Đan Vu Thưởng Thân

Chương 7: Chương 7: Đệ thất chương




Tình ái qua đi, Mộc Nhị Tuyên bị Hô Diên Khiên ôm về nơi cắm trại.

Thấy hắn ngủ bất tỉnh nhân sự, Hô Diên Khiên liền đưa hắn lên mã xa, hôm sau lên đường đổi Tiết Tuyết Như lên ngồi chung với Bồ nô đánh xe, chính mình cưỡi ngựa giám thị ở một bên.

Nói ra cũng kì quái, hôm qua lúc hắn ôm Tuyên trở về, Tiết Tuyết Như chỉ im lặng nhìn bọn họ, không hề lên tiếng, sáng nay chính mình muốn nàng rời khỏi thùng xe, nàng cũng không kêu ca một tiếng ngược lại lại ngoan ngoãn nghe lời, so với thái độ ân cần thường ngày kém hơn nhiều, làm hắn đối với nữ tử này nghi ngờ càng sâu.

Mộc Nghị Tuyên ngủ một giấc, thẳng đến trưa hôm sau mới tỉnh dậy, lúc này mặt trời đã treo cao trên không trung.

“A…” Vừa mở mắt, muốn ngồi dậy, cả người giống như bị cự thú giẫm lên, đau nhức không gì sánh được, mà mã xa lay động làm hắn càng thêm khó chịu.

Phát hiện bên trong xe có động tĩnh Hô Diên Khiên liền giao ngựa cho Bồ nô, xoay người tiến vào thùng xe, ngồi xuống bên cạnh Mộc Nghị Tuyên.

“Ngủ thêm một chút, gần tới kinh thành rồi.”

“Ngươi làm chuyện tốt a, eo của ta…” Vừa ngồi xuống, thắt lưng tựa như sắp đứt rời, khiến Mộc Nghị Tuyên không thể làm gì khác hơn là ngửa mặt nằm.

Ký ức như thủy triều tràn về, nhìn qua người bên cạnh đang cười khanh khách, hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cơ thể vô lực không thể tính toán nợ nần với y.

“Ngươi không phải cũng rất sung sướng sao? Mỗi lần đều nói không nên, đến cuối cùng lại cắn chặt lấy ta không tha.” Hô Diên Khiên không để ý khẽ cười, hôn trộm lên mặt hắn vài cái.

“Ngươi câm miệng cho ta.” Mộc Nghị Tuyên thẹn quá thành giận trừng mắt nhìn y, một bụng hờn dỗi không có chỗ phát tiết.

Một lần lại một lần rơi vào trong bẫy của đối phương, sử dụng hết bản lĩnh của mình cũng không thoát được sự đùa giỡn của tên đăng đồ tử này, sớm biết như vậy, ngay tại thời điểm Phùng Khiên đoạt lấy mặt nạ, hắn nên ly khai thị trấn, thực sự ân hận lúc đầu đã tính toán sai lầm!

“Tuyên, đừng nóng giận, ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Thấy đã gần tới kinh thành, Hô Diên Khiên nghiêm túc, dự định nói thân phận thực sự của y cho Mộc Nghị Tuyên.

“Không nghe, không nghe.” Mộc Nghị Tuyên trong lòng tràn đầy phiền não, quay lưng che lại hai tai, không thèm nhìn tới y.

“Ngoan, nghe ta nói hết đã.” Hô Diên Khiên nóng nãy kéo hắn quay lại đối mặt với mình. “Ta không phải họ Phùng, tên thật của ta là Hô Diên Khiên.”

“Ngươi là Hô Diên Khiên?!” Nghe y nói, Mộc Nghị Tuyên lập tức mở to hai mắt.

Hô Diên Khiên, tên này hắn không xa lạ chút nào, chính là lúc hắn ly khai khỏi kinh thành một năm, Hô Diên Khiên mang trong mình một nữa huyết thống người Hán đã đánh bại toàn bộ huynh đệ, leo lên vị trí Thiền Vu.

