Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 535: Chương 535: Dụng ý!




Một tiếng này cũng làm cho mấy người ở đây biến đổi sắc mặt. Số 4 lẩm nhẩm nói:

- Làm sao lại nhanh như vậy...

Không lẽ sắp sửa bước vào kỳ trưởng thành rồi sao?

- Tôi cũng không cách nào đoán được phương hướng tiến hóa của Tứ điện hạ, người vẫn chưa đến thời gian trưởng thành nhưng mà lại có khả năng tiến hóa.

Đến cả số 1 cũng lộ ra vẻ mê mang, thật ra là từ sau khi Lăng Lan lựa chọn đạo của mình xong thì cho dù là không gian học tập hay là tiểu Tứ cũng đều xuất hiện biến đổi hoặc nhiều hoặc ít. Chỉ là số 1 không biết được những thay đổi này là tốt hay là xấu mà thôi.

- Nếu như thật sự xảy ra thì chúng ra chỉ có thể rửa mắt mà chờ thôi.

Số 5 vô cùng hào hứng chờ đợi việc sắp xảy ra, so với việc tiến hóa từng bước từng bước một thì hắn càng thích loại tiến hóa không thể xác định rõ phương hướng như vậy hơn, dựa theo lời hắn nói thì như vậy mới có cảm giác mới lạ chứ.

Tạm thời không bàn tới việc mấy đạo sư trong không gian lo lắng chờ mong vấn đề tiến hóa của tiểu Tứ nữa, đoàn người Lăng Lan sau khi đi vào trong sân luyện võ cũng không đi đến sân thi đấu ở giữa kia mà là đi vào một phòng quan sát rộng rãi nằm đối diện với sân thi đấu.

Bên trong phòng quan sát, vách tường đối diện sân thi đấu là một tấm pha lê trong suốt khiến cho mọi người có thể quan sát toàn cảnh hết mọi động tĩnh diễn ra ở sân luyện võ. Đương nhiên là nếu như nhìn từ bên ngoài thì chỗ này chỉ là một vách tường bình thường chứ không thể nào nhìn thấy người bên trong được.

Mặt pha lê trong suốt kia cũng là một cái màn hình lớn, đối diện nó là từng dãy sô pha được xếp thành hình cánh quạt trải rộng cả gian phòng, sức chứa lớn nhất của nó khoảng trên dưới năm trăm người.

Mỗi một chỗ ngồi trên ghế sa lông đều có trang bị một quang não mini, người quan sát có thể tự do lựa chọn góc độ quan sát mà mình thích, quan não này cũng có thể truyền đạt lại những diễn biến phía trên sân thi đấu lớn đằng kia. Giống như bây giờ vậy, những tân sinh kia vừa mới lựa chọn xong đối thủ thì quang não bên này cũng đã thu được tin tức và trình bày lại cho người ở đây quan sat.

Khoảng cách giữa phòng quan sát và sân thi đấu khoảng bốn năm trăm mét. Nhìn thì cảm thấy rất xa, nhưng mà đối với các đội trưởng đã đạt đến cấp khí kình ở đây thì khoảng cách này chỉ cần tốn hai ba giây là đến nơi, cho nên cũng không có ảnh hưởng gì lớn đến việc họ làm giám khảo.

Biết đây là đợt kiểm tra đầu vào của đám tân sinh đầu tiên cho nên có không ít người thuộc đoàn cơ giáp Lăng Thiên vào sân luyện võ xem. Rất nhanh liền khiến cho nơi này trở nên náo nhiệt vô cùng. Có không ít đoàn viên kêu gọi bạn bè tụ lại thành một đám ngồi ở trước sân thi đấu lớn kia, yên tĩnh chờ xem những cuộc thi đấu sắp bắt đầu.

Cuối cùng cũng đã đến thời gian kiểm tra, nhưng mà trên sân thi đấu lại không có ai xuất hiện cả. Thì ra là do các tân sinh kia không có ai nóng vội lựa chọn đối thủ để thi đấu cả. Người có thể thi vào Học viện quân đội nam sinh số 1 đều không phải là những kẻ mù quáng xúc động, mà những người thông minh thì luôn muốn nhìn rõ toàn cục sau đó mới đưa quyết định.

- Lão đại, đám tân sinh năm nay rất cẩn thận nha.

Vc nhìn thấy một màn này thì nhỏ giọng nói với Lăng Lan.

