Đào Yêu Ký

Chương 30: Chương 30: Mắt Xanh Lục




Edit: Nguyệt Kỳ Nhi

Beta: Nhã Vy

Khuôn mặt Cửu Tiêu vẫn như đeo băng, bất động không nói gì.

Mộ Dung Dật Phong bất đắc dĩ, chỉ đành phải tự động phá hư không khí, bắt đầu đàm luận chính sự: “Đào Yêu, Vạn Minh Chủ thật sự là cha nàng sao?”

Đào Yêu lắc đầu: “Không phải.”

Mộ Dung Dật Phong hỏi: “Tại sao khẳng định như vậy?”

“Chỉ là một loại cảm giác.” Đào Yêu dừng lại, lại nói: “Ông ấy vẫn luôn thăm dò mẹ ta đã nói gì với ta.”

“Ta cũng cảm thấy kỳ lạ, nàng mới tới mấy ngày đã chuẩn bị hôn lễ từ sớm, người mai mối, lễ phục cũng chuẩn bị sẵn, trong thời gian ngắn ngủi một hai ngày tuyệt đối không làm được.” Mộ Dung Dật Phong càng nghĩ càng cảm thấy nghi ngờ nhiều hơn: “Ta cảm thấy bọn họ đã sớm chờ nàng tới,muốn mau chóng để nàng lập gia đình, trói buộc nàng.”

Đào Yêu chậm rãi nói: “Nhưng Vạn Trường Phong cũng không có ý định hại ta.”

“Cũng chưa chắc, ta càng ngày càng cảm thấy ở đây có một âm mưu rất lớn.” Mộ Dung Dật Phong sờ sờ cằm: “Nhìn xem, dọc đường đi luôn có người chặn đường truy sát, mà bây giờ, võ lâm Minh Chủ lại tới giả trang thành cha nàng, hơn nữa, kỳ lạ nhất chính là… vị đại ca bên người chúng ta đây cũng giãy không ra.”

Mộ Dung Dật Phong nhìn về phía Cửu Tiêu, hỏi: “Ngươi nhất định là biết tại sao.”

Cửu Tiêu làm như không nghe thấy, nhắm mắt dưỡng thần, ngoảnh mặt làm ngơ.

“Lại bắt đầu trốn tránh .” Mộ Dung Dật Phong phẫn nộ trừng hắn một cái.

Đang lúc này, nóc nhà bỗng nhiên có tiếng động rất nhỏ, hai người còn chưa kịp phản ứng, Cửu Tiêu đã bay vọt nhảy ra ngoài cửa sổ, chạy tới xem xét .

“Chúng ta có đi xem một chút không?” Đào Yêu hỏi.

“Không cần, thật vất vả hắn mới để chúng ta thanh tĩnh một chút, võ công của hắn cao như vậy, không có việc gì.” Mộ Dung Dật Phong ngáp: “Ta nói, cũng hành hạ một ngày rồi, ngủ thôi.”

“Ngươi nói, chúng ta cùng nhau ngủ sao?” Đào Yêu hỏi.

“Không muốn sao?” Mộ Dung Dật Phong hỏi ngược lại.

Đào Yêu không lên tiếng, trực tiếp đi tới trước bàn trang điểm, cởi mũ phượng, toàn bộ trâm hoàn xuống, tiếp theo lên giường, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói: “Tới ngủ đi.”

Mộ Dung Dật Phong từng bước, bước đi thong thả tới gần bên giường, mặthắn hiện lên một tầng màu đỏ, trong mắt là nhu tình mông lung.

Hắn lên giường, quỳ tới gần Đào Yêu.

Nến đỏ chập chờn, bóng người hắt lên tường.

Mặt hai người đã vô cùng gần, hô hấp của hai người cũng bắt đầu hỗn loạn.

Đào Yêu chẳng qua là nhìn hắn, trừ nhìn ra cũng không có bất kỳ động tác gì khác.