Lúc nghe thấy tin tức này, hắn vốn tưởng rằng người có bản lĩnh này nhất định khôi ngô cường tráng, khó có thể tin được nam tử tuấn lãng bá đạo này là Vương Hung Nô đương nhiệm.

“Ngươi có nghe về ta?” Chú ý tới sự kinh ngạc của hắn, Hô Diên Khiên nhíu mày.

“Cái này… Hô Diên chính là gia tộc thủ lĩnh Hung Nô, việc này ở biên quan con nít ba tuổi cũng biết, ngươi chắc không có quan hệ thân thích với Thiền Vu Hung Nô, là con cháu chú bác hắn a?” Mộc Nghị Tuyên thầm kêu một tiếng bất hảo, tùy tiện kiếm cớ.

May mà hắn phản ứng nhanh, Hô Diên Khiên cũng không có nghi ngờ hắn.

“Cái gì mà con cháu thúc bá Thiền Vu, ta chính là Thiền Vu, lần này đến thăm Thiên triều, chính là vì chuyện hòa thân.” Hô Diên Khiên đắc ý nói. Với thân phận Vương Hung Nô quyền quý, hắn không tin Tuyên không chút động tâm.

Nhưng ngoài dự đoán của hắn, Mộc Nghị Tuyên nghe xong lời này, khí càng thêm đông cứng lại.

Dân tộc thảo nguyên chú trọng sinh đẻ con cháu, thân là Thiền Vu càng có cơ thiếp vô số. Hơn nữa Hô Diên khiên lại vừa nói đến việc hòa thân. Như vậy trước đây những lời nói thích hắn, muốn cùng hắn thành thân, quả nhiên tất cả đều là đang đùa hắn.

Không hiểu sao, trong lòng chợt cảm thấy đau xót, ánh mắt Mộc Nghị Tuyên nhìn Hô Diên Khiên tràn đầy oán khí.

Hắn cũng sẽ không sa đọa đến mức rơi vào tình huống cùng nữ nhân tranh giành tình nhân, hắn đường đường là Vương gia Thiên triều, không thể đánh mất mặt mủi!

“Được rồi, những gì cần nói ta cũng đã nói xong, chờ xong việc hòa thân, ta liền đem ngươi quay về đại mạc thành thân.” Hô Diên Khiên vỗ vỗ tay hắn, sủng nịch hôn lên trán hắn.

“Ngươi muốn cùng Thiên triều hòa thân? Đây thực sự là chuyện tốt, chúc ngươi cưới được một cô nương xinh đẹp như hoa.” Rõ ràng trong lòng cảm thấy không thoải mái, nhưng Mộc Nghị Tuyên lại gắng gượng bày ra bộ dáng tươi cười.

“Ta sẽ không cưới nữ tử Thiên triều, ta chỉ muốn cùng ngươi thành thân.” Biểu tình Hô Diên Khiên cực kỳ nghiêm túc.

“Ta không quan tâm ngươi cưới ai, dù sao đi nữa ta cũng không thành thân với ngươi.”

“Ngươi đã là người của ta, không cùng ta thành thân, còn muốn cùng ai?”

“Như bây giờ cũng tốt, ta cũng chưa muốn thành thân.” Không muốn kéo chủ đề lên người khác, Mộc Nghị Tuyên đơn giản thay đổi lý do.

“Không phải bởi vì ngươi đã có người trong lòng?”

“Đương nhiên không phải, mấy năm nay ta bận bịu lo cho cuộc sống còn không kịp, làm sao có khả năng có người trong lòng.”

“Thế Hoàng huynh là ai?” Hô Diên Khiên bất ngờ hỏi. Y cũng không quên cái tên tối hôm qua Tuyên kêu lên.

“Là… là biểu ca cùng ta lớn lên, đã nhìu năm không gặp.” Trong lòng kêu to bất hảo, sợ bị y tìm ra manh mối, hắn vội vàng nói.

“Thì ra là thế, nếu vậy, chờ sau khi giải quyết việc hòa thân, ngươi cùng ta trở về, nếu chưa muốn bị hôn nhân trói chặt, thì một thời gian sau chúng ta thành thân cũng được.”

