Đại Ma Vương

Chương 233: Chương 233: Chinh Phạt




Chương 233:Chinh Phạt 

Hàn Thạc đứng lặng hồi lâu trên không. Mồm miệng há hốc nhìn biến hóa bên dưới, trong lòng nhất thời sửng sốt. 

Cát Nhĩ Bá Đặc với Cửu Đầu Xà lúc này hai thân thể quấn lại một chỗ như hai nê nhân, hoàn toàn trần trụi. Từ nguyên bản đại chiến không thể ngờ biến thành một loại hình thức "chiến đấu" khác, hơn nữa còn hoạt động không ngừng với khí thế ngất trời. Hàn Thạc trên này á khẩu, không thốt ra được một lời nào! 

Hắc Long tộc tính cách dâm đãng, Cửu Đầu Xà thì là giống cái, mà cũng chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, từ trước đến giờ đều khoác lên mình đại danh dâm dục. Hai loại sinh vật này có thể từ đại chiến đổ máu biến thành "đại chiến" đổ giường quả nhiên là rất cường đại, thực sự khiến cho Hàn Thạc một phen đại khai nhãn giới. 

Chỉ thấy hai tượng đất kịch liệt quấn lại với nhau, ở trong vũng bùn lăn lộn. Bởi vì nước bùn đem thân thể bọn chúng bao trùm, cho nên nhìn không ra tướng mạo ban đầu. Chỉ có thể từ những chỗ lồi lõm trên người Cửu Đầu Xà để phân biệt ra đặc trưng của nữ tính. 

Cửu Đầu Xà dâm đãng ngực to mông bự, cùng với Hắc Long quấn ở một chỗ giao hợp cuồng nhiệt. Tiếng thở dốc không dứt bên tai, vang vọng trong bầu trời đêm yên tĩnh, rung động lòng người! 

Đang xem say mê, Hàn Thạc phát giác một việc khó tin. Hắn đột nhiên cảm thấy có người kéo góc áo mình liền quay đầu nhìn, phát hiện bảy cái cốt thứ Tiểu Khô Lâu lấp loáng, tử ma nhãn quang mang lóng lánh, tay chìa ra bạch cốt trảo chỉ về Hắc Long với Cửu Đầu Xà đang "chiến đấu" hăng say, nghi hoặc phát xuất tin tức với chủ nhân: 

- Bọn họ đang làm gì vậy? 

Hàn Thạc cứng lưỡi:  

- Ách...... 

Tiểu Khô Lâu dĩ nhiên là không thỏa mãn với câu trả lời, lại kéo kéo góc áo của Hàn Thạc. Tử ma nhãn quang mang màu tím lưu chuyển, có vẻ nghi hoặc phi thường, giống như là không thể hiểu được tình huống phát sinh, lại phát ra tin tức hỏi Hàn Thạc. 

- Hắc Long đang chinh phạt quái xà, tiểu hài tử không nên hỏi nhiều nữa! - Hàn Thạc không né tránh được nữa, cười hắc hắc một cách quái dị, trả lời qua loa. 

Không biết khi nào, Thổ Giáp Thi nửa thân thể chôn trong đất, quơ loạn hai tay, cũng hoài nghi nhìn về phía hai người ở trong vũng bùn phía xa, tựa hồ suy nghĩ có nên tới gần công kích hay không. 

Đầm lầy rất rộng lớn, mang theo chất lỏng cực độc. Thổ Giáp Thi nếu mà trầm vào bên trong, cũng không thể hoàn toàn phát huy hết năng lực. Thêm vào tràng cảnh quái dị trước mắt, Hàn Thạc vội vàng sử dụng tâm ý ngăn trở sự di động của nó. 

Dần dần, vốn hai người ở phía trên vũng bùn, chậm rãi chìm vào bên trong, biến mất khỏi tầm mắt Hàn Thạc. Bất quá động tĩnh bên trong vũng bùn vẫn dữ dội như trước. 

Hàn Thạc đương nhiên biết, một con dâm long và một con dâm xà đại chiến, cũng không có do thân ảnh chìm xuống mà ngừng lại, chỉ là chuyển đến chiến trường là đáy vũng bùn mà thôi. 

Thấy không nhìn thêm được gì, Hàn Thạc từ trên cao hạ xuống, đến bên cạnh Thổ Giáp Thi, vỗ vỗ vai khen ngợi: 

- Làm tốt lắm! 

Lúc trước Thổ Giáp Thi ở trong lòng đất, lợi dụng lực lượng to lớn của đất mà tạo thành uy hiếp cực lớn đối với Cửu Đầu Xà. Loại năng lực xé rách mặt đất thành khe nứt làm cho Hàn Thạc vô cùng hưng phấn. Điều này cho thấy Thổ Giáp Thi cùng Tiểu Khô Lâu ở cùng một thời gian, quả nhiên đã được bồi dưỡng ra ý thức chiến đấu rất tốt. 

