Đánh Dấu Ngoài Ý Muốn

Chương 54: Chương 54




Đã rất lâu rồi Bùi Thiệu Trạch không chơi kiểu trò chơi lắp ghép này, trong ấn tượng của anh, lần gần nhất từng chơi là khi cha tặng anh một món quà vào sinh nhật năm 8 tuổi, một mô hình ghép khối lâu đài Harry Potter siêu lớn, được ghép từ hàng nghìn linh kiện nhỏ, khi nhỏ anh dựa theo sách hướng dẫn để lắp ráp từng linh kiện, tốn mất cả kỳ nghỉ hè mới lắp xong.

Ký ức về tuổi thơ đã trở nên mờ nhạt, giờ đây cầm trên tay những linh kiện nhỏ bé tinh xảo này, Bùi Thiệu Trạch phát hiện đôi tay anh dường như không còn linh hoạt như hồi nhỏ. Dẫu sao anh cũng là người trưởng thành, một đôi bàn tay to lớn cầm những đồ vật nhỏ như thế này kiên nhẫn lắp ráp, không cẩn thận một chút sẽ lắp sai ngay.

Mô hình xe anh mua cho Trình Hạ không phải loại phức tạp nhất, chỉ có khoảng một nghìn linh kiện, nhưng muốn ghép khít từng món vào nhau, lắp ráp thành một chiếc xe nhỏ cũng không phải là việc dễ dàng gì.

Bùi Thiệu Trạch ở trong khách sạn, phải mất ba ngày mới ghép xong.

Sau đó Bùi Thiệu Trạch đặt vào hộp đóng gói nguyên vẹn như cũ, còn dùng ruy băng thắt một cái nơ xinh xắn. Nhìn từ bên ngoài, đây giống như mô hình lắp ghép nguyên bản anh mới vừa mua từ cửa hàng, sẽ không có ai biết đây là mô hình do tự tay anh lắp ghép từng chút một.

Chỉ khi Trình Hạ mở món quà ra mới phát hiện điều này, cũng có thể cảm nhận được thành ý của anh.

Bùi Thiệu Trạch chuẩn bị quà xong, chẳng mấy chốc đã đến ngày 20 tháng 3.

Chiều hôm đó Bùi Thiệu Trạch đến trường quay quan sát, người đại diện Chu Nhan trông thấy anh thì vội vàng bước tới hỏi: “Bùi tổng, ngày mai là sinh nhật Trình Hạ, có cần đặt bánh kem, mọi người cùng nhau chúc mừng một chút không?”

Bùi Thiệu Trạch nhàn nhạt đáp: “Ừm, nên chúc mừng, bánh kem tôi đã đặt rồi.”

Chu Nhan: “…?”

Hoá ra Bùi tổng quan tâm nghệ sĩ của Thiên Toàn đến vậy sao, vậy mà lại nhớ sinh nhật của Trình Hạ? Ông chủ tốt như vậy thực sự rất hiếm gặp. Chu Nhan ngẩn người hai giây, theo sát lại hỏi: “Vậy tôi còn cần chuẩn bị gì không?” Cô vốn đã đặt bánh sinh nhật của ngày mai, bây giờ xem ra phải trả lại rồi.

Bùi Thiệu Trạch nói: “Cô tìm cách thông báo với cả đoàn phim, tối ngày mai sau khi kết thúc công việc đến tầng ba khách sạn tổ chức sinh nhật cho Trình Hạ. Mọi người không cần chuẩn bị gì hết, khách sạn đã chuẩn bị tiệc buffet, đến khi đó cùng nhau ăn bánh kem thì coi như là chúc mừng Trình Hạ rồi.”

Chu Nhan gật gật đầu, lập tức chạy đi thông báo cho các nhân viên khác của đoàn phim.

