[Đam Tứ Tuyệt] Bộ 4 Đại Sắc Lang

Chương 38: Chương 38




CHƯƠNG 38

Tôi vô lực tự ngâm mình trong bờ biển dục vọng không thể kiềm chế, không thể phủ nhận tôi làm việc này là đúng, tôi biết tôi đang làm gì, tôi thực sự nhớ người này, tôi muốn anh đến cùng, cùng anh trải qua giây phút nồng nhiệt.

Mỗi một lần anh tiến vào cơ thể tôi, tôi đương nhiên thoải mái, thích thú, dục vọng tăng đến đỉnh điểm, tôi hôn anh, quấn lấy anh không ngừng, tôi rên những thanh âm thực *** đãng, động vào lòng anh.

Anh xem tôi như vật thể mỏng manh, nâng bọc tôi từng chút một, động tác anh tuy mãnh liệt, nhưng tâm hồn anh đối với tôi thực nhẹ nhàng, ấm áp. Chúng tôi như hai con người không biết đất trời, làm tình không ngừng nghỉ, hôn nhau không dứt, trao cho nhau những dòng dịch thể nóng bỏng nhất.

Tôi sà vào lòng anh, anh vừa ôm tôi, vừa vuốt ve gương mặt tôi, lại còn hôn lên môi tôi. Sau ngày hôm nay, tôi chỉ còn một mảnh hạnh phúc duy nhất của đời mình, tôi chỉ là tận dụng giây phút hiếm hoi mà trân trọng, sau này có thể đem nó vò lại thành kí ức, có thể khiến tôi bật cười, mà cũng có thể khiến tôi rơi lệ.

Anh nói anh yêu tôi, anh muốn bên cạnh tôi, sau đó anh nhìn tôi mà cười khổ, nhưng tôi chỉ biết im lặng, mặc anh ôn nhu trấn an tôi. Tôi nhìn trong anh có một loại xúc cảm vừa hạnh phúc, vừa thống khổ.

– Tôi đưa em về nhà.

Anh chăm chút mặc y phục vào cho tôi, ôm lấy bả vai tôi bước vào xe. Tôi hoang mang nhìn anh, tôi cảm thấy thực có lỗi, có lẽ tôi biết tôi nên làm gì tiếp theo rồi, nhưng mà, liệu có thể hay không.

– Tôi sẽ đợi em.

Anh nói câu nói đó, hôn nhẹ vào trán tôi rồi ly khai, tôi nhìn bóng lưng anh, tim co thắt. Tôi lại bước vào nhà, lệ đột nhiên rơi xuống, khung cảnh thân mật này, làm tôi nhớ đến em, em làm nũng với tôi, em hay lén lút ôm tôi từ phía sau.

Tôi bước vào phòng, như thường lệ lau dọn căn phòng của chúng tôi, tôi xuống bếp, nấu những bữa ăn ngon cho em, sợ em đi học về mệt mỏi, tôi luôn chủ động quàng lấy cổ em, nhón chân đáp môi lên vầng trán em, giải tỏa những mệt nhọc cho em.

Tôi ghi nhớ những khoảnh khắc ấy, lại nhịn không được rơi lệ, em lại mở cửa trở về, em vẫn không hay biết, nụ cười em hồn nhiên, ôm tôi thật chặt, em đói bụng, tôi lập tức bày mâm thức ăn lên bàn, cùng em thưởng thức bữa cơm gia đình đạm bạc nhất.

Tôi nhìn em thật lâu, thật kĩ, đứa trẻ này một ngày sẽ trưởng thành, diện một bộ vest sang trọng nhất, tự khắc lớn tiếng mắng nhiếc, nhắc nhở nhân viên của mình. Nghĩ đến đây, tôi không hiểu sao vừa hạnh phúc, lại đau đáu nỗi cô đơn vô cùng.

– Tiểu Khải.

– Ân?

– Hôm nay.. anh muốn làm.