Lý Anh Kiệt nghe vậy thì hừ lạnh:

- Đều là một đám không ra gì, nếu đổi lại là tôi thì tôi nhất định sẽ là người đầu tiên lên sân khấu, ra oai phủ đầu với giám khảo rồi.

Ra oai phủ đầu? Mọi người ngạc nhiên nhìn về phía Lý Anh Kiệt thì thấy cậu ta hơi ngẩng đầu vẻ mặt kiêu ngạo, mọi người nhìn mà cảm thấy tay mình sao mà tự nhiên nó ngứa ghê gớm. Ha, bây giờ là do bọn họ làm giám khảo, Lý Anh Kiệt lại nói như vậy, không phải đang muốn ám chỉ tiếc nuối vì không có ai ra oai phủ đầu bọn họ sao?

Không thể không nói, Lý Anh Kiệt quả nhiên là một đại sát khí chuyên hấp thu giá trị cừu hận của mọi người. Cho dù là bọn họ đã ở cạnh Lý Anh Kiệt ba năm, biết rõ tình tình của cậu ta nhưng mà vẫn không thể cản được việc rất nhiều người bị cậu ta chọc cho tức điên lên

Lăng Lan thấy vậy cũng không nhịn được lắc đầu, tên Lý Anh Kiệt này thật là, tới bây giờ mà vẫn không nói được câu nào để người ta nghe mát lòng mát dạ hết, đúng là điển hình của nhân vật phản diện mà.

Vào lúc này thì đám tân sinh yên tĩnh ba phút rốt cục cũng có động tĩnh, cũng vừa lúc có thể giải cứu cho Lý Anh Kiệt luôn. Một vị đội trưởng nào đó là người đầu tiên nhìn thấy tin tức được quang não truyền đến, lập tức mở miệng nhắc nhở:

- Tới.

Một chữ này cũng làm lực chú ý của mọi người đều tập trung vào quang não của mình, không còn ai đi quan tâm tên đoàn trưởng ngu ngốc Lý Anh Kiệt nữa. Mà Lý Anh Kiệt hoàn toàn không biết bản thân thiếu chút nữa đa bị đánh hội đồng, cậu cũng nhìn về phía quang não tò mò muốn biết xem rốt cục là người ào được chọn lên sân khấu đầu tiên.

- Vương Kha, tới từ Học viện quân đội thiếu niên Doha, là học sinh thủ tịch (*). Thể thuật: Khí cảnh sơ kì. Cấp bậc điều khiển cơ giáp ở thế giới cơ giáp: Cao cấp!

Nhìn tư liệu quang não hiện ra làm cho không ít đội trưởng đều kinh ngạc hô lên, nhớ hồi trước khi bọn họ thi vào đây cũng chưa chắc có người đạt được đến cấp bậc này nữa đó.

- Quả nhiên không hổ danh là học đệ của lão đại, rất mạnh nha.

Có không ít đội trưởng nhìn về phía Lăng Lan khen ngợi. Chuyện này là cho Lăng Lan hồn nhiên mà nghĩ, không lẽ sau này Học viện quân đội thiếu niên Doha xuất hiện bao nhiêu thiên tài thì đều thuộc về công lao của cô hết hả?

Lăng Lan trăm triệu lần đều không thể nào ngờ được chút ý tưởng hài hước này của cô chính là sự thật. Sự tích của Lăng Lan đã trở thành truyền thuyết ở Học viện quân đội thiếu niên Doha, là ông vua không ngai ở học viện, lão đại của học sinh thủ tịch, hơn nữa còn dẫn dắt tất cả học sinh cùng niên cấp mở ra trận Đấu Đại Giới, “cậu” chính là thần tượng của tất cả học sinh trong Học viện quân đội thiếu niên Doha. Mà đây cũng là nguyên nhân vì sao đám người Vương Kha lại có thể lấy được thành tích xuất sắc như vậy để thi đậu vào Học viện quân sự nam sinh số 1, có đám người Lăng Lan, Tề Long, Vũ Cảnh như châu ngọc ở phía trước thì những học đệ đến sau chỉ có thể liều mạng luyện tập theo kịp bước chân của đám học trưởng mà thôi

- Đối thủ mà hắn lựa chọn là Tề Long Tề đoàn trưởng.