Lúc ăn tối, Lưu đạo cũng hỏi Bùi Thiệu Trạch: “Bùi tổng, ngày mai là sinh nhật của Trình Hạ, có phải chúng ta nên chuẩn bị ít quà không? Ôi, mấy ngày nay quay phim bận quá, tôi không chú ý đến.”

Bùi Thiệu Trạch nói: “Không sao, tôi có thể đại diện đoàn phim tặng cho Trình Hạ một món quà nhỏ, để tôi chuẩn bị đi.”

Lúc này Lưu Học Nghị mới yên tâm: “Vậy thì phiền Bùi tổng rồi!”

Trình Hạ là cung Bạch Dương sinh vào sáng sớm ngày 21 tháng 3, lạc quan vui vẻ, tính cách thẳng thắn nhiệt tình, rất phù hợp với đặc điểm của cung Bạch Dương, lúc rạng sáng điện thoại trong tay cậu có hai tin nhắn mới, đến từ nhóm wechat ‘Một nhà ba người’.

“Chúc con trai sinh nhật vui vẻ!”

“Hạ Hạ sinh nhật vui vẻ, chúc con tuổi mới mọi sự như ý!”

Cha mẹ mỗi người còn gửi riêng lì xì 520 tệ làm quà sinh nhật.

Mấy ngày nay Trình Hạ bận học thuộc kịch bản, sắp dung hợp bản thân với vai chính “Tần Niên” này thành một, sớm đã quên mất ngày tháng, sau khi đọc tin nhắn cậu mới nhớ ra hôm nay là ngày 21 tháng 3, qua hôm nay cậu đã 19 tuổi rồi.

Trình Hạ nhận bao lì xì, trả lời: “Cảm ơn ba mẹ!”

Trình Dịch Minh hỏi: “Đoàn phim tổ chức sinh nhật cho con thế nào?”

Giang Quỳnh lo lắng hỏi: “Xa nhà, có phải con đón sinh nhật một mình không?”

Trình Hạ gửi đi một emo: “Ba mẹ đừng lo lắng, sinh nhật thì năm nào cũng có, mấy ngày nay đoàn phim bọn con đang tăng tiến độ, lịch diễn ngày mai chật kín rồi, đón sinh nhật hay không cũng không quan trọng, con cũng suýt chút nữa đã quên mất tiêu!”

Trình Dịch Minh nghĩ nghĩ, nói: “Cũng đúng, công việc quan trọng hơn. Vậy khi nào con quay về Dung thành thì cha mẹ lại bù quà cho con.”

Một lúc sau điện thoại lại nhận được tin nhắn của người đại diện Chu Nhan: “Trình Hạ, sinh nhật vui vẻ.”

Cô cũng gửi một bao lì xì, Trình Hạ tiện tay bấm nhận, đáp: “Cảm ơn chị Nhan.”

Chu Nhan vốn muốn nói với Trình Hạ rằng Bùi tổng đã chuẩn bị tiệc sinh nhật cho cậu, nhưng nghĩ lại thì nếu đã muốn cho Trình Hạ bất ngờ, vậy vẫn nên đợi đến khi quay xong cảnh ngày hôm nay rồi mới nói, miễn cho em ấy phân tâm cả ngày.

Điện thoại yên tĩnh trở lại.

Bùi Thiệu Trạch không hề gửi tin nhắn chúc mừng, Trình Hạ đợi một lúc, trong lòng cảm thấy hơi mất mát, nhưng rất nhanh đã tự an ủi mình. Bùi tổng mỗi ngày đều bận như vậy, không nhớ sinh nhật mình cũng là chuyện bình thường, dù sao ngay cả cậu còn quên mất mà. Sinh nhật Bùi tổng là ngày 23 tháng 11, ngày đầu tiên của cung Nhân Mã. Trình Hạ nghĩ, nếu như Bùi tổng quên sinh nhật của anh ấy, đến khi đó cậu sẽ giúp Bùi tổng tổ chức sinh nhật!

