Đáng Yêu Tiểu Nam Sinh Vs Đáng Ghét Đại Nam Nhân

Chương 28: Chương 28




CHƯƠNG 27

Dưới ánh đèn nhu hòa, hai người đang gắt gao ôm nhau trên giường, nụ hôn dịu dàng của Long Nghiễn làm người trong lòng ngực gần như hòa tan. Bàn tay mang theo độ ấm từ phía dưới lớp áo ngủ âu yếm thân thể đơn bạc, thưởng thức hai đầu nhủ nho nhỏ trên ngực, khiến cho người dưới thân liên tục thở dốc từng đợt.

Đôi chân mày hơi nhăn lại cùng với cặp mắt to đen, ướt át ẩn chứa sự khẩn trương ngượng ngùng nhìn người đang hôn mình, đôi môi hồng nhuận ẩm ướt sáng bóng. . . . .Thật sự là một sắc đẹp mê người a.

Vài ngày trước vì muốn cho thân thể Phương Nguyệt Tầm sớm khôi phục khỏe mạnh, Long Nghiễn mỗi ngày đều cẩn thận chăm sóc, mỗi ngày đều cố gắng khắc chế dục vọng, sợ làm cho người yêu của hắn không thoải mái. Mỗi đêm ôm Nguyệt Tầm của hắn đi vào giấc ngủ đều là một lần thử thách đối với hắn. Tới hôm nay, thấy Phương Nguyệt Tầm đi ra từ phòng tắm mang theo bộ dáng mềm mại đáng yêu làm cho Long Nghiễn trực tiếp đem người ôm lên đặt trên giường, mà Nguyệt Tầm của hắn, lại đem khuôn mặt thẹn thùng chôn trước ngực hắn, cuối cùng Long Nghiễn cũng đợi được ngày này!

Ngón tay thon dài không biết từ lúc nào đã cởi nút áo ngủ, đem đầu nhũ bị âu yếm có chút sưng đỏ ngậm vào miệng, Phương Nguyệt Tầm nhẹ nhàng rên một tiếng, khoái cảm mãnh liệt làm cho thân thể gầy yếu tê dại, ngay cả đầu lưỡi cậu cũng lười di chuyển.

Từ khi bị ôm đến trên giường bắt đầu hôn môi, Long Nghiễn phi thường dịu dàng. Hai bàn tay nâng thân thể của Phương Nguyệt Tầm lên để cởi áo ngủ, sau đó ngọt ngào hôn từ ngực chậm rãi nhích dần xuống, mỗi một nơi bị hôn qua giống như có điện nóng lên, Phương Nguyệt Tầm cảm thấy trong cơ thể có cái gì đó rạo rực, toàn bộ thân thể vặn vẹo khát vọng được âu yếm, thẳng đến khi đôi bàn tay to nắm lấy quần ngủ muốn kéo xuống, Phương Nguyệt Tầm bỗng nhiên sợ hãi.

“Không, không được. . . . .”

Nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của cậu gắt gao giữ chặt lấy quần ngủ, Long Nghiễn nhẫn nại kìm nén hạ thân khô nóng đang bị dục vọng làm phình to lên, nhổm dậy ôm lấy người đang khẩn trương không thôi kia.

“Ngoan, đừng sợ, anh sẽ không gây thương tổn cho em.” Dịu dàng an ủi, luyến tiếc hôn lên môi, Long Nghiễn không muốn hù dọa cậu.

Phương Nguyệt Tầm trong lúc khẩn trương có thể nghe thấy tiếng tim đập bồn chồn của mình, biết rõ hắn sẽ dịu dàng với mình, nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi, nhớ đến đau đớn trong lần đầu tiên, sắc mặt Phương Nguyệt Tầm liền tái nhợt. Đau lòng nhìn người trong lòng ngực mang bộ dáng hoảng sợ đến run rẩy, Long Nghiễn mạnh mẽ ôm chặt cậu vào trong lòng.

