Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 152: Chương 152: Che chở




Hướng Nam đoán không sai.

Bát súp kia không biết là do ai tráo đổi.

Y nằm trên giường giả vờ ngủ, đợi đến lúc chắc chắn Thường Triết thực sự đã ra ngoài thì mới ngồi bật dậy khỏi giường.

Hướng Nam tìm cách cởi tấm vải che trên mắt.

Từ sau khi bị giam lỏng, đây là lần đầu tiên Hướng Nam nhìn rõ nơi mình đang ở.

Gian phòng theo phong cách châu Âu, rất rộng.

Hướng Nam từng tới đây đổi thảm trải, có thể nói là quen thuộc.

Y lập tức xuống giường, tới bên cửa nghe ngóng, định chạy trốn.

Y vừa kề tai lên vách cửa, cảnh cửa đột nhiên bật mở. Hướng Nam lùi ra sau, bắt gặp ánh mắt người vừa tới thì ngây người.

“Cậu Hướng Nam…”

Nhị quản gia bị đẩy ngã.

Hướng Nam hai tay bị trói ngược suýt nữa cũng mất thăng bằng mà ngã xuống đất.

Y ngay cả chút thời gian để hít thở cũng không cho bản thân, cắn răng cố gắng lao nhanh ra ngoài. Nữ hầu ngoài hành lang thấy y lao ra thì kinh hãi kêu lên, định tóm nhưng không tóm được.

Bên ngoài đang là ban đêm.

Hướng Nam sải bước, không đi giầy, chân trần chạy như điên ra ngoài.

Y mấy lần vẫy xe. Chủ những chiếc xe kia đều sợ rước chuyện vào mình nên không dừng lại.

Sau đó Hướng Nam nhìn thấy một chiếc taxi, cắn răng lao thẳng ra giữa đường cái. Xe taxi phanh gấp. Hướng Nam nhào qua cầu xin tài xế taxi, bị tài xế taxi chửi cho một trận.

Hướng Nam nói dối là mình gặp nạn.

Người tài xế kia vội vàng mở cửa ghế phó lại cho y lên xe.

Taxi nhanh chóng lái vào trong nội thành. Hai tay Hướng Nam được giải thoát, cầu xin người tài xế làm việc tốt tới chót, đưa y tới một địa chỉ.

Người tài xế taxi nghi ngờ: “Giờ này chỗ đấy không còn ai nữa rồi, cậu tới đó làm gì?”

Hướng Nam năm lần bảy lượt nài nỉ ông. Tài xế taxi thấy Hướng Nam quần áo gọn gàng(Thường Triết mặc cho Hướng Nam), không phải người xấu có ý đồ cướp giật, suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.

Hướng Nam ngồi trên xe cả đường đi không ngừng cảm ơn người tài xế đến lúc xuống xe thì lao thẳng vào màn đêm.

Nơi đó chất đầy các loại công-ten-nơ cỡ lớn, chẳng có bóng dáng một ai. Hướng Nam tìm kiếm, không thấy Thường Triết mà lại nghe thấy Mạc Dương gọi mình, giật mình định đáp lời, không ngờ có người bịt miệng y kéo ra ngoài.

“Ô! Ô!”

“Sao anh lại ở đây?!”

Thường Triết thở hổn hển, đẩy Hướng Nam ngã xuống nền đất. Hướng Nam thấy trên tay y có vết thương, hoảng sợ, mặt mũi tái mét nói: “Cậu làm gì Mạc Dương rồi?”

Thường Triết không trả lời y, mà đi về phía Mạc Dương đang gọi lớn tiếng.

Hướng Nam vội vã tóm lấy chân y, giữ y lại.

“Buông tay!”

Hướng Nam sống chết cắn răng níu chặt lấy Thường Triết, khuyên can, nhất định không buông.

Thường Triết mấy lần giãy ra lại bị Hướng Nam níu lấy, cáu kỉnh.

Thường Triết muốn xuống tay hung dữ nhưng lại không nỡ, cắn răng đưa tay định lấy báng súng đánh ngất Hướng Nam thì chợt nghe thấy tiếng. Y cả kinh giơ súng chĩa về phía phát ra tiếng động, nhìn thấy Mạc Dương thì sửng sốt.

“Hướng Nam…”

“Đi đi!”

Hướng Nam kéo giật Thường Triết ngã.

Khẩu súng trên tay Thường Triết rơi xuống đất. Hướng Nam nhào qua giành giật với y, cả hai quấn lấy nhau.

Mạc Dương lập tức hiểu đang xảy ra chuyện gì.

Gã xông tới định tóm lấy Thường Triết, không ngờ Thường Triết nện một đấm vào bụng Hướng Nam, nhặt lấy súng rồi chĩa thẳng về phía Mạc Dương.

Chỉ nghe thấy tiếng súng nổ, Hướng Nam sững sờ, Thường Triết ngây người, Mạc Dương theo tiếng súng mà ngã xuống.

Thường Triết chưa từng bóp cò súng hoảng hốt.

Mạc Dương bị bắt trúng chân cắn răng nhào qua liều mạng với y.

Hướng Nam ở đó nhìn, ngăn cản không được mà xuống tay cũng không được giúp Mạc Dương thì không phải, giúp Thường Triết cũng không đúng. Thường Triết dẫm mạnh lên phần đùi bị thương của Mạc Dương, Mạc Dương đau đớn khụy xuống. Hướng Nam thấy Thường Triết lại cầm súng lên, lập tức chắn trước mặt Mạc Dương. Thường Triết mặt mày dữ tợn trừng Hướng Nam, rống: “Cút ngay!”

“Bỏ súng xuống!”

“Cút ngay!”

“Tôi bảo cậu bỏ súng xuống!”