Theo tình hình bây giờ, Cửu Đầu Xà cũng khó mà tạo thành uy hiếp gì lớn đối với Hàn Thạc. Bởi vậy lúc hắn hạ xuống khen ngợi Thổ Giáp Thi xong liền đọc chú ngữ đem Tiểu Khô Lâu cùng Thổ Giáp Thi trả về nơi cũ. 

Sau đó, Hàn Thạc phi thân nhảy lên trên một cây đại thụ to lớn bên bờ đầm lầy, ngồi khoanh tròn trên cành cây. Một bên lặng lẽ điều tức, một bên chú ý động tĩnh bên trong đầm. 

Trong lúc này, từ xa truyền tới một chuỗi âm thanh ầm ầm, giống như có một con quái vật khổng lồ đi ngang qua vùng phụ cận. 

Đang im lặng điều tức, Hàn Thạc lập tức phân ra một con Âm Ma, hướng nơi phát ra âm thanh bay tới dò xét xem là chuyện gì. 

Là một độc nhãn cự nhân màu xanh, thân cao tới tám, chín thước. Cả người y cơ bắp xoắn xuýt giống như là nham thạch cứng rắn, bước đi trên đôi chân như cột đá chống trời. Y đang di chuyển rất nhanh, mỗi bước đi đều làm mặt đất rung chuyển, giống như là một dãy núi sụp đổ, trông hết sức kinh khủng. 

Trên đường đi của y, tất cả cây cối toàn bộ đều bị nghiền nát. Mặt đất giống như bị một chiếc máy ủi lăn qua trở nên bằng phẳng. Ngay cả nham thạch cứng rắn cũng bị y dẫm cho vỡ vụn, điều này nói lên lực lượng của độc nhãn cự nhân này có thể sánh ngang với lực lượng siêu cường của thần minh. 

Độc nhãn cự nhân tựa hồ có chút lo lắng. Trên đường đi, bước chân rất vội vàng. Những chấn động rung chuyển làm cho ma thú ở xung quanh đều phải tránh né hoặc chạy khỏi sào huyệt của mình để nhường đường. 

Âm thanh ầm ầm cực lớn từ từ xa dần. Hàn Thạc thực sự kinh hãi qua những gì chứng kiến. Một tên khổng lồ có thân thể cứng rắn như nham thạch như thế, khẳng định ẩn chứa lực lượng khủng bố, dám chắc dù ngay cả Cửu Đầu Xà cùng Cát Nhĩ Bá Đặc, gặp phải tên gia hỏa này khẳng định cực kỳ phiền toái. 

Đang lúc Hàn Thạc yên lặng suy nghĩ, bên trong đầm lầy truyền lại tiếng động thật lớn. Một cái xoáy nước xoay tròn xuất hiện tại giữa đầm lầy rồi một dải tên đất màu nâu bắn ra, giống như là dâm long cùng dâm xà đã đến lúc quan trọng. 

Đúng như dự đoán, trong chốc lát từ bên trong truyền ra tiếng tru lên thật lớn. Sau đó mùi đầm lầy tanh tưởi xộc vào mũi. Trong thời gian cực ngắn, đầm lầy bắt đầu khôi phục sự trong trẻo một cách thần kỳ. Nước bùn vốn vẩn đục chầm chậm lắng xuống, rồi theo tiếng bọt nước ồ ồ, đầm nước trong suốt dần dần xuất hiện. 

Hắc Long Cát Nhĩ Bá Đặc cả người trần truồng từ phía dưới đầm bay lên, cả thân hình cơ bắp đen bóng nước bùn bao trùm của hắn giờ được tẩy rửa sạch sẽ. 

Vừa bay ra khỏi đầm nước, Hắc Long sảng khoái cười như điên, âm thanh tràn ngập hưng phấn với vẻ đắc ý không nói nên lời. Cúi đầu nhìn đầm nước sủi bọt, trong miệng cười dâm không thôi, bộ dáng vô cùng hung hăng, càn rỡ. 

- Chủ nhân tôn quý, người là thần minh còn sống trên đời! Người có thần tích vượt qua hết thảy lẽ thường! Người làm cho người hầu khiêm tốn của người, từ nay về sau có một loại tuyệt kĩ đủ xưng bá trong Hắc Long thành, ta muốn luôn ca ngợi người, người thật quá vĩ đại! - Cát Nhĩ Bá Đặc sau khi nhảy ra khỏi mặt nước, những lời nịnh nọt không ngừng từ trong miệng hắn phun ra. 

Ngữ khí chân thành, tình cảm nhiệt liệt, dụng từ sởn da gà, thật sự khá hơn những lần nịnh nọt trước đây. Hiển nhiên Cát Nhĩ Bá Đặc bây giờ thật sự là mừng như điên, cũng không chỉ là nịnh nọt đơn thuần. 

- Sao nào, ngươi dùng tới loại tuyệt kĩ đó à? - Hàn Thạc dở khóc dở cười trách mắng Hắc Long. 