“Thực xin lỗi, ủy khuất em nằm dưới, là anh không tốt, đừng sợ anh được không, anh sẽ không làm cho em đau, ngoan, thả lỏng một chút.” Giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng, một lúc sau người trong lòng ngực dần trầm tĩnh lại. Long Nghiễn mút vào đầu lưỡi có chút kinh hoảng, hôn qua hôn lại dây dưa không ngớt, lúc dứt ra còn kéo theo một sợi tơ trong suốt. Hôn một đường kéo từ cái cằm tinh xảo xuống phía dưới, tại cái cổ trắng nõn in lên nhiều dấu vết của hắn, xương quai xanh tinh xảo, lòng ngực phập phồng cùng hai đầu nhũ đáng yêu, Long Nghiễn không quên một bên hôn, một bên hút vào, liếm cắn, mơ hồ nghe được một tiếng rên rĩ nho nhỏ, vừa trong trẻo lại vừa hấp dẫn lòng người.

Tiếp tục hôn xuống phía dưới, lúc này Long Nghiễn không có gấp gáp cởi quần ngủ của cậu, khi đang hôn trên da thịt nhẵn nhụi mềm mại, bàn tay thăm dò đi vào cầm lấy nơi đã có phản ứng.

“A. . . .” Âm thanh đáng yêu, tràn ngập lực hấp dẫn cực đại.

Lý trí và thần kinh của Long Nghiễn bị một tiếng rên rĩ cắt đứt, nhịn không được ở trên người cậu cắn một cái, làm cho người kia bất mãn oán giận.

“Không, không được cắn em a, a. . . . . . .” Đây được gọi là hành vi “phạm tội” đi, cái này căn bản đang thử thách lòng kiên nhẫn của Long Nghiễn!

Làn da cắn vào non non trơn trơn, hút vào miệng lại co dãn, khi buông ra đã biến thành một màu thâm đỏ. Long Nghiễn tựa hồ sắp nhẫn nại không được, thân thể người trong lòng ngực quả là vũ khí tra tấn người! Long Nghiễn một tay đem quần của cậu cởi thẳng đến cẳng chân, không cho Nguyệt Tầm của hắn có cơ hội kinh ngạc liền trực tiếp đem nguồn nhiệt tinh xảo đã làm ướt quần lót ngậm vào trong miệng.

“A, không được. . . .Anh. . . . .” Hai tay không kiềm được nắm chặt những sợi tóc đen đang vùi vào giữa hai chân mình, nhìn khuôn mặt Long Nghiễn đang cao thấp lên xuống, Phương Nguyệt Tầm gần như sắp tước vũ khí đầu hàng. Hắn, tại sao hắn có thể làm loại chuyện này?! Lần đầu tiên cũng không có a! Trời ạ, sắp, sắp chịu không nổi rồi!

Thân thể phía dưới nhịn không được bắt đầu run rẩy vặn vẹo, hai bàn tay nhỏ bé của cậu cũng theo đó nhào nặn xoa xoa đầu hắn, phản ứng luống cuống của Nguyệt Tầm làm cho hắn càng thêm say mê lộng cái vật nhỏ đang ngậm trong miệng. Tinh tế liếm đi chất lỏng đang chảy ra, ở khe hở trên đầu dùng đầu lưỡi tham lam liếm qua liếm lại, người phía dưới nhất thời run rẩy lợi hại hơn, nâng vòng eo lên theo chuyển động của hắn mà rên rĩ. Bàn tay Long Nghiễn đụng đến hai tiểu cầu có chút lành lạnh, không kịp âu yếm vài cái đã nghe âm thanh làm hắn thiếu chút nữa bùng nổ.

“Đừng, a, không, không thể, a. . . . . . . ..” Phương Nguyệt Tầm không nhịn được vui sướng rơi nước mắt, thân thể đong đưa không biết làm như thế nào để giải quyết cơn khoái cảm như dòng lũ bất ngờ chảy xiết. Muốn làm cho hắn dừng lại, nhưng lại không nỡ làm cho hắn dừng lại, Phương Nguyệt Tầm ở hai phía đối lập khó xử nhìn cái miệng của Long Nghiễn giơ cờ trắng đầu hàng.

Đầu lưỡi Long Nghiễn đem hết tất cả chất lỏng nuốt vào trong cổ họng, một lần nữa nhào lên ôm lấy người đang thở gấp liên tục.

