Đại Địa Chủ

Chương 155: Chương 155: Tâm tư của sùng minh đế




Hạ nhân Phó Vương phủ rất nhanh đem sự tình báo cho Bồ gia biết, ngay từ đầu Bồ gia cũng không tin Bồ Tùng Vĩnh lại làm ra loại chuyện đó, thế nhưng người đến cũng không phải a cẩu a miêu tùy tùy tiện tiện là có thể đuổi ra ngoài, cuối cùng Bồ gia quyết định đến Phó vương phủ nhìn tình huống này một chút.

Người đi cùng còn có thê tử Bồ Tùng Vĩnh Vân thị và nhi tử Bồ Huy mới vừa trong mười một tuổi, còn có một nhân vật quan trọng, chính là phụ thân Bồ Chấn Thành của Bồ Tùng Vĩnh bởi vì bệnh ở trong nhà tĩnh dưỡng.

Đến khi đến Phó vương phủ, ba người lập tức thấy Bồ Tùng Vĩnh đang quỳ ở giữa đại sảnh.

Phó Vô Thiên cũng không có thấy bộ dáng Bồ Tùng Vĩnh chật vật như vậy, nếu như không phải là đã biết hắn ta làm ra chuyện gì, một vài người sẽ liên tưởng đến hắn ta vậy mà lại cùng một nữ nhân thủ tiết – cẩu thả– giao hợp.

Bồ Tùng Vĩnh nhìn thấy phụ thân đến nhãn tình nhất thời sáng lên, nhưng khi hắn ta thấy thê tử và nhi tử theo ở phía sau, nhãn thần nhất thời chột dạ, ngoài miệng nói thật dễ nghe, thế nhưng trong lòng hắn ta rõ ràng mình thật sự đã phản bội thê tử.

Vân thị đối với hắn hiểu rất rõ vừa nhìn thấy bộ dáng này của hắn, tí ti may mắn và chờ mong trong lòng nàng trong nháy mắt tan biến, sắc mặt tái nhợt, thân thể chợt lung lay một chút may nhờ nhi tử đở được.

Bồ Huy nhìn về phía Bồ Tùng Vĩnh ánh mắt đã không có tôn kính lúc bình thường, chỉ còn lại nồng nặc chán ghét, hắn ta tuy tuổi còn nhỏ, nhưng không có ngốc, nhìn thấy phụ thân liền biết chuyện này mười phần có tám chín phần là thật, Bồ gia bọn họ tốt xấu gì cũng là danh môn vọng tộc, vậy mà gặp phải người như thế, ông ta căn bản không xứng là phụ thân của hắn ta.

“Nghịch tử!”

Bồ Chấn Thành tức giận đến hai chòm râu đều rung động.

Thấy một màn trước mắt này ông còn có cái gì không rõ, cho dù Vương Tình Lam chỉ là một thiếp thất của An phủ, Phó vương phủ thế nào có thể cố ý làm ra loại chuyện gièm pha này hãm hại con ông, hơn nữa ông cũng hiểu rõ con trai của mình, thiếu chút nữa liền tiến lên đánh một trận.

“Cha, con là bị oan uổng!”

Bồ Tùng Vĩnh vội vã nhào đến chân ông vừa bắt đầu liền không có hạn cuối kêu oan, liền giống như đem trách nhiệm đều đổ lên trên người Vương Tình Lam, người ngoài không tin hắn ta cũng không sao, chỉ cần người trong nhà tin tưởng hắn ta, hắn ta liền biết mình tuyệt đối sẽ không có việc gì.

Sắc mặt của ba người Bồ gia tuy rằng rất khó coi như trước, nhưng bọn họ thật ra vẫn là tình nguyện tin tưởng nhi tử/ phu quân, bởi vì chuyện này liên quan đến danh dự Bồ gia, nếu như truyền ra ngoài, ảnh hưởng đối Bồ gia sẽ rất lớn.

Đúng lúc này, Vương Tình Lam lạnh lùng hắt một chậu nước lạnh sang.

“Bồ Tùng Vĩnh, ngươi liền dứt đi, sự thực xảy ra trước mắt, chờ tất cả mọi người đều biết ngươi cùng ta không mai mối—cẩu thả– giao hợp đã hơn hai tháng trước, ta xem còn có ai tin tưởng lời ngươi nói, nói ta câu dẫn ngươi? Chính ngươi nếu như không có ý đó sẽ đơn giản bị ta câu dẫn đến, đừng nói đùa.”

Sắc mặt ba người Bồ gia nhất thời liền khó coi.

Bồ Tùng Vĩnh căm tức nhìn Vương Tình Lam, “Ngươi có ý gì?”

Cái gì gọi là tất cả mọi người đều biết, hắn ta không tin Phó vương phủ lại làm cho chuyện này truyền đi cho mọi người đều biết, chuyện này quả thực sẽ làm cho Bồ gia mất hết mặt mũi, thế nhưng Phó vương phủ cũng không có khả năng một chút ảnh hưởng cũng không có.

