Đào Nguyệt Mỹ Nhân

Chương 4: Chương 4




“Ngươi...... Ngươi là ai? Mau thả ta xuống!” Vừa khôi phục thần trí cùng khí lực, giọng của nàng cũng lớn hơn. Trừ bỏ Trầm đại ca, nàng không muốn nam nhân khác ôm nàng! Nàng tức giận thở phì phì phồng hai gò má, xú nam nhân này thân mật ôm lấy nàng như vậy, nếu để cho Trầm đại ca nhìn thấy sẽ họa to.(S: Aizzz, quên thằng cha đấy đi em)

Nghĩ vậy nàng bắt đầu liều mạng giãy dụa vặn vẹo, muốn tránh thoát khỏi ngực hắn, cách hắn thật xa.

“Mộng Sanh, đừng như vậy, vị công tử này là ân nhân cứu mạng của muội nha, làm sao muội có thể thất lễ với người ta được.” Lý Hương Quân nhẹ nhàng khuyên nhủ.

“Ai nha! Biểu tỷ, tỷ không hiểu! Ta không thể để cho Trầm đại ca nhìn thấy ta cùng nam nhân khác bộ dáng thân mật như vậy, ta sợ hắn hiểu lầm ta, sau đó không để ý ta nữa!” Sở Mộng Sanh thở hồng hộc vừa giãy dụa vừa nói, nhưng mà đôi bàn tay to của Trường Tôn Kiệt lại thoải mái mà kiềm ở eo nhỏ của nàng, dễ dàng làm nàng không thể động đậy.

Mộng Sanh? Tên này rất quen thuộc. Trường Tôn Kiệt cau mày suy tư. Nữ tử trong lòng hình như là phi thường để ý Trầm đại ca, trong miệng nhắc mãi không quên, không biết tại sao, hắn đối với điều này cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, người cứu nàng là hắn, không phải Trầm đại ca nàng luôn mồm kêu, mà nàng ngay cả một câu nói cảm tạ cũng không có, còn đối với hắn vênh mặt hất hàm sai khiến ra lệnh, thật sự là buồn cười!

Đúng lúc này, đám người vây xem nhường ra một con đường, Trầm Thuộc Vũ cùng Lục Phượng Nghi đi tới gần Sở Mộng Sanh cùng Trường Tôn Kiệt.

“Mộng Sanh, ngươi không sao chứ?” Trầm Thuộc Vũ nhíu mi ân cần hỏi.

Sở Mộng Sanh nhanh chóng nở nụ cười, nhìn phía Trầm Thuộc Vũ mềm mại mở miệng: “Không có việc gì, ta sao có thể xảy ra chuyện chứ!”

Lục Phượng Nghi cười nhạo một tiếng, châm chọc nàng: “Sở Mộng Sanh, không biết cưỡi ngựa cứ nói một tiếng, quá mức coi trọng mặt mũi, nếu không cẩn thận sẽ đánh mất cái mạng nhỏ rồi.”

Tiếp theo, nàng kéo tay Trầm Thuộc Vũ, hờn dỗi nói: “Đại sư huynh, ngươi cũng nhìn thấy, Sở tiểu thư bình yên vô sự, chúng ta có thể đi rồi? Đừng quên ngươi muốn theo giúp ta cưỡi ngựa.”

Nói xong, nàng không cho Trầm Thuộc Vũ có cơ hội mở miệng! Cứ thế kéo hắn xoay người rời đi, trước khi đi, vẫn không quên quay đầu dương dương đắc ý liếc Sở Mộng Sanh một cái.

Sở Mộng Sanh nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, oán hận mắng: “Đáng giận,Lục Phượng Nghi chết tiệt, càng nhìn càng chán ghét!”

Vừa nói nàng còn vừa làm mặt quỷ, hồn nhiên quên chính mình còn đang ngồi trong lòng Trường Tôn Kiệt.

“Nàng họ Sở?” Trường Tôn Kiệt đột nhiên mở miệng hỏi, đôi con ngươi chặt chẽ nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang tức giận đô đô.

“Đúng vậy!” Sở Mộng Sanh bực mình trả lời.

“Tên Mộng Sanh?” Trường Tôn Kiệt lại hỏi.

