Đấu La Đại Lục

Chương 37: Chương 37: Lam Ngân Thảo Đích Đệ Nhất Hồn Hoàn (3)




Mạn đà la xà rất nhanh nhảy ra khỏi vùng sương khói màu vàng, nhưng nó cũng không bị thôi miên, trong thân mình độc vật có chất độc, kháng tính của nó so với hồn thú bình thường mạnh hơn rất nhiều, lúc này tốc độc chỉ là thoáng chậm hơn một chút.

"Tam pháo" của La tam pháo cũng đều đã phóng ra, thân thể rõ ràng rút nhỏ rất nhiều, lúc này mà cho nó ăn La bặc bổ sung cũng không còn kịp nữa rồi.

Hai cái hồn hoàn một lần nữa lại trở về trên người Đại sư, toàn thân hồn lực quang mang ẩn hiện, tốc độ tăng lên đến cực hạn, một tay kéo Đường Tam, nhanh như sao xẹt chạy đi. Hy vọng có thể đào thoát khỏi sự truy kích của Mạn đà la xà.

Đại sư đối với tập tính của Mạn đà la xà rất rõ ràng, loại Hồn thú hung tàn này có một khuyết điểm, thì phải là không có tính kiên trì, nếu một đoạn thời gian không thể bắt được mục tiêu, con mồi, nó sẽ rất dễ dàng buông tha.

Nhưng là, hôm nay bọn họ gặp con Mạn đà la xà này cũng là vô cùng kiên trì, không biết có phải bởi vì bị thí của La tam pháo và phấn hùng hoàng chọc giận hay không mà truy hướng Đại sư và Đường Tam không tha, tốc độ nhanh vô cùng. Mắt thấy đã càng ngày càng gần.

"Tam pháo, chặn nó một chút." Dưới mệnh lệnh của Đại sư, thân thể mập mạp của La tam pháo xoay lại, hướng về phía Mạn đà la xà vọt tới. Cố gắng dùng thân thể để ngăn cản nó phi tới.

Nhưng con Mạn đà la xà này chẳng những tốc độ nhanh vô cùng, phản ứng cũng nhạy cảm cực kỳ, thân thể nhoáng lên, vòng qua cú đánh của La tam pháo, đồng thời cắn lên người nó một cái.

"La la --" La tam pháo kêu thét lên một tiếng, thân thể ngã xuống mặt đất. Hai tay Đại sư vung lên, thân thể La tam pháo nhất thời hóa thành một đạo tử quang, một lần nữa dung hợp vào trong cơ thể hắn.

Trong lòng Đại sư lúc này đã lộ một vẻ sầu thảm, những ký ức từ khi sinh tới nay không ngừng quanh quẩn trong đầu. Hắn rất muốn hỏi thượng thiên, tại sao cả đời mình đều xui xẻo vậy? Tại sao? Đây đến tột cùng là tại sao? Thậm chí còn liên lụy tới hài tử Đường Tam này.

Ngay khi Đại sư đã cận hồ tuyệt vọng, thậm chí cảm giác được hàn ý trên răng của Mạn đà la xà thì đột nhiên, Đường Tam mà mình đang nắm giật giật, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tay trái Đường Tam sờ vào Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ ở bên hông, ngay sau đó cũng không quay đầu, hướng phía sau ném ra.

Một cây Bạch la bặc lớn bay nhanh ra, "phốc" một tiếng, đánh trên thân của Mạn đà la xà, làm nó vốn đã gần trong gang tấc, vốn có thể phát động công kích của Hồn thú chợt đình chệ một chút, một lần nữa lại bị mở rộng ra vài phần khoảng cách.

Nghe âm thanh đoán vị trí tại Đường môn chỉ là một năng lực thô thiển nhất mà thôi, Đường Tam tự nhiên sẽ có, một màn kế tiếp làm cho trong lòng Đại sư tràn ngập rung động. Chỉ thấy tay trái của Đường Tam không ngừng tại bên hông vung ra thu vào, một cây tiếp một cây Bạch la bặc không ngừng bắn ra, mặc dù lực đạo không đủ để thương tổn Mạn đà la xà, nhưng có thể để cho Mạn đà la xà trong khi đuổi bọn họ bị ngăn trở một chút.

Thủ pháp thật chuẩn.