“Có ý gì?” Vương Tình Lam cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng chúng ta thông đồng ở chung với nhau hai tháng thực sự là không có ai biết chuyện của chúng ta, chỉ cần đi đến tửu lâu của chúng ta hỏi một câu, bọn họ nhất định có thể nhận ra chúng ta, nếu như cảm thấy một tửu lâu không đủ, này ngược lại vừa khớp, ta còn có mấy tửu lâu khác.”

Bồ Tùng Vĩnh nghe nàng nói xong sắc mặt đỏ trắng không ngừng thay thế, hiện tại hắn ta mới phát hiện, kích thích và quyến rũ trước đây của Vương Tình Lam đều biến thành uy hiếp hắn ta một kích trí mạng, sớm biết như thế … Hắn đã vạn phần hối hận.

Bồ Chấn Thành không nhìn hắn ta nữa, quay đầu nhìn về phía An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên ngồi trên chủ vị thần sắc như thường, chắp tay nói: “Đa tạ quận vương, quận vương phi báo cho lão phu biết việc này, lão phu biết về chuyện này hai người bọn họ đều có lỗi, lão phu sẽ đưa tên nghịch tử này trở về quản giáo chặt chẽ, chúng ta liền cáo từ trước.”

Bồ Chấn Thành không nghĩ lưu lại mất mặt xấu hổ nữa, cũng không muốn truy cứu là trách nhiệm của ai, nói xong liền vội vã rời khỏi.

Vân thị được Bồ Huy nâng đở theo cha chồng rời khỏi, hai người chưa từng liếc mắt nhìn Bồ Tùng Vĩnh lần nào, Bồ Tùng Vĩnh liền vội vàng đứng lên, lảo đảo một cái mới vội vàng đuổi theo.

An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên cũng không có ngăn cản Bồ Tùng Vĩnh rời đi.

ở thời đại phong kiến này, nam nhân xuất tường là chuyện có thể được khoan dung, đãi ngộ của bọn họ so với nữ nhân càng tốt hơn rất nhiều lần, mà nữ nhân xuất tường yêu đương vụng trộm, bị chỉ trích vĩnh viễn nhiều hơn nam nhân, bách tính sẽ cảm thấy người nữ nhân này, vĩnh viễn đều bị lấy ánh mắt khác thường mà đến xem bọn họ, mà đối với nam nhân lại chỉ cho rằng đối phương chỉ là phong lưu thành tính.

Kỳ thực An Tử Nhiên có thể hiểu rõ chuyện Vương Tình Lam yêu đương vụng trộm.

An Phú Thường qua đời, Vương Tình Lam thành quả phụ, thế nhưng nàng còn rất trẻ, nữ nhân và nam nhân đều có dục vọng như nhau, đặc biệt là quả phụ trẻ tuổi, có đôi khi ngược lại rất dồi dào.

Nhưng mà, nếu Vương Tình Lam có nhu cầu, chỉ cần rời khỏi An gia là có thể muốn làm bất cứ chuyện gì mà nàng muốn làm, mặc dù là thành thân một lần nữa đều có thể, hắn sẽ không quản, thậm chí sẽ thả nàng rời đi, chỉ là nàng ngược lại không có làm như vậy, nói cho cùng vẫn là không muốn buông tha đãi ngộ sinh hoạt ở An gia.

“Vương phi dự định xử trí nàng như thế nào?”

Phó Vô Thiên liếc mắt nhìn Vương Tình Lam mặt không có một chút máu nào, lần đầu không khí trầm mặc bị đánh vỡ.

Nghe thấy câu này thân thể Vương Tình Lam chợt cứng lại, nội tâm thập phần thấp thỏm, nàng biết mình không có kết cục tốt, lại vẫn là không nhìn được trông mong nhìn An Tử Nhiên.

An Tử Nhiên trầm ngâm nói: “Từ ngày hôm nay, Vương Tình Lam đã không còn là người của An gia rồi, đồng thời trục xuất trở về An Viễn huyền, từ nay về sau sống hay chết cùng An gia không có quan hệ.”

Thanh âm tuyên án khiến cho Vương Tình Lam tuyệt vọng trên mặt đất.

Phó Vô Thiên để cho hạ nhân đem nàng dẫn đi, sau cùng đại đường chỉ còn lại hai người bọn họ, Cát Khiêm An và Chung Nguyệt, những người khác ở đây cũng đều bị kêu đi ra ngoài.

“Vương gia, Bồ Tùng Vĩnh này mục đích tiếp cận Vương Tình Lam có thể không đơn giản như vậy.” An Tử Nhiên nghĩ đến hai lần trước Vương Tình Lam cường điệu là Bồ Tùng Vĩnh chính mình muốn đến An phủ tìm nàng, trực giác liền nói cho hắn biết bên trong có kỳ hoặc, tuy nói chức quan của Bồ Vĩnh Tùng không cao, thế nhưng thân tại trong Bồ gia danh môn vọng tộc như vậy, làm sao có thể không biết nặng nhẹ? Trộm tình dĩ nhiên chủ động trộm đến An phủ, trừ phi ngại chính mình sống quá lâu.

