Đại Tần Bá Nghiệp

Chương 67: Chương 67: Lãng Trung huyết chiến




Thời tiết âm u, bầu trời đêm đen đặc không thấy một tia ánh sáng, bông tuyết nhỏ vụn hỗn loạn lạnh như băng, gió lạnh thổi trên mặt giống như vô số lưỡi dao sắc bén vô tình xẹt qua trên mặt. Bông tuyết chưa kịp rơi xuống đất liền hòa tan thành giọt nước mưa, bị gió lạnh như băng thổi lập tức đông lạnh thành băng nhỏ vụn, nhánh cây bị gió thổi tạo nên âm thanh hỗn hoạn , có khi còn có những nhánh cây bị gió thổi rụng xuống.

Trong đêm tối giơ tay không thấy năm ngón tay, một đoàn ước chừng hai vạn quân Tần dưới sự thống lĩnh của Mông Điềm, vòng qua thành Lãng Trung đang bị bao phủ trong bóng đêm, đi trên con đường nguy hiểm Dã Lang Giản tất phải qua để tới Thành Đô.

Trong gió lạnh thấu xương, Mông Điềm mặc áo giáp, khoác áo choàng màu đen, cưỡi trên lưng “Thiên Lang” đã theo mình mười năm, cố sức đi trên đường núi gập ghềnh hướng về phía trước. Hai vạn tinh binh, trong trời đêm mênh mông, ngoài tiếng phì phì thỉnh thoảng vang lên trong mũi của chiến mã ra, dường như không nghe thấy một động tĩnh gì.

Hai vạn quân đội, mặc cùng một loại áo choàng màu đen được bóng đêm che giấu đang gian khổ đi về phía trước, vì nhanh chóng kịp tới Dã Lang Giản, dường như mỗi người đều trang bị đơn giản, lính bắn cung chỉ có mang theo cung nỏ, bởi vì có bàn đạp ở hai bên yên ngựa của Trương Cường phát minh, đám kỵ binh này mang theo bá nỏ có uy lực lớn nhất, năng lực tác chiến tăng lên gần như gấp hai, bởi vì có thể dành ra tay phải, đám kỵ binh này ngay cả chiến giáp phòng thân cơ bản nhất đều không mặc, chỉ có trang bị một thanh trường kiếm, khiến cho tốc độ di chuyển rất cao, phía sau Kỵ binh, một vạn năm nghìn bộ binh đều chỉ mặc áo giáp nhẹ, cùng một đạo kỵ binh nhanh nhẹn sờ soạng đường núi tối đen sơn mà trèo lên.

“Thiên Lang” trượt mạnh, lảo đảo một cái, làm cho chủ nhân trên lưng lắc mạnh, Mông Điềm lo lắng chiến mã bị thương, khẽ quát một tiếng, thúc vào bụng ngựa, dùng sức mạnh, kéo chiến mã chếch lên nửa bước.

Tân binh bên cạnh lập tức tiến lên quan sát bốn chân ngựa được bọc bằng vải bông, thấp giọng nói với Mông Điềm: “Tướng quân, chiến mã vô sự.”

Mông Điềm nghe vậy quay đầu lại liếc nhìn quân Tần theo sau không quản mạo hiểm gió tuyết, thấp giọng nói: “Phía trước đó là Dã Lang Giản, lập tức thiết lập mai phục, chờ đợi mệnh lệnh bản tướng quân!”

------------------------------

Gió đêm rét buốt thỉnh thoảng khiến quân kỳ màu đen trên tường thành Lãng Trung thổi bay phất phới. Vương Bôn không quản ngại đến sương gió lạnh, ở trên tường thành cẩn thận tuần tra bảo vệ nghiêm ngặt. Từ trên tường thành nhìn ra xa xa, có thể nhìn thấy từng đám đại quân Mông Điềm đang bày ra quân trận dưới thành. Quân Tần sau khi chiếm lĩnh Thương Thủ liền lao thẳng tới Lãng Trung, trong tình hình mình không kịp lui về Thành Đô, hai mươi vạn đại quân Tần biến Lãng Trung thành nơi chật như nêm cối.

Suy nghĩ nối tiếp nhau, thân tướng bên mình, Vương Uyên nhìn đống lều bạt trong bóng đêm, lo lắng nói: “Tướng quân, phương pháp dụng binh của Mông Điềm luôn luôn không thể đoán được, trước mắt thời tiết ác liệt như vậy, ngày mai nếu là trời quang nhất định phải có một trận ác chiến, chúng ta...”

Vương Bôn đón gió lạnh đến thấu xương, hai mắt lim dim lúc này mới cúi đầu nói: “Tối nay thời tiết ác liệt như thế, Mông Điềm nhất định không thể công thành, đúng là cơ hội của chúng ta mượn cơ hội lui về Thành Đô.”

