Đạo Sĩ Kinh Kỳ

Chương 20: Chương 20: Bất ngờ!




Buổi tối đầu tháng âm lịch không trăng, cảnh vật chìm vào một màn đêm lạnh lẽo u ám. Đã quá nửa khuya, nhà nhà đều đã đóng cửa tự lúc nào, chỉ còn đâu đó tiếng chó tru tréo làm màn đêm ngày càng tăm tối, u ám hơn.

Phía bên một công trường bỏ hoang, có lẽ bầu khí u ám được đẩy lên tột độ, hẳn là sự thiếu sức sống, sinh khí con người lâu ngày đã gây nên. Trên lối mòn nhỏ là ba bóng người đang hối hả chạy hướng về phía công trường.

- Dừng lại! – Thiên bất ngờ cản Hoàng và Lâm lại, ra hiệu nấ vào một góc tường đang xây dở.

Ba người lui vào góc tường quan sát động tĩnh. Thiên cẩn trọng mở chiếc túi vải đeo bên vai ra kiểm tra dụng cụ cần thiết, trong khi đó Lâm cũng lau chùi lại thanh kiếm gỗ của mình; Hoàng lại có vẻ khá bình thản khoanh tay dựa vào bờ tường, ánh mắt xa xăm nhìn theo hướng khác.

- Sao trông mày bình thản quá vậy? – Lâm có vẻ khó chịu với thái độ dửng dưng của Hoàng.

Hoàng không đáp, ánh mắt vẫn hướng thẳng không thèm ngoái đầu nhìn Lâm.

- A thằng này khinh tao à! – Lâm xắn tay áo túm lấy cổ Hoàng.

- Thôi! Bình tĩnh, chú mày làm ầm ĩ gì thế! – Thiên cản Lâm lại, tách hai người ra.

- Khá đông đấy! – Hoàng nhẹ nhàng nói.

- Cái gì đông? – Lâm thắc mắc.

- Chú mày còn chưa hiểu à, là kẻ địch chứ gì! – Thiên nói, quay sang Hoàng: - Tốt rồi, đóng thiên nhãn lại đi, chuẩn bị tinh thần!

- Thiên nhãn? – Lâm tròn mắt nhìn Hoàng.

- Giờ không phải lúc giải thích! Chia nhau ra! – Thiên nói.

Ba người tách ra ba hướng khác nhau: Thiên đi thẳng vào toà công trình xây dở dang, Hoàng tiến đến gần công ra vào rồi nấp vào một góc; còn Lâm được phân công đứng giữa trung tâm khu vực...

Phía trong, Hoàng lấy ra một cọc gỗ nhọn chi chít phù chú đóng thẳng xuống đất, đặt lên đầu cọc một ngọn đèn. Phía ngoài cổng, Hoàng cũng làm tương tự như Thiên. Sau đó, Thiên lấy đèn pin ra hiệu cho Hoàng ở phía ngoài, tức thì cả hai quay mặt vào cọc gỗ bắt ấn nhắm mắt:

“Thiên linh linh, địa linh linh.

Lạy Ngọc Hoàng Đại Đế,

Lạy Tam Thánh Thiên Tôn:

Ngọc Thanh Nguyên Thuỷ Thiên Tôn,

Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn,

Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn.

Cùng chư vị thần linh chứng giám để đệ tử diệt trừ tà ma.

Thái Thượng Thái Tinh,

Ứng biến vô đình,

Khu tà phục ma,

Cấp cấp như luật lệnh.

ĐỊA CHẤN LỆNH!”

Hai ngọn đèn trên đầu cọc ở chỗ Thiên và Hoàng đột nhiên bừng cháy mạnh mẽ rồi tắt lụi ngay tức khắc. Phía ngoài, đất dưới chân Lâm bỗng có cảm giác rung chuyển dữ dội, mặt đất nứt ra nhiều đường. Một đường nứt mạnh chạy xoẹt qua chân Lâm, may mắn là Lâm nhảy tránh kịp. Đường nứt vừa rồi khá lớn, phải rộng đến gần mét, sâu không nhìn được gì phía dưới.

Bỗng mặt Lâm tái lại khi hàng chục bàn tay xám xịt thò lên từ đó, chúng từ từ trồi lên nhìn quanh rồi bắt gặp Lâm. Nhanh chóng, chúng đuổi ngay theo cậu; Lâm hoảng quá rút kiếm chém liên tục khiến vài con trúng phải rụng tay lung tung. Sực nhớ đến “Phong hoả lệnh”, Lâm rút nhanh ra tấm lệnh bài đọc chú rồi cười nhẹ:

- PHONG HOẢ LỆNH!

Một giây, hai giây, rồi ba giây trôi qua vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Lâm hoảng hốt nhìn lại tấm lệnh bài rồi nhìn sang gần chục con hành thi đang ở ngay trước mặt:

- Anh Thiên! Support cho emmmm! – Rồi Lâm quay mặt chạy hết tốc lực hướng vào trong khu nhà.

Thiên và Hoàng sau khi thi triển “Địa chấn lệnh” thì có vẻ mất khá nhiều sức nên ngồi bệt xuống. Chợt nghe tiếng Lâm la lớn làm Thiên giật mình:

- Chết cha, quên thằng nhỏ đang làm mồi nhử! – Rồi nhanh chóng đứng dậy chạy ra thì va phải vật gì đó đang chuyển động ngã ầm xuống.

- Anh Thiên, nhanh...nhanh... “Phong hoả lệnh” của em không xài được!

Thiên xoa đầu đứng dậy, nhìn bọn hành thi đang tiến đến gần rồi quay sang Lâm:

- Có chưa đến mười con đã sợ à? Thật là chẳng hiểu sao nhóc lại lọt vào mắt xanh của sư phụ nữa!

Thiên nhanh chóng lao đến phía trước:

- TỬ - U - TIỄN! – Thiên đưa hai ngón tay chạm vào trán từng con hành thi một với tốc độ của ánh sáng (ờ thì vào khoảng 299.000.000m/s:v). Sau đó Thiên đứng lại chỗ cũ, tức thì cả bọn đồng loạt bị nổ tung đầu như vừa ăn phải cú headshot từ khẩu Dragunov của Nga @@

Đang định tiến đến chỗ Thiên, bỗng một bàn tay bỗng nắm chặt phía sau kéo Lâm vào bóng tối. Lâm chỉ kịp ú ớ vì bị bịt chặt mồm. Thiên bất chợt quay lại thì chẳng thấy Lâm đâu.

Phía ngoài, Hoàng vừa hồi sức liền tức tốc chạy vào trong vì theo kế hoạch sẽ tập hợp tại chỗ Lâm để chiến đấu phòng khi kẻ địch quá đông. Không thấy Lâm, Hoàng đứng đó một lúc rồi chạy thẳng vào trong, Thiên cũng chẳng ở đó, chỉ có một lá bùa nhỏ đặt dưới đất.

- Là bùa truyền tin sao? – Hoàng nhặt lên cắn tay điểm máu vào chính giữa lá bùa, một dòng chữ hiện lên rồi lá bùa nhanh chóng bốc cháy:

“Có lẽ là Hắc đạo nhân định chơi lớn, Lâm đã bị bắt đi rồi. Báo cáo tình hình hiện tại cho sư phụ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.