“…” Không biết phải nói gì! Mộc Nghị Tuyên phát hiện bản thân vô pháp khai thông nam nhân bá đạo này, dứt khoát không nói nữa.

Kinh thành cũng xem như là địa bàn của hắn, chờ vào thành sẽ nghĩ biện pháp thoát khỏi Hô Diên Khiên cũng được. Sau khi suy nghĩ, quyết định như vậy, hắn không hề chống đối Hô Diên Khiên.

Vào kinh, Mộc Nghị Tuyên nhất định không chịu ở trong dịch quán, Hô Diên Khiên bất đắc dĩ, phải chọn khách điếm lớn nhất trong thành, sau khi dàn xếp Mộc Nghị Tuyên ổn thỏa, liền xuất phát đến hoàng cung.

Bởi vì lúc trước Bồ nô đã tới kinh thành cùng quan viên phụ trách tiếp đãi sắp xếp xong xuôi hết thảy, nên Hô Diên Khiên không cần dùng nhiều thời gian trình lên công văn thông báo, rất nhanh liền có thể tiến cung gặp mặt Hoàng đế Thiên triều.

Dưới sự hướng dẫn của lễ quan phụ trách tiếp đón, hắn sửa sang y quan, trang nghiêm đi vào Kim Loan điện, tay phải đưa lên trên vai, hướng người trên điện hành lễ.

“Các hạ chính là Hô Diên Thiền Vu, nghe tiếng không bằng gặp mặt, quả thực oai hùng bất phàm.” Hoàng đế Mộc Nghị Sâm ngồi ngay ngắn trên long ỷ gật đầu cười.

“Bệ hạ quá khen.” Hô Diên Khiên không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh trả lời.

Hai bên khách sáo hàn huyên vài câu, Mộc Nghị Sâm liền tuyên bố thiết yến, trong tiệc còn có một vài vị đại thần quyền cao chức trọng tham dự.

Sau ba tuần rượu, Mộc Nghị Sâm liền cười hỏi : “Thiền Vu lần này đến, đối với việc hòa thân cũng đã có dự định?”

“Thứ cho ta mạo phạm, ta đã có người trong lòng, cho nên đối với ý tốt hòa thân cùng Thiên triều chỉ có thể xin lĩnh tấm lòng.” Y ung dung cười, ngẩng đầu đối diện Hoàng đế.

Hô Diên Khiên nói thế làm cho bầu không khí thân thiện thoáng cái giảm xuống một tầng khí lạnh, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Mộc Nghị Sâm càng xanh mặt.

“Thiền Vu cần phải hiểu rõ, trẫm thực lòng muốn đem trưởng công chúa Anh Lạc gả cho ngươi.” Mộc Nghị Sâm xụ mặt, trong lời nói ẩn ẩn mang theo tức giận.

Từ lâu hai bên đã trao đổi tốt chuyện kết thân hỏa giải, hôm nay Hô Diên Khiên lại cố tình đổi ý, giống như đánh Hoàng đế Thiên triều một cái tát.

Sự việc liên quan đến hòa bình hai nước, Hô Diên Khiên cũng không phải không rõ tính nghiêm trọng của sự việc. Chỉ là hắn thật tâm muốn cùng Tuyên kết hôn, cũng quyết tâm muốn chấm dứt việc này, dù sao hắn thực sự yêu Tuyên, không hi vọng hắn chịu bất kỳ ủy khuất nào.

“Ta đã suy nghĩ kĩ, thực sự không đành lòng để hắn chịu ủy khuất, huống hồ người trong lòng ta cũng là người Thiên triều, nếu bệ hạ có ý kết giao hảo với dân tộc Hung Nô, ban cho hắn một phong hào, chuyện hòa thân cũng có thể tiếp tục tiến hành.”

Nghe hắn nói như vậy, thần sắc Mộc Nghị Sâm khẽ đổi, “Không ngờ Thiền Vu lại si tình như vậy, người trong lòng của ngươi tên họ là gì? Là người ở nơi nào?”

