Đại Hùng Và Nghi Tĩnh

Chương 5: Chương 5




Nguyên bản cô nghĩ đến, một khi đáp ứng trở thành bạn gái hắn, nhiệt tình theo đuổi sẽ có xu thế giảm bớt đi.

Không nghĩ tới, như vậy Hùng Trấn Đông cũng không thỏa mãn.

Hắn chính là thay đổi lời nói, sửa đổi thành hỏi cô một vẫn đề khác

“Em có nguyện ý gả cho anh không?”

Lần này, Nghi Tĩnh cũng không có trả lời, cũng không có nói cho hắn, cô cần thời gian suy nghĩ. Trên thực tế, cô vẫn bị vấn đề này dọa cho chết khiếp.

Đáp ứng Hùng Trấn Đông, trở thành hắn bạn gái là một chuyện.

Nhưng mà…… Nhưng mà…… Gả cho hắn?

Tuy rằng cô đã đến tuổi kết hôn, nhưng mà, những năm gần đây công việc bộn bề, chưa bao giờ từng lo lắng đến chuyện chung thân đại sự. thế giới của cô, chưa bao giờ kết giao với một nam nhân nào sâu sắc như vậy, mà hắn vừa lùi một bước lại muốn tiến một tấc, vừa mới trở thành bạn trai của cô, đã nghĩ cười cô làm vợ.

Nghi Tĩnh trầm mặc, cũng không có làm cho Hùng Trấn Đông hết hy vọng.

Hành động theo đuổi cũng không bỏ dở, ngược lại càng làm thêm nghiêm trọng, điểm tâm sáng có ba bữa ngọt cộng thêm hoa tươi, làm cho bàn cô càng thêm chật chội gấp đôi. Hắn vẫn như cũ đưa cô đi làm, cho dù là đi công tác, cũng sẽ muốn nhân viên cấp dưới thay mặt mình đi bảo vệ cô, toàn Phi Hổ đội từ trên xuống dưới, tất cả đều ngoan ngoãn thay đổi sửa lại cách xưng hô, bắt đầu xưng cô một tiếng: chị dâu!

Mỗi ngày, hắn đều đã lặp lại vấn đề này.

“Em có nguyện ý gả cho anh không?”

Cho dù đang trong lúc phá án, chỉ cần nhìn trộm dò xét, Hùng Trấn Đông cũng sẽ vô liêm sỉ, dùng khẩu khí vô cùng gượng gạo, cầm điện thoại gõ chữ cho cô, dùng miệng chờ mong hỏi:

“Em có nguyện ý gả cho anh không?”

Để tăng lực sát thương, hắn còn vắt hết óc, cơ hồ muốn nói rách cả mép, cố gắng thuyết phục cô, kết hôn có chỗ tốt như thế nào.

“Sau khi kết hôn, em sẽ đến ở với anh, tiền thuê nhà đương nhiên không phải trả nữa!”

Hắn nói.

“Anh ở Đài Bắc, có nhà, có xe…. Ách, chính là xe có cũ cần bảo trì một….”

Hắn nói.

“Ba mẹ anh đều ở phíaNam, sớm nói, không muốn lến Đài Bắc sinh sống, muốn ở nông thôn dưỡng lão. Anh có ba người anh em, ba mẹ luôn có một tâm niệm, nói muốn có con dâu, nhất định sẽ sủng con dâu đến trời.”

Hắn nói.

“Em cũng không cần phải nấu cơm, chúng ta ba bữa đều ăn ở bên ngoài.”

Hắn nói.

“Anh sẽ giúp em làm việc nhà.”

Hắn nói.

“Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, một người ngủ nhất định sẽ rất lạnh.!”

Hắn nói.

“Nhiệt độ cơ thể anh cao, có thể làm chăn 37◦C cho em.”

Hắn nói.

“Sau khi về nhà, anh sẽ giúp em pha nước tắm. đương nhiên, tốt nhất là chúng ta cùng nhau tắm.” =))

Hắn nói.

“Công việc khiến em mệt mỏi, anh có thể giúp em matxa.”

