Đấu Phá Hậu Cung

Chương 54: Chương 54: Sai Lầm (Bốn)




Edit: Fuly

Minh Uyên vào đại điện, nhưng không vội đi vào trong phòng, mà ngược lại cười hỏi một câu: "Cây Ngọc lan kia thế nào rồi?"

Lục Khê nói: "Mấy ngày nay tần thiếp đều tưới nước bắt sâu cho nó, đã cao hơn một chút rồi."

Lúc nói những lời này, nàng rụt tay ra sau lưng theo bản năng, hành động này tất nhiên không thoát khỏi tầm mắt Minh Uyên, hắn đưa tay kéo nàng lại, cẩn thận quan sát. Chỉ thấy trên mười đầu ngón tay mảnh khảnh chi chít những vết thương nhỏ, bởi vì vừa mỏng vừa nông, nên nếu không quan sát kỹ sẽ rất khó phát hiện.

Hắn cảm thấy có chút buồn cười, trong cung này xảo tượng nhiều không kể xiết, nhưng chưa từng thấy một tần phi tự thân tự lực đi chăm sóc hoa cỏ như thế? Trong đại điện này trang sức không có, đồ cổ không có, mà chỉ toàn là bồn hoa, hơn nữa đều xuất phát từ đôi tay của nàng, mùi hoa tản dài trong không khí.

Hắn chậm rãi đưa đôi tay kia kề sát vào trái tim, nửa là trêu đùa nửa là nghiêm túc nói với nàng: "Nhìn nàng khổ cực như vậy, trẫm rất đau lòng ."

Mặt Lục Khê ửng hồng, lông mi khẽ run, không nhìn hắn, chỉ cúi đầu nói nhỏ: "Đau lòng chính là trong lòng hoàng thượng có thần thiếp, vậy tần thiếp ước gì bị thương nhiều hơn một chút, để được hoàng thượng mãi nhớ tới."

"Ái phi thật là to gan, nàng nghĩ trẫm không dám phạt nàng à? Dám trêu ghẹo trẫm!"

Minh Uyên không nhịn được cười to, cánh cửa bên ngoài vừa được cung nhân khép lại, hắn liền ôm lấy Lục Khê đi ra hậu viện. Lục Khê nhìn thấy dục vọng trong mắt hắn, nhưng không ngờ hắn lại không đi vào phòng mà vòng ra sau.

"Hoàng thượng?" Nàng nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Minh Uyên cúi mắt nhìn nàng: "Trẫm muốn nhìn cây Ngọc Lan kia một chút."

Hắn ôm nàng đi tới khu vườn nhỏ phía sau, gió đêm xào xạc thổi qua cánh hoa ngọc lan, mùi hương tỏa ra trong không khí.

"Nó cũng giống như chủ tử của mình vậy, duyên dáng yêu kiều, gãy gọn."

Lục Khê cười: "Tần thiếp nhớ câu tiếp theo chính là ‘ chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm’."

Minh Uyên nhíu mày: "Như thế, là trẫm nói sai rồi, về điểm này, thì nó không giống ái phi chút nào."

Nói xong, hắn liền ôm nàng đến lan can trên hành lang, mượn ánh nến trên đỉnh đầu cởi quần áo của nàng.

"Hoàng thượng!" Lục Khê lo lắng gọi khẽ, dù sao đây cũng là bên ngoài, nên làm người ta có chút xấu hổ.

Nhưng Minh Uyên vờ như không nghe thấy, hai con thỏ ngọc vừa hiện ra, hắn liền vùi đầu vào ngậm nhẹ, sau đó khẽ mút. Lục Khê bị hắn đè trên lan can, hai chân không chạm đất, chỉ có thể bám vào vai hắn, không tự chủ được ưỡn ngực gần sát hắn.

Nàng nhìn thấy hắn đang chôn đầu trước ngực nàng, cũng thấy nơi mềm mại của mình bị bàn tay hắn nhào nặn thành đủ hình thái, nhưng vẫn ngạo nghễ đứng thẳng như đang mời hắn thưởng thức.

Dưới ánh trăng, quần áo của nàng bị cỡi ra buông thõng bên hông, ánh mắt sương mù, môi hồng khẽ mở, phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, quả thực là hấp dẫn trí mạng. Minh Uyên nhìn thân thể tuyết trắng mĩ lệ của nàng, con ngươi dần dần tối lại.

