Đào Hoa Sinh Tử Kiếp

Chương 55: Chương 55




".... Năm ấy xảy ra ôn dịch, kẻ chết nhiều vô số, sinh linh khổ sở lầm than, đến cả Tiểu Vũ cũng chẳng tránh được. Lúc ta rất tuyệt vọng, đột nhiên có một nam tử bước tới, bạch phát xõa dài như phong tuyết, mang theo khí chất mà phàm nhân tuyệt không thể có được. Người đó, là giáo chủ - Tử Lôi Thủ. Giáo chủ nói rằng ta có duyên với ngài ấy, vận mệnh sau này nhất định làm được việc lớn. Liền giao ước chỉ cần ta theo ngài, sẽ cứu thôn Thiên Vũ thoát khỏi ôn dịch này. Ta chẳng chút do dự, vì Tiểu Vũ mà đồng ý."

"Ngày đó mưa rơi bi oán, ta đeo lên chiếc mẳt nạ, cứ thế mà bước đi, không để muội ấy nhìn được một giọt lệ nào. Ta đã hứa, nhất định trở về. Chỉ là, nhiều năm về sau, khi quay lại, tất cả đều đã bị mảnh vỡ Thiên Đạo giết chết. Ta ngước nhìn thiên tượng, từ lâu đã chẳng trông thấy sinh mệnh của Tiểu Vũ, nhưng hồn phách muội ấy vẫn còn tồn tại, ta luôn tin tưởng, liền theo lời Hắc Phong đại nhân trông giữ nơi này suốt bao lâu qua, chờ Mặc đại nhân tới."

Mặc Hiểu Lam tựa hồ khẽ thở dài, bước tới ngồi cạnh Vũ Lạc Quân, nói: "Ngươi tin tưởng Tiểu Vũ cô nương vẫn còn ở nhân gian sao?"

"Hắc Phong đại nhân sẽ không gạt ta."

Hắn cảm thấy lời này có chút quen thuộc, dường như lúc trước đã từng nghe qua. Lại chỉ không biết nên nói thế nào với y mới phải, chần chừ một lúc, liền mỉm cười: "Vậy tương lai sau này của ngươi thế nào?"

Vũ Lạc Quân nhìn về tia sáng nhạt nhòa ẩn hiện cuối chân trời, trong giọng nói chẳng nhận ra được bi hỷ: "Ta muốn gặp muội ấy."

Mặc Hiểu Lam muốn nói lại nghẹn lời, không đành lòng cho y biết Tiểu Vũ đã tự hủy hồn phách, đã hôi yên phi diệt. Đột nhiên bầu trời chợt xuất hiện một đạo quang mờ ảo bao phủ, thời khắc này đang dần dần trở nên mỏng manh vô cùng, tựa như sắp vỡ nát đến nơi. Vũ Lạc Quân tức thì ngưng trọng, gấp gáp nói: "Hai người mau rời khỏi đây, có kẻ động tay với trận pháp của Hắc Phong đại nhân, nơi này chẳng thể giữ lâu nữa."

Sở Tình cũng cảm nhận được bất ổn, không nhiều lời liền nắm chặt tay Mặc Hiểu Lam kéo đi. Hắn khựng lại, trông dưới nền đất trống trải, nói: "Hy Chân đâu rồi?"

Gương mặt hắn biến sắc, dự thấy điều không tốt, dứt khoát quay lại nói với Sở Tình: "Ngươi rời đi trước, ta tìm nó."

"Hiểu Lam, ta đi cùng ngươi."

"Đại nhân, ta đi cùng người."

Mặc Hiểu Lam nhíu mày lo lắng, biết rõ đã chẳng còn thời gian, liền bất đắc dĩ gật đầu.

........

"Khúc Vệ. Mau thả nó ra, pháp lực của ngươi chưa đủ làm càn đâu. Để bản nhân tức giận thì ngươi sẽ rất thảm đó."

Trong bóng tối, hình nhân toàn thân phủ hắc khí không lưu tình mạnh mẽ siết cổ một thiếu niên bạch y. Hắc Phong Vô Tướng tựa như muốn tiến tới, lại chỉ có thể đau đớn ôm lấy lồng ngực mà gục xuống, tay nắm chặt đao nổi lên gân xanh chằng chịt. Hắn đang cùng cực tức giận....

Lam Hy Chân cố sức vẫy vùng, cả gương mặt tuấn mỹ do thiếu dưỡng khí mà đỏ bừng, cậu ta cư nhiên vẫn cật lực gắng gượng từng chữ: "Phong... ca..."

Bỗng một đạo hàn băng phóng tới, hình nhân như gió lốc nghiêng người né tránh, lực đạo trên tay lập tức gia tăng. Giọng nói một nữ tử vang vọng trong đêm tối: "Ngươi điên rồi. Sao lại có thể làm hại hai người kia? Chẳng phải đó là..."

"Câm miệng! Việc bổn tọa giao còn dám chống lại, ngươi còn có tư cách nói?"

"Ngươi...? Ngươi không phải hắn."

"Tên nhu nhược không làm được việc, so với bổn tọa xứng đáng ư?"