“Đúng vậy!” Lần này thanh âm càng lớn, biểu hiện cho thấy tâm tình của nàng đang bị phá hư trầm trọng.

“Lệnh tôn là Sở lão gia Sở gia trang?”

Lúc này Sở Mộng Sanh không còn tâm trạng nào mà trả lời vấn đề của hắn, chính là nũng nịu: “Thả ta xuống!”

Một bên Lý Hương Quân chạy nhanh trả lời: “Vị công tử này quen biết Sở lão gia? Không dám giấu ngươi, Sở gia trang Sở lão gia đúng là phụ thân biểu muội ta – Mộng Sanh, cũng là di phụ của tiểu nữ ta đây.”

Vừa mới dứt lời, Liễu Trí Khiêm không biết khi nào đã đi đến bên người Trường Tôn Kiệt, cầm trong tay một bức họa cuốn, cúi người xuống nói nhỏ: “Trường Tôn huynh, tiểu mỹ nhân trong lòng ngươi đúng là giai nhân xinh đẹp trong tranh, cũng chính là tiểu thư Sở gia trang Sở Mộng Sanh, thê tử mà gia gia của ngươi chỉ định.”

“Cái gì? Thật sự là nàng!” Trường Tôn Kiệt không dám tin nhìn nữ tử không ngừng giãy dụa trong lòng, khuôn mặt hồng hào xinh đẹp, biểu tình phức tạp mà ảo não. Đây là thê tử gia gia chọn cho hắn ư?

Thiên hạ trong lòng hắn quả thật khiến người khác rung động. Dung nhan tuyệt mỹ, làn da trắng muốt, tóc đen dài mềm mại làm da thịt nàng càng nổi bật, đôi mắt to tròn linh hoạt thông minh,có chút bướng bỉnh, đáng yêu như một con búp bê, làm cho người ta luyến tiếc không muốn dời mắt.

Giờ phút này Trường Tôn Kiệt không biết là nên vui hay nên buồn, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Sở mộng sanh hiển nhiên không phải loại hình hắn thích… Ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, mềm mại động lòng người.

Nàng trong mắt quật cường, cho thấy tính tình của nàng vô cùng bướng bỉnh, đủ để khiến hắn đau đầu, hắn nên thuận theo ý gia gia, đem một nữ tử nhìn cũng biết là rắc rối này thú về nhà sao?

Mệt mỏi nhắm mắt, Trường Tôn Kiệt không khỏi thở dài. Gia gia căn bản là muốn chỉnh hắn, cuộc sống hắn luôn luôn gọn gàng ngăn nắp nghiêm cẩn không lộn xộn,dù vững chắc thế nào cũng sẽ bị thiên hạ trong lòng quấy đến hỗn độn không chịu nổi mất. Nàng đối với hắn mà nói, quả thực là củ khoai lang nóng bỏng tay, mà hắn không còn lựa chọn nào khác.

Sở Mộng Sanh không đếm xỉa tới biểu tình cùng hành vi quái dị của hắn, “Ngươi thực to con, nhanh buông ta, nếu không ta sẽ không khách khí với ngươi!”

Nàng vừa nói vừa vung nắm tay đánh vào khuôn ngực cường tráng rắn chắc của Trường Tôn Kiệt.

Trường Tôn Kiệt mở mắt, mày rậm nhíu chặt, môi mỏng khẽ mím, thần sắc nghiêm túc nhìn tiểu mỹ nhân quát khẽ: “Đừng nhúc nhích!”

Tiếng nói trầm thấp hùng hậu có một cỗ uy nghi trời sinh, người đứng xem xung quanh nghe thấy liền không khỏi sửng sốt, ngay cả Sở Mộng Sanh luôn không sợ trời, sợ đất bất giác dừng lại động tác, lăng lăng nhìn hắn.

Sở Mộng Sanh lúc này mới hoàn toàn thấy rõ diện mạo của nam nhân đang ôm mình, hai đạo mày kiếm của hắn vừa đen vừa rậm, tóc mai bay xéo, đôi con ngươi thâm thúy đen láy sáng ngời hữu thần, nội liễm trầm ổn, mũi thẳng, môi mỏng kiên nghị hữu hình...... tạo thành gương mặt vô cùng uy nghiêm cương nghị, ai nhìn cũng thấy sợ, theo bản năng mà ngồi nghiêm chỉnh, không dám vọng động thêm.