Nhớ ngày đó hắn cùng ái nhân Phong Vãn Thu có thể ở cùng một chỗ cũng không phải dễ dàng, đối với Hô Diên Khiên cũng có thể hiểu được, đối với việc hắn cự tuyệt hòa thân cũng không mấy tức giận.

Huống chi hắn nói rất đúng, nếu hòa thân, lấy người nào trong Thiên triều cũng như nhau, cùng lắm sắc phong nàng kia làm công chúa, thay gia đình nàng dàn xếp mọi việc, cũng không làm mất mặt Thiên triều, về phương diện khác, muội muội cũng không cần gả đi tận đại mạc xa xôi, hắn cũng bớt lo, đây xem như cũng vẹn toàn đôi bên.

“Cái này… ta chỉ biết hắn gọi là Dịch Tuyên, nhưng rất có thể là tên giả, những chuyện khác cũng không biết.”

“Nếu Thiền Vu với người nọ lưỡng tình tương duyệt, trẫm đây làm bà mối, phong nàng làm công chúa, gả cho Thiền Vu là được.” Mộc Nghị Sâm thay đổi chủ ý, tươi cười.

“Đa tạ hoàng thượng thành toàn.” Hô Diên Khiên vô cùng sung sướng đón nhận ánh mắt Mộc Nghị Sâm, đột nhiên thấy hoàng đế Thiên triều có chút quen mắt, nhất là ánh mắt, nhưng trước đây y quả thật chưa từng thấy qua hoàng đế Thiên triều.

“Trên mặt trẫm có gì sao?” Thấy y đờ ra, Mộc Nghị Sâm không khỏi hiếu kỳ.

“Không, không có gì.” Thấy chính mình thất lễ, vội vàng cúi đầu, tùy ý cầm lên một ly rượu.

Mộc Nghị Sâm cũng không để ý nhiều, phất tay cho mọi người tiếp tục dùng bữa. Lập tức bữa tiệc lại tràn ngập vẻ thân thiện.

Thật vất vả ăn xong tiệc rượu, hai bên lại bàn bạc tỉ mỉ về hôn sự, khi Hô Diên Khiên từ trong cung trở về, trời cũng chập choạng tối.

“Tuyên, ta đã trở về.” vừa về tới khách điếm, y liền đi thẳng tới phòng Mộc Nghị Tuyên, gần nữa ngày không gặp, y muốn nhanh chóng nói việc này cho đối phương. Tuy Tuyên đã từng tỏ ý không muốn sớm thành thân, bất quá việc này liên quan đến hòa bình hai nước, Tuyên chắc hẳn có thể hiểu được.

Nhưng khi mở cửa ra, trong phòng im ắng, trên giường hoàn toàn trống rỗng, căn bản không có bóng dáng Mộc Nghị Tuyên.

“Người đâu?” Hô Diên Khiên cả kinh, vội vàng muốn chạy đi tìm người, liền gặp Bồ nô đứng ở cửa.

“Thiếu gia.”

“Tuyên đâu?” Y nắm lấy vạt áo Bồ nô, lớn tiếng hỏi.

Trước khi tiến cung, hắn lo lắng Tuyên chạy trốn, nên mới cho Bồ nô lưu lại canh chừng, không ngờ người vẫn chạy mất.

“Dịch công tử lúc nãy đã đi cùng Tiết cô nương.”

“Sao ngươi không ngăn cản hắn.” Hô Diên Khiên trừng trừng nhìn hắn. Lại là Tiết Tuyết Như, nàng kia vẫn chưa từ bỏ ý định, quả nhiên vẫn nhắm vào Tuyên!

“Người chỉ nói muốn ta nhìn hắn, không nói muốn ta ngăn cản hắn đi gặp Tiết cô nương a.” Vẻ mặt Bồ nô ủy khuất.