Hình nhân cất tiếng cười nhẹ nhàng mà âm trầm, tựa đang chế nhạo hết thảy vạn vật trên thế gian. Chỉ có điều, một mũi kiếm xé gió lao tới, chôn sâu vào thân thể hắn, hắn căm tức lùi lại vài bước, quay đầu lại sắc lạnh nhìn Mặc Hiểu Lam đang thu hồi Vong Tình trở lại.

Lúc này, Hắc Phong Vô Tướng lợi dụng thời cơ hình nhân kia sơ sẩy, tức khắc một đao xé gió chém xuống. Lần này hắn dùng bảy phần công lực, kẻ cao ngạo trước mắt liền hóa thành tàn ảnh vỡ vụn. Hắc Phong Vô Tướng đưa tay đỡ lấy Lam Hy Chân đã ngất lịm, hắn nâng bàn tay lạnh lẽo vuốt ve gương mặt thiếu niên ấy, tựa hồ tiếc nuối....

Mặc Hiểu Lam không giấu được kinh ngạc: "Ngươi cùng nó rốt cuộc có quan hệ gì?"

Hắc Phong Vô Tướng ngẩng đầu nhìn hắn, chẳng còn thái độ bỡn cợt như thường lệ, ngược lại thập phần uy nghiêm ra lệnh: "Vũ Lạc, đưa họ rời mau."

"Đại nhân, ta không thể bỏ mặc ngài."

Hắn bế Lam Hy Chân trong lòng đứng lên, quát lớn: "Cút! Ta nói cho ngươi biết, Tiểu Vũ mà ngươi chờ đợi hồn phách đã hóa thành tro tàn, tên hoạt tử nhân ngu ngốc ngươi phí công rồi biết chưa! Từ nay cút khỏi thôn Thiên Vũ, bản nhân cùng ngươi không còn vướng bận."

Mặc Hiểu Lam biết Hắc Phong Vô Tướng sẽ chẳng có khả năng làm hại Lam Hy Chân, nhưng cũng không thể để hắn như vậy mà đi, liền tung kiếm cản bước, nói: "Ngươi buông nó xuống."

"Cút hết cho ta!"

Hắn đã thực đạt tới mức tức giận cực điểm, chỉ e ngay cả đổ máu cũng sẽ không khiến Hắc Phong Vô Tướng trở thành bộ dạng này.

Kẻ kia mang người đi rồi, Mặc Hiểu Lam tức khắc lo lắng nhìn Vũ Lạc Quân. Y vẫn như vậy mà bình tĩnh, hệt như cú đả kích vừa rồi chẳng hề là gì cả. Nhưng sự thật trong lòng y đều vỡ nát ngàn mảnh, đến khóc cũng không thể, thiên ngôn vạn ngữ chẳng đủ giải bày bi oán một kiếp. Vũ Lạc Quân nhạt cười, nói: "Mặc đại nhân, ta tiễn người đoạn cuối."

Vừa dứt lời, y dùng tay không đâm sâu vào tim mình, trích lấy tâm huyết làm vật dẫn vẽ vào không trung. Bầu trời nặng nề như sắp đổ sập xuống, vô vàn phược linh thét gào thê lương, chúng biết được bản thân sắp tiêu tán, liền không thể không đau đớn phẫn nộ. Thanh âm cuồng nộ đánh thẳng vào thần trí Mặc Hiểu Lam, hắn lảo đảo suýt ngã, lập tức được Sở Tình đỡ lấy.

Nàng để Mặc Hiểu Lam ra sau lưng, liền nâng phù chú rực lửa, miệng thầm niệm tâm chú, cùng Vũ Lạc Quân mở đường thoát khỏi. Trước mắt đột nhiên xuất hiện một vết nứt giữa không gian, ngàn vạn phược linh thấy thế càng điên cuồng lao đến, chẳng thể chấp nhận sẽ hôi yên phi diệt. Vũ Lạc Quân cắn răng, huyết sắc phủ khắp chung quanh, chậm rãi gục xuống, toàn bộ hồn phách phút chốc vỡ nát. Y vậy mà không thể trụ được....

Phược linh bị tâm huyết của Vũ Lạc Quân đẩy xa chút ít, lúc này đã nhanh chóng trở lại, cả lối thoát cũng đang dần thu hẹp. Sở Tình nhìn Mặc Hiểu Lam, như có như không khẽ mỉm cười, lập tức đẩy hắn vào vết nứt kia. Thời khắc ấy, hắn có thể nhận thức rõ ràng trái tim chính mình cứ tựa như bị người xé toạt, đau đớn đến chẳng thở nổi. Mặc Hiểu Lam không còn cơ hội nghĩ ngợi, chỉ biết theo quán tính nắm chặt tay Sở Tình, dùng sức lực lớn nhất mà kéo nàng về phía hắn.

Lại không ngờ, vết nứt triệt để khép đi biến mất, Sở Tình liền đã được hắn gắt gao giữ vào lòng. Chẳng biết rằng, giây phút cuối cùng, có một bàn tay đã đẩy nàng ra khỏi cái chết....

Nơi khóe mắt nhạt nhòa lệ nóng, Mặc Hiểu Lam kiễng chân, áp môi mình nhẹ nhàng chặn lấy môi Sở Tình.

"Sau này, không cho phép nàng vì ta mà làm hại bản thân như vậy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.