Vùng ngực trắng tuyết chậm rãi cứng lên dưới ngón tay hắn, làn da dần chuyển sang màu phấn hồng.

Động tác của hắn ngày càng cuồng dã, nụ hôn theo đường thẳng đi xuống kèm theo là tiếng thở dốc cùng hơi thở ấm nóng, nàng cúi đầu nhìn, liền phát hiện cơ thể của mình đã hoàn toàn bại lộ trong không khí để mặc hắn cợt nhã.

"Đừng như vậy. . . . . . Hoàng thượng. . . . . . Đi vào. . . . . ." Nàng thở khẽ, cự tuyệt lại như đang mời chào muốn đẩy tay hắn ra, sức lực nhẹ yếu như đang ôm lấy mặt hắn cỗ vũ hắn tiếp tục.

Minh Uyên dễ dàng khóa tay nàng ra sau lưng, đầu vẫn tiếp tục chôn trước ngực nàng, môi lưỡi cùng hoạt động phát ra những tiếng vang xấu hổ, một bàn tay khác lớn mật di chuyển xuống phía dưới.

Thân thể hai người kề sát, nàng chẳng thể làm gì khác hơn là đưa chân vòng qua hông hắn. Mặc dù đại não đã trở nên mơ hồ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được vật to lớn cứng rắn dưới thân.

Nàng khó chịu ưỡn ngực, khép hai chân lại, lại càng làm hắn dễ dàng xâm phạm.

Minh Uyên không ngừng hôn ngực nàng, đôi tay như mang theo lửa, khiến mỗi nơi hắn chạm qua đều trở nên mẫn cảm hơn rất nhiều.

"Hoàng thượng. . . . . ." Lục Khê khẽ kêu, thân thể không tự chủ nghênh hợp mặc cho hắn hành động, cởi ra từng món y phục đang cản trở, cho đến khi cơ thể hoàn toàn trần trụi.

Trên đôi bồng đào trắng noãn hiện đầy vết hôn, cô gái nhỏ trước mặt không tự chủ được đong đưa cái mông, khiến vật giữa hai chân hắn càng thêm căng đau, hắn thở hổn hển, một tay xâm nhập vào cánh rừng rậm giữa hai chân nàng, trêu chọc cánh hoa mềm mại, sự thô kệch của ngón tay khiến thân thể nàng không ngừng run rẩy.

"Hoàng thượng, đừng. . . . . ." Nàng lã chã chực khóc, âm thanh không những không ngăn cản được động tác của hắn, ngược lại còn kích thích hơn, hai chân bị hắn bá đạo vặn bung ra thành một góc độ xấu hổ, vòng quanh hông. Nơi tư mật bị hắn vỗ về ngày càng trở nên ướt át, âm thanh dâm mị vang lên lất át cả tiếng rên rỉ của nàng.

Sự nhiệt tình của nàng cổ vũ hắn, ngón tay dưới thân ngày càng lớn mật, cánh hoa bị vạch mở, nhụy hoa bị xoa nắn, rồi từ từ bị dị vật chen vào, chuyển động.

Lục Khê không nhịn được giơ tay lên che kín khuôn mặt đã đỏ hồng, nhỏ giọng khóc sụt sùi trong đống âm thanh hỗn tạp hòa lẫn giữa nức nở cùng vui thích.

Nhìn đóa hoa ngày một hồng nhuận, Minh Uyên dùng ngón tay an ủi hoa huyệt ướt át, tần số càng lúc càng nhanh, tiến vào cũng càng ngày càng sâu.

Khuôn mặt Lục Khê ửng hồng, không ngừng rên rỉ, thân thể đong đưa ngày một nhanh, đôi nhũ hoa cũng run rẩy theo, cố đón nhận thủy triều cuồng đại, để leo lên đỉnh núi dục vọng.

Hắn chợt đứng dậy, nhanh chóng cởi bỏ y phục, giải thoát cho phái nam đã đứng thẳng.

"Gọi trẫm." Hắn dịu dàng dụ dụ dỗ bên tai nàng, đôi môi ngậm vành tai của nàng, phái nam nhẹ nhàng chỉa vào nhụy hoa ướt át, trêu chọc, dẫn dụ hoa lộ trong suốt chảy ra, rồi lại không chịu cho nhiều hơn.

Hai mắt Lục Khê ướt lệ, vô lực vịn vai hắn, mở miệng cầu xin bằng giọng đứt quãng: "Hoàng thượng, cho tần thiếp. . . . . . van người . . . . ."

