Đại Thợ Rèn Tiểu Mật Đào

Chương 102: Chương 102




Phong phu nhân cùng Quý thị tránh ở trong tiểu viện xem náo nhiệt, tâm tình có thể nói là biến đổi bất ngờ, thời điểm Tiểu Liễu mắng chửi Tiểu Hương, Phong phu nhân eo lưng cũng thẳng lên, Quý thị lại có chút cúi đầu cong lưng. Thời điểm Tiểu Hương bày ra vẻ nha hoàn Vương phủ, lôi Vương gia tới làm chỗ dựa, Quý thị lại ngẩng cao đâu kiêu ngạp liếc nhìn, Phong phu nhân khiếp đảm.

Sau đó, Tiểu Liễu hung hăng vả miệng Tiểu Hương một cái, thanh kia cần bao nhiêu vang dội liền có bấy nhiêu. Phong phu nhân cảm thấy đặc biệt sảng khoái, âm thầm hối hận bản thân lúc trước không dám xuống tay.

Giờ phút này, Quý thị lại âm thầm cắn môi, giơ tay khẽ vuốt mặt đột nhiên có cảm giác nóng rát trên mặt. Trong lòng nhảy dựng lên, hoảng hốt trong lòng không dừng dâng lên.

Chính là, Vương gia lại tới, Tiểu Hương chạy tới quỳ xuống cáo trạng. Quý thị liền cong môi cười, thị uy liếc nhìn người kia một cái, bình tĩnh chờ Tiểu Liễu nhận phạt. Phong phu nhân lập tức lúng túng, âm thầm thay Tiểu Liễu đổ mồ hôi lạnh.

Tiểu Đào đứng ở cửa tây phòng lại càng lo lắng, Thạch Đầu đang ngủ trên giường, nàng ở đây trông chừng đứa nhỏ, không thể đi ra ngoài. Vốn dĩ đây chính là chuyện của nhà mình, lại để muội muội ra mặt thay bản thân đấu tranh, Tiểu Đào trong lòng cảm thấy có chút băn khoăn.

Tiểu Liễu từ nhỏ đã lớn mật, giống như trước kia đánh Phùng Mãn, cũng là Tiểu Liễu đánh, Tiểu Đào ở bên cạnh hỗ trợ mà thôi. Chính là tiểu hài tử đánh nhau, nhưng mà lần này không giống như vậy, đây chính là Vương phủ, một khi truy cứu tới, có khả năng sẽ chịu phạt.

Muội muội đối với người tỷ tỷ này là nàng đều là một tấm chân tình yêu thương quý trọng, trong lòng tiều đào ấm áp vô cùng. Nghe bên ngoài đang kịch liệt mắng chửi, nàng nhịn không được muốn lao ra ngoài, bản thân ở đây trốn sau cửa lại để hai muội muội ra mặt thay mình. Không đợi nàng nhấc chân bước tới, Thạch Đầu liền tỉnh dậy, oa một tiếng khóc lên.

Tiểu Đào vội vàng bế Thạch Đầu ra ngoài, cũng không nghe được động tĩnh sau đó, chính là vừa bước chân ra khỏi cửa, liền thấy Triệu vương đang khoanh tay đứng đó, Tiểu Hương quỳ trước Vương gia khóc như hoa lê dưới mưa.

Trong lòng khẽ run lên, hỏng rồi, sao lại đúng lúc gặp phải Vương gia? Tiểu Liễu có phải đã nói cái gì quá phận không, có thể bị phạt hay không? Dưới tình thế cấp bách, cũng không kịp nghĩ nhiều, Tiểu Đào giao Thạch Đầu cho Tiểu Liễu, bước tới quỳ trước Triệu vương: " Vương gia, muội muội của ta đều là vì ta mới tới giáo huấn nàng ta, ngài muốn phạt thì phạt ta đi, đều là do ta sai."

Triệu vương thấy nương tử của Hoắc Trầm từ trong viện vội vã chạy ra, tay ôm một hài tử đàn khóc lớn, chắc chắn câu vừa rồi của mình Tiểu Đào không nghe thấy được, ung dung hỏi: " ngươi sai cái gì?"

