Đại Tần Bá Nghiệp

Chương 127: Chương 127: Nhu tình khó nén.




Trương Cường nhìn khuôn nứt xinh đẹp trên tháp kia, trong lòng dâng lên một nỗi đau xuyên thấu vào tím, sau một lúc làu, mới miễn cưỡng cắn răng nói: “Nhu Nhi chính là nàng hại chết? Nói!”.

Lệ Cơ thân thể mềm mại run lên, chậm chạp đứng dậy, quỳ gối dưới chân Trương Cường, lệ tuôn như suối nói: “Bệ hạ, Lệ Cơ đáng chết, thực có lỗi với Nhu Nhi... Thần thiếp đã làm chuyện, tội đáng chết vạn lần...”.

Trương Cường tức giận đến nỗi gân xanh trên trán nồi lên, sắc nứt xanh mét, làm cho nội thị và cung nữ trong điện sợ tới mức phát run cả người, kinh hồn bạt vía.

Lúc này, chưởng lệnh Chiêu Minh cung Trương Hợp phù phục trên mặt đất, lên tiếng khóc nói: “Bệ hạ, nương nương đang mang thai, bệ hạ tuyệt đối không thể...”.

Không để cho hắn nói xong, Trương Cường một cước hung hãng đá vào trên người hắn, miệng lớn tiếng mắng: “Cút đi, nơi này không có chỗ cho ngươi nói chuyện!”.

Trương Hợp bị Trương Cường đá một cước, rên thảm một tiếng, quỳ rạp trên mặt đất hồi làu không có động tĩnh gì, nội thị khác trong điện sợ tới mức ai cũng mặt mũi biến sắc. Nhìn khuôn mật Lệ Cơ lộ vẻ sầu thảm, Trương Cường cố gắng kìm chế lừa giận đang phun trào trong lồng ngực, lạnh lẽo cười nói: “Trẫm nghe nói ngươi còn sử dụng thuốc tráng dương trên người trẫm?”.

Lệ Cơ lúc này bình tĩnh lại, sâu kín nhìn khuôn mật quen thuộc của Trương Cường, cúi đầu cười gượng nói: “Từ sau khi Triệu Cao đền tội, Lệ Cơ và Nhu Nhi độc giữ Chiêu Minh cung, Lệ Cơ nghĩ đến rốt cuộc không nhìn thấy Hoàng Thượng nữa. Nhu Nhi có cốt nhục của bệ hạ, thiếp... Thiếp... Tuyệt vọng, nếu không có bệ hạ đến thăm hỏi Nhu Nhi mang thai, chỉ sợ thần thiếp kiếp này cũng khó được gặp lại bệ hạ...”.

Trương Cường nghe vậy vừa tức vừa giận, lắc mình lui ra phía sau một bước, tránh đi hai tay ngọc đang ôm lấy hai chân mình, nhíu mày nói: “Ngươi làm như vậy, đó là tự tìm đường chết, ngươi làm thế nào đối mặt với Nhu Nhi đã chết!? Trẫm sao có thể tha thứ cho ngươi!?”.

Lệ Cơ rung rung buồn bã cười nói: “Có thể chàm sóc bệ hạ mấy tháng, Lệ Cơ đã thấy đủ, hiện giờ có được cốt nhục của bệ hạ ngoài ý muốn, Lệ Cơ dù chết cùng không hối tiếc...”.

Trương Cường nhìn hai mắt Lệ Cơ đẫm lệ, không khỏi thở dài một tiếng. Vốn dĩ, từ sau khi mình bắt đầu sủng hạnh Triệu Yên, luận địa vị trên có hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, luận được sùng ái có Triệu Yên tài tình tướng mạo đều vượt xa Lệ Cơ, vốn địa vị của Lệ Cơ miễn cưỡng vẫn ở phía trên Nhu Nhi, nhung từ sau khi Nhu Nhi mang thai ngoài ý muốn, tình huống đã hoàn toàn thay đổi, toàn bộ trung tâm của cung đình đều quay chung quanh hoàng hậu, chung quanh Nhu Nhi và Triệu Yên, Lệ Cơ đã hoàn toàn trở thành người ngoài cuộc, điều này chỉ sợ nàng rất khó tiếp nhận.

