Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot

Chương 23: Chương 23: Ngày thứ bảy




Lục Trường Sinh trầm mặc.

Hắn tự hỏi thật lâu.

Đến cùng là ai đồn thổi về mình nhỉ?

“Sư huynh, sư huynh!”

Cũng ngay lúc này, Lưu Thanh Phong vội vội vàng vàng chạy tới, mặt cười rạng rỡ.

Trong nháy mắt, Lục Trường Sinh không khỏi bừng tỉnh đại ngộ.

“Thanh Phong! Có phải ngươi ở bên ngoài lại đồn bậy bạ gì rồi hay không?”

Lục Trường Sinh nhìn về phía Lưu Thanh Phong.

Thằng nhóc nháy mắt một cái lắc lắc đầu nói: “Đại sư huynh, huynh thấy đệ là loại người lắm miệng kia sao?”

Lưu Thanh Phong vẻ mặt đứng đắn mà bác bỏ.

Nhưng mà Lưu Thanh Phong càng nói như vậy, Lục Trường Sinh lại càng thấy tuyệt đối là thằng nhãi này nói lung tung gì đó ở bên ngoài.

Nhưng bây giờ cũng không thể trách cứ Lưu Thanh Phong, bằng không chẳng phải là tỏ vẻ mình chưa chiến đã sợ rồi sao?

Xoa xoa huyệt Thái Dương, tâm tình Lục Trường Sinh có chút bồn chồn.

Kỳ thật thua không mất mặt, mà chủ yếu là vì trận tranh đấu Phật Đạo này ảnh hưởng quá lớn, nếu mà mình thua, toàn bộ Đạo môn đều mất hết mặt mũi.

Trong lúc vô hình, mình xem như đã cõng một cục nợ lớn.

Hít sâu một hơi.

Không biết vì sao, Lục Trường Sinh ngược lại bình tĩnh đi nhiều.

Có lẽ đây chính là tâm cảnh của kẻ sắp chết nha.

“Đại sư huynh? Huynh sợ sao?”

Lưu Thanh Phong mở miệng nói, nhưng nó phảng phất chợt nhận ra cái gì, có lẽ không nên hỏi như vậy.

“Ngươi cảm thấy sư huynh sẽ sợ sao?”

Lục Trường Sinh cầm lên một ly trà, biểu lộ mười phần bình tĩnh, nếu đã thành định cục, thì có quái gì phải sợ.

Dù sao kiểu gì cũng chết, không bằng thả lỏng một chút.

Giống như bị rắn độc cắn, so với thống khổ giãy dụa, không bằng tìm một địa phương râm mát chờ chết, miễn cho chết thối lan người khác.

“Hiển nhiên là không sợ, sư huynh chính là tiên nhân hạ phàm, chỉ là một tên pháp sư cùi, có đáng là gì? Sư đệ ở chỗ này sớm chúc mừng sư huynh, dương uy cho Đạo môn chúng ta.”

Lưu Thanh Phong trong mắt toát ra vẻ vui mừng.

Đồng thời không khỏi cảm thấy vô cùng hổ thẹn, cảm thấy mình đã xem thường Lục Trường Sinh.

“Vậy sư đệ không ở nơi này quấy rầy sư huynh tĩnh tu nữa.”

Lưu Thanh Phong sau khi lễ bái, liền rời đi đại điện.

Rất nhanh, trong đại điện chỉ còn lại một mình Lục Trường Sinh.

“Hay là đến lúc đó lấy Đạo Đức Kinh ra chém nhỉ?”

Đợi Lưu Thanh Phong rời đi xong, Lục Trường Sinh không khỏi thầm nghĩ trong lòng như thế.

Trước đó ở đại điển Đại La, mình nói ra nhiều danh ngôn kinh điển như vậy dẫn tới thiên địa dị tượng, mặc dù là vô tình vô ý, nhưng Lục Trường Sinh đã ý thức được.

Một vài thứ mình học được ở Địa Cầu, khi đặt ở thế giới này, cũng có thể tỏa hào quang rực rỡ.

