[Đản Tử Đan Hệ Liệt] Bộ 2 Ngu Quân Như Sơn

Chương 17: Chương 17




CHƯƠNG 17

Liên Ngu Sơn hướng trong cung trình lên danh điệp, chờ đợi tuyên triệu tiến cung. Nhưng là hết đợi lại chờ,từ trong cung trước sau vẫn hoàn toàn không có hồi âm. Liên Ngu Sơn ở ngoài cửa đông cung vẫn thường đứng đến đêm khuya, hai chân đã muốn tê liệt, đến tận khi thật sự đã quá muộn, mới được gia nhân đến tiếp ứng đưa về phủ. Tổ phụ Liên Văn tương tiến cung suốt hai ngày, vẫn chưa có trở về, nói vậy trong cung lúc này nhất định là rối ren không thể tưởng tượng nổi. Liên Ngu Sơn một đường từ Tân Chậu tới đây, bôn ba nhiều ngày, thân thể đã sớm mệt mỏi không chịu nổi, nhưng là khi nằm xuống giường, lại trằn trọc, khó có thể đi vào giấc ngủ.Liên Ngu Sơn lấy từ trong ngực ra ngọc giác năm đó Vân Lạc đưa cho y, đặt ở trong tay vuốt ve lật đi lật lại. “Thủy thần phù, hộ, bình an an khang…….bình an an khang…….Lạc nhi….” Liên Ngu Sơn thì thào đọc mấy chữ ở trên mặt, trong lòng lại nhói đau. Cứ trằn trọc như thế đến nửa đêm, sau nửa đêm mới có thể mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi. Liên Ngu Sơn thật không ngờ rằng, bản thân sau khi tỉnh lại, chờ đợi không phải lệnh tuyên triệu từ trong cung, mà là lệnh bắt giữ của Đại Lý Tự….********Ở sâu trong thâm cung, nơi nơi tràn ngập không khí bi thương túc mục.Tử Tâm Điện nguy nga đẹp đẽ và quý giá, bị vân trù màu trắng vây kín đến mức nhìn thấy mà ghê người. Vân Lạc ngồi ở giữa đại điện, phía trước tầng tầng lụa trắng rủ xuống đất, che lại bi thống cùng hư vô trên người hắn.Hắn mờ mịt nhìn quanh bốn phía. Nơi này là tẩm cung của các triều đại Hoàng đế Vân quốc, nhưng trên thực tế phụ hoàng cũng rất ít khi ở nơi này, trừ phi là bận rộn quốc sự, bằng không phụ hoàng luôn ở trong Vĩnh Dạ cung. Hiện tại, nơi này đã sắp trở thành tẩm cung của hắn. Giờ phút này trong cung đã là hỗn loạn, bên ngoài Ung Hòa điện, văn võ bá quan cả triều một mực quỳ gối trên nền đá cẩm thạch, chờ ban bố di chiếu của Hoàng thượng.Di chiếu. Đúng, là di chiếu. Ở trên tay mình, chính là thánh chi cuối cùng phụ hoàng lưu lại, là thánh chỉ lệnh hắn ngay lập tức đăng cơ. “Nước không thể một ngày không có vua. Lạc nhi, sau khi phụ hoàng đi, ngươi liền lập tức đăng cơ…….Tuy rằng so với dự đoán có sớm hơn một chút, nhưng là phụ hoàng tin tưởng, ngươi sẽ là một Hoàng đế tốt.”

Phụ hoàng trước khi lâm chung, tươi cười từ ái cưng chiều cuối cùng, đem tâm Vân Lạc hung hăng xoắn đau. “Thái tử điện hạ, văn võ bá quan đã muốn tề tựu đông đủ, đang chờ Thái tử điện hạ ban chỉ.” Thanh âm Hỉ Hoàn vang lên.“Phúc Tổng quản đâu?” Vân Lạc lấy lại tinh thần, hỏi.Hỉ Hoàn hai mắt đỏ lên, thấp giọng nói: “Phúc Tổng quản không còn……..” “Cái gì?”Vân Lạc mờ mịt. Hỉ Hoàn nức nở nói:“Phúc Tổng quản đã theo Tiên hoàng đi…..” Vân Lạc ngỡ ngàng ngồi ở chỗ đó, hai mắt vô thần chớp chớp, chậm rãi hiểu được. Muốn nói gì đó, lại cái gì cũng không thể nói được.Cuối cùng, Phúc công công cũng đi rồi. Phúc công công có khuôn mặt như búp bê, khi cười rộ lên luôn giống như hồ ly ấy. Là Phúc công công ở mấy thời điểm kia sẽ đem hắn từ trên cây ôm xuống dưới, khoa trương kêu lên: “Ôi