Hắn nói.

Tóm lại, đủ loại kiểu dáng lý do, mỗi ngày Hùng Trấn Đông đều có thể nói ra vài cái. Hắn giống như ruồi bọ đuổi không đi, một khi có cơ hội, liền xuất hiện ngay bên tai cô nhắc đi nhắc lại.

Ngay sau đó lại như nước sông thao thao chảy, mãnh liệt mênh mông, liên miên không dứt, nhiều đến mức làm cho Nghi Tĩnh lo lắng, muốn đem băng dính, đem cái miệng lớn của hắn dính lại, khi nào cần thì mở ra, mới tạm thời có thể bình ổn__

Khi miệng hắn im lặng, thì chỉ có thể là đang bận “chuyện khác” mà thôi.

Lúc đưa cô về nhà giữa đêm khuya, trước khi cô xuống xe một khắc, hắn luôn kịch liệt hôn cô, cắn vào chiếc gáy mẫn cảm của cô, bàn tay to tùy ý ở trên thân thể mềm mại du ngoạn, âu yếm, tìm kiếm, thăm dò tìm kiếm.

Bên trong xe u ám, hô hấp hóa thành thở dốc, trên cánh cửa thủy tinh mọi hình ảnh hóa thành xương mù. Cô đối với chuyện tình dục nam nữ quá mức mù mịt, không theo kịp hắn, có vài phần ý loạn tình mê, bị hắn dụ hoặc, suýt chút nữa sẽ “súng khai hỏa”…

Mỗi một lần, người dừng tay trước đều là Hùng Trấn Đông.

Ngay cả khi bị đôi môi hôn đến sưng đỏ, hai mắt mê ly, thậm chí áo cô bị thoát đến một nửa, rõ ràng nhìn thấy, đụng đến, cảm giác được, hắn có bao nhiêu muốn cô. Nhưng hắn vẫn nhất định bảo vệ

“phòng tuyến” cuối cùng, trán chạm vào trán cô, chịu đựng ma nhân dục vọng, hỏi lại một lần.

“Em nguyện ý gả cho anh nhé?”

Cô rõ ràng cảm nhận được, nam nhân lỗ mãng này, có bao nhiêu coi trọng cô. Từ ngày mới gặp, trong mắt hắn chỉ có một mình cô, rốt cuộc không thấy nữ nhân khác.

Ngày qua ngày, Hùng Trấn Đông tấn công mãnh liệt, trải dài qua nhiều tháng, vẫn không thấy thái quá, mà phòng thủ của cô càng lúc càng suy yếu.

Thẳng đến ngày đó, Nghi Tĩnh nhận được thông báo.

Lúc trước, cô giúp phân tích bản vẽ giải phẫu, giúp FBI bận rộn, cho bọn họ phương hướng điều tra tương đối là chính xác, khiến cho một vụ án giết người đã bị treo lâu ngày, rốt cuộc tuyên cáo phá án và bắt giam. Nhìn thấy biểu hiện nổi trội xuất sắc của Nghi Tĩnh như vậy, thủ trưởng mừng rỡ, quyết định thưởng cho cô, còn muốn cho cô đi đến Tổng cục.

Nếu là mệnh lệnh của thủ trưởng, cô chỉ có thể vô điều kiện phục tùng.

Chính là, lúc cô vừa đi vào trước cửa cục, không ngờ phát hiện, thủ trưởng đang đứng trước cửa. Người mà trước kia nhìn thấy cô mặt cười meo meo, lúc này lại xanh mét, hai tay khoan trước ngực, nổi giận lôi đình giáo huấn một người.

Mà cái người đang bị giáo huấn kia, không phải ai khác, đúng là Hùng Trấn Đông.

Hắn cầm hé ra tờ giấy, giơ lên trước mặt, vẻ mặt không cam lòng, không biết lại gây ra họa gì, đang bị đứng phạt trước mọi người đọc bản kiểm điểm.

