Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 245: Chương 245: Bi thương còn đó, mai sau…




Huyễn cảnh tan biến, chỉ còn sót lại đó là một nỗi bi thương. Tinh Hồn lại một lần nữa chứng kiến viễn cảnh Sở Điệp chết ngay trước mắt mình mà bản thân chỉ có thể bất lực không thể làm được gì. Cả hai lần, hắn chỉ có thể quỳ một chỗ mà gào thét nỉ non.

Bi thương còn đó, còn đọng lại trong tâm trí hắn, mai sau… liệu sẽ như thế nào? Hắn sa vào ma đạo, làm một tên cuồng đồ, không từ bỏ mục đích khiến bản thân biến mạnh, tất cả chỉ để hồi sinh cho Sở Điệp, để hắn có thể đền đáp được những gì bản thân gây ra cho nàng.

Một nốt trầm khoảng lặng, khổ hải lặng thinh, hắn cũng tĩnh lặng và chìm sâu vào lòng khổ hải vô biên. Trong đôi mắt dần dần hóa thành vô thần, hắn nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy bản thân mình vô cùng mệt mỏi. Hắn có cảm giác như cơ thể mình đang dần tan biến đi.

Và quả thật như vậy, trong khổ hải bất tận, cơ thể hắn dần tiêu tan, cuối cùng còn sót lại chính là Thể Đạo Liên màu đỏ rực, phía chính giữa là một cái mầm cây có hai chiếc lá nhỏ.

Nhưng đột nhiên, dị biến xảy ra. Chỉ thấy khổ hải đột ngột rung chuyển dữ dội, lấy Thể Đạo Liên màu đỏ làm trung tâm, một ánh hào quang màu đỏ yêu dị bắt đầu khuếch tán ra.

Ánh hào quang vô cùng rực rỡ và mãnh liệt, dường như ẩn chứa lực lượng phô thiên cái địa. Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, đến một ngày, màu đỏ lụi tàn, khổ hải lại trở về tĩnh lặng như ban đầu.

Chỉ thấy vị trí nơi Thể Đạo Liên màu đỏ khuếch tán ra, bây giờ đã chuyển sang màu cam, dĩ nhiên màu cam này rất yếu ớt, tùy thời có thể biến mất bất cứ lúc nào. Còn chính giữa đài sen, mầm cây hai lá kia đã bắt đầu lớn lên, sinh cơ ầm ầm, lại mọc ra thêm bốn chiếc lá nữa.

Sinh cơ từ mầm cây tản ra xung quanh, như đang muốn phục sinh, tái tạo một Tinh Hồn mới. Lực lượng sinh mệnh cứ khuếch tán ra mãi, đến một lúc, Tinh Hồn lại được hồi sinh. Trong ánh mắt sự u mê biến mất, chỉ là, hắn vẫn đang trôi nổi bên trong lòng khổ hải.

Ánh mắt hắn nhìn về phía trước, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một gã Tinh Hồn khác đang đứng nhìn hắn.

- Ngươi là ai?

Tinh Hồn bỗng hỏi.

- Ta là ngươi, nhưng cũng không phải ngươi.

Tinh Hồn kia nhàn nhạt trả lời, sau đó nâng bàn tay lên, một cỗ năng lượng màu tím xông vào giữa mi tâm Tinh Hồn, đồng thời thanh âm nhàn nhạt kia vang lên bên tai:

- Ngươi… thức tỉnh!

********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********

Thiên Kiếm Tông, một ngày nọ, bỗng nhiên trong không gian ba động truyền đến một cỗ lực lượng thần kỳ.

Phía trên cao, tại Vấn Kiếm Phong, Dương Thiên Quân như mọi ngày ngồi tĩnh tọa dưới gốc cây đại thụ, bỗng nhiên chân mày hắn nhích lên, đôi mắt dần mở ra, trong đôi mắt thoáng qua một tia âm trầm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

- Đã hơn một trăm năm trôi qua, hắn rốt cuộc cũng tỉnh lại.

Bên cạnh Vấn Kiếm Phong, cách khoảng chừng hai trăm thước có một nơi gọi là Vẫn Kiếm Uyên. Nơi đây khí tức lạnh lẽo âm trầm, tồn tại sát lục khá mạnh, có thể vô hình khiến cho người ta bị thương. Sở dĩ gọi là Vẫn Kiếm Uyên là bởi đây là nơi những thanh phế kiếm bị vứt bỏ. Bên dưới Vẫn Kiếm Uyên có ngàn vàn thanh phế kiếm, trong đó phàm kiếm, có thần kiếm đủ loại. Dần dần qua vô số vạn năm, Vẫn Kiếm Uyên sinh ra một loại kiếm niệm bí ẩn.