“Nguyệt Tầm, thật là nhanh quá!” Long Nghiễn trêu đùa nói.

“Anh, anh, anh. . . . . . .” Nơi đó làm sao mà khống chế a, Phương Nguyệt Tầm xấu hổ giận dữ nhìn hắn, bộ dáng khả ái của cậu chỉ có thể làm cho Long Nghiễn càng thêm hưng phấn.

“Em nếu không nói thì anh sẽ tiếp tục.” Mặc kệ Nguyệt Tầm của hắn mở mắt trừng thật to, bàn tay của Long Nghiễn mau chóng đem quần áo của hắn cởi ra hết, rồi lật người đang hoàn toàn mê mẩn kia nằm úp sấp xuống giường, ở cái mông nhỏ trắng noãn cắn một cái!

“A, không được, anh. . . . .”

“Ai biểu cái mông của em đáng yêu như vậy, nhịn không được a.”

“Nhịn không được thì thôi, không được cắn mông của em!” Cuối cùng cũng nói một câu hoàn chỉnh, đem gương mặt ngượng không chịu nổi vùi vào cái gối, Long Nghiễn bật cười lại cắn thêm vài cái, Phương Nguyệt Tầm nhất thời mềm yếu vô lực chỉ có thể nằm yên mặc hắn làm gì thì làm.

Long Nghiễn lại hôn lại cắn hơn nửa ngày mới buông tha cái mông nhỏ đáng thương của Phương Nguyệt Tầm, thoáng nhổm dậy mở ngăn kéo ở đầu giường lấy ra chai bôi trơn đã chuẩn bị từ trước.

“Đây là cái gì?” Phương Nguyệt Tầm tội nghiệp nhìn Long Nghiễn, Long Nghiễn dịu dàng hôn lên cái trán của cậu một cái.

“Bảo vệ em đó, như vậy sẽ không đau. Ngoan, nhịn một chút.”

Nói xong, Long Nghiễn đổ ra rất nhiều chất lỏng lên ngón tay, hướng hậu huyệt đang siết chặt cẩn thận bôi lên.

Cảm giác lành lạnh làm cho Phương Nguyệt Tầm không biết phải làm sao, nếu không phải mấy ngày trước Long Nghiễn có bôi thuốc cho cậu, thì lúc này chắc chắn sẽ sợ hãi nhảy dựng lên. Biết hắn nhất định không nỡ làm mình đau, Phương Nguyệt Tầm tận lực phối hợp thả lỏng thân thể.

Lúc một ngón tay phi thường dễ dàng trượt vào, Long Nghiễn cảm thấy Nguyệt Tầm của hắn đang khẩn trương muốn chết, nơi đó mới vừa có chút mềm mại liền gắt gao siết chặt lấy ngón tay của hắn, như vậy căn bản không có cách nào di chuyển.

“Nguyệt Tầm, thả lỏng một chút, nếu không làm như vậy em sẽ bị đau, nghe lời anh, hít sâu, đến. . . . .” Hướng dẫn hít thở sâu vài lần, thừa dịp thân thể của cậu thoáng thả lỏng, Long Nghiễn lại cho vào ngón tay thứ hai. Có lẽ do tác dụng của chất bôi trơn, có lẽ do Long Nghiễn dịu dàng an ủi nên sự khẩn trương giảm bớt, Phương Nguyệt Tầm cũng không vì có thêm một ngón tay nữa mà cảm thấy đau đớn. Đến gần lòng ngực của Long Nghiễn tựa đầu vào, dường như làm nũng mà cọ cọ, thở dốc.

“Nguyệt Tầm thực ngoan, yên tâm đi, anh sao có thể làm bảo bối của anh đau a.”

Bảo bối của hắn! Thật hạnh phúc . . . . .Bị lời tâm tình đầy ngọt ngào của hắn làm cho cậu hạnh phúc đến nổi ngay cả lúc ba ngón tay đi vào cũng không biết, chỉ cảm thấy trong cơ thể càng ngày càng nóng, nhịn không được bắt đầu ma xát thân thể Long Nghiễn. Trên đùi bị cái gì đó cứng cứng nóng nóng đè lên, làm trái tim cậu đập kinh hoảng, cùng là nam nên cậu biết, Long Nghiễn lúc này nhất định rất khó chịu, bởi vì không muốn để cho cậu đau mà cố gắng nhẫn nại. Hảo yêu người nam nhân này.