Mộ Dung Dật Phong tiếp tục nhích tới gần, hắn đứng ngược sáng, thấy không rõ vẻ mặt, nhưng cặp mắt kia phảng phất hạnh phúc như hòa tan trong nước.

Dưới ánh nến mông lung, bóng của hai người bao trùm lên nhau, có chút e ấp.

Mộ Dung Dật Phong chậm rãi nghiêng đầu, đôi môi đẹp chuẩn bị chạm vào đôi môi đỏ hồng.

Mà ánh mắt Đào Yêu vẫn bình tĩnh như cũ.

Đang lúc hai nơi mềm mại sắp chạm nhau, khóe miệng Mộ Dung Dật Phong bật cười .

Hắn cong ngón trỏ, vuốt sống mũi của Đào Yêu, hỏi: “Tại sao nàng không trốn?”

“Bởi vì,” Đào Yêu nói: “Bởi vì ngươi là Mộ Dung.”

“Cho nên nàng không trốn?” Mộ Dung Dật Phong hỏi.

Đào Yêu nhẹ giọng nói: “Ngươi sẽ không làm chuyện bất lợi với ta.”

Mộ Dung Dật Phong hỏi: “Nàng tin ta như vậy sao?”

Đào Yêu không nói gì, chỉ gật đầu, động tác tuy nhẹ nhưng mang theo kiên định.

“Vậy chờ lúc nàng quá tin ta, bị ta bán đi đừng oán ta là được rồi.” Mộ Dung Dật Phong khẽ thở dài: “Chọc nàng đủ rồi, đi ngủ đi.”

“Vậy còn ngươi?” Đào Yêu hỏi.

“Ta không sao,” Mộ Dung Dật Phong ngồi xuống bên giường, nói: “Ta ở đây coi chừng giúp nàng.”

Đào Yêu nghe lời nằm xuống, lúc nhắm hai mắt lại, nàng nhẹ giọng nói: “Mộ Dung, cám ơn.”

Lúc này, Cửu Tiêu đã đuổi theo người áo đen nghe trộm kia tới sau núi.

Ở một khoảng đất trống trải bằng phẳng, người áo đen dừng lại.

Gió đêm lạnh thổi bay vạt áo của hai người.

Chung quanh là cỏ dại dày đặc và sương mù bao quanh, ánh trăng chiếu xuống ảm đạm.

Người áo đen xoay đầu lại, cặp mắt kia màu xanh biếc, ánh mắt như quỷ như lửa vụt sáng dưới ánh trăng.

Cổ họng Cửu Tiêu giật giật: “Là ngươi.”

“Thật bất ngờ sao?” Người áo đen hỏi, mặc dù che mặt nhưng vẫn có thể cảm giác được hắn đang mỉm cười: “Ngươi hẳn là hiểu mình đang đối nghịch với ai.”

“Ngươi muốn làm gì?” Cửu Tiêu hỏi

Người áo đen nói từng câu từng chữ: “Loại bỏ ngươi.”

“Tại sao?” Cửu Tiêu hỏi.

“Bởi vì, người chúng ta đang thuần phục, là địch của ngươi.” Người áo đen nói.

Cửu Tiêu trầm mặc, đầu tóc đen hoa lệ ánh lên dưới trăng, âm thầm, trầm mặc.

“Ngươi không thắng được ta, từ nhỏ đã vậy,” người áo đen chậm rãi hỏi: “Không phải sao… Sư đệ?”

Tay cầm kiếm của Cửu Tiêu nắm chặt, các đốt ngón tay bắt đầu trắng bệch.

“Nể tình đồng môn, ta sẽ mang thi thể ngươi về hậu táng.” Giọng nói của người áo đen còn lạnh hơn ánh trăng: “Vậy, ta động thủ đây.”

Nói xong, hắn cầm kiếm trước mặt, từ từ rút ra.

Thân kiếm hiện ra, một đạo hàn quang chiếu lên mặt hắn, đôi mắt màu xanh biếc càng lên băng lạnh.