Kiếm niệm này hoàn toàn là do sát lục tạo thành, ngay cả Thiên Tiên tiên giả cũng không dám đến gần, bởi không cẩn thận là bị kiếm niệm tạo thành thương tổn vĩnh viễn. Tại Thiên Kiếm Tông, Vẫn Kiếm Uyên chính là một trong những địa phương nguy hiểm, nghiêm cấm các đệ tử tiến vào.

Chỉ là hơn một trăm năm trước, một cái Phi Thiên Châu được đặt tại đây khiến cho nhiều đệ tử hiếu kỳ. Phi Thiên Châu này không hề bị hư hỏng, trái lại phi thường hoàn hảo, chỉ là do mệnh lệnh của Tần lão nên không ai có bất kỳ ý kiến.

Nghe nói trên Phi Thiên Châu này có người, hắn là một tân đệ tử được tuyển chọn hơn một trăm năm trước.

Nói đến thì gã đệ tử này danh khí rất lớn, nghe nói đó là một tên cuồng đồ, trong thí luyện Bạo Thú Lâm đã giết rất nhiều tân đệ tử khác, đặc biệt là những thiên tài thế gia đệ tử, gần như bị người này truy cùng diệt tận.

Nếu cuối cùng không phải Tần lão đột ngột xuất hiện, dùng uy thế bức nhân, không cho đám thế gia gia tộc động đến hắn, thiết nghĩ người này lần đó đã chết rồi.

Có điều vẫn không hiểu nguyên do tại sao, khi trên đường trở lại Thiên Kiếm Tông, chính thức tiếp nhận thân phận đệ tử thì người này lại đứng ngay ra như phõng, hơi thở biến mất, sinh cơ biến mất, chẳng khác gì một người đã chết.

Rốt cuộc Tần lão lại xuất hiện, sau đó đem cái Phi Thiên Châu này vứt tại Vẫn Kiếm Uyên, hạ mệnh lệnh không ai được tự ý động vào cái Phi Thiên Châu cũng nhưng người thanh niên nọ.

Có một đoạn thời gian, việc này khiến cho các đệ tử Thiên Kiếm Tông cũng như một vài vị trưởng lão tò mò. Nhưng bởi vì úy kỵ Tần lão, thế nên chỉ dám nhìn từ xa chứ không dám tiếp cận. Dần dần, chuyện về Phi Thiên Châu cùng với người thanh niên bị vứt bên cạnh Vẫn Kiếm Uyên lắng xuống.

Cho đến hôm nay, đột nhiên từ Vẫn Kiếm Uyên truyền ra một cỗ ba động kỳ lạ. Cỗ lực lượng này mặc dù không ảnh hưởng gì đến việc tu luyện của đám đệ tử Thiên Kiếm Tông, nhưng bởi vì mức độ khuếch tán rất rộng đả kích sự tò mò của chúng nhân.

Ngay lập tức, Vẫn Kiếm Uyên trở thành nơi hướng đến của đại đa số đệ tử Thiên Kiếm Tông.

Một trăm năm trôi qua, Phi Thiên Châu trước đây rất hoàn hảo mới tinh, nhưng bởi vì tuế nguyệt tang thương, cũng như lực lượng sát lục đến từ Vẫn Kiếm Uyên, đến nay đã trở thành một kiện pháp khí phế phẩm, hoàn toàn không thể vãn hồi.

Đứng trên mạn thuyền, có một bóng người đứng một chỗ trầm mặc. Trên người bám rất nhiều bụi trần, ánh mắt vô thần, y phục cũ nát. Người này dĩ nhiên chính là Tinh Hồn.

Hơn một trăm năm qua, Tinh Hồn rơi vào vô minh chi biến, trải qua hơn một trăm năm trầm luân, rốt cuộc bây giờ hắn đã thức tỉnh. Cỗ lực lượng thần bí ba động trong không gian, dĩ nhiên chính là do Tinh Hồn làm ra.

Đây không phải là hắn cố ý tạo thành, mà là hoàn toàn vô tình cả, hắn cũng không tự chủ được hành động của bản thân.

Trong ánh mắt, sự u mê dần dần chuyển thành lãnh đạm.

