Đại Thợ Rèn Tiểu Mật Đào

Chương 33: Chương 33




Hoăc Trầm vội vàng lấy xe ngựa đi, thấy ven đường có một tiệm bánh bao nhỏ, liền hỏi Tiểu Đào: " muội ăn cơm chưa, có đói bụng không?"

Tiểu Đào lúc này mới nhớ ra mình còn không có ăn cơm trưa, liền thành thật gật đầu: " đói"

" vậy muội ở trong xe chờ ta một lát, ta đi mua." Hoắc Trầm thít chặt lại ngựa, đi đến trước tiệm bánh bao ven đường, một lúc quét sạch ba cửa tiệm, mua hai bánh bao nhỏ, một túi lớn tương thịt bò, còn có đủ loại đồ điểm tâm.

Thời điểm đưa đồ cho Tiểu Đào, bỗng nhiên thấy trời đã ngả về chiều: " Tiểu Đào, chỗ chúng ta cách trong thành rất xa, nếu hiện tại trở về, chỉ sợ trời tối cũng không về đên nhà. Nếu không, ở trong thành tìm một khách điếm nghỉ lại một đêm.?"

Tiểu Đào dẩu miệng nhỏ lắc lắc đầu: "muội không muốn ở lại đây, muội muốn về nhà."

"được, nghe muội, chúng ta liền về nhà, lát nữa trời tối, chúng ta vẫn phải ở trên đường, muội sợ không?"

"không phải có huynh ở đây sao, muội còn sợ cái gì?" nhẹ nhàng nói một câu, làm Hoắc Trầm rớt vào trong vại mật rồi, Tiểu Đào tin tưởng hắn như vậy, ỷ vào hắn như vậy, thật sự là làm người ta cao hứng mà.

Tiểu Đào mở bao giấy dầu ra, cầm một cái bánh bao nhỏ nhắn tinh xảo: " trời ạ, bánh bao trong thành lại nhỏ thế này, bao nhiêu tiền một cái nhỏ như vậy nha?"

Hoắc Trầm quay đầu lại nhìn nàng cười cười: " đây là một loại bánh bao đặc thù, gọi là bánh bao nhỏ. Lúc ta còn ở Thâm Châu đã ăn qua bánh bao này, sáu văn tiền một cái."

" thật quý nha, khó trách bảo kiếm kia của nhị thiếu gia tận 50 lượng bạc, đồ trong thành thật quá quý, lần sau đừng mua." ở Đại Doanh trấn bánh bao to như vậy, một cái có hai, ba văn tiền, còn bánh bao nhỏ như vậy lại đắt quá, TIểu Đào không nỡ ăn bánh bao quý như vậy đâu.

Hoắc Trầm nhẹ nhàng cười: " không đắt, nahnh ăn đi, đừng để đói bụng, cảm giác đói bụng không dễ chịu."

Tiểu Đào cầm bánh bao, thật cẩn thận cắn một ngụm, cảm thấy hương vị thật không tồi, liền hỏi thợ rèn: " Đại Trầm ca, huynh có phải cũng chưa có ăn cơm đúng không? Huynh cũng ăn một cái đi."

Hoắc Trầm nhìn bánh bao lắc đầu: " ta chưa có ăn cơm. Từ hôm qua muội đi ta còn chưa có ăn, sáng nay đói quá ta ăn tạm một cá màn thầu. Chính là hiện tại không muốn ăn, muội đừng quên, hôm nay là sinh thần của ta, muội đã đồng ý làm mì trường thọ cho ta nhưng còn chưa có làm đâu."

Tiểu Đào nhìn hắn thật sâu, trong lòng ngũ vị tạp trần, thiếu chút nữa nàng đã bỏ lỡ một người tốt như vậy. Từ ngày hôm qua mình đi, hắn còn chưa có ăn cơm, có thể để ý, đến như nào mới có thể như vậy cơ chứ?