Trên giường, Đào Yêu đã ngủ say.

Mộ Dung Dật Phong tựa bên giường, nhìn nàng thật sâu.

Dưới ánh nến, ngũ quan Đào Yêu nhỏ nhắn mềm mại, khiến hắn thương tiếc.

Mộ Dung Dật Phong luôn luôn có loại cảm giác tận đáy lòng Đào Yêu luôn tịch mịch.

Một loại tịch mịch khảm sâu trong cốt tủy.

Vì thế nàng mới giành hết thời gian tìm kiếm người thân duy nhất kia.

Như thế mới có chút cảm giác ấm áp sao?

Mà hắn, hắn yêu nàng, yêu người con gái mỏng manh nhợt nhạt này.

Hắn sẽ bầu bạn với Đào Yêu, cùng nàng tìm, cho đến khi biết rõ chân tướng, cho đến khi nàng mệt mỏi, hắn sẽ mang nàng về nhà mình.

Hắn nghĩ như vậy.

Mộ Dung Dật Phong đưa tay xoa hai má Đào Yêu, ôn nhu nói: “Ta sẽ dốc toàn lực bảo vệ nàng… Nhất định.”

Đào Yêu đang ngủ say dường như cảm thấy ngứa trên mặt, nàng khẽ nghiêng đầu, sau đó… Mở miệng khẽ cắn.

“A! Ngón tay của ta!” Mộ Dung Dật Phong đau đến mức nước mắt văng khắp nơi.

Đào Yêu đang trong giấc mộng, nhếch miệng, rù rì nói: “Cánh gà… Không nên đoạt cánh gà của ta.”

Nhìn hai hàng dấu răng thật sâu trên ngón tay, Mộ Dung Dật Phong khóc không ra nước mắt.

Đêm rất yên tĩnh.

Chỉ có tiếng giọt máu rơi xuống.

Nồng đặc, rơi xuống bùn đất, phát ra tiếng vang trầm thấp.

Cửu Tiêu dùng kiếm chống đỡ thân thể, vết thương trên vai đang chảy máu.

“Sư phụ không dạy tuyệt chiêu kia cho ngươi.” Đôi mắt xanh biếc lóe lên tia lạnh lẽo: “Ngươi hận hắn sao?”

“Không hận.” Mặc dù bị trọng thương nhưng hơi thở Cửu Tiêu vẫn bình tĩnh như thường: “Hắn chẳng qua là làm việc.”

“Như vậy, ngươi hẳn là cũng sẽ không hận ta.” Giọng nói Người áo đen lạnh đến thấu xương : “Sư đệ, đi được rồi.”

Cửu Tiêu chú ý đề phòng, không khỏi than thầm, lần này chính là dữ nhiều lành ít.

Đang lúc kiếm khí lao tới hắn, một kiếm khí khác lại xé gió mà lên.

Hai luồng kiếm khí va chạm vào nhau, trừ khử .

Người áo đen cau mày, ngẩng đầu nhìn lên, kinh ngạc .

Ở trên sườn núi, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một cái kiệu, mà bốn vị kiệu phu khí độ trầm ổn, vừa nhìn liền biết là người võ công cao cường .

Người áo đen dường như ý thức được cái gì, dừng động tác lại, xoay người rời đi rất nhanh.

Cửu Tiêu đi tới bên kiệu, nhẹ giọng nói: “Ngài đã tới.”

“Thương thế có nặng không?” Bên trong truyền ra một thanh âm thanh nhã.

“Không có gì đáng ngại.” Cửu Tiêu điểm mấy huyệt đạo cầm máu.

Một cánh tay trắng như ngọc, nhàn nhạt vương huỳnh quang vươn ra từ trong kiệu.

“Ăn cái này vào.” Trong lòng bàn tay người nọ có một viên thuốc màu đỏ.

Cửu Tiêu nhận lấy ăn vào, khí huyết lập tức lưu loát, ngực cũng không khó chịu nữa.