Hô hấp Long Nghiễn ngày càng dồn dập trầm nặng, người trong lòng ngực phối hợp lên xuống làm cho hắn thật sự không cách nào nhịn được, rút ba ngón tay ra liền ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của người đang nằm úp sấp trên giường, cầm dục vọng đang trướng đau của mình xông vào.

“Không được, chờ, chờ một chút, không được.”

Đã đến tình trạng này mà Nguyệt Tầm của hắn vẫn cự tuyệt. Trên trán Long Nghiễn đã bắt đầu toát mồ hôi, dục vọng nhẫn nhịn lâu ngày nếu không có cơ hội phát tiết, chỉ sợ hắn sẽ nổi điên.

“Nguyệt Tầm, nghe lời, để cho anh đi vào, em sẽ không đau.” Giọng nói Long Nghiễn tràn đầy cấp bách, gấp gáp để dục vọng đang muốn xông vào ngay cửa huyệt ma xát.

“Em, em không được, không được như vậy.” Phương Nguyệt Tầm nức nở lắc đầu, xem ra dù thế nào cũng không chịu chấp nhận cho hắn tiến vào.

Ai biểu lần đầu tiên lại làm cho cậu bị thương. . . . Nhớ đến một thân cậu bị cắn nát cùng miệng vết thương bị sưng đỏ, lại nhớ đến bộ dáng Nguyệt Tầm của hắn thống khổ sợ hãi, Long Nghiễn cắn chặt răng!

“Ngoan, đừng sợ, anh không làm nữa là được.” Long Nghiễn buông Phương Nguyệt Tầm ra, xoay người bước xuống giường, lại bị người phía sau gắt gao ôm chặt lấy.

“Nguyệt Tầm, em cứ như vậy làm sao anh đi được a?” Long Nghiễn cố nén xúc động muốn quay lại ôm cậu, vất vả khống chế dục vọng đang bùng nổ của mình.

Người dán mặt sau lưng Long Nghiễn kích động lắc đầu, Long Nghiễn đi cũng không được, mà không đi cũng không được, đành phải vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé trên lưng hắn.

“Nguyệt Tầm, anh chỉ đi tắm rửa một chút, thực sự trở về rất nhanh. . . .Em ngoan ngoãn nghe lời, thấy em như vậy, cho dù anh cố gắng chịu đựng đến đâu cũng sẽ nhịn không được cưỡng bức em, anh không muốn làm cho em bị thương, nghe lời, trước buông tay được không?” Vẫn lắc đầu a. . . .Nguyệt Tầm của hắn sắp tra tấn hắn đến chết!

“Nguyệt Tầm, em đang sợ hãi đúng không? Anh không muốn làm chuyện khiến em sợ hãi, nhưng anh cũng là người bình thường a, lại không thể chạm vào em, cho nên em để cho anh yên tĩnh một chút được không? Nghe lời, buông tay.”

Người phía sau cũng không lắc đầu nữa, bỗng nhiên Long Nghiễn cảm giác được trên lưng mình từng nụ hôn ướt át lại mềm mại rơi xuống, kinh ngạc suýt chút nữa đốt cháy tất cả lý trí! Long Nghiễn hít một hơi thật sâu, cố gắng bảo trì khả năng thanh tỉnh, Nguyệt Tầm của hắn thật sự là. .. . . nên xử lý làm sao đây a? Long Nghiễn rất khổ sở, Nguyệt Tầm của hắn vẫn không chịu buông tha, thân thể cọ rồi cọ tiến sát vào trong ngực hắn. Long Nghiễn ở trong lòng kêu khổ thấu trời xanh a. .. . . . Nguyệt Tầm a Nguyệt Tầm, em có phải đang trừng phạt anh lần đầu tiên cưỡng ép em a?