Người trong phòng quan sát lại ngạc nhiên hô lên. Tuy rằng tên của bốn đại đoàn trưởng đều có trong danh sách giám khảo nhưng mà người thường thì sẽ không ai đi chọn một trong bốn đại đoàn trưởng làm giám khảo cả. Thứ nhất là vì bốn đoàn trưởng đều là người có thực lực mạnh mẽ, tân sinh không thể nào thắng được. Thứ hai mọi người sợ chọn trúng đoàn trưởng sẽ là cho đoàn trưởng đó ấn tượng không tốt với bọn họ, cuối cùng lại bị hạ thấp xuống nữa thì mệt.

Tề Long nhìn thấy tin tức này cũng ngẩn người. Cậu cũng không ngờ vừa mới mở màn là tới lượt cậu lên sân khấu ngay lập tức. Thời gian để cậu nghỉ ngơi vẫn chưa đủ, lúc nãy luyện tập đã tiêu hao hết sạch thể lực rồi, đến bây giờ Tề Long vẫn còn cảm thấy tay chân bủn rủn đây.

Trong lòng Tề Long cười khổ, tên Vương Kha này cũng may mắn thật, nếu như hắn ta chậm một chút nữa thì với chút thực lực cỏn con đó cậu còn chưa để vào mắt, nhưng mà bây giờ lại đổi thành kết cục thắng bại khó nói rồi. Tề Long nhớ lại lời nói của Lăng Lan lúc còn trong phòng đoàn trưởng thì biểu tình cũng nghiêm túc lại, cậu biết, thời điểm phải liều mạng đã đến rồi.

- Lão đại, tớ đi

Tề Long quay đầu nói với Lăng Lan, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.

Lăng Lan thấy cậu ta như vậy thì trong mắt bỗng hiện lên một tia sáng kì dị, cô hơi gật đầu, sau đó Tề Long liền biến mất khỏi phòng quan sát.

Tân sinh thấy người đầu tiên lựa chọn đối thủ là Vương Kha đến từ Học viện quân đội thiếu niên Doha thì trong lòng cũng không kinh ngạc nhiều. Trong suy nghĩ của bọn họ thì người này là học sinh thủ tịch của Học viện quân đội thiếu niên Doha,đương nhiên phải là do hắn ta lên sân khấu đầu tiên rồi. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho bọn họ đứng chờ ba phút.

- Đội trưởng, tớ còn tưởng cậu sẽ là người đầu tiên lên sân khấu nữa chứ.

Đào Tiểu Đào thấy Vương Kha xuất chiến liền lén lút nói với Lăng Dật.

- Chúng ta đến từ một tinh cầu cấp ba cho nên trận chiến đầu tiên không thích hợp để chúng ta ra mặt bởi vì mặc kệ biểu hiện của chúng ta tốt hay xấu thì đều sẽ khiến cho mọi người phản cảm.

Dịch Thiên Ca nhỏ giọng giải thích cho Đào Tiểu Đào.

Đào Tiểu Đào cái hiểu cái không, mà những người còn lại đều tỏ vẻ hiểu ra, ở đây có rất nhiều học sinh đến từ các tinh cầu có cấp bậc khác nhau, nhưng mà đại đa số vẫn là học sinh của Học viện quân đội thiếu niên Doha. Nếu như để cho một tân sinh đến từ một tinh cầu cấp ba ra mặt khiên chiến đầu tiên thì đây sẽ là một điều sỉ nhục, giống như tát thẳng vào mặt những học sinh ở tinh cầu cấp cao kia vậy. Cho dù Lăng Dật thành công gia nhập vào đoàn cơ giáp Lăng Thiên thì trong một khoảng thời gian ngắn sau đó, sợ là cũng sẽ bị những học sinh đến từ tinh cầu cấp cao bài xích. Mà lúc này thì trên sân thi đấu đột nhiên xuất hiện một người, màn hình ảo của quang não chiếu rõ hình cận mặt của người đó cho tất cả các tân sinh nhìn thấy rõ ràng.

- A. Là Tề Long đoàn trưởng!

Các học sinh mới đến nhìn thấy người này đều kinh hô. Bọn họ không ngờ Vương Kha lại to gan như vậy, dám lựa chọn đối thủ là cao thủ đứng thứ hai trong Lăng Thiên – Tề Long.

- Tên Vương Kha này thật thú vị, lại dám lựa chọn người này làm đối thủ.

Dung Tự Nhược nghiền ngẫm nhìn lên trên sân thi đấu.