Dừng lại chốc lát, Cửu Tiêu hỏi: “Là hắn hạ lệnh?”

Lời này nghe như ngốc nghếch, nhưng người bên trong cũng hiểu được: “Không, là nàng.”

Tiếp theo lại là một trận trầm mặc.

Cửu Tiêu hỏi: “Ta có nên làm gì không? Muốn ta ngăn cản bọn họ tiếp tục tìm kiếm sao?”

“Không cần.” Thanh âm thanh nhã chậm rãi vang lên: “Rất ít người có thể thay đổi chuyện này.”

“Nhưng chúng ta cũng có thể làm một ít chuyện.” Cửu Tiêu nói.

“Ngươi chỉ cần bảo vệ nàng thật tốt là được .” Người ngồi trong kiệu nói.

Không khí ngưng trọng như mũi đao nhọn cắt vào da người.

Cửu Tiêu nghiến hàm: “Ta hiểu.”

………………………………..

“Hiền tế, tay con sao vậy?” Ngày thứ hai đang ăn điểm tâm, Vạn Trường Phong nhìn ngón tay Mộ Dung Dật Phong bị bọc thành một cục, đầy bụng nghi ngờ.

“Không có chuyện gì, không cẩn thận bị thương .” Mộ Dung Dật Phong nhớ ại chuyện tối ngày hôm qua, chỉ muốn chảy nước mắt nhưng lại không cách nào nói ra sự thật, chỉ có thể cắn chặt răng không khai.

“Minh Chủ, ta biết rồi.” Nhìn Mộ Dung Dật Phong muốn nói lại do dự, Vạn bá ghé vào tai Vạn Trường Phong, nói nhỏ chít chít oa oa một phen.

Vạn Trường Phong bừng tỉnh đại ngộ, bận rộn kéo Mộ Dung Dật Phong đến một bên, nhỏ giọng nói: “Ai nha, hiền tế, cái này, chuyện vợ chồng không hiểu được có thể tùy tiện hỏi ta, ngàn vạn đừng ngại ngùng.”

Chuyện vợ chồng? Mộ Dung Dật Phong không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể thuận miệng đáp ứng.

Vì thế Vạn Trường Phong liền nháy mắt, đang đợi vãn bối như hắn học hỏi .

Nhưng Mộ Dung Dật Phong xoay người liền trở lại bên cạnh bàn tiếp tục dùng đồ ăn sáng.

Vạn Trường Phong không nhịn được, lại lôi hắn trở lại, dứt khoát làm rõ: “Hiền tế, con là công tử gia giáo được dạy toàn lễ nghĩa nghiêm nghị, cho nên có một số việc có thể không biết rõ, cái kia… Mỗi bộ phận trên cơ thể người, đều có tác dụng riêng của nó, ngàn vạn không thể lẫn lộn .”

“Có ý gì?” Mộ Dung không giải thích được.

Vạn Trường Phong lau mồ hôi lạnh: “Như thế này, miệng con là dùng để ăn, mũi con dùng để hô hấp, chân con dùng để bước đi, người… ( tỉnh lược ba nghìn chữ )”

Mộ Dung Dật Phong bị hắn nói cho đầu óc rối rắm: “Nhạc phụ đại nhân, sao hôm nay ngài lại như ậy?”

Vạn bá lo lắng bên cạnh thật sự không nhịn được, nhảy tới nói: “Cô gia, Minh chủ chúng ta muốn nói chuyện vợ chồng sinh hoạt ban đêm không thể dùng mỗi ngón tay được.”

Nghe vậy, đỉnh đầu Mộ Dung Dật Phong trong nháy mắt toát ra khói xanh: “Ai nói, ai nói ta dùng ngón tay sinh hoạt vợ chồng!”