" buổi tối trở về trấn, muội liền làm mì cho huynh"

" được!" Hoắc Trầm thống khoái mà lên tiếng, vung roi, vội vàng đánh xe ngựa ra khỏi thành. Tiểu Đào lại ăn hai bánh bao nhỏ, nhưng là không đành lòng để hắn chịu đói, liền cầm một miếng bánh đưa đến miệng hắn: " huynh ăn trước một chút lót dạ đi, không ảnh hưởng đến buổi tối ăn mì đâu."

Người trong lòng đưa đến tận miệng, mỹ thực như vậy thật sự vô pháp cự tuyệt nha, Hoắc Trầm đem miệng há ra thật to, một ngụm liền ăn hết, môi còn thuận tiện chạm vào ngón tay của Tiểu Đào.

Tiểu Đào mặt đẹp đỏ lên, ngượng ngùng mà cúi đầu xuống, cầm lấy miếng bánh bao nhỏ tiếp tục ăn, che dấu sắc mặt, lại dấu không được tiếng tim đập thình thịch. Sợ bị người ta phát hiện manh mối, nàng dựa vào vách xe ngựa, duỗi tay cầm lên tay nải bên người.

Trong lúc lơ đãng, nàng đem bọc vải mở ra, sáu thỏi bạc trắng lộ ra, Tiểu Đào nghi hoặc hỏi: " cái nhị thiếu gia Hoàng phủ kia có phải hay không bị ngốc nha? Tốn 60 lượng bạc chỉ để mua một cây rìu, 60 lượng a, muội lớn bằng từng này cũng chưa có thấy qua nhiều bạc như vậy."

Hoắc Trầm cười ha ha: " vừa rồi hắn nhất định là bị uy lực của cây rìu kia dọa choáng váng, mới ra nhiều tiền như vậy để mua nó. Trong chốc lát hắn phục hồi tinh thần lại, khẳng định hối hận. Tiền này chúng ta trước đừng đụng tới, không qua mấy ngày hắn lại chạy tới muốn đòi lại đâu."

Ra khỏi thành, Hoắc Trầm vung roi, làm xe ngựa tận lực chạy thật nhanh, lại không dám để cho mình giống như đang chạy trốn như bay, sợ dọa sợ tới Tiểu Đào. Trên đường cũng không có ai đi, phía sau lại đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa, hắn thăm dò nhìn xem, cười: " Tiểu Đào, tiểu tử ngốc kia đuổi tới rồi, quả nhiên là hối hận a. Muội đem bạc bọc kĩ lại rồi trả lại cho hắn đi."

" được" Tiểu Đào ngoan ngoãn đáp lời, dùng khối vải bao kĩ lại sáu thỏi bạc, để tới bên người Hoắc Trầm.

" thợ rèn đại ca, từ từ, đừng vội...." Hoàng Bằng dùng sức thúc ngựa, bay nhanh mà đuổi tới.

Hoắc Trầm ghìm cương ngựa, linh hoạt mà nhảy xuống xe ngựa, lẳng lặng nhìn vị thiếu gia nhà giàu này phi thân xuống ngựa, đứng ở trước mặt mình.

"thợ rèn đại ca, rìu của ngươi tuy tốt, nhưng ta không thể mỗi ngày đều treo ở người nha, kia không phải thành tên đốn củi sao? Ngươi đánh giúp ta một thanh kiếm tốt đi, bao nhiêu tiefn cũng được, chỉ cần kiếm tốt, lúc này ta nhất định sẽ thắng tên Cố Thừa Nam."

Hoắc Trầm kinh ngạc nhướng mày, buồn cười: "ta còn tưởng rằng ngươi muốn tiền rìu, không muốn mua nữa, nguyên lai là muốn đánh một thanh kiếm tốt."

