Đại Hiệp, Đừng Sợ!

Chương 2: Chương 2: Áp trại tướng công




“Áp trại… tướng công?” Mọi người trong khách điếm cười vang, Mộ Dung Vân Thiên bị danh từ kinh thế hãi tục này dọa giật mình, nhất thời không thể phản ứng. “Ừ, theo ta quay về Bảo Vân sơn Phi Thiên trại làm áp trại tướng công đi, ta nhất định sẽ đối xử tốt với huynh !” Thịnh Bảo Hoa dựa vào lồng ngực hắn, hai tay ôm cổ hắn, cặp mắt sáng long lanh nhìn hắn không hề chớp, vẻ mặt trịnh trọng hứa hẹn. “…” Mộ Dung Vân Thiên liên tục không thể phản ứng. “Ta sẽ yêu thương huynh, không để cho người khác khi dễ huynh, cho huynh tiền tiêu, còn nuôi huynh nữa.” Thấy hắn không đáp, Thịnh Bảo Hoa lại cọ cọ trong lồng ngực hắn, sát vào gần hơn, cắn chặt răng tựa hồ hạ quyết tâm nói tiếp, “Còn có phụ thân hiểu rõ ta nhất, ta cũng có thể chia cho huynh một nửa nga!” Thịnh Phi Thiên ở Phi Thiên trại tại Bảo Vân sơn đang lên kế hoạch tìm con gái bỗng nhiên hung hăng hắt xì thật lớn một cái, sau đó xoa xoa mũi yên lặng rơi nước mắt, “Bảo Bảo yêu thương của ta nhất định là đang nghĩ tới phụ thân a …” Mà tại Duyệt Lai khách sạn, Thịnh Bảo Hoa vì câu dẫn áp trại tướng công của nàng mà hào phóng chia luôn một nửa phụ thân… Trong khách điếm, tiếng cười càng lúc càng trắng trợn. Bên tai tràn ngập tiếng cười của mọi người, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng trước mắt bất tri bất giác càng lúc càng gần, Mộ Dung Vân Thiên nhíu nhíu mày, rốt cục nâng tay nhẹ nhàng đẩy khuôn mặt đang ghé sát lại ra một chút, mắt thấy gương mặt kia bị hắn đẩy tới mức sắp đổi hình mà vẫn bám riết không tha, liều mạng áp sát, hắn cũng không nhịn được sửa đẩy thành nắm, nắm lấy hai gò má hồng hồng kia, mềm mại núc ních, vô cùng thoải mái. Ui, đau… Cảm giác từ hai má truyền tới khiến cặp mắt thật to kia nhiễm một tầng sương mù mỏng manh, Thịnh Bảo Hoa nhẫn nại để hắn tùy ý xoa nắn, tiếp tục chờ mong nhìn hắn. Mộ Dung Vân Thiên lại đột nhiên buông lỏng tay, bàn tay vừa mới còn trên mặt cô gái đã nắm lấy chiết phiến chỉ thẳng vào một nam tử áo xám chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện phía sau hắn. Chiết phiến kề sát cổ y, vẽ ra một đường máu tinh tế. Tiếng cười trong khách điếm ngừng lại, không khí nhất thời trở nên có chút lạnh cứng. Một cây quạt giấy nho nhỏ, ở trong tay cao thủ cũng có thể là lợi khí đoạt mạng người. “Tam công tử, Đại công tử gửi thư.” Nam tử áo xám kia không hề cử động, để chiết phiến tùy ý cắt qua cổ y, cúi đầu bẩm báo. Mộ Dung Vân Thiên chậm rãi thu tay về, xách cổ áo Thịnh Bảo Hoa, nhấc nàng ra khỏi người mình, sau đó đứng lên, đứng dậy rời đi. “Đại hiệp!” Mắt thấy mình bị bỏ lại, Thịnh Bảo Hoa vội vàng kéo ống tay áo của hắn. Mộ Dung Vân Thiên cúi đầu nhìn nhìn bàn tay nhỏ bé đang nắm ống tay áo mình, ngoái đầu nhìn lại cười, “Ta có chuyện phải làm, ở chỗ này chờ ta.” “Vâng!” Thịnh Bảo Hoa ánh mắt sáng lên, nhu thuận lên tiếng, lưu luyến không rời buông lỏng tay ra, nhìn theo hắn và nam tử áo xám kia đi ra khỏi cửa. Mộ Dung Vân Thiên bước đi ra khỏi khách điếm, phủi phủi qua ống tay áo vừa mới bị kéo, “Ta nhớ là đã từng nói đừng đột nhiên xuất hiện phía sau ta, nếu lỡ tay giết ngươi, đại ca sẽ trách cứ ta.” “Dạ.” Nam tử áo xám cúi đầu, nâng tay gạt đi tia máu tinh tế trên cổ. Bên này, Thịnh Bảo Hoa trông mong nhìn theo