“Ách......” Sở Mộng Sanh nuốt nước miếng, bộ dáng nam nhân trước mắt này nghiêm khắc cùng phụ thân không có khác nhau lắm. Trên đời này người nàng sợ nhất đó là phụ thân, bởi vậy, khi đối phương nghiêm túc mâu quang nhìn chòng chọc, nàng không khỏi có chút sợ hãi, bất tri bất giác thu lại tính nết ương ngạnh.

“Ách...... Vị công tử này, cám ơn ngươi cứu mạng.” Sở Mộng Sanh thay đổi lề lối, thanh âm mềm mại, dùng đôi mắt to vô tội nhìn Trường Tôn Kiệt nói. Nam nhân ở trước mắt thoạt nhìn thật sự không dễ chọc, nàng – một nữ hài tử thông minh, sẽ không ngốc đến mức tự mình chuốc lấy cực khổ, ba chữ đạo lý “Thức thời” kia, nàng rất hiểu nha.

Tâm niệm vừa chuyển, nàng tiếp tục nói: “Vừa nãy tiểu nữ chẳng qua là nhất thời nóng vội, nói chuyện đắc tội với ngài, ngài đừng bận tâm, bây giờ có thể xin ngài thả tiểu nữ tử xuống dưới được không?”

Trường Tôn Kiệt nhếch lông mày, không nghĩ tới thái độ của nàng thay đổi nhanh như vậy, hắn bất động thanh sắc nhìn nàng, nhận thấy nàng mắt to nhanh như chớp thoáng hiện một nét tinh nghịch.

Trường Tôn Kiệt thản nhiên cười trong lòng, nàng căn bản không phải thành tâm cảm tạ hắn, chẳng qua là làm cho xong chuyện thôi, tiểu nữ nhân tinh quái như vậy, hẳn là nên cho nàng một chút giáo huấn mới được.

Quyết định xong chủ ý, Trường Tôn Kiệt vẫn như cũ ôm nàng, bất vi sở động cười nhẹ, trầm giọng mở miệng: “Cô nương mới vừa rồi bị kinh hách không nhỏ, thực không nên hành động thiếu suy nghĩ, cô nương nếu không ngại hãy nói cho ta biết quý phủ ở đâu, để tại hạ đưa cô nương trở về.”

Tiểu Tước bên cạnh vừa nghe xong, vội vàng gật đầu, “Vậy thì tốt quá, phiền công tử, tiểu thư nhà ta là người của Sở gia trang, để ta dẫn đường......”

Lời còn chưa dứt, Sở Mộng Sanh đã nhanh chóng đánh gãy lời nàng, miễn cưỡng bưng lên khuôn mặt tươi cười, hướng Trường Tôn Kiệt từ chối, “Không cần, ta còn có việc, không muốn nhanh như vậy trở về, mong công tử ngài thả ta xuống đi!”

“Tiểu thư, đã xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy, người còn muốn đi nơi nào? Nếu không trở về, lão gia và phu nhân sẽ phát hiện!” Tiểu Tước nóng vội lo lắng.

“Ta không sao.” Sở Mộng Sanh âm thầm cắn răng hung hăng nhìn Tiểu Tước, ám chỉ nàng câm miệng.

“Đúng a! Tiểu Tước nói đúng, Mộng Sanh, chúng ta vẫn là trở về đi!” Lý Hương Quân cũng đi theo khuyên nhủ.

“Ta không quay về!” Sở Mộng Sanh tính nhẫn nại hoàn toàn biến mất, vẻ mặt bừng bừng.

Nàng thật vất vả mới trốn ra ngoài được, muốn cùng Trầm đại ca hảo hảo hàn huyên tâm sự, không nghĩ tới lại phát sinh loại chuyện mất hứng này,cái ả Lục Phượng Nghi kia căn bản là muốn cho nàng xấu mặt, chỉ cần nghĩ tới nàng ta hiện tại đang cùng Trầm đại ca huynh huynh muội muội, thoải mái khoái trá cưỡi ngựa tán phiếm, nàng liền không nhịn được nổi đầy một bụng tức giận.