Lúc này, Hàn Hoán theo sát ở phía sau Trương Cường cẩn thận nói: “Bệ hạ, nương nương tuy rằng phạm phải sai lầm lớn, nhung hiện giờ trong người đang mang cốt nhục của bệ hạ. Mong bệ hạ khoan hồng.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lệ Cơ kia đong đầy nước mắt hối hận thê lương, nghe Hàn Hoán nói như vậy càng thêm tuyệt vọng, nghẹn ngào khóc không thành tiếng nói: “Bệ hạ, thần thiếp thực xin lỗi bệ hạ, chỉ mong bệ hạ trùng phạt thật mạnh...”.

Nhìn thân thể mềm mại kia tùng rung động lòng người, và chính mình đã tùng kỹ thác tình cảm đặc biệt với mỹ nhân. Trương Cường chỉ cảm thấy tất cả đều làm người ta khó có thể tín, sự thật là vậy, sự thật tàn khốc và vò tình làm cho Trương Cường cảm thấy tùng đợt không rét mà run.

Hít sâu một hơi khí lạnh mang theo xuân ý ẩn hiện trong điện kia, Trương Cường miễn cưỡng khống chế được tâm trạng của chính mình, chậm rãi hướng về Hàn Hoán ở phía sau trong lòng đang run sợ, lạnh lùng phàn phó nói: “Hàn Hoán truyền chi, hoàng hậu hiền thục có thể làm gương, lệnh hoàng hậu quân hậu cung như trước, Triệu Yên vô can với việc này, lập tức nhập vào ở Thúy Hoa cung, còn thưởng Triệu Yên vàng ròng một trăm lượng, trân châu một chuỗi”.

Nói xong, thản nhiên quét mắt nhìn Lệ Cơ đang bất động trên mặt đất, buồn rầu nói: “Từ hôm nay bất luận ké nào cũng không được tùy ý ra vào Chiêu Minh cung, Lệ Cơ cắt bò danh hiệu phi, tạm thời lưu lại Chiêu Minh cung. Đợi sinh xong sẽ xử lý!”.

Nói tới đây, thở dài một tiếng, quay đầu lại nhìn vé mật nghiêm túc của Phùng Kiếp buồn rầu nói: “Trẫm có chút mệt, chuyện hôm nay dùng ở đây, trẫm quay về tẩm điện nghỉ ngơi, tất cả mọi người tan chầu!”.

Nói xong, lúc này mới cảm thấy trong lòng trống rỗng. Nhưng lại có một sự thoải mái nói không nên lời, nghĩ đến Triệu Yên không can hệ gì, trong lòng bất giác theo bàn nâng buông một khối đá lớn giấu ở tận đáy lòng. Tuy rằng rất đau lòng, nhung cũng không đau khổ như trong tưởng tượng.

Nghĩ đến đây, bất giác âm thầm cảm thán, tình cảm của con người quà là dày mòng không đều! Lệ Cơ đem hy vọng cả đời đều đặt ở mình, đàn bà ở trong hậu cung này đều không phải là như vậy sao?

Không hề nhìn Lệ Cơ thêm nữa, Trương Cường kiên quyết xoay người đi ra ngoài điện. Nhung, mỗi một tế bào trên người lại giống như đều có thể nhìn thấy Lệ Cơ tuyệt vọng kia mà tâm tỉnh bi thương. Trương Cường âm thầm nhắc nhờ chính mình, đày là lần cuối cùng nhìn thấy Lệ Cơ, mặc kệ thế nào, chuyện này giữa hắn và Lệ Cơ đã vạch ra một khoảng cách vô hình. Chỉ là đến cuối cùng sẽ xử trí Lệ Cơ như thế nào, còn phải đợi nàng sinh xong mới có thể quyết định, bất luận thế nào, sinh ra cốt nhục cho mình cũng có thể tránh cho nàng được một kiếp, hy vọng nàng từ nay về sau có thể cả đời binh an, cũng coi như chính mình không làm nàng thất vọng!

Trước mất nhìn bóng dáng Trương Cường biến mất ở trong tầm mất, Lệ Cơ vô lực ngồi phịch ở trên mặt đất, trong đòi mắt xinh đẹp tuyệt trần tràn ngập sự sợ hãi và tuyệt vọng, trong đầu trống rỗng, tựa hồ trời đất đang dừng trong nháy mắt, ý nghĩa sinh mệnh dường như im bặt như vậy.

Nhìn thấy ánh mất tuyệt vọng của Lệ Cơ kia, Trương Hợp bên cạnh tiến lên đỡ Lệ Cơ đi đến bên tháp, một bên thấp giọng khóc nói: “Nương nương, phải kiên trì, không vì chính mình, cùng phải vì hoàng tử trong bụng mà sống sót!”.