Trình Hạ vốn không phải người tính toán chi li, chỉ cần nghĩ như vậy là trong lòng đã cảm thấy thoải mái, sau đó cậu chui vào trong chăn ngủ một giấc thật ngon.

Sáng sớm hôm sau cậu cầm thông báo đến phim trường. Hôm nay tất cả các cảnh quay đều là cảnh cậu diễn chung với Thân Khải, lời thoại rất dài, may mà hai người đã diễn cùng nhau một thời gian, thường thì hai người chỉ NG năm lần, quá trình quay phim vẫn xem như thuận lợi.

Trình Hạ cũng không thể nào rêu rao khắp nơi “Hôm nay là sinh nhật tôi”, cậu tỏ ra bình thường như mọi ngày, những người khác dường như cũng không rõ lắm, cậu thấy không sao cả, dẫu sao thì cậu chỉ là ngôi sao nhỏ, thành thành thực thực đóng phim là được, lẽ nào còn muốn tất cả mọi người chúc cậu sinh nhật vui vẻ à?

Mãi đến tối khi hoàn thành công việc, Bùi Thiệu Trạch mới đột nhiên đứng dậy, nói: “Mọi người vất vả rồi. Hôm nay tôi đã chuẩn bị tiệc sinh nhật, mọi người mau thu dọn đồ đạc, đến hội trường tầng ba khách sạn, chúng ta tổ chức sinh nhật cho Trình Hạ.”

Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, bên tai không ngừng truyền đến lời chúc: “Trình Hạ sinh nhật vui vẻ.”

Trình Hạ ngẩn ra.

Cậu sững sờ đứng nguyên tại chỗ, hoàn toàn không dám tin Bùi tổng vậy mà đã sớm có chuẩn bị?

Cảm giác vừa bất ngờ vừa vui mừng này, có lẽ giống như tiện tay rút thưởng, kết quả lại rút được giải đặc biệt? Trình Hạ ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa, ánh mắt của Bùi Thiệu Trạch có một loại dịu dàng rất khó nói, anh bước đến trước mặt Trình Hạ, cố đè nén cảm giác muốn xoa đầu cậu nhóc, thấp giọng nói: “19 tuổi rồi, sinh nhật vui vẻ.”

Lỗ tai Trình Hạ đỏ bừng, vành mắt không khỏi nóng lên: “Cảm ơn… Không ngờ anh lại nhớ…”

Bùi Thiệu Trạch dịu dàng nói: “Đương nhiên nhớ. Đây là sinh nhật đầu tiên của em ở đoàn phim, đi thôi, phải chúc mừng em.”

Trình Hạ gật đầu, ngoan ngoãn theo sau Bùi tổng đến lầu ba khách sạn.

Vừa đến hiện trường sảnh tiệc, không chỉ là Trình Hạ mà toàn bộ người của đoàn phim đều đờ ra. Trang trí hiện trường này cũng quá lãng mạn rồi nhỉ? Trực tiếp dùng để cầu hôn, tổ chức hôn lễ còn được nữa là! Đủ loại màu sắc sặc sỡ trên đỉnh phòng khiến bầu không khí trở nên vô cùng ấm áp, trên bàn bày đầy hoa tươi mới hái hôm nay, nền sân khấu lớn dùng bóng bay màu cam xếp thành hàng chữ “Trình Hạ sinh nhật vui vẻ”.

Trái tim Trình Hạ đập loạn nhịp, hai má nóng đến mức sắp bốc cháy.

Loại cảm giác được người đặt trong lòng nâng niu chiều chuộng, khiến cậu cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Cậu lớn từng này rồi nhưng vẫn chưa từng có một buổi tiệc sinh nhật chính thức như bây giờ.