- Lúc đoàn trưởng Tề Long tốt nghiệp là học sinh thủ tịch của Học viện quân đội thiếu niên Doha, mà tên Vương Kha này cũng giữ vị trí này khi tốt nghiệp. Hai học sinh thủ tịch quyết đấu với nhau...quả nhiên là thật thú vị. Lấy thân phận này đi khiêu chiến với đoàn trưởng Tề Long không chỉ khiến cho đoàn trưởng không phản cảm mà ngược lại còn sẽ tán thưởng nữa. Tên Vương Kha này cũng không đơn giản.

Dịch Thiên Ca tiếp lời, cậu và Dung Tự Nhược nhìn nhau cười. Ở trong tiểu đội thì hai người này là hai người có chỉ số thông minh cao nhất, thường có những suy nghĩ giống như nhau.

Ánh mắt Lăng Dật nhìn về phái Vương Kha cũng bắt đầu ngưng trọng lên. Vốn Lăng Dật cho rằng bản thân hắn đã đủ xuất sắc rồi, nhưng mà bây giờ xem ra hắn đã quá coi thường những thiên tài ở Liên Bang rồi. Học viện quân giáo nam sinh số 1 quả nhiên là cái nôi đào tạo thiên tài số 1 ở Liên Bang, chi một cuộc thi tuyển chọn nho nhỏ ở một đoàn cơ giáp đã xuất hiện một đối thủ không yếu rồi.

- Kì lạ thật, đoàn trưởng Tề Long hình như không được ổn lắm thì phải.

Ngôn Vô Ưu nhíu mày, hắn là thành viên chủ chiến trong tiểu đội, thực lực của hắn chỉ yếu hơn Lăng Dật một chút mà thôi, cho nên hắn rất nhanh nhìn ra trạng thái của Tề Long đang vô cùng kém.

Lời hắn nói cũng làm cho những người khác chú ý, Hoa Tình Tâm cũng cau đôi mày xinh đẹp lại:

- Hình như thể lực anh ấy có chút vấn đề.

Tuy rằng Hoa Tình Tâm lớn lên có chút nữ tính nhưng mà lực chiến đấu xếp hàng thứ ba trong chiến đội, chỉ xếp sau hai người Lăng Dật và Ngôn Vô Ưu mà thôi, cậu cũng là phó chiến của tiểu đội cho nên sau khi được Ngôn Vô Ưu nhắc nhở cũng nhìn ra được vấn đề của Tề Long ngay.

- Ha ha, không lẽ đoàn trưởng Tề Long vừa mới làm việc gì tiêu hao thể lực xong hả ta?

Đào Tiểu Đào hình như nghĩ tới chuyện gì đó, đột nhiên cười đến vô cùng đáng khinh.

Ngôn Vô Ưu nghe vậy liền đập một phát vào đầu Đào Tiểu Đào:

- Nhóc quỷ, nghĩ bậy bạ gì đó hả.

Thật đúng là phục tên này luôn rồi, cái gì cũng dám nghĩ hết. Tuy rằng nhìn đoàn trưởng Tề Long đúng là hơi giống mới vừa làm chuyện đó xong, nhưng mà Ngôn Vô Ưu tin đoàn trưởng Tề Long tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy, cho dù muốn làm thì cũng không có đối tượng để mà làm có đúng không?

Dịch Thiên Ca vuốt cằm suy nghĩ,... sau đó sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi:

- Chỉ sợ đây là đòn ra oai phủ đầu của đoàn cơ giáp Lăng Thiên cho chúng ta đó.

- Ra oai phủ đầu?

Mọi người đều nhìn về phía Dịch Thiên Ca và Dung Tự Nhược cũng bắt đầu suy nghĩ.

- Bọn họ vốn không hề coi trọng chúng ta, trước khi bắt đầu kiểm tra còn tiến hành huấn luyện thể năng nghiêm khắc, làm cạn kiệt tất cả sức lực.

Dịch Thiên Ca nghiêm trọng nói.

Lời này vừa nói ra thì sắc mặt mấy người Lăng Dật cũng trở nên nan kham, bọn họ vốn tự tin mười phần nhưng mà bây giờ lại bị sự khinh thường của đoàn cơ giáp Lăng Thiên đả kích nghiêm trọng.

“Phốc!” Dung Tự Nhược đột nhiên nở nụ cười, chỉ tiếc trong mắt không có một chút ý cười

- Nếu đã vậy, chúng ta đây phải biểu hiện cho tốt, nếu như bọn họ thật sự bị chúng mình đánh bại thì tôi thật muốn biết đám học trưởng này còn mặt mũi gì để lên mặt với chúng ta nữa không.