Đại sư phát hiện, trong khi mỗi lần Đường Tam vãi ra Bạch la bặc, ngón cái của tay trái đều là siết vào bên trong, lòng bàn tay hướng xuống phía dưới, mặt khác bốn ngón cũng hợp lại phía trước. Động tác đơn giản hữu hiệu. Mà khôn mặt nhỏ bé của Đường Tam mặc dù cũng có vài phần kinh hoảng, nhưng tựa hồ cũng không sợ hãi.

Nếu là đang ở kiếp trước của Đường Tam, ai trong giang hồ cũng có thể gọi ra tên của loại thủ pháp này, đúng là trong Đường môn ám khí, thủ pháp cấp nhập môn, súy thủ tiễn. Lợi dụng quán tính của cánh tay súy động để phát ra ám khí. Loại thủ pháp này là trực tiếp nhất, mặc dù nói nó không tinh diệu, nhưng hiện tại thì cũng cực kỳ hữu hiệu.

Hai mươi cân Bạch la bặc mặc dù không ít, nhưng tốc độ mà Đường Tam sử dụng súy thủ tiễn cũng không chậm, trong một lát công phu, tồn hóa trong Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ đã dùng hết.

Lúc này đã tới mấu chốt thời khắc sinh tử tồn vong, Đường Tam rất rõ ràng bị một cái thể tích khổng lồ như vậy, nhìn qua lực lượng, tốc độ, độc tính của Hồn thú dính phải có hậu quả gì. Lúc này đã không phải là lúc che dấu thực lực.

Hắn đột nhiên buông tay Đại sư ra, thân thể tại không trung vừa chuyển, tay trái vừa nhấc, một đạo hắc mang đã không một tiếng động xạ ra nhanh như điện. Tụ tiễn chế tạo khổ cực rốt cục lần đầu tiên ra tay.

Hai mắt Đường Tam lúc này đã hoàn toàn biến thành màu tím, bằng vào hiệu quả của Tử Cực Ma Đồng, hắn có thể thấy mỗi một động tác của Mạ đà la xà.

Phản ứng của Mạn đà la xà còn nhanh hơn so với tưởng tượng của Đường Tam, một căn tụ tiễn bắn về phía mắt phải của Mạn đà la xà, chỉ thấy thân thể của nó tại không trung vặn vẹo một chút, đầu rắn hạ xuống, cũng tránh được chỗ yếu hại. Nhưng tốc độ của tụ tiễn thực sự quá nhanh, vẫn còn bắn lên trên người nó.

"Đang", một tiếng thúy hưởng, trên vẩy cứng rắn của Mạn đà la xà xuất hiện trận trận tia lửa. Đau đớn kịch liệt làm nó lại phát ra một tiếng "oa oa" quái khiếu.

Trong lòng Đường Tam thầm kêu đáng tiếc, tụ tiễn dựa vào cơ quan phát ra, tốc độ, lực lượng đều không có vấn đề. Nhưng chính là không đủ xảo diệu. Chỉ có công kích đối thủ theo đường thẳng. Đây cũng là bệnh thường thấy của các loại ám khí dùng cơ quan. Bất quá, phòng ngự của Mạn đà la xà cũng làm hắn phải kinh hãi, phải biết rằng, tụ tiễn của hắn chỉ có ba căn, nhưng cũng đều do thiết mẫu chế tạo mà thành, lực của cơ quan bắn ra lại rất mạnh. Nhưng vẫn như trước không có thể làm thương tổn chính thức tới con Hồn thú trước mắt này.

Mạn đà la xà đã bị chọc giận hoàn toàn, vẩy trên người đồng thời sáng lên, trên vẩy màu mặc lục bao trùm một tầng ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, tốc độ chợt gia tăng, cơ hồ trong nháy mắt đã phi tới trước mặt Đường Tam.

Đường Tam đột nhiên buông tay, Đại sư theo quán tính đã chạy thêm hơn mười thước, hết thảy đây đều là phát sinh trong khoảng thời gian điện quang hỏa thạch, lúc này muốn cứu Đường Tam đã không còn kịp nữa rồi.

Thời khắc mấu chốt, tâm của Đường Tam ngược lại lại trở nên cực kỳ tỉnh táo. Huyền Thiên Công vận chuyển toàn thân, loại chính tông thượng thừa đạo gia nội công lúc này làm hắn tiến vào cảnh giới tâm tĩnh như mặt nước. Mắt nhìn miệng mở rộng của Mạn đà la xà, không có chút bối rối nào. Tay phải vừa lộn, đoản kiếm mà Đại sư cho hắn đã nằm trong lòng bàn tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.