Phó Vô Thiên châm thêm cho hắn một chung trà nóng, “Bồ Tùng Vĩnh là người của Đại hoàng tử, nếu hắn mang theo mục đích, Cửu Thành Cửu và Đại hoàng tử không thoát được quan hệ.”

“Thế nhưng hắn ta tại sao muốn phái Bồ Tùng Vĩnh tiếp cận Vương Tình Lam, lẽ nào nghĩ thông qua Vương Tình Lam hỏi thăm chuyện của Phó vương phủ?” An Tử Nhiên cho là lý do này đặc biệt không đáng tin cậy, Vương Tình Lam chỉ là một nữ nhân, quan hệ với hắn cũng không tốt, chỉ cần hỏi thăm một chút liền biết hắn không có khả năng để cho Vương Tình Lam biết bất luận bí mật gì của hắn.

Phó Vô Thiên cười: “Nói không chừng chính là như vậy.”

Có đôi khi lý do càng là không đáng tin cậy, nó càng có thể là chân tướng.

Chỉ là đi một nước cờ dở mà thôi.

An Tử Nhiên cũng biết chỉ có thể giải thích như vậy thôi, chỉ là không nghĩ đến Đại hoàng tử hai mặt thụ địch, vẫn còn có thời gian nhàn hạ quan tâm Phó vương phủ, hoặc là trong khoảng thời gian này số lần hắn ra vô Phó vương phủ quá nhiều, đại khái là khiến cho bọn họ hoài nghi, cũng may kế tiếp là một đoạn thời gian hòa hoãn.

“Vương gia, ngươi xem chúng ta đem tin tức truyền ra ngoài thế nào?” An Tử Nhiên đột nhiên đề nghị.

Trong mắt Phó Vô Thiên tựa hồ hiện lên một tia ngoài ý muốn, “Vì sao?”

Ngay cả Cát Khiêm An và Chung Nguyệt cũng đều kinh ngạc nhìn hắn, chuyện thông dâm có thể lớn có thể nhỏ, tuy nói sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với Bồ gia, thế nhưng An phủ cũng giống như vậy.

“Ta nhớ rõ Vương gia đã từng nói, hoàng đế vẫn không có lập thái tử là bởi vì không muốn để cho người ngoài cho là lão không còn năng lực, đương nhiên cũng không thích người khác mơ ước ngôi vị hoàng đế của hắn, cho dù là nhi tử của mình cũng giống vậy.” An Tử Nhiên nói xong liền nhìn về phía Phó Vô Thiên.

Phó Vô Thiên gật đầu.

“Lúc trước ta vẫn rất cảm thấy kỳ quái, hoàng đế tại sao lại đối với Nhị hoàng tử không có nhà mẹ đẻ ủng hộ tán thưởng có thừa, cho đến hôm nay mới biết, bởi vì người ủng hộ Đại hoàng tử quá nhiều, đã có Trưởng Tôn gia, lại có Bồ gia, danh tiếng Đại hoàng tử ngay cả Tam hoàng tử có Úc gia ủng hộ cũng so ra kém hơn nhiều, hoàng đế không muốn nhìn một nhà Đại hoàng tử kiêu ngạo, cho nên cố ý nâng đỡ một phái Nhị hoàng tử, muốn hình thành một thế lực cân đối, thế nhưng mặc dù là có lão nâng đỡ, chênh lệch ưu thế của hai người vẫn là rất lớn, cho nên nếu như cho hoàng đế một cơ hội trừng phạt một phái Đại hoàng tử, lão tám phần mười sẽ hạ thủ.”

Thời điểm An Tử Nhiên nói đến những âm mưu quỷ kế này, mắt luôn luôn chiếu sáng, thật giống như một trí giả cơ trí, trên người giống như phảng phất tản ra một tầng hào quang.

Phó Vô Thiên liền thích dáng dấp hắn như vậy thong dong mà trí tuệ.

“Vương phi suy đoán không có sai, hoàng đế quả thực muốn đối với một phái Đại hoàng tử hạ thủ, chỉ là ngại vì địa vị Trưởng Tôn gia ở trong triều, cho nên vẫn không tìm được cơ hội thích hợp, bất quá nếu công khai việc này, Vương Tình Lam liền không thể trục xuất về An Viễn huyền rồi.”

An Tử Nhiên nhăn lại mi.

Hắn đã nói qua phải đem nàng đuổi về An Viễn huyền.

Bất quá làm cho bọn họ không nghĩ đến chính là, còn chưa chờ bọn họ lan truyền tin tức ra ngoài, chuyện tình Bồ Tùng Vĩnh cùng quả phụ thông dâm đã truyền ra khắp Quân Tử thành, đặc biệt quả phụ còn là thiếp thất của phụ thân quận vương phi, càng là một bát quái nổ tung, không được mấy ngày liền huyên náo đến mọi người đều biết.

Thời điểm Trưởng Tôn gia và Bồ gia muốn cứu vãn đã không còn kịp nữa rồi.

Chuyện này truyền đến hoàng cung, Sùng Minh đế rất là tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.