Cách làm của Lăng Thiên đã chọc giận hắn rồi...

Lời nói của Dung Tự Nhược cũng khơi dậy lửa giận của tiểu đội Lăng Dật, trong mắt bọn họ tràn ngập chiến ý hận không thể lập tức chạy lên sân thi đấu, dùng thực lực của chính mình để nói cho những người kia biết rằng, bọn họ cũng không phải những kẻ yếu có thể tùy tiện đánh bại được

Ánh mắt Lăng Dật lại càng thâm thúy hơn: Lan thiếu thật sự coi thường bọn họ sao? Hay là đây là do những thủ hạ của Lan thiếu tự chủ trương mà thôi? Lăng Dật tin cách nói thứ hai hơn, có lẽ là do hắn không muốn nghĩ Lan thiếu mình sùng bái lại là một người không tôn trọng người khác như vậy, tóm lại là trực giác của hắn nói cho hắn như vậy.

Trực giác của Lăng Dật đúng là rất chính xác, Lăng Lan liều mạng ép hết thể lực của đám Tề Long không phải vì coi thường bọn họ như Dịch Thiên Ca nói. Thực ra thì Lăng Lan rất coi trọng bọn họ nên mới sắp xếp như vậy, cô hi vọng bọn họ có thể làm cho Tề Long “đẹp mặt”.

Mà lúc này thì Vương Kha cũng đã bước lên sân thi đấu.

- Tề Long học trưởng, xin chỉ giáo!

Vương Kha cung kính khom người chào Tề Long.

Tề Long gật gật đầu với hắn bày ra thức phòng ngự mở đầu trong thể thuật. Chỉ một động tác đơn giản như vậy thôi cũng đủ làm cho Tề Long tiêu hao hết tất cả thể lực. Sức lực mà cơ thể vất vả lắm mới hồi phục lại được sau khi chạy cực nhanh lại đây đã bị tiêu hao sạch sẽ.

Vương Kha cau mày. Tuy rằng vẻ mặt Tề Long cũng không có biến hóa gì nhưng mà động tác kì lạ kia thì hắn vẫn có thể nhìn ra. Vương Kha cũng không nghĩ rằng Tề Long coi thường hắn hay gì cả, hắn chỉ là đang kì quái không biết Tề Long đã xảy ra chuyện gì làm cho trạng thái của cậu ta không xong như vậy.

“Phanh!”

Vương Kha không chút khách khí đánh một kích toàn lực qua. Tề Long thấy vậy cũng không né tránh gì mà trực tiếp đón đỡ.

Ám kình của khí kình sơ đoạn, lực phản chấn của hai cỗ lực lượng khi va chạm vào nhau làm cho Vương Kha khống chế không được mà lùi về sau mấy bước, khí huyết trong ngực nhộn nhạo lên, Vương Kha hít thật sâu đè cảm giác khó chịu đó xuống. Ánh mắt hắn lộ ra vẻ cẩn thận cùng kinh hỉ.

Vương Kha không ngờ trạng thái của Tề Long lại kém đến như vậy, vốn dựa theo tư liệu bên ngoài có được thì Tề Long đã đạt đến Khí kình trung kì, một Khí kình sơ kì như hắn không có biện pháp nào để đánh thắng đối phương cả. Lúc trước Vương Kha đã chuẩn bị sẵn tâm lí sẽ bị nội thương rồi, không ngờ được sau khi va chạm nhau một lần, hắn cũng chỉ bị khí huyết nhộn nhạo mà thôi, ngoại trừ cái đó ra thì không còn chút nội thương nào khác cả. Điều này cũng chứng minh, thực lực của Tề Long bây giờ đã ngang tầm với hắn.

Mà Tề Long sau khi cản lại một chiêu này cũng cảm thấy tâm huyết đảo lộn, cậu không khống chế được lùi nhanh lại vài bước, sắc mặt cũng hơi đổi. Quả nhiên bởi vì thể lực cạn sạch cho nên không cách nào duy trì nội kình liên tục, điều này khiến cho thực lực của cậu giảm xuống đến Khí kình sơ kì. Xem ra, trận kiểm tra này sẽ là một trận chiến lâu dài, nhưng mà với tình hình của cậu bây giờ thì đánh lâu dài chính là việc bất lợi nhất.