Tôi mỉm cười nói với em, em kinh ngạc nhìn tôi, sau đó lại là nở nụ cười tà tà, mở miệng châm chọc tôi, tôi chỉ cười cười, em có biết, lời nói này của tôi, như là một con dao hai lưỡi khắc vào tim em.

Em hạ đũa xuống, bước tới bế tôi lên, nồng nhiệt hôn môi tôi, em hôn thật mạnh, thật nóng bỏng, tôi sẽ ghi nhớ. Chúng tôi trần trụi trên giường, cơ thể ôm lấy nhau không khoảng cách, hôm nay tôi giống như một gã say, một gã cuồng dục, không ngừng chiếm cơ thể em.

Em lại giống như một tên nhịn dục lâu năm, điên cuồng tra tấn bên trong tôi, tôi đương nhiên phải thỏa mãn em, phát ra những thanh âm ngon ngọt câu dẫn em.

– A a… Tiểu Khải… Tiểu Khải…. a a.

– Hạ Nghiệt, anh thật đáng yêu, rên nữa đi.

Tôi giống như một con rối, em nói gì tôi sẽ nghe theo, thậm chí còn khiến em vui sướng đến chết, tôi rên thật lớn, đến mức che đậy những tiếng khóc nức nở của tôi, nhưng em không biết, tôi đang đau đớn từng đợt, tôi đau lắm.

Phải chăng ngày đó tôi đừng lạnh lùng một chút, em không phải sửa đổi vì tôi, hiện tại nhìn em cười với tôi, hôn tôi, nói lời yêu tôi thật chân thành, tôi chỉ muốn cắn lưỡi mà chết. Tôi thà chứng kiến biểu tình tức giận của em, để em hung hăng đánh tôi, để khi tôi lạnh lùng đối tệ với em, tôi sẽ không đau đến mức này.

Tôi vươn tay chạm lên gương mặt em, lệ rơi càng nhiều, em chỉ thở dốc nhìn tôi, một phút một phút thúc đẩy thật mãnh liệt, đi sâu bên trong tôi.

– Hạ Nghiệt của em là nhất.

Em vẫn ôm tôi vào ***g ngực của em, mỉm cười nói với tôi, tôi sẽ nhớ thật kĩ, khoảnh khắc bên em, quả thực rất hạnh phúc, tôi sẽ ghi nhớ trong tim, Tiểu Khải của tôi. Tôi suy nghĩ thật lâu, không tự giác muốn hỏi em một câu hỏi.

– Tiểu Khải, một người…. có thể yêu hai người không?

– A? Anh hỏi vậy là có ý gì? – Em vẫn nghi hoặc như thế, cau mày nhìn tôi.

– Liệu như vậy sẽ là tội ác, có phải không? – Tôi chỉ một mực tiếp tục hỏi.

– Tình yêu chỉ có hai người, không có người thứ ba.

Tôi “Ồ” một tiếng, vùi đầu vào hõm cổ em, cười khổ, em trả lời rất đúng, tôi biết điều đó, nhưng tôi đã phá vỡ định lý đó, có lẽ con người tôi sanh ra đã khác người như vậy, tôi nhắm hai mắt, một khắc nào thích hợp, tôi sẽ thực hiện điều đó cho em.

Ngày tiếp theo, tôi đã gặp anh, anh vừa thấy tôi, anh nói anh nhớ tôi, anh sợ tôi rời xa anh. Tôi ôm lấy anh, vỗ nhẹ lưng anh an ủi. Chúng tôi buông đối phương, rồi hôn môi. Tôi chủ động nắm tay anh, ngượng ngùng nói.

– Có nơi này, tôi muốn đưa anh đến đó.

– Hảo.

Anh gật đầu, nắm ngược lại tay tôi, nhếch môi cười với tôi. Tôi chỉ cúi đầu, đưa anh tới một nơi mà tôi đã phát hiện hai ngày trước, chính là có một sự kiện rất lớn tổ chức ở bãi biển, rất giống hội chợ, nhưng cũng giống một khu vui chơi.