“Tôi, Hùng Trấn Đông, Phi Hổ đội đội trưởng, đánh số tplc77289, hôm nay hủy hoại xe công vụ, hành vi phá hư của công, cảm thấy hối hận sâu sắc. từ nay về sau, đem—“

“Không nghe được.” thủ trưởng lạnh lùng nói.

“Lần này không tính, đọc lại, lớn tiếng lên.”

Hùng Trấn Đông đem răng nanh cắn cạc cạc rung động, hít sâu một hơi, mới dùng lớn hơn nữa thanh lượng, mở miệng lại đọc:

“Tôi, Hùng Trấn Đông, Phi Hổ đội đội trưởng, đánh số tplc77289, hôm nay hủy hoại xe công vụ, hành vi phá hư của công, cảm thấy hối hận sâu sắc. từ nay về sau, đem—“

“Nhắc lại.”

“Vì sao?”

“Không có lý do gì.” Thủ trưởng vẫy tay.

Hắn thì thào mắng hai câu.

Tai thủ trưởng dựng lên, lớn tiếng truy hỏi:

“ Cậu nói cái gì?”

Hùng Trấn Đông nghiêm chỉnh ưỡn ngực, không chút do dự trả lởi:

“Tôi là nói “thủ trưởng anh minh”!”

Nhìn thấy hắn nói dối không chớp mắt, ngay cả khi huấn thị, còn có thể tùy cơ ứng biến, Nghi Tĩnh đứng ở một bên, nhịn không được cười khẽ ra tiếng.

Hai nam nhân đồng thời quay đầu, thủ trưởng sắc mặt, mặt hơi trở nên đẹp một chút. Mà Hùng Trấn Đông, cũng nhìn thấy cô, miệng rộng liền được dịp mở lớn một chút, một bộ dạng muốn nói rồi lại thôi.

“Nghi Tĩnh, cô lên lầu trước. tôi xử lý xong người này, sẽ đi lên.” Thủ trưởng nói.

“Vâng.”

Cô nhẹ nhàng tiêu sái đi lên cầu thang, bước qua bên người Hùng Trấn Đông, ánh mắt mỉm, tiếu tựa phi tiếu.

Một mùi hương nhàn nhạt ngọt ngào, thổi qua chóp mũi hắn, làm cho trong lòng hắn càng thêm xôn xao. Có cái kia ở trong lòng, lại nóng lòng muốn nhanh đến tối, khi hai người ở chung một chỗ, laiij thận trọng đưa ra yêu cầu, đột nhiên hóa thành một khối cảm xúc khó có thể kìm nén, làm cho hắn khó chịu, hiện tại thế nào cũng không thể mở miệng.

“Báo cáo thủ trưởng, tôi có thể tạm dừng một chút được không?” Hùng Trấn Đông đưa ra yêu cầu.

Thủ trưởng nhíu nhíu mày.

“Tạm dừng?”

“Đúng vậy!”

“Tạm dừng thì có thể” thủ trưởng vuốt cằm

“Nhưng mà, cho dù những lần đọc trước coi như đồ bỏ di.”

“Hả?”

Thủ trưởng lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Ông phạt người này, bắt đọc to một trăm lần bản kiểm điểm, đến lúc này cũng đã đọc được tám mươi mấy lần, mắt thấy trừng phạt sắp chấm dứt, có chuyện gì không thể đợi đến lúc đọc xong, thế nào lại gián đoạn, làm cho tên kiệt ngạo bất tuân này, cam tâm tình nguyện lại đọc lại từ đầu một trăm lần?

“Cho cậu tạm dừng.” thủ trưởng nói, trong lòng cũng có chút tò mò.

“Cám ơn thủ trưởng!”

Hùng Trấn Đông vui mừng quá đỗi, đem bản kiểm điểm nhét vào trong túi, tiếp theo lại lấy ra từ trong túi, lấy ra một cái hộp nhung màu đen. Hắn xoay người, đối với bóng dáng còn chưa bước vào cánh cửa của chính thự, dùng thanh âm lớn nhất gọi.

“Đinh Nghĩ Tĩnh!”