Tề Long thở ra một hơi dài, thở ra hết thảy bực bội hờn dỗi, đồng thời cũng lắc lắc tay phải của mình, vừa rồi cứng rắn đỡ một đòn làm tay phải cậu có chút tê rồi đây.

Vương Kha vừa đứng vững kiền không hề chần chờ mà vọt lại tấn công Tề Long lần nữa. Hắn biết rõ không thể để cho Tề Long hồi phục tinh thần lại, nếu không thì hắn sẽ rất bất lợi.

“Phanh phanh phanh……”

Vô số nắm tay hết lần này đến lần khác chạm vào nhau, trên sân thi đấu, Vương Kha giống như một cơn gió lúc đông lúc tây nhoáng lên liên tục mà đánh về phía Tề Long. Tề Long lại giống như một cây cổ thụ đứng vững vàng bất động ở trung tâm sân thi đấu, cậu ta chi dùng đôi tay của mình đón đỡ những đòn tấn công liên miên của Vương Kha.

Nhìn tình huống như vậy thì những tân sinh khác cũng đều đã nhìn ra:

- A, đoàn trưởng Tề Long hình như có vấn đề về thể lực thì phải.

- Đây là cách đánh khi muốn tiết kiệm thể lực, đoàn trưởng Tề Long hình như không đủ thể lực rồi.

Tuy rằng tất cả đều là tân sinh nhưng mà có thể tham gia vào đợt kiểm tra đầu tiên thì đều là những người vô cùng ưu tú, tất cả đều là cao thủ về thể thuật cho nên rất rõ ràng vì sao Tề Long lại phải ứng đối như vậy.

- Móa, tên Tề Long chết tiệt này, vậy mà dám để cho tân sinh bắt được điểm yếu.

Lý Anh Kiệt nhìn nãy giờ liền hận sắt không thành thép nói, chỉ là trong mắt cậu cũng mang theo tia nôn nóng, mặc kệ là lo lắng cho bản thân Tề Long hay là lo Tề Long thua sẽ làm mất mặt Lăng Thiên, thì cũng đều chứng minh rằng Lý Anh Kiệt thật sự đã đặt đoàn cơ giáp Lăng Thiên vào lòng.

Những đội trưởng đang xem khác cũng vô cùng lo lắng, bọn họ đều nhìn về phía Lăng Lan, hi vọng lão đại nhà mình sẽ cho mọi người một lời giải thích thỏa đáng. Bọn họ đều rõ ràng, đoàn trưởng Tề Long thảm như vậy toàn bộ là bởi vì lão đại. Chỉ là bọn họ có chút không rõ, nếu như lão đại đã muốn ngược Tề Long thì vì sao còn muốn cậu ta làm giám khảo kì kiểm tra lần này nữa chứ.

- Lão đại, Tề Long sẽ không sao đúng không?

Vũ Cảnh nhìn Lăng Lan tìm kiếm sự an ủi. Từ sau khi Lăng Lan thành lập đoàn cơ giáp Lăng Thiên tới giờ thì Vũ Cảnh tiếp xúc với Tề Long nhiều nhất. Thật sự là không có cách nào, ai biểu Lăng Lan thân là lão đại lại cứ phủi tay mặc kệ mọi chuyện chứ, đoàn cơ giáp xảy ra việc gì thì anh cũng chỉ có thể tìm Tề Long để thương lượng mà thôi. Hai người thường xuyên qua lại với nhau cho nên độ hảo cảm cũng tăng lên vù vù, lúc này Vũ Cảnh thật sự rất lo Tề Long sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Lăng Lan nghe hỏi, ngón trỏ tay phải đang vân vê lập tức ngừng lại, một lúc sau mới bình tĩnh trả lời:

- Tôi, không biết!

Câu trả lời của Lăng Lan làm cho Vũ Cảnh ngạc nhiên vô cùng, cũng khiến chi đám Lạc Lãng, Hàn Kế Quân quay đầu nhìn về phía Lăng Lan, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng.

- Lão đại...

Vũ Cảnh nuốt câu “cậu thật quá đáng” ngược lại vào trong bụng. Nếu đến cả cậu cũng không biết Tề Long sẽ ra sao vậy vì sao còn muốn sắp xếp như vậy chứ hả?

- Tề Long đã dừng lại ở Khí kình cao cấp một đoạn thời gian rồi, tuy rằng tôi luôn dùng huấn luyện cực hạn nhưng mà vẫn không tìm được khả năng đột phá.