Trước đây nhiều nhất là mua một chiếc bánh kem, ngồi quanh bàn ăn ăn bữa tối cùng cha mẹ, chỉ thế thôi cậu đã thấy hạnh phúc lắm rồi. Nhưng hôm nay, đãi ngộ tiệc sinh nhật xa hoa như thế này, khiến Trình Hạ nhất thời cảm thấy giống như đang trong mơ

Bùi Thiệu Trạch nhìn vẻ xúc động của thiếu niên, trái tim như mềm nhũn, nhẹ giọng nói bên tai cậu: “Đi thôi, hôm nay em là nhân vật chính.”

Thực ra, trong cả thế giới này, em cũng là nhân vật chính.

Trình Hạ sực tỉnh, theo Bùi Thiệu Trạch tiến vào sảnh tiệc.

Tiệc sinh nhật tối nay theo hình thức buffet, hai bên sảnh trống xếp hai dãy khu ăn uống, đủ loại đồ ăn nóng, lạnh, hải sản đầy đủ, còn có rất nhiều bánh và đồ ngọt, trái cây và các loại đồ uống vô cùng phong phú. Nhân viên vừa nhìn thấy nhiều đồ ăn ngon như vậy thì hai mắt đã phát sáng, sâu sắc cảm nhận được đồ ăn do đoàn phim ‘Gấp giấy’ cung cấp đã trực tiếp nâng tiêu chuẩn thức ăn của các phim chiếu mạng lên một đẳng cấp khác.

Mà bữa tiệc sinh nhật này Bùi Thiệu Trạch chuẩn bị cho Trình Hạ, giống như đãi ngộ của minh tinh, các diễn viên đã qua sinh nhật gần đây đều không cảm thấy hơi ghen tị.

Bảy rưỡi tối, tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu.

Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, Bùi Thiệu Trạch bước lên sân khấu, cầm micro nói: “Hôm nay là sinh nhật 19 tuổi của Trình Hạ nhà chúng ta, rất vui vì có thể gặp được mọi người ở đoàn phim ‘Gấp giấy’. Tôi với tư cách là nhà sản xuất, đại diện cả đoàn phim chuẩn bị bữa tiệc tối nay cho Trình Hạ, hy vọng Trình Hạ thêm một tuổi mới, muốn gì được nấy, mọi sự như ý. Cũng hy vọng bộ phim ‘Gấp giấy’ này của chúng ta có thể thuận lợi quay xong, suôn sẻ công chiếu!”

Trình Hạ đứng ở dưới sân khấu vỗ tay nhiệt tình.

Bùi tổng, anh chúc em muốn gì được nấy, anh có biết điều em muốn nhất là gì không?

Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, Bùi Thiệu Trạch khẽ mỉm cười, vẻ mắt trở nên vô cùng dịu dàng: “Trình Hạ, lại đây.”

Trình Hạ bước đến mặt đối mặt với anh, Bùi Thiệu Trạch duỗi tay, đặt chiếc vương miện sinh nhật vàng rực lên đầu Trình Hạ.

Ánh đèn trên đỉnh phòng vô cùng êm dịu, nhìn dáng vẻ mỉm cười anh tuấn của Alpha trước mặt, trái tim Trình Hạ càng đập càng nhanh, tiếng vỗ tay xung quanh như biến thành hư ảo, trong mắt cậu, trong tim cậu, dường như chỉ còn lại mỗi Bùi Thiệu Trạch.

Bùi Thiệu Trạch làm một động tác ra hiệu ở sau lưng, Bùi Thiệu Ngạn lập tức hăng hái đem hộp quà đã sớm chuẩn bị xong lên sân khấu, Bùi Thiệu Trạch nâng hộp quà trong tay đưa cho Trình Hạ: “Đây là quà sinh nhật tôi thay mặt đoàn phim tặng em, hy vọng em sẽ thích.”

Trình Hạ kinh ngạc nhìn hộp quà trước mặt.