“Có gì không tốt, ta và Vạn bá cũng là người từng trải, xem ngón tay con sưng to như thế, đoán cũng đoán được là chuyện gì xảy ra.” Vạn Trường Phong vỗ vỗ vai hắn, nói lời thấm thía : “Hiền tế à, sinh hoạt vợ chồng là phải dùng #%&@$% bỏ vào #*@!&* của con gái ta . Ngón tay của con chưa đủ thoải mái. Lại nói, nếu như con gái ta hiểu lầm, còn tưởng rằng cái kia của con nhỏ như vậy, không chịu nổi tịch mịch, Hồng Hạnh xuất tường, vậythì làm sao đây? … Đừng thẹn thùng, nam nhân đều phải từng bước lớn lên như vậy … Sau này không hiểu thì tới tìm ta và Vạn bá, mọi người cùng nhau trao đổi kinh nghiệm nha, ha ha ha.”

Mộ Dung Dật Phong: “…”

Tiếp theo, Vạn Trường Phong lôi kéo đã Mộ Dung Dật Phong đã đơ như tượng trở lại bên bàn cơm, nhiệt tình gắp đồ ăn cho bọn họ: “Đến đây, hai vợ chồng các con tối hôm qua cực khổ, ăn nhiều một chút bồi bổ thân thể, tranh thủ sớm sinh một tiểu tử mập mạp cho ta ôm.”

Mộ Dung tỉnh táo lại từ trong trạng thái hóa đá, nói: “Đúng rồi, nhạc phụ đại nhân, con và Đào Yêu quyết định ngày mai trở về Mộ Dung sơn trang một chuyến, cũng báo cho cha mẹ con đón dâu, để bọn họ vui mừng.”

Nghe vậy, Vạn Trường Phong nhăn mày, nhưng lập tức che dấu mỉm cười nói: “Đây là dĩ nhiên, nhưng ta và Đào Yêu nhiều năm không gặp, phụ tử vừa mới trùng phùng, thật sự không đành lòng để nó lập tức rời xa. Không bằng ở thêm mấy ngày nữa đi.”

Mộ Dung mỉm cười: “Chúng con cũng chỉ về ít ngày, rất nhanh sẽ gặp lại, sau đó sẽ ở lại Trường Phong sơn trang, nhạc phụ đại nhân sau này còn nhiều thời gian chung đụng với Đào Yêu mà.”

Vạn Trường Phong bị câu này chặn lại, không nói được gì

Lúc này, Vạn bá đứng bên cạnh nói: “Minh Chủ, cô gia nói rất đúng, ngài nên nhẫn nại một thời gian ngắn… nhưng ngày mai lê đường cũng quá gấp, dù sao chúng ta còn muốn chuẩn bị chút ít lễ mọn gửi cô gia mang qua cho thân gia , không bằng đợi thêm hai ba ngày nữa.”

Vừa nói như thế, Mộ Dung và Đào Yêu liền đồng ý, lúc này cơm cũng đã ăn xong, hai người liền đứng dậy cáo từ, trở về phòng nghỉ ngơi.

Đi tới cửa phòng ăn, Vạn Trường Phong gọi Mộ Dung Dật Phong, nói: “Hiền tế, nhớ kỹ lời ta mới nói ~~ Chỉ dùng tay thì không được đâu, nên thử nơi khác xem.”

Mộ Dung Dật Phong: “…”

“Vạn Trường Phong và Vạn Bá rất lạ, nàng nhìn xem, bọn họ vừa nghe chúng ta phải đi liền khẩn trương thành bộ dạng gì.” Sau khi trở lại phòng, Mộ Dung Dật Phong càng nghĩ càng cảm thấy có cái gì không đúng: “Qua lần dò xét này có thể thấy, bọn họ quả nhiên là muốn vây chúng ta ở đây… Đào Yêu, sao nàng lại nhìn ngón tay của ta?”

“Mộ Dung, rốt cục tối qua ngươi dùng ngón tay làm gì vậy?” Đào Yêu tò mò.

Mộ Dung nắm chặt tay, cắn răng nói: “Nàng, không, cần, biết!!!!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.