Nàng đong đưa thân thể, muốn lại gần hơn thủ phạm đang khiến nàng trở nên điên cuồng này, hoa lộ lóng lánh dính đầy đùi hắn, thân thể xinh đẹp vặn vẹo, khiến người ta muốn hung hăng yêu thương.

Rốt cuộc Minh Uyên cũng hài lòng nở nụ cười, hôn nhẹ lên trán nàng: "Trẫm cho nàng."

Môi hắn nhẹ nhàng đặt xuống cái miệng nhỏ đang thân ngâm, thân thể đẩy về trước, cuồng dã vùi sâu vào hoa huyệt, lấp đầy nàng.

Sức lực của hắn quá mạnh mẽ, khiến thân thể nàng không tự chủ buột chặt, hai người đồng thời hô nhẹ. Nàng bị vật khổng lồ lấp đầy, còn hắn thì bị sự ấm áp mềm mại bao lấy.

Hắn bắt đầu đòi hỏi vô độ, bắt đầu mãnh liệt chạy nước rút, sử dụng toàn bộ lấp đầy nàng, mỗi một lần va chạm đều tiến vào chỗ sâu nhất, càng lúc càng nhanh.

Còn nàng thì bị ép đến cực hạn, hoa huyệt khó khăn nuốt vật nam tính nhưng vẫn tham lam quấn chặt, hoa lộ tràn ra ngày càng nhiều, khiến lửa nóng chuyển động càng thêm thông thuận. Vùng ngực tuyết trắng nảy lên theo từng nhịp rung của hắn, bức bách nàng phải nhìn thẳng vào người đang ra sức yêu thương mình, cảm thụ sự đụng chạm thân mật lúc này.

Một hồi lâu sau, nàng cảm thấy mình đã mất hết ý thức, như muốn bất tỉnh, chỉ còn lại sảng khoái vô hạn truyền đến từ nơi đang gắn bó với hắn, sau vài cái thâm nhập sâu, cảm giác nóng rực xuyên thẳng vào cơ thể nàng.

Minh Uyên ôm nàng vào ngực, cảm thấy nàng giống như một chú chim non yếu ớt đang dựa dẫm vào hắn.

Lan can bị ướt một mảng, nàng nhắm mắt lại không dám nhìn hắn. Hắn đang định lấy khăn tay ra giúp nàng lau cánh hoa ướt đẫm, nhưng cảm nhận được hơi thở nóng bỏng pha lẫn căng thẳng của cô gái nhỏ, phái nam dưới bụng lại lần nữa trở nên cứng rắn.

Lục Khê nhanh chóng mở hai mắt ra, nhỏ giọng cầu xin: "Hoàng thượng, tần thiếp mệt mỏi. . . . . ."

Minh Uyên không nóng không vội, cười ôm lấy nàng đi vào phòng.

Nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, hắn nằm ở bên cạnh, ôm nàng vào trong ngực, khẽ vuốt tóc của nàng. Lục Khê có thể cảm nhận rất rõ vật cứng rắn đang để dưới bụng, đâm đâm vào người nàng.

Nàng lo lắng run lông mi, lại chỉ nghe hắn nói một câu: "Ngủ đi."

Nàng có chút giật mình, nhưng vẫn nghe lời nhắm mắt lại, mang theo tâm tình thấp thỏm ngủ say.

Một đêm này, Minh Uyên không động đến nàng nữa, chỉ lẳng lặng ôm lấy, hương thơm nhàn nhạt trên người cô gái nhỏ an ủi những mỏi mệt gần đây của hắn, giấc ngủ sâu hơn…..trừ thời gian khó chịu trước lúc ngủ ra.

Sáng sớm, lúc Minh Uyên tỉnh lại Lục Khê còn đang ngủ.

Vừa ngửi được mùi thơm dịu nhẹ, vừa nhận thấy phần kiên đĩnh trở nên cứng rắn nóng rực khi vừa thức tỉnh, phần mềm mại dưới tay lại đang phập phồng theo từng hơi thở.

Ham muốn nổi lên, hắn mỉm cười vén chăn, nhìn người trong ngực bởi vì cảm giác lạnh lẽo bất chợt mà rụt người vào ngực hắn, khiến hắn phải thở gấp thành tiếng.