Ví dụ như Đạo Đức Kinh đi, ở kiếp trước thuộc về loại kinh thư vô thượng của Đạo giáo, chỉ là ở Địa Cầu không có con đường tu hành, cho nên Đạo Đức Kinh không thể có lực ảnh hưởng to lớn.

Nhưng thế giới này bất đồng.

Đây là thế giới tiên hiệp, cho nên con đường tu tiên là chập chùng và hùng vĩ.

Đạo Đức Kinh ở cái thế giới này, hẳn là có thể tỏa sáng rực rỡ. Mà càng trọng yếu ở chỗ, dường như chính mình làm bất cứ thứ gì, đều có thể dẫn tới thiên địa dị tượng.

Tụng niệm Đạo Đức Kinh, theo lẽ tự nhiên cũng có thể dẫn tới thiên địa dị tượng.

Đến lúc đó, lại xạo quần một phen, cho dù có thua, chắc cũng không thua quá thảm a?

Đây là ý nghĩ của Lục Trường Sinh.

Nhưng Lục Trường Sinh càng cho rằng, nếu như mình tụng niệm Đạo Đức Kinh ra thật, tuyệt đối sẽ không thua, đây là kinh thư vô thượng của Đạo môn đó.

Hiển nhiên là phi phàm vô cùng.

Chỉ lo lắng duy nhất một điều, mình tụng niệm ra kinh văn cỡ này, không biết có gây ra hậu quả gì khác không?

Nghĩ một hồi, Lục Trường Sinh lắc đầu, trước mắt cứ đi một bước tính một bước đã, chờ đến hôm ấy, nếu thực sự không ổn, liền quăng ra Đạo Đức Kinh đi.

Nếu lỡ Đạo Đức Kinh quá lợi hại, dẫn tới không ổn thì xài Hoàng Đình Kinh, Hoàng Đình Kinh không được thì Nam Hoa Chân Kinh, Ngọc Hoàng Kinh, Trùng Hư Chân Kinh.

Lão tử cũng không tin, nhiều kinh văn như vậy còn không chém gió bằng một tên pháp sư?

Lúc này.

Đại La Cung.

Lưu Thanh Phong đi vào trong điện.

Cao tầng Đại La đều tụ tập ở đây.

“Bái kiến chưởng môn, bái kiến các vị sư thúc sư bá.”

Lưu Thanh Phong vô cùng thành thật, nhìn rất phúc hậu và vô hại, thanh tú vô cùng.

“Miễn lễ, ngươi mới vừa đi tìm Trường Sinh đúng không, có lấy được tin tức gì không?”

Thanh Vân đạo nhân mở miệng hỏi như vậy.

“Bẩm chưởng môn, đệ tử mới vừa đến chủ phong, hỏi thăm cách nhìn của sư huynh đối với Huyền Tâm pháp sư, thậm chí cả gan hỏi một câu, sư huynh phải chăng sợ hãi Huyền Tâm pháp sư.”

“Nhưng mà sư huynh lại tự tin vô cùng nhìn về phía đệ tử, chỉ nói một câu, “Ngươi cảm thấy sư huynh sẽ sợ sao?” “

“Đệ tử nghĩ, Đại sư huynh chính là tiên nhân hạ phàm, là tuyệt thế thiên kiêu của Tu tiên giới, Phật môn cho ra một vị Huyền Tâm, nhưng Đạo môn chúng ta cũng cho ra Trường Sinh sư huynh, trận chiến này Đạo môn ta tất thắng.”

Lưu Thanh Phong có một lần hiếm hoi không tung tin đồn nhảm.

Trả lời rất thành thật.

Lời vừa dứt.

Trong nháy mắt, đám người cùng nhau thở phào.

“Nếu vậy thì quá tốt rồi, ngươi trở về hảo hảo tu hành đi, nhớ kỹ, trong khoảng thời gian này không để cho người khác tới quấy rầy Đại sư huynh của ngươi tu hành, miễn cho ở thời khắc mấu chốt xảy ra sai lầm gì, rõ chưa?”

Thanh Vân chưởng môn mở miệng nói.