Tuy chủ tử đã căn dặn, nhưng Dịch công tử là bảo bối của chủ tử, hắn cũng không dám tùy tiện đắc tội, Dịch công tử nói muốn đi tìm Tiết cô nương, hắn sao có thể cản a…

“Ngươi thực sự là…trở về sẽ phạt ngươi.” Không nói hai lời, Hô Diên Khiên giống như gió lao vụt vào gian phòng của Tiết Tuyết Như, nhưng phát hiện trong phòng động dạng không một bóng người, trên bàn còn lưu lại hai cái chén trống rỗng.

“Thiếu gia…” Đuổi theo tới Bồ nô cũng thấy sự tình không ổn.

“Hắn đâu?” Quay người lườm Bồ nô, tóc đều dựng thẳng lên.

“Cái này…mới rồi còn ở đây uống trà cùng Tiết cô nương, ta nghe tiếng người trở về, mới đi về phía người bẩm báo.” Bồ nô ấp úng nói.

“Hỗn trướng, muốn ngươi đi theo hắn, ngươi vì sao lại rời khỏi!” Hô Diên Khiên nỗi giận một quyền đem bàn đánh vỡ nát.

“Ta…ta đi tìm Dịch công tử.”

Bồ nô hoảng loạn xoay người chạy ra ngoài, trán Hô Diên Khiên nhíu lại, cũng đi theo ra ngoài, hai người đã tìm khắp xung quanh mười dặm, nhưng vẫn không tìm được Mộc Nghị Tuyên.

Mãi đến khi sắc trời tối sầm, hai người toàn thân uể oải mới trở lại khách điếm, lại nghe một tin tức làm bọn họ cực kỳ khiếp sợ.

“Khách quan, việc lớn không tốt, vị công tử cùng đi với ngươi bị quan phủ bắt vào đại lao rồi.” Tiểu nhị hoảng loạn chạy tới.

“Cái gì? Ngươi lập lại lần nữa!” Nổi trận lôi đình, Hô Diên Khiên hai mắt trợn tròn hướng tiểu nhị rống.

“Vị công tử kia đã bị quan phủ bắt đi, nghe nói là hắn giết mệnh quan triều đình cùng toàn gia hơn mười nhân khẩu.” Tiểu nhị run rẫy trả lời.

Hô Diên Khiên đẩy tiểu nhị ra, giống như mủi tên lao ra ngoài.

Ở bên ngày bôn ba tìm hiểu hơn nữa ngày, cuối cùng biết được Tuyên bởi vì giết cả gia đình Hạ viên ngoại hơn hai mươi nhân khẩu, lúc bị bắt trong tay còn cầm hung khí giết người, nhân chứng vật chứng đều đủ, lập tức bị bắt nhốt vào đại lao.

Điều kỳ lạ chính là nhân chứng chỉ ra Tuyên là hung thủ sát nhân lại là một nữ tử họ Tiết…

Quả thực là bịa đặt lung tung! Tuyên trước giờ vẫn sống ở biên quan, cùng với họ Hạ chưa bao giờ nhận biết, lần này thượng kinh do nhận việc ở tiêu cục hộ tống y, làm thế nào có khả năng ham mê tiền tài mà sát hại nhân mạng. Vụ án có đầy rẫy nghi vấn như vậy, quan phủ cũng không đi sâu kiểm chứng liền cưỡng chế bắt người, khó đảm bảo trong đó không có nội tình.

Hơn nữa nữ nhân kia cũng e không thoát khỏi quan hệ, trước luôn miệng gọi ân công, nhưng bây giờ lại nhảy ra làm chứng Tuyên giết người!

“Chết tiệt, ta đã nói không nên cứu tiện nhân kia!” Hô Diên Khiên nỗi trận lôi đình đấm lên mặt bàn.

Việc này chính xác là do nữ nhân đê tiện kia hãm hại Tuyên, bằng không sao chỉ uống một ly trà, người không thấy tăm hơi còn phạm vào tội lớn tày trời này.

Vừa nghĩ đến Tuyên bị nhốt trong lao chịu khổ, trong lòng hắn từng trận co rút đau đớn, hận không thể lập tức đem tiện nhân kia bầm thây muôn đoạn.

“Thiếu gia bớt giận.” Bồ nô ở một bên khuyên nhủ, “Sự việc trọng đại, phải cẩn thận a.”