Đây không phải là mô hình lắp ghép mà cậu yêu thích nhất sao?! Từ nhỏ cậu đã thích loại trò chơi lắp ghép này, chỉ riêng mô hình xe đã sưu tầm hơn mười chiếc, sắp có thể mở “triển lãm xe” được rồi. Bùi Thiệu Trạch tặng cậu cái này, từ hình ảnh trên hộp có thể thấy đây chính là mẫu xe thể thao màu cam phiên bản giới hạn mới nhất được bán bởi công ty GC?

Từ khi nó được bán trên trang web chính thức thì Trình Hạ đã thích nó rồi, chỉ là mức giá 20.000 so với thu nhập trước mắt không hề cao của cậu khiến cậu hơi do dự, thêm vào giỏ hàng lâu rồi mà vẫn chưa hạ quyết tâm.

Không ngờ Bùi tổng lại biết sở thích của cậu…

Hai tay Trình Hạ run rẩy nhận hộp quà: “Cảm, cảm ơn Bùi tổng!”

Tiếng vỗ tay xung quanh vang lên như sấm, vành mắt Trình Hạ lại cay cay.

Bùi tổng, anh đối xử với em tốt như vậy, em thực sự hoàn toàn đắm chìm thì phải làm sao đây?

Ánh sáng trên đỉnh đầu đan xen, đối diện thiếu niên bởi vì cảm động mà mà ánh mắt càng sáng rực, Bùi Thiệu Trạch khẽ mỉm cười, dùng âm lượng chỉ có hai người mới có thể nghe thấy, nhẹ nhàng hỏi: “19 tuổi rồi, lại lớn thêm một chút. Có thích quà này không?”

Trình Hạ đỏ mặt gật đầu: “Siêu siêu thích!”

Bùi Thiệu Trạch nói: “Vậy thì tốt. Cắt bánh đi.”

Bùi Thiệu Ngạn hăm hở làm người chạy việc, nhanh chóng đẩy bánh kem đã đặt mua lên. Chuyên trang đọc truyện — trùmtru yện.C OM —

Bánh kem trái cây ba tầng, tạo hình vô cùng tinh xảo, khiến người ta không đành lòng cắt nó. Chu Nhan vừa thấy chiếc bánh kem này thì trong lòng không khỏi cảm thấy hổ thẹn, đúng là so sánh sẽ xuất hiện chênh lệch, bánh cô đặt chỉ là một chiếc mousse chocolate bình thường, Bùi tổng rõ ràng là đặt làm riêng mà! Bánh kem dùng “quả cam” làm chủ đề, trên tầng cao nhất còn dùng mứt cam viết “Trình Hạ sinh nhật vui vẻ”, mười chín cây nên được sắp xếp chỉnh tề ngay ngắn.

Bùi Thiệu Trạch bước xuống đài, để Trình Hạ đứng ở vị trí chính trên sân khấu.

Toàn bộ ánh đèn xung quanh đều tắt, nến trên bánh kem cũng được thắp sáng. Khi khúc dạo đầu của bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên, tất cả mọi người ở hiện trường đều bắt đầu cùng nhau hát: “Happy birthday to you, happy birthday to you…”

Bùi Thiệu Trạch cũng đang hát…

Ánh mắt người đàn ông dịu dàng, giọng nói trầm ấm hát lẫn trong nhóm, thế nhưng Trình Hạ lại rõ rõ ràng ràng nhớ kỹ giọng của anh.

Hát xong bài chúc mừng sinh nhật, đạo diễn Lưu xúc động nói: “Trình Hạ, ước một điều rồi thổi nến đi!”

“Ước đi! Ước đi!”

Trình Hạ nhắm mắt lại, hai tay chắp trước ngực.

Vẻ mặt của cậu vô cùng thành kính, nghiêm túc ước một điều ước với chiếc bánh sinh nhật.

Lúc này, cậu chỉ có một nguyện vọng… Chính là cùng Bùi Thiệu Trạch bầu bạn đến già, một đời ân ái.