Ba chữ này, như tiếng kêu kinh thiên động địa, những con người đang canh gác ngoài sảnh lớn, toàn quy đầu nhìn lại. trên lầu còn không ít cũng nghe thấy thanh âm này, đều đẩy cửa sổ ra, đi xuống thăm dò xem.

Nghi Tĩnh còn đang hoảng sợ, theo bản năng quay đầu, hoang mang nhìn hắn.

Ngay tại thời khắc muôn người đều chú ý, Hùng Trấn Đông một chân chạm, đối với cô trước mặt mọi người quỳ xuống.

Bốn phía đầu tiên là lặng im, tiếp theo liền đột nhiên huyên náo hết cả lên, nguyên bản cả sở cảnh sát này, nháy mắt trở nên ầm ầm, có người kinh ngạc, có người cười lớn. chính là, bất luận là phản ứng gì, bọn họ đều không quên trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm hai người bọn họ, chú ý xem một trò vui.

“Đinh Nghi Tĩnh, xin em hãy gả cho anh.” Hùng Trấn Đông kiên định nói, con ngươi đen thẳng tắp nhìn chăm chú vào cô.

Trời ạ!

Cô có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng lại, hắn lại có thể làm ra loại sự tình như thế này.

Mọi người chú ý, làm cho Nghi Tĩnh tay chân luống cuống, khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn, bởi vì quẫn bách, cùng với nguyên nhân khác, choáng váng bị nhuộm thành một mảng màu hồng.

Không nghe thấy cô trả lời, Hùng Trấn Đông trong lòng lo lắng, không có để ý đến có người nghe, có người xem, hắn toàn tâm toàn ý, thầm nghĩ nói cho cô nghe hết tình yêu trong lòng.

“Cả đời này của anh, cũng chỉ yêu một mình em.” Hắn cam đoan.

Nghi Tĩnh cắn môi, càng khiến đôi môi thêm hồng, nghe hắn nói lại một câu.

“Em là không khí của anh, nước của anh, hô hấp của anh…” câu buồn nôn này, không biết như thế nào, lúc này lại có thể nói dễ dàng như vậy.

“Anh thề, tuyệt đối không có ở ngoài. Hoàng thiên ở trên cao, thủ trưởng nghe thấy, các anh em nghe thấy, tôi, hôm nay Hùng Trấn Đông, lúc này đây xin thề, cả đời này nếu có lỗi với Đinh Nghi Tĩnh, liền bị thiên lôi đánh chết, vạn người phỉ nhổ, toàn sơ cảnh sát đều có thể làm chứng.”

Cô nên xoay người tránh đi, đối với hắn hờ hững, trừng phạt hắn lỗ mãng. Hoặc là, cô nên mở miệng, trách hắn lớn mật, trách cứ hắn đem chuyện này, kể hết cho mọi người nghe.

Nhưng mà, một trận thật ấm, thật ngọt ngào, theo những câu chữ thẳng thắn của hắn, từng giọt thấm sâu vào trong lòng cô, hóa giải phòng bị cuối cùng của cô.

Hết thảy, đều trở thành chuyện đương nhiên.

Tâm tư tiểu mĩ nhân chuyển biến, đại nam nhân như hắn, làm sao có thể đoán được? Hùng Trấn Đông chờ a chờ, lại chậm chạp không đợi được Nghi Tĩnh mở miệng, hắn khẽ cắn môi, quyết tâm bằng bất cứ giá nào.

“Nếu em không chịu đồng ý, anh liền quỳ gối ở nơi này, không đứng dậy!” vì ôm mỹ nhân về, ngay cả hành vi mặt dày nhất cũng dùng tới.

Cô lại vẫn không trả lời.

Mắt thấy hai người giằng co, cũng làm phiền toàn sở cảnh sát từ trên xuống dưới, vì khổ chờ kết quả, công việc bị đình chỉ. Thủ trưởng chỉ có thể đi lên phía trước, mở miệng hỏi:

“Nghi Tĩnh, cô cảm thấy sao?”

Mặt càng hồng, môi xinh lại vẫn mím chặt.