Lời vừa nói ra, trên khuôn mặt tiều tụy của Lệ Cơ kia, nước mắt lại chây ra, nghẹn ngào cơ hồ không thể kìm chế. Trương Hợp vẫn ở bên người Lệ Cơ.

Hầu hạ, lúc này cũng không nhịn được vẻ sầu thảm thở dài: “May mắn hoàng tử cứu nương nương một mạng, nếu nương nương không mang thai trong người, Hoàng Thượng trách tội xuống, nhóm nò tài cũng khó thoát khỏi tội chết”.

Nghe nói như thế, Lệ Cơ lúc này mới nhớ tới chuyện mình đang mang thai, theo bàn năng sờ soạng cái bụng còn bằng phẳng, chỉ cảm thấy một sự lo lắng chưa tùng có dấy lên trong lòng, giống như trong tuyệt vọng thấy được một tía hy vọng mòng manh.

Nhìn thấy Lệ Cơ cuối cùng đã hơi bình tĩnh trở lại, Trương Hợp lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, cẩn thận lau mồ hôi lạnh trên trán, lúc này mới cảm thấy đau nhức dưới ngực chỗ vừa mới bị Trương Cường đá trúng, không nhịn được nhíu nhíu mày nói: “Nương nương chịu khó tẩm bồ, tương lai nếu có thể sinh hạ hoàng tử, cũng sẽ có cơ hội thay đổi, nương nương nhất định phải bảo trọng!”.

Lệ Cơ nghe vậy, đòi mắt đẹp thất thần hơi sáng lên, cười gượng lấc đầu nói: “Đày là trời trừng phạt, Lệ Cơ hiện giờ chỉ cầu có thể bảo vệ an toàn cốt nhục trong bụng...”.

Nói tới đây, buồn rầu khóc nói: “Hiện giờ có cốt nhục mới càng cảm thấy có lỗi với Nhu Nhi, ta... Ta... Quả nhiên là trời trùng phạt”.

Trương Cường trở lại trong điện, một mình đứng ở cửa đại điện, Thừa tướng Phùng Khứ Tật lúc này vẽ mặt trầm trọng đang nghênh đón ở cửa đại điện. Nhìn thấy Trương Cường bước đến, vội vàng tiến lên nói: “Bệ hạ. Lão thần có vài lời, hy vọng có thể nói với bệ hạ một lần”.

Trương Cường lúc này tâm trạng trầm trọng, nghe vậy lấc đầu nói: “Tâm ý Thừa tướng trẫm hiểu được, Thừa tướng yên tâm, trẫm không phải là loại người không nghĩ ra, không có việc gì”.

Phùng Khứ Tật nghe vậy vẫn lo lắng nhìn thoáng qua Trương Cường, gật đầu nói: “Bệ hạ vẫn là minh quân thiên cổ khó gặp, nữ nhân tình trường tuy rằng là thường tình của con người, nhưng là mong rằng bệ hạ phóng tầm mắt thiên hạ. Đại Tần nếu muốn khởi sắc, bệ hạ nhất định phải vượt qua cửa ải này!”.

Trương Cường bị lời nói của hắn kích thích trong lồng ngực sinh ra hào khí, cười nói: “Tầm mắt của Trẫm nhìn xa ngoài vạn dặm, đất cũ lục quốc đã là cái gì!”.

Phùng Khứ Tật lập tức hưởng ủng nói: “Một khi đã như vậy, bệ hạ lại càng không nên khó khăn vì tư tình nhi nữ bên trong cung đình”.

Trương Cường bị lời nói này của Phùng Khứ Tật làm cho tâm trạng hơi thoải mái một chút, nghe vậy gật đầu cười nói: “Thừa tướng yên tâm, trẫm hiểu được!”.

Phùng Khứ Tật nghe vậy cũng yên tâm một chút, đang muốn hành lễ lui ra. Nghe Hàn Hoán ở ngoài điện bẩm tấu nói: “Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương ở ngoài điện hầu chi”.

Trương Cường nghe vậy, than nhẹ một tiếng, gật đầu nói: “Mời hoàng hậu vào đi!”.

Lời nói vừa dứt, chỉ nghe ngoài điện nhẹ nhàng truyền đến một tiếng bước chân quen thuộc, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy hoàng hậu Tả Uyên cùng hai cung nữ chậm rãi bước vào, vốn dĩ dáng người yểu điệu, lúc này lại hao gầy rất nhiều, trong bộ y phục gấm lụa hoa vãn màu đen càng có vẽ tiều tụy hơn.