Trình Hạ một hơi thổi tắt hết nến, đèn xung quanh sáng trở lại, Trình Hạ nhận dao từ tay Bùi Thiệu Ngạn, cắt bánh kem.

Bánh kem ba tầng không dễ cắt, cậu chỉ cắt tầng trên cùng, Bùi Thiệu Trạch bước lên sân khấu giúp cậu cắt hết hai tầng dưới.

Hiện trường lần nữa vang lên tiếng vỗ tay, Trình Hạ nhiệt tình chia bánh kem cho mọi người, những người khác trong đoàn phim cũng được thơm lây, ăn một bữa buffet vô cùng phong phú. Trình Hạ tối nay xác thực là nhân vật chính của toàn cuộc, cho dù cậu đi đến đâu cũng có người nói “Sinh nhật vui vẻ”, thiện ý và lời chúc đến từ cả đoàn phim khiến lòng Trình Hạ dạt dào ấm áp.

Hôm nay cậu thực sự rất vui, đây là lần sinh nhật cậu vui nhất kể từ nhỏ cho đến lớn.

Do ngày hôm sau còn có thông báo nên mọi người không thể chơi quá muộn, lại thêm Bùi Thiệu Trạch ở hiện trường, kiểu tiết mục bôi bánh kem lên mặt đã bị lược bỏ, Chu Nhan nhanh chóng chụp vài bức ảnh, để khi Trình Hạ về thì đăng lên weibo khoe một chút.

Khoảng 10 giờ tối mọi người rời khỏi khách sạn.

Trình Hạ đặt hộp quà lên giường, mở ra, sau đó lập tức sững sờ…

Lắp xong rồi? Tại sao lại lắp xong rồi?!

Cậu đã mua đồ lắp ghép rất nhiều lần, mỗi lần mua về đều là các mảnh rời, cần phải xem sách hướng dẫn từ từ ghép.

Nhà bán hàng vốn không bán loại mô hình đã ghép sẵn? Một ý nghĩ nhảy ra trong đầu, hai tay Trình Hạ run run, vội vàng cầm điện thoại lên nhắn tin: “Bùi tổng, mô hình xe là đã lắp rồi ạ?”

Bùi Thiệu Trạch điềm tĩnh trả lời: “Tôi lắp.”

Trình Hạ: “…”

Bùi Thiệu Trạch: “Không phải gần đây em rất bận sao? Buổi tối còn phải học kịch bản, không có thời gian lắp những linh kiện này, cho nên tôi giúp em ghép sẵn, em có thể trực tiếp cầm chơi. Sau này rảnh nếu muốn tự ghép thì tháo ra lắp lại là được.”

Trình Hạ nhẹ nhàng vuốt ve mô hình xe hoàn chỉnh đặt trong hộp quà, nhất thời nói không nên lời.

Đừng chỉ thấy nó nhỏ, thực tế có đến hơn một nghìn linh kiện đấy, kiên nhẫn ngồi ghép cũng mất thời gian vài ngày!

Vậy mà Bùi tổng lại tự mình lắp?

Nghĩ đến dáng vẻ người đàn ông ngồi trước bàn nghiêm túc ghép các linh kiện lại với nhau, vành mắt Trình Hạ đột nhiên nóng lên. Từng bộ phận nhỏ của chiếc xe này đều là Bùi Thiệu Trạch cẩn thận ghép lại, món quà mà anh tặng cậu đặc biệt như thế, trái tim Trình Hạ giống như đang ngâm mình trong hũ mật đường ngọt ngào vậy. Món quà có tâm đến thế, ai mà lại không thích chứ?

Trình Hạ dụi dụi mắt, trả lời: “Cảm ơn, món quà quý giá này em nhất định sẽ trân trọng!”

Tháo ra? Xe do Bùi tổng đích thân lắp sao có thể tháo ra? Cậu muốn dùng cái lồng trong suốt đóng kỹ, cất giữ nó suốt đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.