Vương Uyên nghe vậy tuy rằng biết tình huống trước mắt rất nguy hiểm, nhưng vẫn có chút giật mình, phải biết rằng Vương Bôn dụng binh luôn luôn dũng mãnh phi thường, lúc này không chiến mà lui quả là ngoài ý muốn. Không khỏi ngớ người nói: “Tướng quân, thời tiết ác liệt như thế, liều chết phá vây, phần thắng không lớn a.”

Vương Bôn cau mày nhìn trận hình quân Tần dưới thành, chậm rãi gật đầu khẽ thở dài: “Chỉ là vì lúc này phần thắng không lớn, Mông Điềm mới không thể tưởng được chúng ta sẽ phá vây lúc này, từ Lãng Trung đi về Thành Đô, tuy rằng đường thủy lộ nhanh hơn, nhưng là, chiến thuyền chúng ta có không đến trăm chiếc, như muối bỏ biển, chỉ có thể đi đường bộ. Dã Lang Giản địa thế hiểm yếu, ngươi mang trước năm nghìn tinh binh, đi trước đến Dã Lang Giản, nếu không có mai phục, liền lập tức đưa tin. Bản tướng quân tự mình dẫn dắt hai vạn người, yểm trợ các ngươi đi trước.”

Vương Uyên chấn động cả người, giương mắt nhìn đến vẻ mặt nghiêm túc Vương Bôn, lúc này mới hơi trấn tĩnh lại, thấp giọng nói: “Mạt tướng hiểu, giờ sẽ đi chuẩn bị!”

Nói xong, liếc nhìn thật sâu Vương Bôn đang đứng thẳng trong gió lạnh, lúc này mới xoay người bước nhanh.

------------------------------

Trong bóng đêm, Mông Điềm nắm lấy “Thiên Lang” trên đường núi trơn trượt gian nan bước đi từng bước, đi tới không đến mười dặm là Dã Lang Giản, nếu muốn thắng trận này, nhất định phải bằng tốc độ nhanh nhất mau chóng đuổi tới Dã Lang Giản, theo tình thế trước mắt, Lãng Trung thành trì thấp bé, quân coi giữ không đủ, nơi hiểm yếu duy nhất cũng bị chính mình nắm được, tình hình này, Vương Bôn chỉ có một đường bỏ thành, nếu không sẽ là cảnh cá chết lưới rách. Trước mắt Doanh Tử Anh hẳn là vẫn còn ôm ấp một tia hi vọng với chính mình, nhất định sẽ lệnh Vương Bôn không được toàn lực nghênh chiến, để bộc bạch cõi lòng , chỉ là chính mình như bây giờ... !

Nghĩ đến đây, Mông Điềm không khỏi nặng nề mà thở dài một hơi. Bành Việt bên cạnh luôn đi theo phía sau nghe vậy, nghĩ đến Mông Điềm lo lắng vì hai mươi vạn đại quân đang vây khốn Lãng Trung không có chủ soái kia. Bèn thấp giọng nói: “Mông tướng quân, không cần lo lắng, Vương Bôn hôm nay nhất định không dám ra khỏi thành ngay mặt nghênh chiến hai mươi vạn đại quân của ta.”

Mông Điềm cười lạnh một tiếng, thản nhiên gật đầu nói: “Mọi người cẩn thận, phía trước là Dã Lang Giản, căn cứ tình hình mật thám cung cấp, nơi đây địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, trước phái người đi xuống kiểm tra tình hình, nếu không có gì khác thường, các ngươi liền phân công nhau dẫn người mai phục ở hai sườn sơn cốc.”

Bành Việt nghe vậy, trong lòng dao động, đây là lần đầu hắn tham chiến trong quân Mông Điềm, không khỏi có cảm giác nhiệt huyết sôi trào, hận không thể lập tức đại chiến một trận, thể hiện khổ học binh pháp và tuyệt nghệ của mình trước mặt danh tướng.

Nghĩ đến đây, không khỏi hưởng ứng nói: “Tướng quân yên tâm, mạt tướng hiểu được!”

Mông Điềm nhìn hắn liếc mắt một cái, chậm rãi gật đầu nói: “Ngươi phải nhớ kỹ, trận chiến này là trận đánh ác liệt vào Thục, Vương Bôn chính là con trai của Vũ Thành hầu Vương Tiễn, luôn luôn dũng mãnh thiện chiến, uy danh không dưới bản tướng quân, không thể quá mức hưng phấn mà đắc ý.”

Bành Việt nghe vậy, nhất thời cả kinh, cảm giác hưng phấn lập tức giảm đi không ít, nhìn đến vẻ lạnh lùng trong mắt Mông Điềm, vội vàng vòng tay nói: “Tướng quân yên tâm, đại chiến sắp tới, tiểu nhân đã hiểu!”