Thủ trưởng có chút đăm chiêu, trước nhìn Hùng Trấn Đông, sau nhìn nhìn lại Nghi Tĩnh, khách quan nói: “Nghi Tĩnh, tuy rằng người này là đệ nhất khiếu nại, tiền đồ chật hẹp, nhưng mà nhìn ra được, hắn thật sự yêu cô.”

Từ lúc vào sở cảnh sát đến nay, Hùng Trấn Đông nghe từ đầu đến giờ, thấy thủ trưởng thay mình nói. Hắn quả thực không thể tin được, còn muốn vỗ vỗ lỗ tai, xác định lỗ tai mình khồn phải có vấn đề.

Bất quá, thủ trưởng còn nói.

“Nghi Tĩnh, cô không cần phải khó xử. nếu cô không muốn đồng ý, tôi có thể dùng đội đặc nhiệm, lập tức đem người này khiêng đi.”

Hùng Trấn Đông giận dữ kêu lên, đối với trưởng quan nhe răng trợn mắt.

“Uy, tốt xấu gì tôi cũng là đàn em khóa dưới của sếp a!” trước kia ở đại học cảnh sát, hắn còn trên lão gia hỏa này mấy khóa.

Thủ trưởng bảo trì trấn định, mặt không chút thay đổi nhìn hắn, nói ra bí mật ấn dấu trong lòng thật lâu.

“ Tôi vẫn rất muốn quên chuyện này.” ông đến nay không thể tin được, lại có cơ hội dạy dỗ loại học đệ này!

Xác định thủ trưởng cũng không giúp được gì, còn có khả năng làm nên chuyện xấu, , Hùng Trấn Đông quyết định chỉ trông vào chính mình. Tuy rằng hắn hận không thể moi hết tim gan ra cho cô nhìn thấy, chứng minh nhiệt tình thành ý của hắn, nhưng hắn cũng không muốn buông tay.

“Nghi Tĩnh, gả cho anh.” Hắn mở chiếc hộp nhung lớn, bên trongm là một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo.

“Sau khi kết hôn, em hãy đến ở với anh, có thể tiết kiệm tiền thuê nhà.”

Hắn đem lý do đã nhắc đi nhắc lại vô số lần bên tai cô trong nhiều tháng qua, lại nhắc lại thêm lần nữa.

“Anh có phòng ở, có xe.”

Cô biết, thậm chí còn nhớ rõ, xe hắn luôn nằm tại trung tâm bảo dưỡng (đụng độ quá nhiều! =))).

“Ba mẹ anh ở phía nam dưỡng lão, luôn luôn nói muốn có con dâu, nhất định là sủng nữ nhi đến trời.”

Nghe thấy con trai có đối tượng cha mẹ hắn hòa ái lão nhân gia còn ra ngoài bắc, nhìn thấy cô liền cực kỳ thích, nắm tay cô hỏi han ân cần, hỏi đông hỏi tây.

Hắn cầm chiếc hộp nhung, còn đang nói chưa xong, cô sớm đã nghe thấy hết trong tai, nghe vào trong lòng,bụng thuộc làu lời nói.

“Em có thể không cần nấu cơm, chúng ta ba bữa đều ăn bên ngoài.”

“Anh sẽ hỗ trợ làm việc nhà.”

Bỗng dưng, một trận ngọt ngào lo lắng, nảy lên tận cổ,ngưng hóa thành một chữ.

“Có.” cô nói.

Hắn không chưa có nghe rõ ràng, còn tại thao thao bất tuyệt.

“Dự báo thời tiết nói, sắp tới thời tiết chuyển lạnh, hai người ngủ, so với một người ngủ ấm áp hơn nhiều.”

“Nhiệt độ anh cao, có thể giúp em làm ấm chăn, nếu em lạnh—“ hắn đột nhiên tạm dừng, biểu tình trở nên cực kỳ cẩn thận, gằn từng tiếng nói: “vừa nãy em mới nói gì?”

Nghi Tĩnh không có trả lời, con ngươi trong suốt nhìn hắn, chỉ có mặt phấn hồng hào ửng đỏ, cùng với ý cười e lệ, tiết lộ đáp án của cô.