Nhìn thấy Trương Cường nhìn về phía mình. Tả Uyên cố gắng khống chế tâm trạng kích động, thi lễ thật sâu, nhẹ nhàng nói: “Nò tì diện kiến bệ hạ, bệ hạ có được mạnh khỏe không?”.

Trương Cường nhìn mắt phượng rưng rung trong suốt kia, trong lòng cảm khái vô hạn. Nhìn nàng dịu dàng hành lễ. Càng cảm thấy không đành lòng, vội vàng tiến lên một bước, đỡ lấy bàn tay trắng ngần kia, áy náy nói: “Trẫm nhất thời sơ suất, hiểu lầm hoàng hậu, hoàng hậu đã phải chịu khổ!”.

Tã Uyên thấy Trương Cường trước mặt Thừa tướng Phùng Khứ Tật và Thái úy Phùng Kiếp tạ lỗi với mình. Tất cả oan khuất trong lòng cũng đều tiêu tan hết. Cảm động thở dài: “Thần thiếp ở phía sau, quản lý hậu cung. Nhung không có được cốt nhục của bệ hạ, nếm chút đau khổ cùng không trách móc”.

Trương Cường nghe vậy trong lòng đau xót, buồn rầu gật đầu nói: “Hoàng hậu không cần trách cử chính mình như vậy, hoàng hậu và Yên Nhi không việc gì, trẫm đã rất vui mừng rồi!”.

Phùng Khứ Tật và Phùng Kiếp thấy Trương Cường đã bình tĩnh trờ lại, lúc này mới khom người thi lễ nói: “Bệ hạ, thần cáo lui!”.

Trương Cường cười gượng, nhìn hai trọng thần ùng hộ và quan tâm đến mình nhất này gật đầu thở dài: “Thừa tướng và Thái úy hôm nay cũng vì trẫm lo lắng không ít, nên trò về nghỉ ngơi”.

Phùng Khứ Tật và Phùng Kiếp thấy Trương Cường đã khôi phục tâm trạng, mới yên lòng, đồng thời hành lễ rồi lui ra ngoài.

Nhìn hai người rời khỏi điện, Trương Cường cười gượng một tiếng, kéo bàn tay lạnh lẽo của Tả Uyên, trở lại bên ngự tháp ngồi xuống, gật đầu thở dài: “Việc của Lệ Cơ, trẫm toàn bộ phó thác cho hoàng hậu, hoàng hậu tự mình xử trí”.

Tã Uyên nắm chặt bàn tay to của Trương Cường, tham lam đón nhận sự ấm áp làm trong lòng người rung động, thương cảm gật đầu nói: “Tâm ý Bệ hạ thần thiếp hiểu được, Lệ Cơ tuy rằng phạm phải sai lầm lớn, thần thiếp vẫn sẽ chăm sóc tốt cho nàng, dù sao nàng cũng là mẫu thân cốt nhục của bệ hạ, vô luận tương lai thay đổi như thế nào, cũng không thể làng tránh được sự thật”.

Nói tới đây, đôi mắt đẹp lay chuyển, gật đầu nói: “Nhu Nhi đi về cõi tiên, Lệ Phi phế truất, trong cung ngoài thần thiếp chỉ có Yên Nhi, thật sự không phải tất cả hậu cung thiên từ Đại Tần có, bệ hạ không ngại từ trong hậu cung chọn lựa thêm mỹ nhàn thị tẩm, một là bệ hạ thà lòng một chút, thứ hai hoàng tử đơn bạc, chung quy không phải chuyện tốt, bệ hạ cùng nên cố gắng nhiều hơn mới được”.

Trương Cường không nghĩ tới hoàng hậu lại cổ vũ mình nhiều thêm thê thiếp như vậy, trong lòng rất là cảm động, chính là lúc này tâm trạng không tốt, không bận tâm điều đó, không khỏi ôm chặt thân thể mềm mại của hoàng hậu trong lòng mình cảm khái nói: “Những chuyện này nói sau, khó được hoàng hậu hiền đức như thế, trẫm không có lòng nghi ngờ hoàng hậu, thật sự...”.

Hoàng hậu mỉm cười, nhẹ nhàng lấc đầu nói: “Thần thiếp chính là hoàng hậu, bệ hạ quảng hữu tứ hài, những mỹ nhàn đó có là cái gì, lúc thần thiếp vào cung là lúc biết rõ thân phận, quyền lực và trách nhiệm của chính mình, cùng nhau sấp xếp hậu cung, cùng là trách nhiệm, bệ hạ không cần như thế”.

o O o

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.