" rìu này ta mới không trả lại đâu, ta muốn đánh bảo kiếm, muốn một thanh kiếm tốt nhất. Thợ rèn trong thành, cũng chưa có người nào có tay nghề tốt như ngươi đâu, ngươi giúp ta đánh một thanh đi, bao nhiêu ngày có thể xong được? Ta đến chỗ của ngươi lấy. Nếu là cần tiền đặt cọc ta hiện tại có thể đưa cho ngươi ngân phiếu." Hoàng Bằng hai mắt lấp lánh, mặt đầy mong đợi.

Được người khác khen tay nghề tốt, Hoắc Trầm trong lòng thật cao hứng, sang sảng cười, nói: " ta có thể đánh một thanh kiếm tốt cho ngươi, tiền đặt cọc không cần thanh toán, ta tin ngươi. Bất quá, một thanh kiếm tốt cần nhiều công đoạn, trình tự làm cũng khác, một hai ngày không đánh tốt được. Như vậy đi, một tháng sau ta vào thành tới đưa cho ngươi kiếm, ngươi chuẩn bị tốt bạc là được."

" được, được." Hoàng Bằng vui mừng hớn hở đáp ứng rồi rời đi. Rất nhanh liền đi mất hút, vô tung vô ảnh.

Hoắc Trầm cùng Tiểu Dào bốn mắt nhìn nhau, thây biểu tình trong mắt đối phương, cùng nhau cười ha ha.

Tiểu Đào cười đến hoa chi loạn chiến, Hoắc Trầm sủng nịch mà giơ tay xoa đầu nàng, vung roi, xe ngựa tiếp tục chạy như bay.

" Tiểu Đào, từ sau vụ thu, mọi người đi mua đồ rèn đều ít đi. Hiện tại ta nghĩ về sau, ta liền đánh mấy cây kéo, dao phay, nồi sắt linh tinh, rồi vào thành bán, khẳng định có thể kiếm không ít tiền, bởi vì trong thành... ngốc nghếch lại nhiều tiền nha, ha ha ha!"

Tiểu Dào đã cười đến bụng cũng đau, đôi tay ôm bụng, thở gấp liên tục, mặt nhỏ đỏ bừng, ánh mặt trời cuối ngày chiếu lên đặc biệt xinh đẹp.

Hoắc Trầm nhìn đến ngây ngốc, giơ tay lên nhẹ xoa lên mặt Tiểu Đào: " Tiểu Đào ngốc, ngày hôm qua vì sao lại không nói cho ta biết cha muội ngã gãy chân, cần dùng tiền gấp. Không chịu cùng ta nói, thế nhưng đem chính mình đi bán, đã muốn bán, vì sao không đem muội bán cho ta?"

Tiểu Đào không có đẩy tay hắn ra, thậm chí còn lấy hết can đảm ở trên tay hắn cọ một chút, nhẹ giọng nói: " cha muội xảy ra chyện, muội nghĩ tới, có hai biện pháp giải quyết. Một là tới hỏi huynh có nguyện ý cưới muội hay không, nếu nguyện ý, liền cho nhà muội 4 lượng bạc lễ hỏi cứu cha muội. Còn một cách khác là vào thành làm nha hoàn, vốn dĩ, muội là muốn tới tìm huynh. Chính là, suy nghĩ lại thật lâu vẫn là cảm thấy không thể liên lụy đến huynh. Huynh là người tốt giúp đỡ muội không ít, như thế nào lại có thể lấy oán trả ơn liên lụy đến huynh.?"

Hoắc Trầm khe khẽ thở dài: " Tiểu Đào, như thế này đâu phải là lấy oán trả ơn đâu? Bất quá chính là dùng mấy lượng bạc, không có gì ghê gớm, đời người dài cơ hội kiếm tiền có rất nhiều. Dùng mấy lượng bạc so sánh với hạnh phúc cả đời, tính là cái gì?"