Lưu Thanh Phong gật đầu thật mạnh, sau đó liền rời khỏi đại điện.

Rất nhanh, trong Đại La Cung trở nên cực kỳ nghiêm túc.

Những lời hỉ nộ ái ố ngày thường đã không còn lại chút gì, thay vào đó là sự lạnh lẽo nghiêm túc.

“Phật môn lần này đã hạ quyết tâm, để Huyền Tâm đến Trung Châu, thay lời Phật nói, biện pháp với cả thiên hạ Đạo môn ta, chính là để có thể phát dương Phật pháp tại Trung châu này. Mặc dù chúng ta có Trường Sinh, nhưng mọi chuyện không có gì tuyệt đối, lỡ như vạn nhất Trường Sinh bại, vậy nên làm thế nào cho phải?”

Thanh Vân chưởng giáo mở miệng hỏi, nghiêm túc vô cùng.

“Trường Sinh sư điệt sẽ không thua.”

Có trưởng lão mở miệng, một câu đã dựng nên sự tự tin vô cùng.

“Đúng, Trường Sinh sẽ không thua.”

“Không sai, Trường Sinh sẽ không thua.”

“Ta đã thấy qua vô số người, Trường Sinh quá mức phi phàm, đừng nói chi Huyền Tâm, cho dù là thần tăng của Phật môn tới, cũng không sánh bằng Trường Sinh.”

Chẳng biết tại sao, cao tầng Đại La lại nhất trí lạ thường mà đi tin tưởng Lục Trường Sinh có thể thắng, sự tự tin cỡ này nhìn như không hiểu thấu, nhưng kỳ thật vẫn là vì Lục Trường Sinh có bề ngoài quá phi phàm rồi.

“Ta cũng tin tưởng Trường Sinh sẽ không thua, chỉ là lỡ như thua thì sao?”

Thanh Vân chưởng môn nhìn về phía đám người, hỏi như vậy.

Câu hỏi này làm đám người trầm mặc.

Đại khái qua một nén nhang, có người trả lời.

“Nếu lỡ thua thật, thì cho dù không biết xấu hổ, cũng không thể để Phật môn đến Trung châu chúng ta phát dương Phật pháp.”

“Uhm, trận tranh đấu này tuyệt đối không có khả năng chỉ vì một tên Huyền Tâm là có thể nghịch chuyển, thua thì thua thôi, cho dù bị người trong thiên hạ nhục mạ, cũng tuyệt đối không thể để Phật môn xâm lấn.”

“Đạo môn chúng ta tu là cái tâm vô thượng, Phật môn tu là kiếp sau báo, nếu như Phật môn nhập Trung Châu, chỉ cần không đến ngàn năm, liền có thể đứng vững gót chân tại Trung châu, tuyệt đối không cho phép khả năng này.”

Thái độ đám người phi thường kiên quyết.

Bất luận là từ góc độ nào, bọn họ đều không hi vọng Phật môn xuất hiện tại Trung Châu.

“Nếu đã vậy, thì chư vị sư huynh đệ hãy làm tốt chuẩn bị huyết chiến đi, Trường Sinh chỉ cần bại một lần, mảnh trời Trung Châu này có thể phải biến thiên. Thái độ Phật môn rất kiên quyết, nhưng ta cũng đã hội đàm với các vị Thánh Chủ khác, tất cả đều đã nhất trí.”

“Nếu như thua, chuẩn bị nghênh đón huyết chiến, nếu như thắng, hết thảy đều dễ nói.”

Thanh Vân chưởng môn vô cùng nghiêm túc nói.

“Chúng ta kính tuân pháp chỉ chưởng môn.”

Đám người cùng nhau đứng dậy, không có một vị nào e ngại, cũng không có một vị nào lùi bước.

Mà cứ như thế.

Thời gian trôi qua từng chút, từng chút một.

Sau ba ngày, Thái Sơ Thánh Địa, bại.

Sau năm ngày, Âm Dương Thánh Địa, bại.

Sau sáu ngày, Linh Lung Thánh Địa, bại.

Rốt cuộc, đã tới ngày thứ bảy, giờ Tý.

- --

- --

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.