Hắn ngẩn đầu lên nhìn bầu trời, bầu trời xanh lơ có rất nhiều đám mây trắng bồng bềnh, theo gió nhẹ thổi mà nhẹ nhàng chuyển động. Hôm nay quả là một ngày đẹp trời.

Có điều, hắn lại không có tâm tình đi quản những cái phong cảnh hữu tình đó.

- Ta là ai?

Từ trong trầm luân tỉnh lại, Tinh Hồn có chút bị mộng mị, mãi một lúc sau, hắn mới chợt nhớ ra tất cả.

- Đây chính là Thiên Kiếm Tông?

Tinh Hồn nhìn xung quanh, bất quá lại không có một bóng người nào, vô cùng hiu quạnh trống vắng, lại rất lạnh lẽo nữa.

Tinh Hồn dùng thần thức dò xét bản thân. Không ngờ tu vi của hắn đã đột phá Phù Tiên Cảnh. Ngoài ra, kiếm ý cũng tiến vào tầng thứ hai.

- Tên này, rốt cuộc cũng chịu tỉnh lại!

Trong đầu Tinh Hồn, một cái giọng nói quen thuộc vang lên. Chính là Tiểu Ứng Long. Nghe ngữ điệu của nó dường như cực kỳ khó chịu.

- Ta đã đứng đây bao lâu rồi?

- Một trăm năm lẻ mười ngày. Tiểu tử nhà ngươi, muốn ngủ thì nói trước một tiếng, thả bổn long ra ngoài đi chơi. Đằng này ngủ tuốt luộc à. Mà ngủ cũng ngủ vừa vừa phải phải thôi, ngủ tận một trăm năm. May mà bổn long phúc lớn mạng lớn, vẫn đợi ngươi được.

“Một trăm năm?” Tinh Hồn thầm giật mình, không ngờ một lần tiến nhập vô minh lại mất đến một trăm năm. Bất quá, đổi lại thì hắn đã phá vỡ được gông xiềng cực hạn của Thể Đạo Liên màu đỏ, khiến cho Thể Đạo Liên biến đổi, qua đó có thể tiếp tục tu luyện.

Nếu như Thể Đạo Liên cứ giữ nguyên một trạng thái cũ thì tu của hắn không cách nào tăng lên được, mãi mãi dậm chân tại chỗ.

Bất quá, sự đánh đổi này lại khiến cho tinh thần hắn vô cùng mệt mỏi. Mỗi lần vô minh chi biến là mỗi lần bi thương đau khổ, mặc dù trước đó đã biết được sẽ rất gian nan, nhưng không ngờ là sự gian khổ này lại khủng khiếp đến như vậy.

Bấc giác hắn đưa tay lên, vuốt nhẹ mặt dây chuyền đeo trên cổ.

- Đợi sau khi xử lí xong việc, ta sẽ bù đắp cho ngươi sau.

- Nói lời thì giữ lời đấy. Không bổn long sẽ ám quẻ ngươi cả đời à.

Tiểu Ứng Long nghe Tinh Hồn nói đền bù thì trong lòng mừng thầm, bất quá gương mặt chung quy vẫn giữ thái độ khó chịu.

- Nhất định. Có điều, tạm thời ngươi yên lặng một chút đi, đang có rất nhiều người đến đây.

- Bổn long thông minh đệ nhất, dĩ nhiên biết làm gì mà.

Sau khi đột phá cảnh giới mới, thần thức Tinh Hồn trở nên mạnh mẽ và rộng lớn hơn nhiều, chớp mắt đã nhận ra có nhiều người đang tụ tập về hướng này.

Trong số đó, có không ít những khí tức Tinh Hồn cảm thấy quen thuộc, dường như là đã từng gặp qua.

- Kia chính là tên cuồng đồ đã tru sát thế gia đệ tử thiên tài ư? Trông cũng chẳng có gì đặc biệt.

- Trông hắn khá tầm thường, thế nhưng không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Mấy kẻ trông bình thường thì lại càng nguy hiểm, loại người này nhất định phải cẩn thận.

- Các ngươi có để ý, hắn đứng gần Vẫn Kiếm Uyên mà không hề bị sát lục chi khí lảm tổn thương, thật kỳ lạ.

- Ngươi nói ta mới để ý. Sát lục chi khí của Vẫn Kiếm Uyên, dù là cường giả Thiên Tiên cũng bị nó đánh trọng thương, thế nhưng một gã nho nhỏ Phù Tiên Cảnh lại không hề hấn. Gã này nhất định có bí mật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.