Lăng Lan liếc bọn Lạc Lãng:

- Nhưng mà mấy tên này nếu mà gặp Tề Long đang đuối sức thì lại không đánh tàn nhẫn được, cuối cùng vẫn không cách nào bức Tề Long đạt đến cực hạn được.

Ý khiển trách trong mắt Lăng Lan vô cùng rõ ràng, mấy người trong tiểu đội đều ngượng ngùng sờ sờ mũi. Cả đám đều lớn lên cùng nhau, hơn nữa không phải ai cũng có thể ngoan tâm như lão đại, tuy rằng cả đám nhận được mệnh lệnh phải đánh cho tàn nhẫn vào nhưng mà khi nhìn thấy Tề Long thì liền không khống chế được mà nhẹ tay lại.

Lạc Lãng không phục nói:

- Không phải còn có lão đại sao?

Lăng Lan liếc nhìn Lạc Lãng nhành nhạt trả lời:

- Nếu như tôi làm được thì còn cần phải ra lệnh cho các cậu nữa sao? Lấy cấp bậc hiện giờ của tôi thì cho dù Tề Long ở thời điểm mạnh nhất cũng chưa chắc đỡ được một chiêu nữa, vậy thì làm sao làm cho Tề Long đạt đến cực hạn được chứ.

Thực ra Lăng Lan cũng đang rất đau đầu. Từ sau khi bước vào cấp Lĩnh vực thì cho dù cô có áp chế khí thế của mình cỡ nào đi nữa, nhưng chỉ dựa vào khác biệt giữa hai cấp bậc cũng đã khiến cho cô không có cách nào giúp Tề Long tiến vào giai đoạn đánh nhau cực hạn được rồi.

Thật ra thì đám Lạc Lãng là thích hợp nhất, chỉ tiếc là tình cảm giữa bọn họ thật sự là quá tốt cho nên bọn họ cũng không cách nào bức Tề Long đến tuyệt cảnh, đẩy cậu ta đến lằn ranh sống chết được. Vì vậy mà Lăng Lan không thể không thử tìm một con đường khác giúp đỡ Tề Long.

Ánh mắt Hàn Kế Quân đột nhiên sáng lên. Hắn biết rõ Tề Long vẫn luôn buồn bực chuyện thể thuật của chính mình vẫn cứ dừng ở một chỗ không có chút tiến bộ nào, cho dù dùng bất cứ biện pháp gì cũng không thể khiến cho bình cảnh thể thuật cao cấp lơi lòng đi chút nào. Tuy rằng Tề Long vẫn biểu hiện ổn định như thường nhưng mà người quen thuộc cậu ta như Hàn Kế Quân đương nhiên là có thể nhận ra Tề Long đang nóng nảy vô cùng.

Chỉ là không ngờ được việc Tề Long lo lắng cũng bị lão đại phát hiện ra. Nhớ lại khoảng thời gian trước, lão đại không chỉ đích thân đứng ra ngược Tề Long mà còn bảo mấy người bọn họ lên luôn nữa. Lúc đó hắn chỉ cảm thấy Tề Long quá thảm, nhưng mà không ngờ những hành động của lão đại đều có thâm ý. Chỉ tiếc bọn họ không thể hiểu rõ dụng ý của lão đại, cũng không thể làm cho Tề Long chạm đến cực hạn thật sự.

Nhưng mà Hàn Kế Quân lại nghĩ, cho dù bọn họ có biết được dụng ý thật sự thì chắc là cũng không nhẫn tâm đánh Tề Long đến mức bức cậu ta vào tuyệt cảnh đâu. Bọn họ không thể so với lão đại, nếu là lúc lão đại nhẫn tâm thì bọn họ còn thật sự cảm nhận được sát khí nồng đậm, lúc đó lão đại thật sự muốn giết chết bọn họ.

- Bây giờ thật sự có thể để cho Tề Long chạm đến cực hạn.

Hàn Kế Quân khát vọng nhìn về phía Lăng Lan, hắn đương nhiên hi vong Tề Long càng lúc càng mạnh hơn rồi.

Mặt mày Lăng Lan ngưng trọng:

- Tôi không biết...