Trường Tôn Kiệt đem biểu tình nàng biến hóa phong phú thu hết vào mắt, mày rậm nhăn càng chặt. Xem ra, tiểu thê tử tương lai là một nữ nhân bướng bỉnh khó chơi đây. Hắn lập tức bị ý nghĩ của chính mình làm cho giật mình, hắn đã muốn nhận nàng là thê tử tương lai, điều này sao có thể? Nàng so với hình mẫu thê tử hắn mong ước quả là khác xa a.

Hắn nếu thông minh…, hẳn là lập tức buông nàng, tức khắc khởi hành hồi Lạc Dương, chuyện thú nàng làm vợ này thì càng không cần bàn nữa.

Đang lúc hắn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Liễu Trí Khiêm ở một bên mỉm cười nhìn Sở Mộng Sanh, thân thiết mở miệng: “Sở cô nương nếu còn có việc muốn làm hoặc muốn đi đâu, cứ nói, thiếu gia nhà chúng ta thực nguyện ý một đường hộ tống cô nương.”

Lời của hắn vừa nói ra khỏi miệng liền bị Trường Tôn Kiệt lườm nguýt.

“Không cần!” Sở Mộng Sanh phiền chán “Ta muốn đuổi theo Trầm đại ca, các ngươi đi theo ta sẽ khiến Trầm đại ca hiểu lầm!” Nàng không chút suy nghĩ liền trực tiếp nói thẳng, trong lòng chỉ nhớ mong Trầm Thuộc Vũ, căn bản bất chấp ánh mắt người bên ngoài kinh ngạc ra sao.

Không biết vì cớ gì khi nghe được nàng một lòng chỉ muốn tìm tên Trầm đại ca đó, Trường Tôn Kiệt dâng lên tư vị lạ trong lòng (S: Em biết, dấm đấy ạ, thơm lắm..=]]), một cỗ cảm giác khó chịu không hiểu từ đâu đến nhét đầy trong lòng, lần đầu tiên hắn không dùng đầu óc tự hỏi, mà trực tiếp quát: “Ta sẽ không để cho nàng đi tìm cái tên họ Trầm kia, hiện tại ta đưa nàng quay về Sở gia trang!”

Sở Mộng Sanh vừa nghe hắn nói vậy, mắt đẹp phút chốc trừng to, quai hàm phấn nộn nghiến chặt, hồn nhiên quên rằng ban đầu nàng còn đang sợ hãi hắn, nổi giận đùng đùng cãi lại: “Ta nói không quay về sẽ không trở về! Ngươi là ai nào? Dám tự tiện quyết định ta, cấm đoán ta!”

Trường Tôn Kiệt mâu quang sắc bén chợt lóe, môi mỏng thản nhiên gợi lên một chút tươi cười, gằn từng tiếng trầm giọng đáp: “Ta là người có tư cách quản nàng nhất. Một nữ tử bốc đồng như nàng sớm nên có người hảo hảo giáo huấn một chút mới đúng.”

Lời vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người chung quanh ai ai cũng giật mình sững sờ, ngay cả Tiểu Tước cùng Lý Hương Quân cũng chỉ có thể xanh mắt to, lăng lăng nhìn hai người bọn họ, duy có Liễu Trí Khiêm là thủy chung thanh thản đứng ở một bên, khóe miệng còn cười thâm sâu ngắm đôi phu thê tương lai nhà bọn họ.

Sở Mộng Sanh vốn bướng bỉnh quật cường nay càng thêm bị đả kích, nàng hung hăng trừng Trường Tôn Kiệt, hổn hển mắng: “Ngươi dựa vào cái gì mà quản lý ta! Ta thích làm gì cũng không mượn ngươi xen vào, ngươi là đồ đáng ghét, đừng tưởng rằng ngươi hung dữ như vậy ta liền sợ ngươi!”