tiểu điện hạ của ta, ngài đây là muốn mệnh của nô tài sao?” Là Phúc công công luôn lén lút, đắc ý dạt dào mà đối hắn truyền thụ ‘Mười tám chiêu theo đuổi nữ nhân’……. “Thái tử điện hạ, ngài không cần vì Phúc công công khổ sở. Phúc công công đi rất an bình, đây là đúng hết với bổn phận của hắn….”Hỉ Hoàn áp chế loại tình cảm bi thống, an ủi. “Ân….”Vân Lạc đờ đẫn lên tiếng. “Mẫu hậu đâu?”“Chiêu Dương Hầu ở Vĩnh Dạ cung.” ….. Ở trong cung Vĩnh Dạ, không hề có màu trắng của vân trù khiến cho người ta nhìn thấy mà ghê người, hết thảy, vẫn giống hệt như lúc trước. Trong phòng vẫn đốt Thu Đàn hương phụ hoàng thích nhất, trên bàn vẫn còn bày thế cờ mà phụ hoàng chưa hạ, thậm chí người đang ngồi ở trên nhuyễn tháp kia, cũng vẫn là cách ăn mặc mà phụ hoàng thích nhất. Nhưng mà nhìn kỹ, liền phát hiện ra mái tóc kia lúc đầu đen thẫm như mực, nhưng phía trên đã đan xen vài sợi bạc, đã là nửa trắng nửa xám.“Mẫu hậu…….”Vân Lạc nhẹ gọi một tiếng.Người đang lau kiếm trên nhuyễn tháp, ngẩng đầu thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái. Vân Lạc lặng yên đứng bên cạnh y.Người nọ lau kiếm xong, cẩn thận thu lại trong bao, hỏi: “Có việc gì?”Vân Lạc bỗng nhiên không nhớ rõ chính mình có việc gì, miệng mở lớn, ngơ ngác nhìn người trước mắt. Người nọ thấy di chiếu nằm trong tay của hắn, cau mày nói:“Sao còn chưa đi ban chỉ?”Vân Lạc lúc này mới phản ứng lại, nói: “Phúc công công đêm qua đi rồi.”Người nọ hơi hơi sửng sốt, tiếp theo lạnh nhạt nói:“Hắn là Diệu Nhân của phụ hoàng ngươi, chắc chắn là theo phụ hoàng ngươi đi rồi.” Vân Lạc nghĩ nghĩ, nói:“Vậy phong Hỉ Hoàn làm tổng quản đi. Di…Chiếu thư này kêu hắn đi ban bố là được rồi.” “Tùy ngươi.”Người nọ gật gật đầu, nói: “Đi điều tra tên trước kia của Phúc Khí. Căn cứ theo tổ chế của Minh Nguyệt vương triều, Diệu Nhân là sẽ cùng Hoàng đế hợp táng.”Vân Lạc mở lớn mắt, ngạc nhiên nói:“Hợp táng? Mẫu hậu người….người…..người đồng ý…..?” Người nọ đem kiếm đặt sang một bên, thản nhiên nói: “Vì sao không đồng ý? Năm đó Phúc Khí lấy một nửa sinh mệnh của mình giúp phụ hoàng ngươi kéo dài tính mạng, chia sẻ ba mươi năm dương thọ, mới đổi được cho phụ hoàng được bình an vài thập niên này. Vì thế, ta cảm kích hắn. Bằng không năm đó phụ hoàng ngươi ngay vào lễ trưởng thành đã bị người đâm chết, làm sao còn có được chúng ta mấy năm gần đây cùng nhau sinh ra ngươi?”Vân Lạc trầm mặc không lên tiếng, thần sắc thê lương. Người nọ bỗng nhiên đứng dậy, đem Vân Lạc ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve đầu của hắn, thở dài: “Thấm thoát, đã cao bằng ta rồi…….Lạc nhi, nam tử hán đại trượng phu, phải nắm lấy trách nhiệm phải

gánh vác! Sau này, Vân quốc này là thiên hạ của ngươi!”Vân Lạc rúc vào trong lòng ngực của y, ôm chặt lấy eo y. Một lúc lâu sau, bất an nói: “Mẫu hậu, người sẽ không rời khỏi ta, đúng không?”Người nọ thở dài một tiếng, nói:“Trên đời này, không có một ai chắc chắn là không rời khỏi ai.” “Mẫu hậu, phụ thân…phụ thân….không cần rời khỏi Lạc nhi……” Vân Lạc rốt cuộc kìm chế không được. Tất cả bi ai, đau đớn, tự trách…từ sau khi phụ hoàng qua đời đã sớm ép hắn không thở nổi. Vốn ở trước mặt mẫu hậu, hắn còn tự ép chính mình kiên cường, chính là giờ phút này, ở trong lòng người thân thiết nhất trên đời này, rốt cuộc cũng không cách nào nhẫn nại được nữa, nghẹn ngào bậtra. Người nọ ở trên trán hắn nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn, ôn nhu chưa bao giờ có qua, nhẹ giọng nói: “Phụ thân không rời khỏi ngươi. Phụ thân đã đáp ứng phụ hoàng của ngươi rồi, sẽ không người khỏi

ngươi……” Vân Lạc khóc, cực kỳ bi ai, giống như một tiểu hài tử, ở trong lòng mẫu hậu khóc, sám hối. “Đều là lỗi của ta, phụ thân, đều là lỗi của ta….Nếu không phải ta ở lại Tân Châu, nếu lúc ấy ta cùng phụ

hoàng quay về kinh, có lẽ phụ hoàng sẽ không có việc gì…..Nếu ta ở cùng một chỗ với phụ hoàng, liền sẽ không để cho phụ hoàng gặp loại chuyện này……Ta sẽ bảo hộ phụ hoàng, nhất định sẽ bảo hộ được phụ hoàng…….Nhưng mà ta không có! Ta không có! Tại sao ta lúc ấy không cùng phụ hoàng quay về kinh? Tại sao? Tại sao? Ta thực hối hận, phụ thân, ta rất hối hận a……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.