Mỗi khi đi đến cực hạn sinh tử của bản thân, thì mỗi người đều sẽ có cơ duyên nhất định, nhưng mà cuối cùng Tề Long có thể đạt được hay không thì Lăng Lan cũng thật sự không thể đoán trước được, Chuyện duy nhất cô có thể làm chính là dùng tất cả các thủ đoạn của mình để cho Tề Long tiếp cận được thời khắc đó.

- Tên Vương Kha này thật sự có thể bức Tề Long đến tuyệt cảnh sao.

Vũ Cảnh nghi ngờ nó. Một Khí kình sơ kì mà thôi, cho dù bây giờ thể lực của Tề Long đã gần bằng 0 thì cũng không phải có thể tùy tiện bức đến tuyệt cảnh được.

- Một người thì đương nhiên không đủ, nhưng mà người đến kiểm tra hôm nay có đến một trăm, như vậy cũng đã đủ rồi.

Mọi người ngạc nhiên nhìn Lăng Lan, không lẽ ngay từ đầu Lăng Lan đã biết Tề Long chắc chắn sẽ bị những tân sinh này xa luân chiến sao.

- Không lẽ mọi người nghĩ những tân sinh này sẽ dễ dàng từ bỏ một giám khảo sắp sửa mệt chết để lựa chọn khiêu chiến với những giám khảo chưa biết rõ thực lực khác hay sao

Lăng Lan nhàn nhạt hỏi một câu làm cho mọi người đều đồng loạt lắc đầu. Nếu như đổi thành bọn họ thì họ cũng sẽ tiếp tục chọn Tề Long mà thôi.

- Nếu như người đầu tiên đám tân sinh lựa chọn không phải là Tề Long mà là những giám khảo khác, cũng chính là đám chúng ta thì bây giờ người sắp sửa bị xa luân chiến chính là chúng ta rồi.

Hàn Kế Quân chỉ chỉ vào mình và đám Lạc Lãng nói, bọn họ cũng đã tiêu hao sạch thể lực rồi.

- Không lẽ đám các cậu không cần thăng cấp sao?

Lăng Lan nhướng mày trả lời.

Trong lòng Hàn Kế Quân cả kinh, hắn đột nhiên nhớ ra không phải một mình Tề Long cần đột phá, đám bọn hắn cũng đã đụng phải bình cảnh của thể thuật rồi. Thì ra mục tiêu của lão đại không phải chỉ có một mình Tề Long mà còn có đám bọn họ nữa, lão đại rõ ràng là đang muốn thả dây dài câu cá lớn, chỉ là ngồi chờ coi con cá nào xui xẻo mắc câu mà thôi.

- Thật ra thì mấy người các cậu chỉ là hàng kèm theo mà thôi, nhân vật chính lần này là Tề Long, chỉ là tôi không đoán được Tề Long sẽ ra đánh trận thứ mấy mà thôi.

Lăng Lan chỉ Vương Kha đang đánh nhau với Tề Long:

- Cậu nhóc này nhất định sẽ chọn Tề Long.

Thân là một học sinh thủ tịch thì nhất định đều có kiêu ngạo của chính mình, những người như vậy sẽ không lựa chọn những đội trưởng bình thường làm đối thủ, nhưng mà nếu như đối đầu với cô thì hắn ta không có tự tin cho nên Tề Long cũng từng là học sinh thủ tịch sẽ trở thành đối thủ tốt nhất cho Vương Kha. Từ lúc nhìn danh sách xin gia nhập xong thì cô cũng đã bắt đầu sắp xếp mọi chuyện rồi.

- Không nghĩ tới hiệu quả đúng là không tồi, Vương Kha là người đầu tiên lên sân khấu, như vậy cũng làm cho Tề Long không có quá nhiều thời gian để nghỉ ngơi điều chỉnh, cũng vì vậy mà làm cho vấn đề thể lực của Tề Long hiện ra rõ ràng trước mặt mọi người như vậy. Tôi tin bây giờ đang có rất nhiều tân sinh đang ngo ngoe rục rịch ở bên dưới rồi.

Lăng Lan quét mắt nhìn đám tân sinh đứng ở dưới sân thi đấu, vừa nhìn ánh mắt hưng phấn của đám nhóc kia cô liền hiểu ra, xem ra sắp xếp của cô có hiệu quả rất tốt.

Ánh mắt Lăng Lan đảo qua Lăng Dật, Lăng Dật đang cau mày giống như đang suy nghĩ gì đó…

***

(*) Học sinh thủ tịch: học sinh đứng đầu trường của năm đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.