Tôi nắm tay anh, cho anh ăn những mỹ thực bán lề biển, nhìn bộ dạng anh lo sợ khi nhìn thấy chúng, tôi không do dự mà đút vào miệng anh, anh vẫn giữ hình tượng tổng tài anh tuấn lạnh lùng ấy, chỉ ho nhẹ vài cái, gật nhẹ đầu nói.

– Cũng không tệ.

Tôi bật cười, anh ngây ngơ nhìn tôi, cũng ôn nhu mỉm cười với tôi. Tôi lại nói một câu, thực không ngờ lại khiến anh đỏ mặt như thế.

– Anh cười thật đẹp trai.

Chúng tôi ăn no nê, ngồi trên biển nghỉ bụng, anh nằm lên đùi tôi, hai tay ngay ngắn đặt lên bụng, chân trái anh nhấc lên, anh nhắm mắt lại, thật an tĩnh.

Tiết mục đặc biệt của sự kiện chính là tổ chức trò chơi, tôi nhiệt tình kéo lấy tay anh, cùng anh tham gia thi tiết mục đầu tiên: kéo co, nghe bảo phần thưởng cho cặp đôi thắng cuộc chơi là một cặp áo đôi vừa ra thị trường, tôi đương nhiên cực kì cố gắng. Dường như thấy tôi rất thích thú, anh vẫn là chiều theo ý tôi.

Chúng tôi là đội đỏ, tham gia cùng đội xanh , đối thủ là đội vàng và đội đen, hai bên tranh đấu rất kịch liệt. Tôi để ý, anh ban đầu rất ngại ngùng, vẫn luôn giữ hình tượng của mình. Tôi liền thay đổi ý định của anh, tôi sắn hai tay áo anh, ống quần anh, tôi còn dọa anh, không thắng cuộc thi sẽ không cho anh hôn tôi.

– Suy nghĩ của em thật trẻ con.

Anh lạnh lùng nói, nhưng thâm tâm lại có vẻ lo sợ, nên anh tranh thủ hôn tôi, ngay sau đó lập tức chú tâm vào cuộc chơi, tôi đứng sau anh, đối diện anh, chứng kiến anh dốc sức kéo dây, mồ hôi nhễ nhại trên gương mặt anh, tôi lập tức bị cuốn hút, bởi vì anh đang rất nghiêm túc.

– Hết giờ, chiến thắng thuộc về đội đỏ và đội xanh!

Mọi người hoan hô thật lớn, anh giống như đứa trẻ được kẹo, vui vẻ bế tôi lên, còn hôn môi tôi. Anh bảo, anh sẽ cố gắng hai phần thi sau, nhất định sẽ cùng tôi chiến thắng. Tôi chỉ mỉm cười, thực ra tôi không cần chiến thắng, tôi chỉ dọa anh, vì muốn anh cùng tôi trải qua giây phút hạnh phúc và thoải mái nhất, tôi chỉ cần bên cạnh anh, như vậy đã đủ.

Cuộc thi kết thúc, chúng tôi không dành được chiến thắng, anh có vẻ không được vui, tôi chỉ đẩy đẩy tay anh an ủi.

– Hôm nay anh vui chứ?

– Ân.

– Như vậy là được rồi, tôi không cần chiến thắng.

– Hạ Nghiệt,bên cạnh em thật thoải mái. Tôi muốn bên em mãi mãi.

Anh nghiêm túc nhìn tôi, cúi xuống hôn môi tôi, tôi cũng đáp lại anh, chúng tôi nằm trên biển ôm lấy nhau, tận hưởng sóng biển cùng làn gió se lạnh, tôi thơ thẩn nhìn bầu trời, rốt cuộc vẫn là mở miệng hỏi anh một câu.

– Sở Mặc, con người có thể yêu một lúc hai người không?

Anh im lặng một lúc, sau cùng mới trả lời.

– Có thể. Nhưng họ sẽ không bao giờ hạnh phúc.

– Tại sao?

– Trái tim chỉ có một, không thể có hai.