Đầu ngón tay truyền đến xúc cảm mềm mại khiến hắn yêu thích không nỡ buông tay, hắn nhẹ nhàng xoay chuyển thân thể Lục Khê, để cho nàng nằm ngửa, phần trắng muốt hoàn toàn bại lộ trước mắt hắn.

Minh Uyên cố nén nhìn dục vọng, nhưng ánh lửa trong mắt lại như đang muốn nuốt chửng người đang ngủ ngon dưới kia vào bụng. Nếu như ngọn lửa trong mắt quả thực có nhiệt độ, chỉ sợ màu trắng của da thịt kia đã trở nên đỏ bừng.

Hắn mỉm cười nhìn vùng ngực Lục Khê, một tay liên tục xoa nắn, cho đến khi phần đỉnh dần trở nên cứng rắn, kiều diễm ướt át, hắn không đợi được nữa mà cúi đầu thưởng thức nàng.

Người đang say giấc dường như cũng cảm nhận được, chân mày nhíu lại, ngực phập phồng trong tay hắn, Minh Uyên vẫn không đình chỉ động tác, một tay khác cầm lấy phần mềm mại còn lại, dùng cùng một tiết tất hành hạ nàng.

Hắn thậm chí còn tham lam ngậm lấy, dùng đầu lưỡi trêu chọc, khiến đỉnh nhọn vì dính ướt mà trở nên sáng bóng, tiếng vang cũng càng ngày càng rõ ràng. Bàn tay thô ráp suồng sã bóp xoa vùng ngực trái, ngón cái bắt đầu chuyển động vòng quanh viên châu, thậm chí nhẹ nhàng lôi kéo.

Lục Khê ưm một tiếng, muốn lật người nhưng lại không động đậy được, ý thức đang mơ hồ chỉ có thể phục tùng thân thể, ưỡn lên mặc hắn dày vò.

Hắn hôn chưa đã ghiền, lại chuyển hướng tới bên kia, mặc cho vùng ngực phải bị hôn đến đứng thẳng trong không khí lạnh lẽo, vì nước bọt mà trở nên sáng bóng, diễm lệ.

Minh Uyên giống như một đứa bé khát sữa dùng sức mút vào, tay phải bắt đầu đi xuống, không bỏ qua bất cứ chỗ nào trên cơ thể nàng, sau đó lần vào khu cấm địa, dễ dàng tìm được hoa nhị đã trở nên phiếm ướt.

"Ừ. . . . . ." Lục Khê khép hai chân lại theo bản năng, nhưng sức lực khi trí óc còn mơ hồ không đủ để ngăn trở hắn.

Hắn mút hôn, hắn xoa nắn, tiết tấu chậm rãi, ngón tay nhẹ nhàng vạch cánh hoa non mềm, từ từ xoa nắn, miệng vẫn đang chiến đấu với hai con thỏ ngọc, môi cùng tay dùng chung 1 loại tốc độ, đồng thời chọc ghẹo hai nơi nhạy cảm.

Lục Khê bắt đầu giãy dụa, hoa lộ dần dần lan ra làm ướt đẫm tay hắn, mỗi khi ngón tay hắn hoạt động, tiếng nước lại vang lên.

Minh Uyên đứng dậy, thưởng thức dáng vẻ nhuốm màu tình dục nhưng vẫn đang trong giấc nồng của nàng, vạt áo trước ngực mở rộng, hiện rõ dấu vết do hắn để lại.

Người đang say giấc chỉ có thể để mặc hắn định đoạt, ngay cả hai chân cũng bị vặn thành một góc độ lớn mật, hoàn toàn lộ ra trước mắt hắn.

Hắn với tay lấy cái gối đầu, lót dưới mông nàng, rồi lại cúi người gặm phần đùi non tạo thành những vết hôn dày đặc.

Hành động này vừa quấy rầy giấc ngủ của người khác, lại vừa mang đến cảm giác vui thích sảng khoái, khiến Lục Khê dù đang say giấc nồng cũng phải nhíu mày. Những cái hôn rơi xuống ngày một dày đặc, tiến dần đến nơi cấm địa, hai tay hắn nhẹ nhàng vạch cánh hoa ra rồi phóng túng đưa hạt châu vào miệng.