Trường Tôn Kiệt mày rậm chau nhanh, môi mỏng kiên nghị cũng mím chặt, cặp mắt đen sâu không thấy đáy toát ra hai đám tinh hỏa, ẩn ẩn một cỗ tức giận, nhưng hắn vẫn cực lực khống chế được. Hắn vốn là người không dễ nổi giận, gặp chuyện gì cũng có thể tâm bình khí hòa giải quyết, nhưng Sở Mộng Sanh, một tiểu nữ tử mảnh mai lại có thể ở trong thời gian ngắn làm hắn phẫn nộ.

Không cần nghĩ ngợi, hắn nheo mắt khóa lại dung nhan xinh đẹp tức giận của Sở Mộng Sanh, trầm giọng rành mạch nói: “Bằng vào việc ta sắp trở thành hôn phu của nàng!”

Những lời này càng có lực rung động, đám người xung quanh lập tức xì xào bàn tán, Tiểu Tước cùng Lý Hương Quân thì sớm trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn giật mình ngây ngẩn cả người.

“Ngươi...... Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Sở Mộng Sanh phản ứng kịch liệt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cao giọng quát: “Ngươi là đồ không biết xấu hổ, ai muốn gả cho ngươi? Cũng không nhìn lại mình một chút, gương mặt như lão thầy đồ tám mươi, nhìn thực chán ghét, còn vọng tưởng muốn cùng ta thành thân, ngươi mộng tưởng hão huyền nha!”

Nàng vừa thốt ra lời này, Liễu Trí Khiêm đứng ở một bên xem kịch vui không khỏi thay nàng toát mồ hôi lạnh.

Trường Tôn Kiệt xưa nay trầm ổn nội liễm luôn bất cẩu ngôn tiếu (nói năng thận trọng),gương mặt lạnh lùng, nhưng cho tới bây giờ không người nào dám nói như vậy trước mặt hắn. Tiểu mỹ nhân này còn không kiêng kị mắng hắn trước bàn dân thiên hạ, hắn thật sự không thể không bội phục dũng khí của nàng.

Chỉ thấy trên trán Trường Tôn Kiệt nổi lên gân xanh, hai tròng mắt híp lại,con ngươi sâu thẳm sắc bén bắn về phía Sở Mộng Sanh, hai tay dùng lực ôm, phút chốc đem nàng nâng lên, cho nàng đối diện khuôn mặt tức giận bừng bừng của hắn, sau đó gằn từng tiếng từ trong kẽ răng:

“Vì nàng nói những lời này, ta hạ quyết tâm phải thú nàng về nhà! Tuy rằng nàng thật sự không phù hợp vơi yêu cầu của ta, bất quá không sao hết, chỉ cần một thời gian, nhất định ta sẽ hảo hảo ‘ dạy dỗ ’ nàng một phen!”

Nói xong, chưa cho nàng cơ hội phản ứng, hắn xoay người đứng dậy, đem nàng vác trên vai, sau đó hướng Lý Hương Quân đang ngây người nói: “Làm phiền cô nương dẫn đường, ta muốn đến Sở gia trang gặp Sở lão gia.”

Lý Hương Quân lúc này mới phục hồi tinh thần, kinh sợ nhìn hắn khí thế cường hãn, chỉ có thể lắp bắp: “Làm phiền công tử ngài. Xin...... Xin mời đi theo ta!”

Không để ý Sở Mộng Sanh chu miệng mắng mỏ, vung tay giãy chân, Trường Tôn Kiệt dễ dàng khiêng nàng đi theo phía sau Lý Hương Quân bước ra khỏi khách điếm.

Đợi bọn họ đi rồi, mọi người lập tức giải tán, bất quá, chuyện phát sinh xế chiều hôm nay đã trở thành tin tức nóng hổi, chủ đề tán gẫu của mỗi người dân Nhạc Châu trong tửu lâu.

Mà Liễu Trí Khiêm sau khi mọi người rời đi, nhịn không được hở ra vẻ mặt tràn ngập hứng thú cùng nụ cười giả tạo. Xem ra sự tình là càng lúc càng thú vị, hắn sắp được thưởng thức tiết mục “Phu quân mặt lạnh thuần phục thê tử” rồi. Chuyến đi Hồ Nam này quả không uổng chút nào nha! Vui mừng suy nghĩ, đôi chân hắn cũng không còn nhàn rỗi! Nhanh chóng rời đi, đuổi theo đoàn người Trường Tôn Kiệt....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.