiều binh lực không cần thiết. Tới Quân Tử Thành, mười vạn đại quân khả năng sẽ tổn thất mấy ngàn hoặc một hai vạn.

Úc Bá Phi đột nhiên lộ ra ý cười thực hiện được, “Yên tâm đi, cữu cữu kỳ thật sớm đoán được sẽ là kết quả này.”

“Chỉ giáo?” Phó Nguyên Dương kinh ngạc hỏi.

“Tuy rằng không dự đoán được Cung Vân sẽ phản bội, nhưng trước khi xuất phát cữu cữu đã suy xét mọi khả năng, dù không có Cung Vân nói cho họ về Hình Hà thì khẳng định sẽ có những người khác.” Những người khác tự nhiên cũng bao gồm Úc gia, trên đời không có chuyện gì tuyệt đối.

Từ khi biết Cung Vân phản bội, Úc Bá Phi cũng đã suy xét tình huống này, hắn đã từng nói với Cung Vân về Hình Hà cho nên Cung Vân nhất định có thể đoán được hắn sẽ tìm Hình Hà mượn thuyền, sau đó chia binh làm hai đường, đường bộ đi núi sâu đường nhỏ, đường thủy qua Hải Hà.

Hắn xác thật cũng làm như vậy, nhưng trên thực tế không phải chủ yếu. Đội quân đi bằng hai con đường này không quá bốn vạn binh, mà bằng con đường tất cả mọi người cảm thấy không có khả năng nhất.

“Cữu cữu, chiêu này thật cao tay!” Phó Nguyên Dương nghe xong sáng mắt, như vậy họ có thể xuất kỳ bất ý.

Hai người nhìn nhau cười.

Ngày hôm sau, Triệu Nghị rốt cuộc mang về tin tốt, hắn đã thuyết phục được tướng lãnh trấn thủ Tĩnh Sơn Châu xuất binh, hiện tại đang trên đường trở về. Tĩnh Sơn Châu bởi vì vị trí địa lý cùng tình huống đều tương đối đặc thù, cho nên hàng năm đều có mấy vạn binh lính trấn thủ nơi đó.

Mặt khác, ngoài Tĩnh Sơn Châu, Triệu Nghị cũng thuyết phục được một người khác.

Người kia cũng là thành viên hoàng thất, là huynh đệ đồng lứa với lão Vương gia, bởi vì năm đó tranh đoạt ngôi vị thất bại nên bị tống cổ đến xó xỉnh kia. Tuy rằng hoàng đế tại vị năm đó minh xác hạn chế không được phép nuôi binh vượt qua một ngàn, nhưng nhiều năm như vậy, đội quân của hắn đã sớm không chỉ một ngàn. Người khác có thể không biết, Phó Nguyên Thành lại biết.

Phó Nguyên Thành coi đây là điều kiện, nếu đáp ứng xuất binh thì về sau sẽ không truy cứu chuyện này, hơn nữa sẽ cho phép hắn cùng con cháu danh chính ngôn thuận trở lại Quân Tử Thành.

Cùng lúc đó, trạm kiểm soát ở Hải Hà đi thông Quân Tử Thành cũng nhất nhất bị cấm thông hành. Thương thuyền đều bị chặn ở cảng ra vào không được.

Tháng 9 chú định là một tháng không yên ổn.

Mùng một, trong số các thương thuyền bị chặn ở cảng có mấy chiếc thuyền lớn đột nhiên lao ra hơn một ngàn binh lính, tập kích quan binh canh giữ ở cảng. Quan binh chỉ có hai ba trăm người, số lượng chênh lệch, cuối cùng bị chiếm lĩnh.

Mồng hai, các cảng khác đồng thời bùng nổ bạo động, cảng đều bị chiếm lĩnh, tin tức trăm dặm kịch liệt truyền lại Quân Tử Thành.

Mồng ba, đội quân đồng thời thẳng tiến về hướng Quân Tử Thành.

……

Phó Nguyên Thành giận dữ, lập tức truyền lệnh xuống tử thủ Vĩnh Thành. Vĩnh Thành là một trạm kiểm soát quan trọng đi thông Quân Tử Thành, nếu đi đường vòng sẽ mất gấp đôi gấp ba thời gian, cho nên Úc Bá Phi khẳng định sẽ lựa chọn công thành. Đồng thời, hắn ra mệnh cho Lưu Vân mang theo mấy ngàn binh chi viện Vĩnh Thành.

Mồng bảy, Phó Nguyên Thành thu được tin tốt từ Triệu Nghị. Hai ngày nữa, hắn sẽ mang tám vạn quân trở về Quân Tử Thành.

Phó Nguyên Thành long tâm đại duyệt, chỉ cần chống thêm hai ngày, hai ngày sau hắn có thể nhổ bỏ Úc Bá Phi cùng Phó Nguyên Dương hai cái đinh trong mắt.

Bên kia, Cung Vân không tìm được quân đội đi đường thủy của Úc Bá Phi, phạm vi quá rộng, người của hắn lại hữu hạn cho nên không thể hoàn thành nhiệm vụ, Phó Nguyên Thành triệu hắn về.

Chiến sự ở cảng bùng nổ, mấy ngàn binh lính ngoài thành rốt cuộc không còn nhẫn nại. Một người họ Lý đem mấy ngàn binh lính đụng độ với Cung Vân vừa lúc gấp trở về. Bởi vì bên Cung Vân tương đối ít người nên bị buộc phải lui về Quân Tử Thành. Đông môn cùng hai đại môn khác không thể không đóng lại, bên trong thành nhân tâm hoảng sợ.

Ngày hai quân giao phong rốt cuộc đã đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.