Mộ Dung Vân Thiên ra khỏi tầm mắt của mình, quay người ngồi ở chỗ hắn vừa ngồi, chống cằm ngẩn người. Khách điếm tốp năm tốp ba uống rượu nói chuyện phiếm, tiếng bát quái lại vang lên, chỉ là cũng sẽ có người lặng lẽ đánh giá hồng y thiếu nữ đang ngồi ngẩn người ở vị trí gần cửa sổ. Tài Như Mệnh sờ sờ cằm, nhìn bộ dạng ngây ngốc của nàng, Mộ Dung Vân Thiên kia rõ ràng là tìm cớ bỏ mặc nàng mà thôi, bất quá ngốc mới tốt, ngốc mới dễ lừa a. “Cô nương, phần món ăn đại hiệp của ngài!” Tiểu nhị bưng chén đĩa mang thức ăn lên, “Một bầu rượu một chén cơm hai lượng thịt bò, tặng một chén canh suông, đồ ăn đến đây ~ “ “Ừm.” Thịnh Bảo Hoa rút đũa ra, mải miết ăn cơm. Tài Như Mệnh cười híp mắt bưng một bát canh thang đi đến trước mặt nàng. “Ta không gọi cái này.” Thịnh Bảo Hoa ngẩng đầu, trên mặt còn dính hạt cơm, dáng vẻ khiến người khác phải cười. “Đây là ta mời cô nương.” Tài Như Mệnh đặt bát canh thang lên bàn, thuận tiện ngồi xuống đối diện nàng. Thịnh Bảo Hoa nhìn nam tử trước mắt ánh mắt cười thành một đường, hắn mặc một chiếc áo choàng gấm màu hồng cánh sen, thoạt nhìn phú quý bức người, vẻ mặt lại hiền lành thân thiện. Dáng vẻ cũng không tệ, chỉ là so với Mộ Dung đại hiệp còn kém một chút. “Hồ Tử thúc thúc nói, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.” Còn thật sự gật gật đầu, Thịnh Bảo Hoa trừng cặp mắt đen láy nói. Tài Như Mệnh lặng đi một chút, cười đến càng vui vẻ, cô nương này thật sự là… Ngốc đến đáng yêu. “Cô nương quá lo lắng, kẻ bất tài ta đây là lão bản khách điếm này, tục ngữ nói hòa thượng chạy được chứ miếu không chạy được, huống chi giữa ban ngày ban mặt, tại hạ sao có thể có ác ý gì với cô nương đây?” Thịnh Bảo Hoa nghĩ một chút, lại gật gật đầu, “Ông nói rất có đạo lý, cám ơn a.” “Thừa dịp nóng ăn đi.” Tài Như Mệnh đẩy bát canh thang về phía trước. Thịnh Bảo Hoa nhìn thoáng qua bát canh thang nóng hôi hổi, lập tức kéo lại, chậm rãi uống nước canh, sau đó hạnh phúc nheo mắt lại, “Thực ngon.” Tài Như Mệnh che tay áo cười một chút, “Cô nương từ từ ăn, tại hạ xin lỗi không bồi tiếp được.” “Ừm.” Thịnh Bảo Hoa gật gật đầu, tiếp tục ăn. “Lão bản, cô nương kia thật sự là vị hôn thê của Mộ Dung đại hiệp?” Tiểu nhị thấy Đại lão bản đi đến bên quầy, lập tức chân chó đến gần bát quái. “Nói linh tinh.” Tài Như Mệnh cười híp mắt ngẩng lên gõ gõ trán gã một chút. Tiểu nhị kêu đau một tiếng, che đầu, “Vậy sao ngài còn tự mang thức ăn lên?” “Đó là vàng, một đống vàng.” Tài Như Mệnh híp mắt cười, cầm lấy bút lông trên mặt quầy, chấm chấm mực nước, cúi đầu viết mấy hàng chữ, xong ném cho tiểu nhị, “Đi, đưa đến Mê Ly môn, nói tin tức này giá trị một ngàn lượng hoàng kim, ta chỉ bán năm trăm lượng.” “Vâng!” Tiểu nhị ánh mắt cũng bắt đầu lòe lòe sáng lên, nhanh chóng đem việc giao cho người khác, bản thân mình thì cầm thư vọt vào chuồng ngựa, dắt ngựa bước đi. Thịnh Bảo Hoa tự nhiên không biết Tài Như Mệnh tính toán điều gì, nàng hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất ăn canh thang, trong lòng còn lầm bầm Hồ Tử thúc thúc luôn doạ nạt nàng, nói cái gì mà giang hồ hiểm ác, nguyên lai đều là gạt người. Người trên giang hồ thật tốt nha, còn tặng canh thang cho nàng ăn, tốt nhất là nàng lập tức tìm được Mộ Dung đại hiệp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.