Hùng Trấn Đông nín thở ngưng thần, chỉ cảm thấy cảm xúc mừng như điên, như gột sạch từng tế bào trong người. hắn trăm phần trăm xác định, , ở nửa tích tắc trước, hắn thật sự chính tai nghe thấy, cô nói ra đáp án mà hắn cơ hồ khát vọng đến mức tim quên đập.

Hắn khẩn cấp đứng dậy, ba bước rồi hai bước bước vọt tới trước mặt cô, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô.

“Em vừa mới đồng ý, đúng không?”

Giây tiếp theo, mừng rõ như điên rít lên, ở trước cửa sở cảnh sát vang lên.

“Anh nghe thấy, em nói có! Em nói có!” Hùng Trấn Đông hô loạn lên, đem cô giam vào trong lòng, làm càn hôn cô, mãi cho đến khi hai người đều thở hồng hộc.

Nụ hôn mãnh liệt, làm cho Nghi Tĩnh hoa mắt, suýt nữa không thể hô hấp. nháy mắt tiếp theo, hắn lại vẫn ôm cô, hoa chân múa tay vui sướng ở ngay tại chỗ đừng lên.

“Đinh Nghi Tĩnh, anh yêu em!” Hùng Trấn Đông la lên , thanh âm chẳng những truyền khắp trong ngoài sở cảnh sát, thậm chí ngay cả mấy con phố bên ngoài đều nghe thấy.

Cô đỏ bừng mặt, hai bàn tay nỏ bé ôm chặt lấy hai vai rộng lớn của hắn.

“Mau để em xuống.”

Hùng Trấn Đông hôn liên tiếp lên đầu cô, lại cự tuyệt ý nghĩ muốn xuống của cô. Hắn rất cao hứng, hắn muốn cho toàn thế giới này biết, hắn giờ phút này khoái hoạt. hắn muốn cho toàn thế giới đều biết, tiểu nữ nhân này, rốt cuộc nguyện ý gả cho hắn.

“Không được, anh không để em xuống dưới. anh muốn nói thêm một lần nữa.” hắn ôm cô, chuyển chuyển, xoay xoay đầu cô choáng váng, hoa mắt thần mê, trong tai chỉ nghe thấy hắn la lên như một lời thề.

“Đinh Nghi Tĩnh, anh yêu em, anh tuyệt đối sẽ không làm cho em hối hận khi gả cho anh!”

Sẽ không hối hận?

Trên đôi môi mềm đỏ mọng, giữ một tia cười lạnh.

Có khi cô thực thống hận trí nhớ của mình, hai năm trước đã đủ rồi, đến nay hồi tưởng lại vẫn y như xưa, vẫn rõ ràng đến từng chi tiết. cô nhớ rõ từng cảm xúc, từng động tác, mỗi câu lời thề…

“Nghi Tĩnh?”

Thanh âm trầm thấp truyền đến.

“Nghi Tĩnh?”

Thanh âm kia như nước lũ đập vào bức tường đá của con đập thủy điện, làm cho cô nhớ lại hình ảnh, từng việc hỗn độn chảy ra ngoài. Cô phục hồi tinh thần, tầm mắt dời lực chú ý từ chỗ ngấn hồng đỏ trên cánh tay.

“Làm sao vậy?” Lệ Đại Công hỏi, nhận thấy được thất thần của cô .

“ Không có gì”

Cô phục hồi trấn định, hai con mắt sau cặp kính, không hề toát ra nửa điểm cảm xúc, ngón tay mảnh khảnh, bắt đầu ở trên bàn phím lướt gió, hồi chỉnh các tư liệu, đem tất cả những thứ vừa xuất hiện trong đầu quẳng hết ra sau đầu.

Chuyện quá khứ, đều đã qua đi.

Đối với cô mà nói, bất luận là Hùng Trấn Đông, hoặc là cái cọc hôn nhân kia, đều là cô nên mau mau quên đi, đừng nữa nhớ tới người cùng sự việc.