“Ngươi nói ta làm thế nào bớt giận? Tuyên hiện đang bị nhốt trong lao, không biết đã chịu bao nhiu khổ, sao ta ngồi yên được.” Hô Diên Khiên đứng ngồi không yên.

Tuy rất lo lắng, nhưng vẫn còn lí trí, nơi này là Thiên triều, với thân phận của hắn cũng không thể tùy tiện làm càn.

“Người tức giận cũng không có biện pháp, bây giờ chính là nên tìm cách cứu Dịch công tử ra.” Bồ nô khuyên nhủ.

“Ngươi nói đúng, ngồi ở đây lo lắng suông cũng vô dụng, chi bằng nghĩ cách gặp mặt Tuyên, hỏi xem rõ ràng đã xảy ra chuyện gì mới dễ dàng ra tay.” Hô Diên Khiên cắn môi, khẽ gật đầu.

Nằm trong địa lao tối tăm ẩm ướt, đầu óc lờ mờ, Mộc Nghị Tuyên tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, khó hiểu nhìn xung quanh, mình chỉ uống một ly trà thôi sao tỉnh lại lại ở nơi xa lạ thế này.

“Nơi này là đại lao?” Xoa xoa cái trán đang nhức như búa bổ, tựa vào tường rên rỉ một tiếng.

“Ngồi dậy, ăn cơm.” Âm thanh lao đầu lạnh như băng vang lên trước mặt hắn.

Một chén cơm thừa rượu cặn được ném xuống trước mặt hắn, đang chuẩn bị đứng dậy hỏi, lao đầu liền xoay người đi, trong đại lao yên tĩnh chỉ còn nghe thấy tiếng chuột kêu.

“Người đâu, mau tới a.” Tuy rằng hắn không biết chính mình như thế nào lưu lạc đến tận đây, nhưng hắn rõ ràng bản thân tuyệt đối không thể ngồi chờ chết, liền nắm lấy khung chắn cố gắng bò lên, hô to, muốn thu hút sự chú ý của lao đầu.

“Kêu la cái gì.” Lao đầu mất kiên nhẫn bước đến trước mặt hắn, chân đá vào khung chắn.

“Thả ta ra ngoài, vì sao ta ở chỗ này? Các ngươi dựa vào cái gì đem ta bắt lại?” Mộc Nghị Tuyên không hề tỏ ta yếu kém kháng nghị lại.

“Dựa vào cái gì?” Lao đầu liếc mắt đánh giá hắn, hừ một tiếng, “Chỉ bằng ngươi giết hơn hai mươi nhân mạng nhà Hạ viên ngoại, ngươi còn muốn đi ra ngoài? Ta thấy, lúc ngươi được ra ngoài chính là lúc bị tử hình a!”

“Cái gì? Sát nhân? Ta không có giết người.” Hắn hoảng loạn kêu to.

“Chứng cứ phạm tội đầy đủ, còn nói không có? Ngày mai sẽ thẩm tra, ngươi yên lặng cho ta.” Lạnh lùng bỏ lại những lời này, lao đầu xoay người rời đi, mặc kệ hắn làm ồn ầm ĩ thế nào cũng không để ý đến hắn.

Mộc Nghị Tuyên gào đến khàn cả giọng, cuối cùng chỉ có thể ôm gối lui vào vách tường. Cẩn thận suy nghĩ lại thì biết chính mình trúng kế, chứ không sao đang uống trà cùng Tiết cô nương, tỉnh lại liền thấy trong nhà tù, còn mang tội danh sát nhân?

Huống hồ hắn căn bản không biết Hạ viên ngoại, nhất định là bị ngươi vu oan hãm hại…

Mà có khả năng nhất, chính là người cùng uống trà với hắn, Tiết Tuyết Như, chỉ có nàng có cơ hội bỏ thuốc mê vào trà, hãm hại hắn đến bước này.

Hiện tại thân bị giam, không thể cầu cứu ai, lẽ nào hắn thực sự phải gánh tội danh giết người, chờ xử tử?