Gật đầu không ngừng, Cát Nhĩ Bá Đặc thực sự hưng phấn, hét lớn nói: 

- Đương nhiên, thật sự là quá thần kỳ! Con rắn mẹ kia bị ta đánh bại, bây giờ muốn cử động cũng không được nữa rồi. 

- Tình huống cụ thể như thế nào? - Hàn Thạc sửng sốt, sau đó có chút mờ ám nhẹ giọng hỏi Cát Nhĩ Bá Đặc, tựa hồ sợ bên trong hồ sâu, Cửu Đầu Xà nghe thấy. 

Cười nhẹ một tiếng hắc hắc bỉ ổi, Cát Nhĩ Bá Đặc kiêu ngạo nhẹ giọng nói: 

- Chủ nhân tôn quý, ta trong cái quá trình đó, đã lấy trộm một chút tinh khí trên người nó! Ta có thể cảm giác được, thân thể của ta đạt được lợi ích khó có thể tưởng tượng. 

- Thế con Cửu Đầu Xà này còn có thể tạo thành uy hiếp với chúng ta nữa hay không? - Hàn Thạc gật đầu hiểu rõ, sau đó nhíu mày, tỉnh táo hỏi lại. 

- Chủ nhân yên tâm, tuyệt đối không thể. Hơn nữa ta còn có biện pháp thu phục nó, như thế từ nay về sau chủ nhân người có thể có thêm được người hỗ trợ lợi hại! - Cát Nhĩ Bá Đặc thề thốt bảo chứng, nụ cười trên mặt mang đậm nét dâm tà. 

- Tốt lắm, thấy ngươi tự tin như vậy nên ta cũng tin ngươi một lần. Hy vọng ngươi không làm cho ta thất vọng! - Hàn Thạc hiểu về sự ghê gớm của Cửu Đầu Xà, vì vậy suy nghĩ một chút, sau đó vẫn lựa chọn tin Cát Nhĩ Bá Đặc, gật đầu đồng ý đề nghị của hắn. 

- Như vậy, chúng ta tạm thời rời khỏi nơi này đi, nó lúc này cần một khoảng thời gian rất dài để nghỉ ngơi. Đợi sau này nó khôi phục, ta sẽ trở lại tìm nó! - Cát Nhĩ Bá Đặc vẻ không đành lòng, nhìn đầm nước trong suốt, mở miệng nói vẻ tiếc rẻ. 

- Cũng tốt, ta vừa mới bắt gặp một độc nhãn cự nhân, đang vội vàng chạy tới một nơi. Chúng ta qua đó xem xem chuyện gì! - Hàn Thạc nghĩ đến biểu hiện của độc nhãn cự nhân, suy nghĩ một lát rồi đăm chiêu nói với Cát Nhĩ Bá Đặc. 

Độc nhãn cự nhân theo truyền thuyết thì là đầy tớ của thần minh, có năng lực thần kỳ về chế tạo vũ khí và tìm kiếm đặc thù khoáng thạch. Bọn chúng thích ăn thịt người, thân thể tráng kiện, tính tình cố chấp tương tự như cách sống của đám tiểu ải nhân. Lại theo một truyền thuyết khác nói rằng, Độc nhãn cự nhân thực ra cũng là một loại ải nhân, có điều lại mang thân hình to lớn một cách khủng bố và cả lực phá hoại đáng sợ, bọn chúng sinh sống dưới những kiến trúc vĩ đại. 

Độc nhãn cự nhân có thân hình cứng rắn như nham thạch. Không biết có phải do đặc thù của thân thể hay không, nhưng bọn họ lại có được bản năng tìm ra những khoáng thạch đặc thù. Cho dù là những khoáng thạch hay mỏ khoáng quý hiếm, cũng đều bị bọn họ tìm đến khai thác. Những bản năng thần kỳ này chính là điều mà tất cả luyện kim thuật sư ước ao. 

Nhìn thấy tên độc nhãn cự nhân vừa rồi di chuyển vội vàng như vậy, Hàn Thạc đột nhiên liên tưởng tới bản năng đặc trưng của bọn chúng. Không biết có phải là hắn đã phát hiện ra khoáng thạch kim loại đặc thù nào không mà vội vàng tới đào lên. 

- Biết đâu, tên Độc nhãn cự nhân này phát hiện ra cái gì đặc biệt, hoặc là dự tính khai thác khoáng thạch đặc thù! - Cát Nhĩ Bá Đặc hiển nhiên cũng biết về bản năng đặc thù của Độc nhãn cự nhân nên nhịn không được nói một câu. 

Hàn Thạc gật đầu, cười khẽ: 

- Đi, đuổi theo nó coi sao. Đang lúc ta cần một ít tài liệu luyện khí, để coi tên cự nhân này có thể kiếm giúp ta chút đồ gì hay ho không đây! 

Nói dứt câu, Hàn Thạc và Cát Nhĩ Bá Đặc cùng đi vào con đường do độc nhãn cự nhân tạo ra, cấp tốc truy đuổi.  

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.