Ngẩng đầu nhìn biểu tình Long Nghiễn đang ngấm ngầm chịu đựng, Phương Nguyệt Tầm hơi rũ đôi lông mi dày đậm xuống, run rẩy giống như cánh quạt nhỏ.

“Em, em không phải có ý kia, em, em chán ghét. . . . từ phía sau. Lần đầu tiên, em cảm thấy rất sợ, không được, không được nhìn thấy anh, cho nên. . . . .Cho nên, em muốn ở phía trước, nhìn, nhìn thấy anh. . . .” Giọng nói càng ngày càng nhỏ, nhưng người đang nghe thần kinh lại đang tập trung hết ở trên lỗ tai, một chữ cũng không bỏ sót toàn bộ thu vào trong lòng như báu vật.

Dục vọng nóng hừng hực của hắn bị tâm tình của cậu làm cho cảm động không cách nào chống đỡ, hắn tìm được rồi, một thiên sứ nhỏ thuộc về hắn, một thiên sứ có chút bướng bỉnh quật cường lại rất đáng yêu. Long Nghiễn trìu mến ôm lấy người đang xấu hổ vào trong lòng ngực hắn, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng lên hôn một cái.

“Sau này có yêu cầu gì thì trực tiếp nói cho anh biết, đừng thử thách sự chịu đựng của anh.” Nói xong, Long Nghiễn đem người yêu đặt nằm ngửa trên giường, người trong lòng càng thêm ngượng ngùng lấy tay che kín mặt, giống như đã làm một chuyện phi thường xấu hổ, không dám gặp người. Long Nghiễn không có kéo tay cậu ra, dùng đầu lưỡi liếm từng ngón tay mảnh khảnh, cũng đem từng ngón ngậm vào trong miệng dùng lưỡi âu yếm. Chịu không nổi cảm giác xúc động này, Phương Nguyệt Tầm để lộ ra khuôn mặt của cậu, trong nháy mắt làm cho Long Nghiễn ngừng thở.

Đôi mắt to lóe sáng, ẩm ướt mềm mại đáng yêu, đôi môi phấn nộn hồng nhuận, gương mặt nho nhỏ, làn da trắng nõn nhuộm đỏ xấu hổ, sắc đẹp này rất khác với nữ nhân mềm mại, xinh đẹp mà chính là linh động, khí chất ngây ngô của nam hài, không thể lý giải nổi tại sao có thể đem “thuần khiết” và “hấp dẫn” để hình dung một người?

“Nguyệt Tầm, thực sự đẹp. . . . . .” Nói một câu đầy ngọt ngào xong, Long Nghiễn không còn thời gian để mở miệng, được Nguyệt Tầm của hắn cho phép, hành động có chút vội vàng. Lúc hai chân bị tách ra, Phương Nguyệt Tầm trộm cắn chặt răng.. . . .

“Đừng sợ, sẽ không đau. . . . .”

Thời điểm thân thể bị xỏ xuyên qua, Phương Nguyệt Tầm không tự chủ được ngẩng đầu lên làm hai giọt nước mắt rơi xuống.

Long Nghiễn ở trong cơ thể của Phương Nguyệt Tầm lẳng lặng chờ đợi cậu thích ứng, ôm người đang run rẩy không ngừng hôn môi, hỏi cậu có đau hay không, cậu chỉ lắc đầu, hỏi có phải không thoải mái không, cậu cũng lắc đầu.

Bên trong cơ thể Phương Nguyệt Tầm mềm mại, ướt át, lửa nóng bao quanh dục vọng của Long Nghiễn, vì đau lòng cho người yêu mà hắn nhẫn nại bất động, một lần rồi một lần âu yếm thân thể và hôn lên bờ môi của cậu, khi Phương Nguyệt Tầm hơi mở mắt, liền thấy Long Nghiễn trên trán đầy mồ hôi thương tiếc nhìn cậu. Phương Nguyệt Tầm vươn tay lau đi mồ hôi của hắn, thuận tiện vòng hai tay qua cổ Long Nghiễn, ôm chặt lấy tấm lưng dày rộng. . . .. . trái tim Long Nghiễn lại một lần nữa tan chảy.