" ta...." Tiểu Đào nghẹn lại, nghĩ nghĩ, cảm thấy rất ủy khuất, cũng không biết nên nhận sai cái gì, liền nói: " ta muốn cho một gia đình hoàn chỉnh, hậu viện không có thị phi, để con cái có thể lớn lên vui vẻ, để trượng phu có thể làm tốt việc Vương gia giao cho. Những chuyện này cũng không có sai....sai là ở Tiểu Hương là nha hoàn của Vương phủ, chúng ta là người ngoài không nên xử trí chuyện này."

Tiểu Đào quỳ xuống, Hoắc Trầm đã sốt ruột chạy tới, đau lòng cùng tức giận nói: " Vương gia, nương tử của ta không sai, tất cả là do nha hoàn này. Khẩn cầu Vương gia trừng phạt nàng ta, nhà ta vốn dĩ sống rất tốt, lại bị nàng ta làm cho nháo nhào lên, nương tử của ta còn đang có thai, vạn nhất có sơ xuất gì, ta....ta liền liều mạng với nàng ta."

Triệu vương cũng không muốn vòng vo với bọn họ nữa, ôn hòa nói: " đứng lên đi, các ngươi không sai, việc nhà còn không xong, nói gì đến việc nước? bổn vương nghĩ muốn thưởng nha hoàn cho các ngươi là vì muốn cho các ngươi sống dễ chịu hơn, để nha hoàn giúp chăm sóc mấy đứa nhỏ, làm việc nhà, nam nhân có thể an tâm mà ra sức vì việc nước hơn, chứ không phải muốn cho các ngươi gia trạch không yên."

Tiểu Đào lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhờ Hoắc Trầm đỡ lên, chậm rãi đứng lên. Đôi mày nhíu chặt của Hoắc Trầm lúc này mới giãn ra một chút, lẳng lặng chờ đợi vương gia quyết định.

Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, Triệu vương nói với Cố Thừa Trăn: " gọi mấy nha hoàn thưởng cho môn khách trong phủ tới đây, để cho các nàng nhìn, kéo nha hoàn không an phận này đi đánh 30 trượng trước mắt bọn họ, trượng hình xong phạt đi khố dịch, răn đe cảnh cáo tất cả. để cho đám hạ nhân đó nhìn đó mà ngẫm lại, nên làm cái gì, không nên làm cái gì."

Cố Thừa Trăn vung tay lên, lập tức có thị vệ tới nâng một băng ghế dài tới, kéo Tiểu Hương đè lên ghế, dù nàng ta khóc xin kêu tha như thế nào cũng không khách khí. Rất nhanh, một đám nha hoàn hạ nhân đều chạy tới, hai gã sai vặt cầm gậy muốn đánh.

" để ta." Hoắc Trầm đặt con gái xuống đất, bước đi lên cầm gậy từ tay một gã sai vặt. Hắn càng nghĩ càng giận, bản thân chân thành đối đãi với người khác, tại sao lại dụng tâm đen tối với nhà hắn như vậy?

Hắn lại nhớ tới Mông thị, may mắn lần này có Tiểu Liễu ánh mắt sáng suốt, sớm phát hiện ra. bằng không nếu lại sảy ra chuyện gì không chừng còn đáng sợ hơn chuyện Mông thị đó, Tiểu Đào tức giận, thật sự dỗ nàng rất khó a!

Hơn nữa Tiểu Đào lại đang mang thai, sao lại có thể tức giận được? đám nữ nhân chết tiệt kia, nên đánh thật mạnh. Hoắc Trầm cầm chặt gậy, mắt lộ ra tia hung quang: "ta vốn là không đánh nữ nhân, nhưng chính là ngươi quá xấu xa. Nhà ta vốn là đang yên ấm, ngươi lại có tâm tư đen tối đến vậy, bắt nạt nương tử cùng a Huyên nhà ta, xem ta thật sự phải dạy cho ngươi một bài học để cho ngươi nhớ kĩ."