Sự khiêu khích của Hướng Nam chọc Thường Triết tức giận dí họng súng lên đầu y.

Hướng Nam bình thường lúc gặp chuyện luôn nhát gan sợ sệt giây phút này đến trán cũng chẳng nhăn lại.

Ý của y rất rõ ràng, muốn giết Mạc Dương thì phải bước qua xác y đã.

Trong mắt Thường Triết đầy hận thù, tim gan đau đớn, nói: “Anh yêu cậu ta đến vậy sao?”

Giọng Thường Triết đã biến âm, nghiếng răng: “Yêu tới mức… ngay cả tính mạng cũng không màng sao?”

Kích động, căm phẫn, uất ức, thêm oán hận, y vỗ lên mình: “Tôi có gì không tốt? Tôi làm sai cái gì sao? Vì sao anh luôn đối với tôi như vậy? Vì sao nhất định phải là cậu ta mà không thể là tôi!!!”

“Nếu hôm nay người bị chĩa súng vào là cậu thì tôi cũng sẽ làm như vậy!”

Hướng Nam gào thật to, át tiếng y, rất đau lòng.

Hướng Nam nhướn mày gầm lên giận dữ: “Cái này không liên quan đến việc muốn ai bỏ ai, mà là chuyện thế nào là đúng thế nào là sai! Tôi không dám chắc cậu làm tới mức này là vì hận hay là vì yêu, nhưng tôi có thể khẳng định với cậu rằng, tôi vất cả trốn ra chạy tới đây không phải chỉ vì quan tâm mình Mạc Dương mà còn cả cậu nữa!”

Lời Hướng Nam khiến Thường Triết ngờ ngàng.

“Tôi không muốn cậu làm chuyện dại dột! Cậu có hiểu không?”

Hướng Nam tiến lên nửa bước ép Thường Triết lùi về sau.

“Đời người là chuyến tàu một chiều. Nếu lầm lỡ sẽ không thể quay đầu lại nữa đâu…”

“Thường Triết…” Hướng Nam vươn tay ra: “Tôi cầu xin cậu, cậu đưa súng cho tôi… Cậu đừng như vậy, cậu theo tôi về được không?”

“Muộn rồi! Tôi nuốt không trôi cơn giận này…” Nước mắt lưng tròng, Thường Triết lùi một bước, lên đạn, lắc đầu: “Tôi hôm nay đứng ở đây đã không hề nghĩ tới việc còn đường lui rồi. Anh kêu Mạc Dương suy nghĩ thử xem, nếu hôm nay cậu ta có thể sống sót rời khỏi đây, cậu ta sẽ bỏ qua cho tôi sao?”

“Tôi sẽ….” Mạc Dương gật đầu, nghiến răng nhịn đau: “Vì phát súng kia… không phải do cậu bắn.”

Nghe thấy vậy, Hướng Nam ngớ người, Thường Triết cũng sửng sốt.

Đột nhiên nghe thấy tiếng còi cảnh sát từ đằng xa tiến lại. Thường Triết kinh hoảng hỏi Hướng Nam: “Mấy người báo cảnh sát?!”

Mạc Dương đau đến mức mặt mũi tái mét, tựa lưng vào một thùng công-ten-nơ lớn, cả người lấm tấm mồ hôi, thở hổn hển: “Tôi không có….”

Hướng Nam hoảng sợ lắc đầu: “Tôi cũng không.”

Thường Triết cầm súng, Mạc Dương trúng đạn, nếu như bị bắt thì Thường Triết…

“Cậu nhanh đi đi!”

Hướng Nam đẩy Thường Triết. Thường Triết hơi lảo đảo ngã về sau rồi nắm lấy tay Hướng Nam, kích động: “Anh đi cùng tôi!”

Mạc Dương hiện tại đang như vậy, Hướng Nam sao có thể bỏ mặc gã lại.

“Cậu nhanh cút đi!” Hướng Nam căng thẳng đến mức giọng run run.

Hướng Nam đẩy Thường Triết, liều mạng đuổi y. Thường Triết không muốn bỏ Hướng Nam lại, do dự không quyết, cứ ngây ra ở đó.

Hướng Nam bực bội vô cùng đẩy mạnh y một cái, vung tay lên tỏ vẻ định đánh: “Cậu có đi hay không?”

Thường Triết nghe thấy tiếng động ngày một gần, cắn răng, lùi về sau rồi quay người chạy đi.

Thân hình Thường Triết bị màn đêm nuốt chửng.

Hướng Nam thở phào, đi tới ngồi xuống bên cạnh Mạc Dương.

“Có phải rất đau không?”

Hai người nhanh chóng bị bao vây.

Hướng Nam dịu dàng hỏi, thấm mồ hôi trên trán giúp Mạc Dương.

Có người báo cho tổng đài, yêu cầu xe cứu thương tới giúp.

Mất quá nhiều máu, đôi mắt phượng của Mạc Dương đã dần mờ đi.

Gã căn bản không nghe thấy rõ Hướng Nam hỏi gì.

Trước lúc hôn mê, hai môi gã hơi động đậy.

Hướng Nam nghe thấy những gì gã nói.

Gã bảo: “Đừng sợ… Sẽ không sao đâu…”

Hướng Nam vừa nghe vậy, nước mắt lập tức lã chã rơi.

“Tôi không sợ…”

Hướng Nam khẽ nói, kéo Mạc Dương đã ngất đi lại, vỗ về mặt gã, để gã nửa tựa vào lòng mình, siết chặt vòng tay.

QQ: Vậy là tới mốc 150 rồi hú hú Còn 27 chương nữa là hết truyện, chỉ tầm 1 tháng nữa thôi T2 tuần sau mọi người đón chờ bộ truyện mới “Sủng cha” nhé ^^ <ins class=”adsbygoogle”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.