Đạo Sĩ Kinh Kỳ

Chương 21: Chương 21: Đường hầm




Đường hầm tối đen cứ kéo dài mãi, sự ẩm ướt kèm theo một mùi hôi thối khó chịu cứ xộc thẳng vào mũi Thiên và Hoàng. Âm thanh hỗn loạn vẫn chưa chấm dứt, tiếng cơ thể bị chặt ra thành từng mảnh cứ vang lên.

- Hộc...hộc...hộc...chúng đông quá, cứ thế này biết đến bao giờ mới xong! - Thiên chống thanh kiếm xuống đất thở dốc, xung quanh toàn là xác chết la liệt. Không biết là là đợt hành thi thứ bao nhiêu xuất hiện kể từ khi hai người đặt chân vào đường hầm này.

- Sắp có thêm một đợt nữa rồi anh! Có lẽ là đợt cuối cùng, số lượng quá đông... - Hoàng dừng thiên nhãn lại, tay ôm đầu có vẻ đau đớn lắm...

- Cứ thế mãi cũng không ổn, phải kết thúc nhanh thôi. Mau! Tiến về phía trước dàn trận! - Thiên ngước mắt lên.

Cả hai cùng tức tốc chạy thẳng về phía trước, ánh sáng từ chiếc đèn pin đã mờ dần...

“Grao...grao...grao....” âm thanh gào rống từ phía xa xa vọng lại cho thấy số lượng hành thi lần này rất đông. Thiên có vẻ rất lo lắng bởi cả hai gần như đã kiệt sức sau những đợt hỗn chiến vừa rồi.

Nếu không mau chóng đánh nhanh thắng nhanh thì có lẽ cả hai sẽ phải bỏ mạng tại nơi này, viện binh của giáo sư Triển vẫn chưa thấy đâu (chẳng lẽ giống trong film, xong việc thì cảnh sát mới tới trời!)

Trong một diễn biến khác....

Lâm tỉnh dậy, xung quanh tối om, không khí lạnh lẽo lạ thường làm cậu thấy rùng mình. Lâm cố nhớ lại sự việc vừa rồi; từ lúc đi vào công trường tới khi bị bắt đến đây, đúng là kì lạ. Tại sao chúng lại bắt Lâm? Có chăng là vì cậu yếu kém nhất trong ba người? Cũng đúng, đến “Phong hỏa lệnh” còn không dùng được thì hiện tại Lâm chỉ là phế vật, “Cửu tự ấn quyết” thì học mãi không thành. Lâm hiện tại chẳng còn biết nên làm gì, rơi vào tuyệt vọng...

- Không! Không thể như vậy được! - Lâm lần mò trong túi lấy ra lệnh bài phong hỏa.

- PHONG HỎA LỆNH! - Lâm cầm chặt tấm lệnh bài.

Vẫn không có gì xảy ra, Lâm nhìn xuống bàn tay mình trong tuyệt vọng. “Chẳng lẽ mình phải ở mãi nơi đây sao?” Lâm gục đầu.

Quay lại đường hầm...

Thiên và Hoàng áp lưng lại với nhau để chiến đấu, hai người đang bị bao vây bởi đám hành thi. Bỗng cả hai cùng ngồi xuống sát đất, lấy đà phóng thẳng lên cao. Đám hành thi vừa kịp lao vào thì bất ngờ bị một tấm lưới đỏ dán đầy bùa chú rơi xuống bao trùm lấy chúng. Một tia lửa bùng lên cuộn lấy tay Thiên rồi phóng xuống:

- PHONG HỎA LỆNH!

Tấm lưới bốc cháy dữ dội, tiếng đám hành thi gào thét vang khắp đường hầm, mùi khét lẹt tỏa ra khiến Thiên và Hoàng nhanh chóng bịt mũi lui ra chỗ khác nôn mửa.

- Có lẽ đã xong rồi! - Thiên đưa tay lau mồ hôi trên mặt rồi ngồi phịch xuống.

Hoàng cũng mệt mỏi dựa vào bờ tường thở hổn hển.

“Vúttt” - một mũi dao phi đến, sượt qua đầu Thiên găm thẳng vào bờ tường bê tông cứng rắn, may là Thiên kịp lách đầu tránh né nếu không...

Thiên bật dậy ngay sau đó đưa mắt nhìn quanh, không một ai...

Rút mảnh giấy gắn ở lưỡi dao ra, Hoàng đọc:

- Nhanh lên nếu không muốn thằng nhóc kia chết!

Phía cuối mảnh giấy là một vòng xoắn ốc - dấu hiệu của Hắc đạo nhân...

__________

-Còn nữa-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.