Gã sai vặt bên cạnh đánh xuống một gậy, Tiểu Hương hét lên một tiếng, cảm giác nóng rát trên mông. Theo sát phía sau là một gậy của Hoắc Trầm, nàng ta chỉ cảm thấy trên mông có một lực rất mạnh, giống như là da thịt trên mông bị đánh bay đi, xương cốt đều nát. Mọi người nghe được tiếng kêu tê tâm liệt phế của Tiểu Hương, sau đó hai mắt nàng ta nhắm chặt xuống ngất đi, làn váy trắng thấm ra máu đỏ tươi.

Hoắc Trầm ngày thường cầm thiết chùy cả trăm cân (1kg trung quốc = 1/2kg) làm việc, bây giờ lại đang tức giận, đương nhiên là ra sức đánh người, không giống như gã sai vặt đánh cũng chỉ đánh 5 phần lực. một gậy này ddannhs xuống, Tiểu Hương muốn mất nửa cái mạng.

Đám nha hoàn xung quanh đều sợ xanh mặt, liên tục lùi về sau, cho dù có kẻ muốn lấy Quý thị làm gương, muốn bò lên giường chủ, giờ phút này cũng sợ mất hết hồn vía.

Tiểu Đào lo lắng hắn xuống tay quá nặng chết người, liền ra phía sau hắn, kéo vạt áo hắn:" chàng đừng đánh nữa, để mấy người đó đánh đi, a Huyên sợ rồi, chàng đi ôm con đi."

Hoắc Trầm trong lòng cũng đang thầm mắng nha hoàn này đánh như vậy thôi đã ngất, lại thấy nương tử tới giải vây, hắn liền theo bậc thang đó mà xuống, ném gậy trong tay xuống, quay lại ôm con gái lên.

Trong viện, Phong phu nhân cắn môi, âm thầm hối hận lúc trước không có can đảm đua một phen, thì ra Triệu vương không dung túng cho đám nha hoàn này làm loạn. Nàng hung hăng nhìn Quý thị, trong mắt toát ra tia quyết tuyệt, nhấc chân đi ra bên ngoài. Quý thị sợ hãi quỳ xuống trước mặt Phong phu nhân, ngăn nàng đi ra, tay ôm lấy váy Phong phu nhân, xin tha: " phu nhân, là nô tỳ sai rồi, về sau nô tỳ không dám như vậy nữa, ngài tha cho ta lần này đi."

Phong phu nhân gõ lách cách bàn tính trong đầu, quyết định giữ nữ nhân này lại. Trượng phu vốn chính là chỉ thích trộm hương, xử lí ả trước mắt này, sau này lại có người mới, khả năng còn khó đối phó hơn, nếu nàng ta đã quỳ phục trước mình, về sau cuộc sống cũng tốt hơn.

Trong viện của Phong gia âm thầm tranh phong, bên ngoài cũng không ai biết. Ánh mắt Triệu vương nhìn về phía Tiểu Liễu: " ngươi vì tỷ tỷ mà liều mạng, tỷ tỷ ngươi cũng nguyện vì ngươi mà chịu phạt, quả nhiên là tỷ muội tình thâm. Bổn vương thấy ngươi rất gan dạ lại sáng suốt, có một việc muốn cho ngươi đi làm, không biết ngươi có dám làm hay không?"

Tiểu Liễu nhướng mày, trăm triệu lần không nghĩ tới là Vương gia sẽ cân nhắc việc cho bản thâm, nhanh chóng đáp ứng: " Vương gia đã cứu mạng nhi tử nhà ta, chỉ cần ngài thấy ta hữu dụng, chính là nói ta đi tìm chết cũng không từ."

Triệu vương cười cười, nhấc chân đi vào tiểu viện nhà Hoắc Trầm, ngồi ở chính sảnh, rồi ra hiệu cho Cố Thừa Trăn đóng cửa lại. Sự tình cơ mật, tai vách mạch rừng nên phải cẩn thận.