Tiểu Đào mím miệng, e thẹn mà ngước mắt lên nhìn hắn một cái, nói: " muội về sau sẽ không làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa, thật ra đêm qua muội đã hối hận rồi, hôm nay thời điểm huynh vào cửa, muội đang nghĩ biện pháp đi tìm huynh, hoặc gọi người tới thông tri cho huynh biết. Vừa vặn huynh liền tới rồi, một khắc nhìn thấy huynh muội đã nghĩ mình đang nằm mơ."

" đồ ngốc" Hoắc Trầm thoải mái cười: " ta đã biết chuyện của muội đương nhiên chạy tới nhanh để cứu muội ra, bằng không... Tiểu Đào của ta bị người khác trộm đi thì làm sao bây giờ?"

Tiểu Đào lúc này mới nhớ tới một vấn đề: " huynh làm sao biết được tình huống của nhà ta?"

" hôm nay, Điền Liễu lên trấn bán đường táo, rồi nói cho ta biết."

Tiểu Đào yên lặng gật đầu: " Tiểu Liễu so với muội từ nhỏ đã dũng cảm, muội nếu cũng mạnh mẽ như Tiểu Liễu thời điểm đưa giày cho huynh liền nói cho huynh biết những việc này."

Hoắc Trầm không lỡ trách cứ Tiểu Đào, nhẹ giọng an ủi nói: " bỏ đi, chuyện quá khứ liền cho nó qua đi. Về sau, đừng ngớ ngẩn như vậy, có cái gì khó xử nhất định phải cùng ta nói. Tựa như lần này, thiếu chút nữa là bỏ qua cả đời."

Tiểu Đago cũng sợ hãi, nhìn bóng dáng cao lớn của hắn trong lòng thấy đặc biệt kiên định.

Sau khi mặt trời xuống núi, gió đêm mùa thu mang theo hơi lạnh thổi đến, Tiểu Đào ngồi trong xe ngựa bị lạnh đến rùng mình, Hoắc Trầm ngồi bên ngoài đánh xe hẳn là còn lạnh hơn đi?

" Đại Trầm ca, huynh dịch vào ngồi bên trong đi tránh chút gió. Gió ban đêm thổi rất lạnh."

Kỳ thật, Hoắc Trầm cũng không cảm thấy lạnh chút gió này, đối với thân thể hắn mà nói căn bản không tính là gì. Bất quá, Tiểu Đào nhà hắn quan tâm cho hắn, làm hắn thật cao hứng. Liền thuận theo đó mà xe dịch thân mình, buông roi ngựa, bàn tay to với qua, nhẹ cầm lấy tay nhỏ run rẩy của Tiểu Đào.

" lạnh không? muội nếu lạnh, ngồi cạnh người ta, người ta ấm."

Bên trong xe ngựa tương đối nhỏ hẹp, hai người ở bên trong nhiệt độ nhanh chóng cao lên.

Đã trải qua nhiều trắc trở như vậy cũng suýt nữa bỏ lỡ mất nhau, hiện giờ, người trong lòng ngồi an vị bên người, Hoắc Trầm đặc biệt muốn ôm nàng vào ngực, thật thật tại tại cảm thụ đọ ấm của nàng.

Thật ra Tiểu Đào cũng rất muốn dựa vào người hắn, nhưng tiểu cô nương vẫn là thẹn thùng, ngượng ngùng dựa vào phía trước. Lại một trận gió lạnh thổi tới, lạnh đến mức cả người nàng run lên: " muội...muội rất lạnh, tối hôm qua cả đêm không ngủ, hôm nay lại khóc một hồi, mắt cũng khó mở ra."

Hoắc Trầm kiều khóe môi, hai tròng mắt sáng như sao trời, cảm nhận đucợ nàng thẹn thùng, cũng thấy nàng cần ấm áp, liền không do dự. Cánh tay duỗi ra, đem tiểu cô nương ôm vào lồng ngực: " muội ngủ một lát đi, ta ôm muội, sẽ không lạnh nữa."

* bán muội cho ta awww ("⌣"ʃƪ)

Vì quả bom to đùng hôm trước t bù thêm chương nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.