Anh trả lời rất đơn giản, nhưng đối với tôi là một cỗ cảm xúc thực phức tạp. Tôi nghèn nghẹn trong lòng, quan sát biểu tình của anh, phải, câu nói đó giống như anh vậy, ngày đó anh đắn đo giữa việc bên cạnh tôi và Thiên Mỹ, sau cùng anh vẫn đưa ra quyết định là chọn tôi, anh yêu tôi, một mình tôi, không còn ai khác, kể cả Thiên Mỹ.

Anh dứt khoác như vậy, Tiểu Khải cũng dứt khoác như vậy, chỉ có tôi, len lỏi giữa hai người, anh và em ấy, đối với tôi thực quan trọng. Nếu như anh là người đem lại cho tôi cảm giác được yêu thương, thì em ấy chính là người mang cho tôi cảm xúc gọi là gia đình.

Cuộc đời tôi, hai người đã khiến nó thay đổi rất nhiều, tôi trân trọng nó, tôi biết ơn nó. Nhưng tôi cũng là người đã lạm dụng nó, phá hủy tình cảm của hai người dành cho tôi. Thực ra, đây mới chính là lý do, tôi mới có tên là “Hạ Nghiệt”.

Anh dường như nghi vấn câu hỏi ban nãy của tôi, anh đưa hai tay giữ chặt cổ tôi, nghiêm nghị nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh, anh hỏi.

– Hạ Nghiệt, em có yêu tôi không?

Tôi cay cay sống mũi, thanh âm run rẩy nói.

– Nếu như tôi nói, anh có tin tôi không?

– Đương nhiên.

Tôi rơi lệ, nghẹn ngào nói.

– Em… yêu anh.

Anh lau nước mắt cho tôi, hôn môi tôi.

– Cảm ơn em, Hạ Nghiệt.

Anh nhìn tôi bằng ánh mắt cực kì hạnh phúc đó, mà tôi hiện tại chỉ muốn khóc thật lớn, tôi muốn nói rằng, tôi yêu anh, nhưng tôi không thể ngừng yêu Tiểu Khải.

– Hạ Nghiệt, ở bên cạnh tôi, có được không?

– Thực xin lỗi… thực xin lỗi.

Tôi không ngừng luyên thuyên câu nói đó, anh lại ôm tôi thật chặt, anh nói.

– Đừng khóc, trong lòng cảm thấy có gì khó chịu, nói ra hết.

– Xin lỗi anh, Sở Mặc.

– Em tại sao lại như vậy, đã có chuyện gì?

– Tiểu Khải…. tôi…. yêu em ấy.

Anh buông tôi ra, biểu tình lạnh lùng nhìn tôi, tôi chỉ biết cúi đầu mà rơi lệ, phải, cứ trách mắng tôi, chửi tôi thật lớn, và rời xa tôi, tôi chỉ cầu xin anh, đừng bao giờ yêu một kẻ khốn nạn như tôi. Tôi chỉ đem lại phiền toái cho anh mà thôi.

Anh đứng dậy, nhìn tôi bằng ánh mắt băng lãnh chưa từng thấy.

– Tôi muốn em dứt khoác trả lời tôi, em rốt cuộc yêu ai?

Hai tay tôi run rẩy, chậm rãi đứng dậy, tôi cười khổ nhìn anh, nhẹ nhàng đặt trên môi anh một nụ hôn, tôi trả lời.

– Anh đã không tin tôi, không sao cả, tôi hiểu, sau ngày hôm nay, tôi sẽ ghi nhớ những khoảnh khắc ở bên cạnh anh. Anh cứ việc hận tôi, trách mắng tôi, tôi rất cảm kích.

Anh đã không mở miệng, chỉ im lặng mà lắng nghe tôi, ngay sau đó, anh đã lạnh lùng quay lưng rời đi. Tôi vẫn đứng đó, cười khổ, chính là kết thúc này, tuy đau đớn, nhưng là cách tốt nhất rồi đi.

HẾT CHAPTER 38

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.