" gần đây bên Đột Quyết có dị động, phụ cận xung quanh đã ngoài hoảng trong loạn tình thế cấp bách, thám báo muốn đi dò hỏi quân tình không dễ dàng, cần phải cải tranh, nếu có nữ nhân đi cùng thì càng tốt, nhưng còn chưa tìm được người thích hợp. Ngươi có dám đi không?" mắt Triệu vương đen trầm tĩnh, nhìn thẳng vào biểu tình trên mặt của Tiểu Liễu.

" dám!" Tiểu Liễu không chút do dự đáp: " chính là Vương gia, ta không có kinh nghiệmdò hỏi quân tình, cho dù có đi, cũng không nhìn ra được phía địch có động tĩnh nào a."

Triệu vương cười khẽ: " đây lại là lời nói thật, ngươi đi đúng là không nhìn ra được cái gì, cũng không cần ngươi đi nhìn, ngươi chỉ cần giả làm con gái của người do thám là được, giả làm bộ dạng của thương nhân, đừng làm cho người khác nhìn ra các ngươi không phải là thương nhân."

" được, cái này không thành vấn đề, ta vốn dĩ chính là thương nhân,...à còn chưa có phải là thương nhân, vậy là tiểu thương đi." Tiểu Liễu hớn hở nói.

Triệu vương mỉm cười đứng dậy khỏi ghế, việc tiếp theo chính là chuyện của Cố Thừa Trăn chuẩn bị. Rất nhanh, bà vú của Thạch Đầu được đưa tới, ba ngày sau, Tiểu Liễu đi theo một lão tướng cùng một binh sĩ trẻ tuổi giả làm đại ca của nàng, tới Đột Quyết.

Tiểu Đào cùng Anh Tử đều lo lắng tới mức đứng ngồi không yên, Tiểu Liễu có là nha đầu đanh đá, tài giỏi như thế nào thì cũng chỉ là một người đến từ thôn nhỏ, đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ?

Mọi người lo lắng đề phòng hơn nửa tháng sau, Tiểu Liễu xách một tay nải lớn cười ha hả trở lại. Trần Mẫn Đạt ôm con đứng cửa, thấy nàng trở lại, vội vàng đi lên đón: " nương tử, nàng về rồi, ta đứng đây chờ nàng sắp thành đá vóng vọng thê rồi."

Tiểu Liễu giao tay nải cho hắn, vui mừng ôm con trai lên, ôm như thế nào cũng không thấy đủ.

" ta đi mấy ngày con trai lớn hơn không ít nha, Thạch Đầu, nhớ nương không?"

Tiểu Đào cùng Anh Tử đang trong bếp cũng chạy ra đón, vây quanh Tiểu Liễu hỏi han. Lại mở ra tay nải lớn mà Tiểu Liễu mang về, phát hiện ra bên trong đều là đồ của trẻ con. có mũ nỉ nhỏ, có giày ủng, còn có mấy món đồ chơi mới lạ chưa thấy qua bao giờ.

Tiểu Liễu đắc ý nói: " ta lần này đi cũng không có uổng công đi, không chỉ là hoàn thành chuyện của Vương gia giao, còn gặp được thương nhân của Đột Quyết, chọn mua được rất nhiều đồ chơi mới mẻ, chúng ta nhìn rồi sửa lại một chút, làm thành hàng mình bán đi, khẳng định có nguồn tiêu thụ lớn."

Tiểu Đào nhìn muội muội không chút tổn hao gì, rất là vui mừng: " muội có thể bình bình an an trở về là tốt rồi, vẫn còn nghĩ tới chuyện làm ăn a. muội đi mấy ngày, ta cùng Anh Tử đã chuẩn bị đồ tốt rồi, mặt tiền cửa hiệu cũng đã chọn, chỉ chờ muội về nhìn thôi. Chúng ta liền đi thuê."

Tiểu Liễu ngước mắt nhìn: " là ở đâu, có ở phải ở vị trí tốt giống như nhà vọng lâu của vương phủ không?"

*vọng lâu: chòi nghỉ chân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.