Môi lưỡi ấm nóng vỗ về nơi yếu ớt nhạy cảm của nàng, cho đến khi Lục Khê không thể chịu nổi nữa, phải mờ đôi mắt còn mù sương ra, cảm giác đầu tiên xông thẳng vào đại não là khoái cảm ngút trời. Đầu lưỡi của hắn lướt dọc hoa huyệt, tiếng mút hôn truyền thẳng tới tai. Lục Khê cúi đầu, nhìn thấy ngực mình hiện đầy dấu hôn, hạ thể cũng bị mở ra thành một độ cong đáng xấu hổ, hoàng đế cao cao tại thượng đang chôn đầu giữa hai chân nàng, tận tình hưởng thụ vùng tư mật nóng ấm.

"Đừng. . . . . ."

Phát hiện nàng tỉnh lại, Minh Uyên cố ý mở rộng chân nàng ra thêm, ngón trỏ đưa vào hoa huyệt nhỏ đang khóc lóc, rút ra chen vào, rồi lại gia tăng thêm một ngón, không ngừng đùa bỡn, giày vò nàng, rồi lại tăng thêm một ngón nữa, khiến nàng gần như sắp không chịu nổi.

Ngón tay tà ác của hắn chuyển động trong hoa huyệt, từ từ gia tăng tốc độ, thậm chí ngay cả đầu lưỡi của hắn cũng tham gia vỗ về vùng thịt non sưng đỏ, rốt cuộc Lục Khê cũng động tình đưa tay ôm chặt đầu hắn, hai chân mở rộng thêm, đong đưa cái mông, miệng phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng.

Hoa lộ trong suốt của nàng nhiễm ướt ga giường, cùng dính đầy cằm và tay hắn, u huyện vì khoái cảm mà không ngừng buộc chặt, co rút, quấn lấy ngón tay càn rỡ kia.

Lục Khê run rẩy đạt tới đỉnh điểm, trong một lúc, đại não của nàng mờ mịt, thân thể vẫn duy trì tư thái phóng đãng đó, Minh Uyên đứng dậy lau mặt cùng cằm, buông thả dục vọng đã không cách nào nhẫn nại được nữa, cặp mắt chưa từng rời khỏi tư thái phóng đãng nhưng cũng vô cùng mị hoặc của người trước mắt.

Hắn nâng cao mông nàng, đưa phái nam đã sớm đứng thẳng tiến gần nhụy hoa đã mang đầy vết hôn.

Lục Khê mơ màng nhìn hắn, gò má ứng đỏ, để mặc cho dục vọng đang kêu gào bị hắn khống chế.

"Ái phi rất đẹp, trẫm không nhịn được." Nói xong, hắn thẳng tiến vào sâu trong hoa tâm.

Bị lấp đầy hơn cả vừa rồi, trong nháy mắt Lục Khê lại cảm thấy dòng điện khoái hoạt đó chạy khắp cơ thể mình, Minh Uyên bắt đầu cuồng dã chạy nước rút, tạo ra những tiếng vang khiến người ta xấu hổ.

Phái nam sưng đỏ ngày ngày một tiến sâu, cũng dã man hơn lần trước, chằng chút thương tiếc hung hăng dày vò hoa huyệt đang cắn chặt lấy nó. Thậm chí, hắn còn nâng hai chân nàng lên, để hoa huyệt bại lộ hoàn toàn trước mặt hắn, để mặc hắn vừa thưởng thức vừa muốn nàng.

Cả phòng xuân sắc vô biên.

Lục Khê yêu kiều bị hắn dày vò đến kêu không thành tiếng, tên hoàng thượng này quả thật đáng ghét, điên cuồng đòi hỏi vô độ, khiến nàng gần như không chịu nổi, song nhũ đầy đặn cũng đung đưa kịch liệt. Hắn như muốn nàng phải giao ra tất cả cho hắn, bá đạo bức người, nàng càng mềm mại thần phục, hắn lại càng được nước lấn tới, càng thêm mạnh mẽ tiến vào.

Hắn căn bản không muốn dừng lại, không ngừng bức nàng đến cực hạn.

Lục Khê không nhớ rõ đây đã là lần thứ mấy mình lên cao triều, dục vọng của Minh Uyên cứ như biển khơi chảy mãi không dứt, nàng rốt cuộc không nhịn được khóc sụt sùi, "Không cần. . . . . . Hoàng thượng, tần thiếp không cần. . . . . ."

Hắn đột nhiên giữ chặt mông của nàng, như muốn đồng quy vu tận hung hăng va chạm, rồi gầm nhẹ xuất ra trong cơ thể nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.