Mông Điềm nghe vậy, lạnh lùng liếc nhìn một cái bóng đêm tối đen, chậm rãi gật đầu nói: “Bành Việt thống lĩnh một vạn binh mã mai phục ở rừng rậm phía tây Dã Lang Giản, sau khi nghe được trống trận của bản tướng quân, lập tức tiến công, không có hiệu lệnh của tướng quân, ai dám tự động di chuyển liền dùng quân pháp nghiêm trị!”

------------------------------

Mười phút canh đầu, cuồng phong nổi lên, trên thành Lãng Trung tĩnh mịch bỗng nhiên nổi lên vô số ánh lửa, hóa ra là vô số hỏa tiễn hướng về phía quân Tần ở dưới thành mà bắn ra!

Cũng vào lúc này, ước chừng một vạn quân Thục trong tiếng trống trận ù ù dốc toàn bộ lực lượng, lấy “Trùy hình trận” tiến công, nghĩa là đội hình chiến đấu tiên phong như hình trùy. ‘Trùy hình trận’ phải có quân tiên phong bén nhọn, hai cánh hữu lực kiên cường, có thể thông qua quân tiên phong tinh nhuệ đánh chính diện kẻ địch, đột phá, chia nhỏ trận hình kẻ địch, hai cánh mở rộng chiến quả, một loại trận hình tiến công đột phá mạnh mẽ, thẳng hướng quân Tần đánh tới, tựa như một thanh kiếm đâm thẳng vào trận hình của quân Tần.

Quân Tần sớm đã có chuẩn bị ung dung kết thành trận hình, cũng không nóng lòng tiến công, mà lấy chiến xa dẫn trước, dưới sự yểm trợ của hàng giáo mác dài rậm rạp làm cho người ta không rét mà run, chậm rãi xông lên quân Thục mà chèn ép lên, căn bản không vì hỏa tiễn bắn xuống mà động tĩnh. Một số binh lính bị hỏa tiễn bắn trúng ngã xuống đất, lập tức liền có người bổ sung đi lên, trận hình tàn khốc chỉnh tề dường như không bị ảnh hưởng bởi những mũi tên nhọn trên tường thành kia bắn vào cơ thể. Mỗi phương trận đều khoảng nghìn người, mỗi một phương trận lớn đều bao gồm mười phương trận nhỏ khoảng trăm người. Phương trận hùng dũng lại lầm lì trong mưa tên, tựa như một quái vật khổng lồ, dần dần tiến lên tiếp cận gần kẻ địch, khí thế quân trận càng mạnh lên, làm cho trong lòng quân Thục mới chiêu mộ sợ hãi, nhưng không nghe thấy tiếng hô lui binh, đành phải cứng rắn ngẩng đầu xông lên phía trước!

Lúc này, chỉ nghe một tiếng hét to trong trận quân Tần, vô số quân Tần bỗng nhiên bốn phía mở ra, với năm người làm một tổ, cầm trong tay trường kiếm, hướng về phía quân Thục đánh tới! Một gã quân Thục thấy thế trong lòng rùng mình đang muốn lệnh cho binh lính xông lên, chỉ cảm thấy một đạo kình phong gầm gừ tiến đến, trong lòng cả kinh, thân hình chuyển động, liền lui về phía sau, đồng thời giáo trong tay dũng mãnh hướng bên trái chém tới!

Nhưng, giáo của hắn chưa kịp đâm ra, một luống ánh sáng lóe lên, một gã binh sĩ quân Tần cầm trong tay cây rìu dài không để ý tới giáo dài ở bên cạnh, hươ cây rìu dài nặng nề mà chém vào trên cổ tên quân Thục kia, tên quân Thục kia kêu một tiếng thảm thiết, cổ liền bị cây rìu dài chém vào chỉ còn lại có một tầng da thịt ở trên khoanh cổ, chỗ đầu người bị chặt đứt, một tia máu phóng lên cao, luồng máu tươi nóng hổi tràn đầy lên thân thể tên binh sĩ Tần kia, hắn lại không quan tâm đến máu tươi dính đầy mặt, lại gầm nhẹ một tiếng, xông lên phía trước, dùng sức chặt bỏ đầu người với cặp mắt đang trợn lên, gầm nhẹ một tiếng tiếp tục hướng về phía quân Thục đã không còn ý chí chiến đấu đang cách đó không xa đánh tới!

Trong bóng đêm mênh mông, trong tiếng trống trận ù ù, gió lạnh phất quá, một trận huyết tinh nồng đậm nổi lên, sát khí vô hạn lại càng thêm dày đặc...

-----o0o-----

Quyển II: Thương Hải Hoành Lưu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.