Khẽ đụng một chút, hai cánh tay nhỏ bé kia càng thêm ôm chặt lấy hắn, sau đó, Long Nghiễn ở trong cơ thể người yêu thong thả mấp máy, dần dần người trong lòng ngực phát ra tiếng rên rĩ mê người, khuôn mặt chôn ở ngực hắn cũng mất lực nằm trên giường nửa mở đôi mắt tràn ngập khát cầu nhìn hắn. Người nào nhìn thấy bộ dạng như thế này của người yêu mà không xúc động, nhất định là có vấn đề!

Long Nghiễn cắn một cái lên cái cổ trắng nõn, thân thể cũng bắt đầu vận động mãnh liệt, lập tức làm cho người phía dưới liên tục nức nở cầu xin.

“A, không cần, a. .. . . .Long Nghiễn, chậm, chậm một chút. . . . .”

Âm thanh đó chỉ càng đổ thêm dầu vào lửa, Long Nghiễn hoàn toàn không thể khống chế nổi bản thân, gắt gao ôm chặt lấy vòng eo của cậu mãnh liệt dùng sức. Không biết có phải đã chạm đúng một điểm thần kỳ trong cơ thể hay không, Phương Nguyệt Tầm cảm thấy khoái cảm phía dưới bắt đầu như một đàn ngựa chạy như điên trong thân thể!

“A. . . .Long Nghiễn, Long Nghiễn, dừng lại, em, em không chịu nổi, a, Long Nghiễn. . . . . .”

Cảm giác được sự hưng phấn của cậu, Long Nghiễn bắt đầu tìm đúng cái vị trí kia, mãnh liệt dùng lực va chạm, nơi Phương Nguyệt Tầm đã phát tiết qua một lần bây giờ lại ngẩng đầu lên, ở giữa thân thể đang âu yếm của hai người run rẩy bị Long Nghiễn nắm trong tay . . .. . Lỗ tai bị ngậm trong miệng cắn một cái, cơ thể phía dưới không ngừng bị nhồi nhét, ngay cả phần thân cũng được âu yếm theo tiết tấu, Phương Nguyệt Tầm đã quên mất lúc nãy chính mình thẹn thùng muốn chết, hai đùi vòng chặt trên lưng Long Nghiễn, nghe thấy Long Nghiễn nói rõ ràng ba chữ.

“Anh yêu em.”

Ba chữ đó khiến cho Phương Nguyệt Tầm run rẩy đem chất lỏng sềnh sệch bắn đầy trong tay Long Nghiễn.

Nguyên bản hậu huyệt đang bao lấy dục vọng của hắn bỗng nhiên co rút làm cho Long Nghiễn suýt chút nữa là bắn ra. Cố nén lại, Long Nghiễn nhổm dậy ôm lấy vòng eo mảnh khảnh bắt đầu cuồng bạo va chạm, Nguyệt Tầm của hắn làm cho hắn cảm thấy khoái cảm không gì sánh nổi! Không muốn dừng lại, cũng không tính dừng lại, thế nhưng Long Nghiễn căn bản không thể tưởng được Nguyệt Tầm của hắn sẽ nói:

“Long Nghiễn, chậm, chậm một chút a, a, bên trong, muốn, muốn cháy, a. . . . . .”

Thật không chịu nổi!

Long Nghiễn tức giận chính mình lại không vượt qua nổi sự hấp dẫn của cậu, lời nói của người yêu làm hắn đầu hàng dễ dàng.

Nhìn Long Nghiễn nhíu chặt chân mày, Phương Nguyệt Tầm cũng cảm giác được bên trong cơ thể bỗng nhiên có một cỗ chất lỏng nóng bỏng chảy vào. . .. . Long Nghiễn không kịp điều chỉnh hô hấp liền hôn lên môi cậu làm cho cậu không có cách nào chống cự.

Đang lúc hôn nhau, Long Nghiễn nhìn thấy người yêu nở nụ cười hạnh phúc, hắn sủng ái ôm chặt cậu, ở bên tai nghe thấy được giọng nói nho nhỏ đáng yêu. . .. . “Em yêu anh, Long Nghiễn.”

“Anh cũng yêu em, bảo bối.”

END 27

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.