Qua một canh giờ, hắn cũng không động vào cơm nước trước mặt, lao đầu lại đột ngột xuất hiện, trong tay cầm một thực hạp tinh xảo, thái độ đối với hắn cũng tốt hơn nhiều.

“Đứng lên, có người đem đồ ăn cho ngươi.”

“…” Hắn đã không còn khí lực nói, uể oải nằm ở góc tường không nhúc nhích.

“Không được giả chết, mau đứng lên ăn cho ta.” Lao đầu không khách khí đem thực hạp đẩy đến trước mặt hắn.

Hương khí mê người phả vào mặt hắn, bên trong toàn là những món hắn thích ăn nhất, hắn không khỏi nghĩ là ai đưa tới?

Có thể nào là hoàng huynh?

Hắn liền lắc đầu. Không có khả năng, nếu như hoàng huynh biết hắn gặp rắc rối, chắc chắn không để hắn đợi ở đại lao.

Vậy người này là ai? Là y sao?

Trong lòng hiện ra một bóng dáng mờ nhạt, nhưng hắn cũng không dám khẳng định…

Lao đầu đổi hắn qua một gian khác sạch sẽ hơn một chút sau đó rời đi. Trong nhà tù ngoại trừ chiếc giường đơn sơ, còn có một cái bàn gỗ.

Đem dĩa đồ ăn trong thực hạp ra, phát hiện bên dưới có một tờ giấy, Mộc Nghị Tuyên cảnh giác nhìn bốn phía, xác định không có ai, mới nhìn vào tờ giấy kia.

Trên mặt chỉ có vài từ ngắn gọn —— chờ ta, ta sẽ cứu ngươi ra. Khiên.

Nhìn mấy chữ kia, Mộc Nghị Tuyên không khỏi rơi lệ. Hiện tại hắn đã biết cơm nước này là ai đưa tới, ai vì hắn thu xếp cho lao đầu đổi phòng giam.

Hắn còn tưởng chính mình rơi vào khó khăn, Hô Diên Khiên sẽ vứt bỏ hắn, không ngờ hắn tìm được mình ở đây, còn muốn cứu mình ra ngoài.

Hắn quen biết không nhiều người, biết được hắn thích ăn gì thì càng ít, giờ phút này, hắn rốt cuộc tin tưởng Hô Diên Khiên là thật lòng quan tâm hắn, cho dù hắn bị người khác hãm hại vào đại lao, y vẫn như cũ không rời bỏ hắn.

Ngoại trừ mẫu hậu, cùng hoàng huynh, Hô Diên Khiên là người đầu tiên quan tâm hắn như vậy, đáng tiếc đến bây giờ hắn mới cảm nhận được, đã bỏ lỡ không ít chuyện tình.

Chính mình đang trong nhà tù lạnh lẽo, lại cảm thấy trong lòng dần dần xuất hiện hơi ấm, ít nhất hắn biết bên ngoài còn có người giúp hắn, muốn cứu hắn ra ngoài…

Lúc này, Hô Diên Khiên đang đứng trước cửa lo lắng đi qua đi lại, thấy lao đầu ra, khẩn trương bước lại gần.

“Hắn ăn chưa?”

“Ăn.”

“Đa tạ.” Y lấy một thỏi bạc nhét vào tay lao đầu, sau đó dặn dò tiêu đầu chăm nom hắn nhiều hơn.

Tiêu đầu mỉm cười cầm lấy bạc, gật đầu đáp ứng.

Y muốn chính mình tiến vào đại lao, hỏi Tuyên rõ ràng sự tình, y mới dễ dàng thay hắn rửa oan, nhưng Tuyên chính là phạm vào án giết người, chiếu theo luật pháp Thiên triều thì không cho phép bất cứ kẻ nào vào thăm hỏi, y không thể làm khác hơn đành mua chuộc lao đầu, hi vọng Tuyên ít chịu khổ.

“Thiếu gia, trời không còn sớm, chúng ta tạm thời trở về đi, ngày mai lại nghĩ biện pháp khác.”

“Cũng được.”

Hoàn chương 7.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.