Hôn nhân của bọn họ, chỉ giằng co hơn một năm, mỹ nữ cùng dã thú kết hợp, cảnh giới bao năm đã trụ vững đến mức đó đã là khó có thể tin được rồi. Nhưng mà, ba tháng trước, khi hôn nhân tan vỡ, hai người đều đồng ý ly hôn, cô mang theo một chút ít hành lý, rời khỏi căn hộ của Hùng Trấn Đông, cũng nhanh tay ký vào tờ giấy ly hôn.

Tuy rằng, hoài niệm cũ còn lưu lại trong lòng, nhưng tất cả sẽ có một ngày phai nhạt bớt đi. Giống như một vết sẹo lớn, càng ngày càng mờ dần đi.

Dấu vết này, một ngày nào đó trong tương lai, sẽ hoàn toàn biến mất, rốt cuộc không nhìn thấy.

Đêm khuya.

Ngõ tối.

Đêm yên tĩnh, vang lên một tiếng súng.

Ngọn đèn trong lá sắt treo trên cao hoảng loạn, viên đạn gào thét mà bắn ra, trong phòng đối thoại, tiếng súng hỗn loạn, mở hồ khả biến như trước.

“Sao lại thế này?!”

“con mẹ nó, bị bao vây!”

“cảnh sát! Khắp nơi đều là cảnh sát!”

Bên trong có tiếng người kêu lên, ngữ khí kinh hoàng, tay chân sớm rối loạn, cầm lấy súng, hướng phạm vi lá sắt mà bắn phá.

Trong phạm vi mười mét, xung quanh đều đầy rẫy xe yểm trợ, Lệ Đại Công dẫn Phi Ưng đặc cần tiểu đội, chiếm vị trí thuận lợi nhất, vây khốn lẻ bắt cóc.

“Bên trong có ba người, hỏa lực cũng không lớn lắm.” ở trước mưa bom bão đạn, Nghi Tĩnh vẫn trấn định thong dong.

“Trong đó một là, Tôn Nhất Bưu- đối tác lớn nhất của Trần Quỳ. Căn cứ vào thông tin tình báo, đêm nay hắn cũng Trần Quỳ chạm trán.”

“Trước bắt được Tôn Nhất Bưu, sau đó có thể lần ra đầu mới tìm được Trần Quỳ.” Lệ Đại Công gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, hai mắt lợi hại, thủy chung chú ý quan sát động tĩnh của cánh cửa sắt.

“Manh mối của Phi Hổ, giá trị tài sản vơ vét như vậy được còn chưa đủ? Mà ngay cả nơi Tôn Nhất Bưu đặt chân, còn có cả ngày song phương gặp mặt. đều điều tra ra được.” Lâm Kiệt vẻ mặt tò mò.

Con ngươi trong suốt, theo thấu kính, thản nhiên liếc mắt một cái.

“Không có.” Ngữ khí Nghi Tĩnh bình thản.

“Bọn họ không tra được ra nơi này.”

Trên thực tế, đội Phi Ưng chuyển giao manh mối, loạn lên làm cho người ta không nắm được thông tin, năng lực của cô lại rất mạnh, kết hợp với mạng thông tin của tình báo, thận trọng điều tra, mới biết được Tôn Nhất Bưu, chỉ mang theo hai cảnh sát, mai phục sẵn ở sườn núi ngay gần cạnh căn phòng cửa sắt này.

Lâm Kiệt nắm khẩu súng, hé mắt nhìn cánh cửa sắt.

“Hỏa lực của bọn chúng không mạnh, rõ ràng chủng ta có thế thượng phong, thoải mái ở nơi này ôm cây đợi thỏ, chờ bọn người kia đạn đã dùng xong hết rồi, lại—“

Nói còn chưa kịp xong, tiếng súng đột nhiên chuyển sang kịch liệt.

Trong bóng tối, tiếng súng gào thét, viên đạn theo một phương hướng bắn ra, không lưu tình chút nào oanh tạc tắm lá sắt, lập tức lấy cường đại hỏa lực, giành được ưu thế áp đảo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.